Ma Thần Trời Sinh

Chương 322

- Đi! Chúng ta đi xem!

Ninh Tiểu Xuyên nắm đuôi Tiểu Long, đem nó nhấc lên, sau đó thi triển Thải Hồng Na Di, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Sau một khắc, hắn đã đi tới địa phương vừa rồi truyền ra thanh âm.

Nhiếp Lan Chi thất kinh, lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, đầu đụng lên trên người Ninh Tiểu Xuyên.

Bộ dáng nàng tóc tai bù xù, vẻ mặt lấm lem, tựa như một tên ăn mày bên đường.

Trên người nàng lưu lại không biết bao nhiêu móng vuốt của Huyền Thú, bị thương rất nặng. Sau khi đụng lên trên người Ninh Tiểu Xuyên, nhất thời bị đụng cho choáng váng, trên trán tê dại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhất thời vui mừng quá đỗi:

- Tiểu Hầu gia, mau cứu ta!

- Sao lại là ngươi?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày.

Một nàng thiếu nữ xinh đẹp liễu yếu đào tơ, quả nhiên càng dễ gặp phải nguy hiểm. Đây đúng là chân lý a!

- Ha ha… tiểu nha đầu Nhân Tộc, ngươi trốn không thoát a!

- Nàng da mịn thịt mềm như vậy, khẳng định ăn rất ngon!

Long Ưng ấu thú cùng Tứ Dực Thắng Xà ấu thú đuổi theo phía sau. Thế nhưng nụ cười trên mặt bọn chúng chợt cứng đờ lại, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú về phía Ninh Tiểu Xuyên, sau đó lại lui về phía sau hai bước.

Long Ưng ấu thú trước đây từng thua thiệt trong tay Ninh Tiểu Xuyên, biết Ninh Tiểu Xuyên lợi hại, trong lòng mắng to xui xẻo, tại sao lại gặp phải cái tên Võ giả nhân loại thích xen vào việc của người khác này?

Tứ Dực Thắng Xà ấu thú lại chưa từng giao thủ với Ninh Tiểu Xuyên, cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, nhãn thần lạnh lẽo âm sâm, lộ ra quang mang hung lệ:

- Tốt! Không ngờ lại chui ra một tên bảo dược sống! Hôm nay vận khí thật sự quá tốt! Dù sao ở đây khó có thể gặp được các Võ giả nhân loại khác! Long Ưng, chúng ta liên thủ giết chết hắn, thôn phệ huyết nhục của hắn!

Nhãn thần Long Ưng ấu thú rất ngưng trọng, nói:

- Tiểu tử này không dễ chọc, chúng ta vẫn nên bỏ đi thôi!

- Ngươi lúc nào lại trở nên nhát gan như vậy? Huyền thú cao cấp chúng ta còn sợ nhân loại sao? Ngươi không động thủ, ta liền động thủ a!


Tứ Dực Thắng Xà ấu thú phun ra một ngụm khói độc, hóa thành một đoàn yên vụ hắc sắc, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên trùng kích tới.

Soạt!

Ninh Tiểu Xuyên khởi động một cái Huyền khí tráo đường kính mười thước, ngăn cản đám khói độc bên ngoài Huyền khí tráo.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên nhạy cảm, từ trên người Tứ Dực Thắng Xà ấu thú nhìn thấy một đoàn quang vựng bạch sắc, nghe được dị hương nhàn nhạt của Nguyên Mệnh Thảo.

- Trên người của nó có Nguyên Mệnh Thảo!

Nhãn thần Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, trong lòng động sát cơ.

Bọn chúng nói đúng, dù sao ở này cũng khó gặp được ngoại nhân, cho dù giết chết bọn chúng, cướp đoạt Nguyên Mệnh Thảo, cũng không người nào biết.

Vì Nguyên Mệnh Thảo cũng đáng hạ sát thủ!

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra Trảm Long Đao, chủ động nghênh giết tới.

Tốc độ của hắn cực nhanh, không gì sánh được, thân thể tựa như từng đạo từng đạo cầu vồng bảy sắc, xẹt qua xung quanh Tứ Dực Thắng Xà ấu thú, không ngừng bổ ra từng đạo từng đạo sóng đao.

