Ma Thần Trời Sinh

Chương 750

Ấu long màu tím sau khi hợp thể với Thiên Hoàng Thái Tử, long khí tỏa ra từ trong cơ thể Thiên Hoàng Thái Tử bắn thẳng lên tầng mây.

Bị ảnh hưởng bởi long khí, trên bầu trời, mây đen kéo đen kịt, sấm chớp đùng đùng.

Không lâu sau một trận mưa lớn đổ xuống.

Theo đó là những trận cuồng phong.

Ninh Tiểu Xuyên cầm Thiên Đế Nhận, hoàn toàn dung hợp với sức mạnh của nó, chém một đao xuống.

Mặt biển cuồn cuộn những con sóng cao sừng sững tới vài chục mét. Thiên Hoàng Thái Tử đứng trên đỉnh ngọn sóng, ngưng tụ sức mạnh của Thần Long, chĩa kích lên trời, bạo phát sức mạnh của chí tôn vương khí.

Hai luồng sức mạnh gặp nhau, cuối cùng vẫn là Ninh Tiểu Xuyên trội hơn một chút.

Thiên Hoàng Thái Tử bị đao khí của Thiên Đế Nhận chém phải. Một luồng đao khí mạnh mẽ xuyên qua Thần Long chiến giáp đánh lên ngực Thiên Hoàng Thái Tử khiến hắn bắn ra sau.

Con ấu long tím gầm lên thảm thiết, rõ ràng nó đã bị Thiên Đế Nhận đả thương.

- Quả nhiên là Chí Tôn Hoàng Khí!

Thiên Hoàng Thái Tử nhìn Ninh Tiểu Xuyên trên không trung, hàm răng nghiến chặt, hai mắt như bắn ra hỏa diệm.

- Chí Tôn Hoàng Khí thì sao? Ta có Thần Long chiến giáp hộ thể, lại có Thần Long tật tốc, ngươi có thể làm gì ta?

Chí Tôn Hoàng Khí tuy mạnh nhưng Thiên Hoàng Thái Tử không hề sợ hãi. Vì hắn tin chắc Ninh Tiểu Xuyên đã bị trọng thương, đang sắp ngã gục đến nơi rồi, chắc chắn không gượng được bao lâu nữa.

Thiên Hoàng Thái Tử thay đổi chiến thuật, giang rộng đôi cánh sau lưng, dùng Thần Long tật tốc tránh công kích của Thiên Đế Nhận, và không giao đấu chính diện với Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên không trúng kế, đứng trên không trung nhắm mắt lại, tay cầm Thiên Đế Nhận chứ không lãng phí sức lực.

Trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng huyền diệu, chính là ấn ký hình đao trong Trấn Yêu Tháp mà Thiên Đế để lại.

Thiên Đế vung đao, một đao chém nát đại địa.

Khai Thiên Tích Địa Đao, đao pháp mạnh nhất mà Thiên Đế sáng tạo ra, đại diện cho tổng kết tu vi cả đời của Thiên Đế.


Ninh Tiểu Xuyên tuy vẫn luôn tham ngộ Hỗn Nguyên Nhất Khí Kiếm của Tử Kim Hoàng Chủ nhưng thỉnh thoảng cũng quan sát tới Khai Thiên Tích Địa Đao, từ đó lĩnh ngộ chân lý võ đạo.

Lúc này hắn bị thương rất nặng, đã tới biên giới của sự sống chết, nhưng lại cảm ngộ được chút chân lý của Khai Thiên Tích Địa Đao.

Phải biết là hắn có Kiếm Đạo Chí Tôn Thể, hơn nữa lại dùng phần lớn thời gian để tham ngộ Hỗn Nguyên Nhất Khí Kiếm của Tử Kim Hoàng Chủ và chưa tham ngộ được chân lý của Hỗn Nguyên Nhất Khí Kiếm.

Nhưng hắn đã không tu luyện được Đao Đạo Chí Tôn Thể, lại không dành thời gian tham ngộ Khai Thiên Tích Địa Đao, vậy mà lại cảm ngộ được một chút chân lý của Khai Thiên Tích Địa Đao.

Lẽ nào đạo của Thiên Để lại dễ tham ngộ hơn của Tử Kim Hoàng Chủ?

Rõ ràng là không phải vậy.

Có lẽ Vạn Âm Tiên Hậu và Thiên Đế Nhận đoán đúng, Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Đế thật sự có mối liên hệ nào đó không tầm thường, chỉ là bản thân hắn cũng không biết mà thôi.

Nếu không tại sao hắn lại tham ngộ được Đao đạo của Thiên Đế như vậy?

- Khai Thiên Tích Địa Đao!

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên mở mắt, đao theo tim, cảm nhận thứ đao vận hư vô huyền diệu.

Hắn cầm đao bằng một tay rồi chém xuống.

