Ma Thần Trời Sinh

Chương 832

Địa Ngô Yêu Hoàng và Thạch Cơ Yêu Hậu giao thủ, mỗi chiêu đều là đại Thần Thông, lực hủy diệt kinh người, gần như chỉ trong nháy mắt, mặt đất trong phạm vi mấy trăm dặm đều bị nghiền nát.

Quy Hư đối với tu sĩ khác mà nói, chính là cấm địa sinh mệnh, không dám xông bừa, thế nhưng, đối với tồn tại cấp bậc Yêu Hoàng, Yêu Hậu thì lại có thể xem là chiến trường, đại chiến dọa cho sinh linh xung quanh Quy Hư đều bỏ chạy tứ tán.

Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng tất nhiên cũng đã sớm bỏ chạy, trốn vào khu thứ chín.

- Quá hiểm rồi, không ngờ tu vi của Thạch Cơ Yêu Hậu lại cường đại đến thế, còn may là Địa Ngô Yêu Hoàng xuất hiện, bằng không cho dù ngươi có cho nàng phục dụng Thiên Nhất Thánh Thủy, cũng chưa chắc đã có thể chế ngự được nàng.

Nhạc Minh Tùng thở dài một hơi, có cảm giác như sống sót sau tai kiếp.

- Cái gì mà ta cho nàng phục dụng Thiên Nhất Thánh Thủy chứ? Rõ ràng là nàng muốn cướp mà không được. Không, chính xác mà nói là ngươi dẫn nàng ấy đến cướp ta.

Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ phiền muộn, hôm nay thiếu chút nữa đã bị Nhạc Minh Tùng hại chết rồi.

Tồn tại cấp bậc Yêu Hậu chính là một vị chúa tể tuyệt đối tại Bắc Cương, một khi bị Yêu Hậu chú ý, như vậy chắc chắn là một hồi ác mộng.

Chưởng Giáo Chân Nhân của Quang Minh Thánh Thổ, không phải cũng bị Lôi Thần Yêu Hoàng đánh chết, đóng đinh trên sườn núi hay sao?

Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng ở trước mặt Quang Minh Chưởng Giáo, chẳng khác gì con tôm luộc chứ đừng nói là những tồn tại cấp bậc Yêu Hoàng, Yêu Hậu.

- Lần này xem như đã bị Thạch Cơ Yêu Hậu chú ý rồi, không thể nán lại Bắc Cương được nữa, chúng ta phải sớm chạy tới thế giới Trung Thổ thôi.

Trong lòng Nhạc Minh Tùng vẫn cực kỳ sợ hãi, nếu để Thạch Cơ Yêu Hậu phát hiện Thần dịch là giả, e rằng nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.

Ninh Tiểu Xuyên kéo Nhạc Minh Tùng về với thực tại, nói:

- Bây giờ trốn là có thể thoát ư? Không phải ngươi có Ly Thạch Bát Quái ư? Chúng ta đi tìm cổ lộ ở khu thứ chín thôi.

- Đúng, đúng, cổ lộ đó là do Tử Kim Hoàng Chủ mở ra, nối liền với sâu bên trong Quy Hư, nói không chừng Tử Kim Hoàng Chủ đã để lại hậu thủ gì đó trong cổ lộ, có thể ngăn cản được Thạch Cơ Yêu Hậu.

Nhạc Minh Tùng lập tức lấy Ly Thạch Bát Quái ra, giọt một giọt máu tươi lên trung tâm bát quái.

Vụt...

Ly Thạch Bát Quái lập tức tản mát hào quang tám màu, hiện ra một loạt văn tự cổ xưa.

Nhạc Minh Tùng hai tay nâng Ly Thạch Bát Quái, bắt đầu tìm kiếm trong khu thứ chín.

Grào...


Bỗng nhiên, một đầu dị thú máu chảy đầm đìa từ dưới lòng đất chui lên, duỗi ra móng vuốt dài hơn mười mét, bắt lấy chân trái của Nhạc Minh Tùng, kéo xuống lòng đất.

- Ai ôi… Huyết Âm Linh! Ninh Tiểu Xuyên, mau ra tay, giết nó, bằng không thì máu trên người ta sẽ bị nó hút khô!

Nhạc Minh Tùng vội hét lên.