Tứ Dực Thắng Xà ấu thú bị đẩy vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, trên người bị bổ ra sáu đạo vết đao, nếu không phải thân thể nó cường đại, sớm đã bị Trảm Long Đao chém chết.

Nó hét lớn một tiếng, muốn hóa thành bản thể cùng Ninh Tiểu Xuyên chiến đấu.

Ninh Tiểu Xuyên căn bản không để cho nó có cơ hội hóa thành bản thể, một tay cầm liệt nhật, một tay nâng vầng trăng, hóa thành một tấm Âm Dương Nhật Nguyệt Đồ, trấn áp trên người Tứ Dực Thắng Xà ấu thú, đánh nó rơi thẳng xuống mặt đất.

Đây là thần thông thứ chín của Ninh Tiểu Xuyên, Nhật Nguyệt Đồng Thiên, uy lực tương đối cường đại!

Nếu như tu vi Ninh Tiểu Xuyên trở nên cường đại, có thể dùng môn thần thông này khởi động cả một tòa thiên địa!

Tứ Dực Thắng Xà ấu thú muốn khởi động thân thể, thế nhưng lại có nhật nguyệt đè ép trên người nó, lại đem nó trấn áp quỳ rạp trên mặt đất:

- Phụ thân ta chính là Huyền Thú Vương của Kinh Cúc Chi Hải! Ngươi dám trấn áp ta, ta muốn tiêu diệt toàn tộc của ngươi!

- Thật sao? Đáng tiếc! Cho dù ngươi có chỗ dựa cũng không có tác dụng gì!


Ninh Tiểu Xuyên lấy đi Nguyên Mệnh Thảo trên người Tứ Dực Thắng Xà ấu thú, sau đó đánh ra một đoàn Âm Dương Minh Hỏa, đem nó đốt luyện thành tro tàn.

Vốn dĩ da thú cùng xà đảm Tứ Dực Thắng Xà Thú đều là bảo vật, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên vì không muốn để lại bất luận đầu mối gì, liền trực tiếp đốt nó thành tro bụi.

Rất nhiều người cũng là do bởi vì quá tham lam, làm không được triệt để, cho nên mới lưu lại mầm họa, dẫn tới họa sát thân.

Long Ưng ấu thú nhìn thấy lá gan Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lớn như vậy, nhất thời sợ đến mức sắc mặt đại biến, lập tức hóa thành một đầu Long Ưng khổng lồ, dang rộng cánh chim, hướng về phía thiên ngoại bay đi.

Thế nhưng, nó vừa mới bay lên, ngay trên đỉnh đầu nó liền ngưng tụ ra một đoàn ma vân hắc sắc, một khối Diệt Thế Thần Bi khổng lồ trấn áp xuống, trấn áp nó thành tro bụi.

Bịch bịch…

Tro cốt Long Ưng ấu thú rớt xuống, rãi đầy mặt đất.

Dường như chỉ trong nháy mắt đã giết chết hai đầu Huyền thú Thất phẩm ấu thú, đánh cho chúng biến thành tro bụi, thủ đoạn quả thật tàn nhẫn quyết đoán.

Nhiếp Lan Chi cũng bị hù dọa một trận, tiếu dung trở nên trắng bệch, thân thể co lại thành một đoàn, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên đang hướng về phía nàng từng bước từng bước đi tới, không ngừng lui về phía sau, nói:

- Không nên! Không nên! Ta đảm bảo sẽ không nói ra…

Nàng sợ Ninh Tiểu Xuyên lại giết người diệt khẩu, trong lòng rất sợ hãi.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Trảm Long Đao, nắm lấy cổ tay nàng, truyền một luồng long hổ huyền khí vào trong cơ thể nàng.

Da thịt trên người nàng toát ra quang mang tuyết bạch, có hư ảnh long hổ lượn lờ bên ngoài làn da, cả người đều tràn ngập linh khí, trên khuôn mặt thanh thuần tú lệ toát ra một tầng sương mù bạch sắc.