Khi chiến đao được giơ lên, một luồng thần linh chi lực vô hình trong trời đất hội tụ về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Thiên Hoàng Thái Tử đứng phía dưới nhìn lên trời, chỉ thấy phía sau lưng Ninh Tiểu Xuyên hiện ra một cái bóng khổng lồ, rẩt giống với bức tranh vẽ Thiên Đế treo trong Tổ Sư Đường.

Chỉ có điều, cái bóng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên rất hư ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ được, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể tiêu tán vậy.

- Không thể nào!

Thiên Hoàng Thái Tử chấn kinh vô cùng, nhưng vẫn cố gắng ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, thi triển chiến pháp mạnh nhất để chặn một đao của Ninh Tiểu Xuyên.

Đao quang nhằm vào phần hông của Thiên Hoàng Thái Tử chém tới.

Ngay cả Thần Long chiến giáp cũng không chặn nổi đao này, bị đao khí chém tan, nhưng Thiên Hoàng Thái Tử lại dùng Thần Long tật tốc tránh được đòn hiểm.


Phập!

Thiên Đế Nhận chém qua, chặt đứt ngang đùi của Thiên Hoàng Thái Tử.

Đôi chân đầy máu của Thiên Hoàng Thái Tử rơi xuống sông nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Con Thần Long màu tím cũng kêu thảm thiết, cũng bị Thiên Đế Nhận chém trọng thương.

Thiên Hoàng Thái Tử đau đớn mất hai chân, thét lên thảm thiết, không kịp thu lại hai cái chân, lập tức giang cánh chạy trốn.

Quá đáng sợ!

Ninh Tiểu Xuyên điều động thần lực, là sức mạnh của Thiên Đế.

Sau khi thi triển một đao này, Đế ảnh đằng sau Ninh Tiểu Xuyên biến mất, năng lượng trong cơ thể gần như cạn kiệt.

Rầm một tiếng, Ninh Tiểu Xuyên rơi xuống một vũng bùn.

Thiên Đế Nhận biến thành một đạo bạch quang bay trở về Huyền Thú Giám.

- Nguy hiểm thật…

Ninh Tiểu Xuyên bò dậy khỏi đám bùn, toàn thân đau đớn, đến động một ngón tay cũng thấy khó khăn.

Thiên Hoàng Thái Tử tuy mất đôi chân nhưng chiến lực vẫn còn, chỉ cần hắn đợi thêm một chút thôi là Ninh Tiểu Xuyên sẽ không thể chống cự nổi nữa, chỉ đành mặc cho hắn xử trí.

Nhưng hắn đã bị một đao vừa rồi của Ninh Tiểu Xuyên dọa chết khiếp, căn bản không dám ở lại thêm, sợ rằng Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn sức.

- Không được ngủ, không được ngủ, phải rời khỏi đây…

Thiên Hoàng Thái Tử thông minh tới mức nào chứ, nếu phát hiện Ninh Tiểu Xuyên không đuổi theo chắc chắn hắn sẽ cảm thấy có vấn đề.


Nếu Thiên Hoàng Thái Tử quay lại, Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn ở đây thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa trận chiến giữa Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Hoàng Thái Tử đã thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ. Chắc chắn sẽ có tu sĩ ra khỏi Hỏa Vân Đế Thành đuổi theo.

Nếu bị những tu sĩ đó phát hiện thì Ninh Tiểu Xuyên có lẽ cũng lành ít dữ nhiều.

Trong giới tu luyện, lúc ngươi gặp nạn rất ít người chịu giúp ngươi. Nhưng khi suy yếu thì rất nhiều người sẽ tặng thêm cho ngươi một đao.

Ninh Tiểu Xuyên tận dụng chút sức lượng cuối cùng gọi Thái Tuế Thú từ trong Huyền Thú Giám ra để nó cõng hắn trên lưng, chui xuống đất.

Đi dưới đất tuy cũng để lại dấu vết nhưng cũng không phải dễ phát hiện.

Cứ cho bị phát hiện, nhưng với tốc độ của Thái Tuế Thú, cũng rất ít người có thể đuổi kịp nó.

Thiên Hoàng Thái Tử có thiên phú vạn năm khó gặp, có thể gọi là đẳng cấp thiên phú đỉnh cấp. Nhục thân của hắn đương nhiên rất cường đại, hơn xa tu sĩ khác cùng cảnh giới.

Sau khi bị Ninh Tiểu Xuyên chặt đứt hai chân, hắn lập tức phong bế huyết mạch hai chân, ngăn không cho máu chảy ra.

Nhưng chạy không bao lâu thì hắn dừng lại.

- Không đúng!

- Tại sao Ninh Tiểu Xuyên không đuổi theo?

Thiên Hoàng Thái Tử áp chế sự sợ hãi lại, khôi phục bình tĩnh, trong chốc lát mà biết bao suy nghĩ hiện ra.

- Chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên đã không còn bao nhiêu sức nữa, căn bản không thể đuổi theo giết ta. Nhưng hắn có thể điều động thần lực Thiên Đế để lại trong thế gian, chắc chắn sau này sẽ là kẻ địch lớn của ta. Nếu hôm nay không giết hắn thì sau này lại càng khó hơn.