Tuy nàng nhìn giống như bị thương rất nặng, trên thực tế đều là ngoại thương. Dưới sự trợ giúp của long hổ huyền khí, rất nhanh đã hoàn toàn khỏi hẳn, trên da thịt ngay cả một dấu vết cũng không để lại.

Ninh Tiểu Xuyên thu bàn tay trở lại, thả nàng ra, xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói:

- Tự mình đổi một bộ quần áo đi!

Áo bào trên người nàng trong lúc chạy trốn đã trở nên rách rưới vô cùng, ngực, lưng, eo đều lộ ra tảng lớn da thịt hương diễm tuyết trắng. Tuy rằng, vóc người nàng còn chưa có phát dục hoàn toàn, thế nhưng, vẫn như cũ rất mê người, tảng lớn tảng lớn cảnh xuân lộ ra bên ngoài.


Gương mặt trứng ngỗng của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng, trái tim không ngừng đập thình thịch, nghĩ tới tràng cảnh xảy ra trong rừng rậm lần trước, trong lòng liền ngượng ngùng đến mức xấu hổ vô cùng.

Nàng lóng nga lóng ngóng suốt nửa ngày mới thay xong một kiện y phục mới, bộ dáng khép nép, cúi gầm mặt đi tới sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, thấp giọng nói:

- Tiểu Hầu gia, vì sao ngươi không giết ta? Ngươi không sợ ta nói ra sao?

Ninh Tiểu Xuyên xoay người liếc mắt nhìn Nhiếp Lan Chi, nói:

- Không vì sao cả!

Ninh Tiểu Xuyên để Tiểu Long gọi Song Đầu Thạch Thú ra, dự định lập tức rời khỏi nơi này.

Nhiếp Lan Chi đi tới sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, lá gan cũng lớn hơn một chút, cặp mắt to tròn đen láy nhẹ nhàng chớp chớp, nói:

- Nhất định là có nguyên nhân đúng không? Ngươi không chỉ không giết ta, lại còn giúp ta chữa thương, ta không tin ngươi thật là một kẻ làm chuyện tốt không cần hồi báo!

Ninh Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn nàng, nhãn thần rất nghiêm túc, trừng lớn mắt đến mức khiến cho trong lòng nàng run lên, vội vã lại cúi đầu xuống.

Tim của nàng nhảy lên liên tục, mím môi, ngón tay nhẹ nhàng xoắn xoắn mái tóc.

- Ngươi định tự mình rời đi, hay là đi theo ta?

Nhãn thần Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng trở nên nhu hòa trở lại, hỏi.

- Cùng đi với ngươi!

Nhiếp Lan Chi không thèm suy nghĩ chút nào, liền lập tức trả lời, trong lòng trái lại có một chút kích động cùng vui sướng nho nhỏ.

Tâm tư của cô gái nhỏ có đôi khi thật khó có thể giải thích, không ngờ lại dễ dàng tin tưởng một kẻ xa lạ mới gặp mặt vài lần như vậy.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng có chút ngạc nhiên, thoáng trầm tư một lúc, nói:

- Được rồi! Tu vi của ngươi vẫn còn thấp, đi một mình quả thật quá nguy hiểm, tạm thời đi theo ta đi! Nếu như gặp được tỷ tỷ ngươi… Lại đem ngươi giao cho nàng!

Ninh Tiểu Xuyên cũng không còn cách nào khác, chỉ đành mang theo cái đuôi phiền toái này cùng đi.

Nhiếp Lan Chi phát hiện, vị Tiểu Hầu gia này vẫn là một người rất dễ nói chuyện, cũng không lạnh lùng giống như bề ngoài vậy.

Ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú khổng lồ, hướng về phía phương hướng Tiểu Hồng chỉ dẫn nhanh chóng đi tới.

Tiểu Hồng linh giác siêu phàm, cho dù không cảm ứng được phương hướng của Thiên Đế Thần Cung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo.


Ninh Tiểu Xuyên lấy Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo đoạt được từ chỗ Tứ Dực Thắng Xà ấu thú ra, dự định luyện chế thành Nguyên Mệnh Đan.