Thiên Hoàng Thái Tử nhìn hai chân bị đứt lìa của mình, nếu không kịp thời chữa trị thì e rằng sẽ vĩnh viễn tàn phế.

Muốn giết Ninh Tiểu Xuyên đành phải giao cho người của Địa Tạng Vương Tông vậy.

Thiên Hoàng Thái Tử vung tay áo, ném ra liền một lúc năm đạo ngọc phù, biến thành năm đạo lưu quang bay đi, truyền tới cho cao thủ Địa Tạng Vương Tông, thông báo cho họ truy sát Ninh Tiểu Xuyên.

Sau khi xong việc Thiên Hoàng Thái Tử mới lại bay đi tìm chỗ bí mật trị thương, tranh thủ thời gian để đôi chân mọc lại.

Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép mình biến thành kẻ tàn phế!



Ninh Tiểu Xuyên nằm trên lưng Thái Tuế Thú, cắn chặt lấy lưỡi mình để dùng cơn đấu giữ cho mình tỉnh táo.


Thái Tuế Thú là vương tộc của sinh linh trong lòng đất, tốc độ ở dưới đất của nó rất nhanh.

Sau hai ngày thì Thái Tuế Thú đã đưa Ninh Tiểu Xuyên rời xa khỏi Hỏa Vân Đế Thành, tới cương thổ cách Hỏa Vân Đế Thành rất xa.

Khi nó cõng Ninh Tiểu Xuyên chui lên khỏi đất, xuất hiện tại một vùng hoang vu rộng lớn, đã cách Hỏa Vân Đế Thành không biết bao xa, tạm thời có thể an toàn.

- Cũng may đã luyện chế trước Tam Chuyển Hoàn Dương Đan, nếu không thương thế nặng thế này, tuyệt đối không thể hồi phục nhanh như thế.

Ninh Tiểu Xuyên nhảy xuống khỏi lưng Thái Tuế Thú, thở ra một hơi dài.

Tuy thương thế đã khỏi, nhưng tác dụng phụ khi dùng Bạo Long Đan vẫn chưa mất hết, thân thể vẫn trong thời kỳ hư nhược, huyết mạch toàn thân đau đớn, tu vi rơi xuống đáy vực.

- Thời kỳ này còn một ngày nữa. Chỉ cần qua được một ngày thì tu vi của ta sẽ hoàn toàn hồi phục.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn xung quanh, bốn bề vô cùng hoang vu, ngay cả một cái cây cũng không thấy. Dưới lòng đất cũng không có dấu tích của địa mạch, thổ nhưỡng rất cằn cỗi.

Rõ ràng nơi này là một khu vực vô cùng vắng vẻ, căn bản không có tu sĩ hay huyền thú tới đây tu luyện, vừa hay thích hợp cho Ninh Tiểu Xuyên lẩn trốn.

- Hai chân Thiên Hoàng Thái Tử bị chặt, chắc chắn sẽ tìm phách cấp Đại Dưỡng Tâm Sư trị thương. Chỉ có phách cấp Đại Dưỡng Tâm Sư mới có thể giúp hai chân hắn hồi phục. Giờ hắn căn bản không có thời gian để truy sát ta.

Ninh Tiểu Xuyên vừa nghĩ vậy, phía xa đã vọng lại tiếng gầm cổ quái, vừa giống thú vừa giống chim, nghe mà nổi da gà.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về hướng đó. Chỉ thấy một con “đại điểu” bay tới, thân hình to lớn, trên lông vũ còn có hoa văn hỏa diệm.

Sau khi con đại điểu đen kia bay tới gần thì mới thấy nó có cái đầu hình người. Hai cánh dài hơn 80 mét, khiến mặt đất xuất hiện một cái bóng đen to lớn.

- Trừ Cái Chướng Địa Tạng!

Ninh Tiểu Xuyên giật mình, lập tức nhận ra thân phận của “đại điểu”

Nhanh như vậy mà đã đuổi tới rồi?

Một trong Lục Đại Địa Tạng của Địa Tạng Vương, Trừ Cái Chướng Địa Tạng.

Nghe nói hắn là một vị bán nhân bán yêu, trong cơ thể vừa có huyết mạch của con người, cũng có huyết mạch của Cái Chướng Cổ Thú, nhục thân cường đại, đập cánh cũng có thể đánh bay núi non, vung trảo cũng có thể chặt đứt sông hồ.

Trừ Cái Chướng Địa Tạng xoay tròn trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, cả khu vực nổi lên những trận âm phong lạnh thấu xương, miệng cười gian xảo:

- Khặc khặc, Ninh Tiểu Xuyên. Ngươi tưởng chạy dưới lòng đất là bản tọa không tìm được sao? Ngây thơ quá! Tiên tổ của ta, Cái Chướng Cổ Thú không chỉ là bá chủ phi cầm trên không trung mà còn là vương giả của các đại thú tộc dưới lòng đất.

Bình Luận (0)
Comment