Đây là một gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo niên đại 400 năm, Nguyên Mệnh Châu sinh trưởng trên thảo diệp tương đối mờ mịt, dược tính cũng thấp hơn hai gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo mà Ninh Tiểu Xuyên đã từng dùng qua.

Chẳng qua, dù sao cũng là một gốc Bán Thông linh Kỳ dược, có thể miễn cưỡng luyện chế ra một viên Nguyên Mệnh Đan.

Vụt...

Dưỡng tâm Chân đỉnh từ trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên bay ra, chỉ lớn chừng nắm tay, bề ngoài tinh xảo khéo léo, toàn thân bao phủ âm dương nhị khí, thập phần sáng rọi chói mắt.

Ninh Tiểu Xuyên đem Dưỡng Tâm Thảo và Cửu Thải Huyền Thủy cùng đánh vào Dưỡng tâm Chân đỉnh, bắt đầu rèn luyện.

Quang mang trong Dưỡng tâm Chân đỉnh trở nên cường thịnh hơn, một đoàn Âm Dương Minh Hỏa huyền phù trong đỉnh, thiêu đốt dung luyện.

Nhiếp Lan Chi ngồi sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, dáng người yểu điệu, tinh tế ôn nhu, khuôn mặt thanh thuần khéo léo, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ cùng kích động, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên luyện dược.

Nàng cũng là một Dưỡng Tâm Sư Sơ cấp, cảm thấy vô cùng ước ao và sùng bái đối với thủ pháp luyện dược thần kỹ vô song của Ninh Tiểu Xuyên.

Có thể tận mắt nhìn thấy một vị Dưỡng Tâm Sư Cao cấp luyện đan, có tác dụng trợ giúp cực lớn đối với nàng, là cơ hội mà những Dưỡng Tâm Sư Sơ cấp khác ngay cả nằm mơ cũng không được.

Ninh Tiểu Xuyên đem Nguyên Mệnh Châu thả vào Dưỡng tâm Chân đỉnh, sử dụng Âm Dương Minh Hỏa luyện hóa, quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng, nói:

- Ngươi cũng là Dưỡng Tâm Sư?

- Không… không phải…

Nhiếp Lan Chi bị dọa cho kinh hãi một trận, vội vã rúc đầu trở về, dùng sức lắc đầu.

Trong giới luyện đan, nhìn lén Dưỡng Tâm Sư khác luyện đan chính là chuyện tối kỵ, nàng tự nhiên sợ bị Ninh Tiểu Xuyên phát hiện mình là Dưỡng Tâm Sư Sơ cấp.

Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên nhìn ra được trong Võ đạo Tâm cung của nàng có Dưỡng Tâm Đỉnh, thế nhưng cũng không vạch trần nàng, chỉ tiếp tục luyện chế Nguyên Mệnh Đan.

Tốn hao suốt nửa ngày, Ninh Tiểu Xuyên cũng thành công luyện chế ra Nguyên Mệnh Đan, trực tiếp đem Nguyên Mệnh Đan bỏ vào trong miệng.

Viên Nguyên Mệnh Đan này vẫn không khiến cho huyết khí trong cơ thể hắn đạt tới cảnh giới Một giọt máu hóa sáu hổ, vẫn còn kém một tia. Nếu như có thể lại dùng tiếp một viên Nguyên Mệnh Đan, Ninh Tiểu Xuyên tin tưởng mình liền có thể đạt tới cảnh giới Một giọt máu hóa sáu hổ.

Cường độ huyết khí cùng thể chất Võ giả vốn cùng một nhịp thở, nếu như đạt tới cảnh giới Một giọt máu hóa sáu hổ, Ninh Tiểu Xuyên liền tin tưởng thiên phú của mình khẳng định có thể đạt tới cấp bậc Năm ngàn năm khó gặp.

Cũng chỉ khi dùng Nguyên Mệnh Châu cấp bậc Bán Thông linh Kỳ dược, thể chất của Ninh Tiểu Xuyên mới có thể tăng lên nhanh như vậy.

Nếu như ở tại Đế quốc Ngọc Lam, cho dù tu luyện cả đời, phỏng chừng cũng không đạt tới thiên phú đẳng cấp Năm ngàn năm khó gặp.

Bình Luận (0)
Comment