Căn bản không cần Nhạc Minh Tùng cầu cứu thì Ninh Tiểu Xuyên đã ra tay, đánh ra 19 thanh kiếm Cụ Tượng Thần Thông, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm cực lớn, chém đầu dị thú đầm đìa máu tươi kia thành hai nửa.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi 19 thanh kiếm Cụ Tượng Thần Thông, thân thể Huyết Âm Linh bị chém thành hai nửa lại ngưng tụ thành thân thể nguyên vẹn, sau đó duỗi móng vuốt, chộp về phía cổ Nhạc Minh Tùng.

- Chí Tôn Khí bình thường… không chém được nó, nó là… Huyết Âm Linh… Là do máu tươi của… cường giả viễn cổ… thấm xuống lòng đất… Xuất hiện tà biến mà tạo thành… Âm Linh…

Cổ của Nhạc Minh Tùng bị Huyết Âm Linh chộp lấy, nửa người bị kéo xuống lòng đất, chỉ còn lại hai chân không ngừng giãy giụa trên mặt đất.

- Huyết dịch tạo thành ác linh?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng suy tư, sau đó lấy Ma kiếm ra, đâm xuống đất, xuyên thủng thân thể Huyết Âm Linh.

Vụt...

Thân kiếm của Ma kiếm sinh ra một luồng lực lượng hấp phệ cường đại, không ngừng thôn phệ huyết khí của Huyết Âm Linh.

Nửa ngày sau, Huyết Âm Linh đã hoàn toàn bị Ma kiếm hấp thụ, từ dưới đất bay trở về, dung nhập vào Huyết khiếu của Ninh Tiểu Xuyên.

Sau khi hấp thu huyết khí của Huyết Âm Linh, Ma kiếm lại truyền một luồng lực lượng khác trở về cho Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho tu vi của Ninh Tiểu Xuyên lại tiến thêm một bậc.

- Khục khục… khục… Đại ca, ta nói này, ngươi ra tay thật chậm, thiếu chút nữa ta đã bỏ mạng trong lòng đất rồi.

Nhạc Minh Tùng từ dưới đất chui lên, ngồi bệt dưới đất, không ngừng ho khan.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Đầu Huyết Âm Linh kia ít nhất cũng là tu vi Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín, phẩm cấp của Ma kiếm chỉ là Huyền Khí cửu phẩm, muốn hấp thu nó thì tất nhiên phải mất rất nhiều thời gian. Nếu như Ma kiếm có thể đề thăng tới cấp bậc Chí Tôn Khí hạ phẩm, chỉ cần một cái nháy mắt là đã có thể hấp phệ hoàn toàn đầu Huyết Âm Linh kia rồi.

- Không phải ngươi đã tinh luyện được chín giọt Binh tủy từ trong cơ thể của Thực Binh thú hay sao? Tại sao còn không đề thăng phẩm cấp của Ma kiếm?

Nhạc Minh Tùng hỏi.


Ninh Tiểu Xuyên trợn mắt nói:

- Ta vừa mới tinh luyện được Binh tủy thì ngươi đã bị Thạch Cơ Yêu Hậu mang đi. Ta còn thời gian đâu mà đề thăng phẩm cấp cho Ma kiếm chứ?

- Hình như… là vậy.

Nhạc Minh Tùng từ dưới đất đứng dậy, rũ sạch bụi đất trên người, nhặt Ly Thạch Bát Quái lên, nói:

- Việc đề thăng phẩm cấp cho Ma kiếm không cần sốt ruột, trước tiên tìm được cổ lộ rồi nói. Chẳng qua, chúng ta nhất định phải cẩn thận, bây giờ đã tiến vào khu thứ chín, tùy thời đều có khả năng gặp phải nguy hiểm.

Nhạc Minh Tùng dựa theo phương vị trên Ly Thạch Bát Quái mà tiếp tục tiến về phía trước, còn Ninh Tiểu Xuyên thì lấy Tinh La Kích ra, đi bên cạnh Nhạc Minh Tùng, cảnh giác nguy hiểm tùy thời xuất hiện.

Phạm vi của khu thứ chín thập phần rộng lớn, phải mất hai ngày thì hai người mới tìm được vị trí trên Ly Thạch Bát Quái.

- Không phải là nơi này đấy chứ?

Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm vách núi phía trước, nhìn thoáng qua chỉ thấy một mảnh đen kịt, giống như một vực sâu không đáy.

Hắn dùng sức lắc đầu, sau đó thối lui hai bước.

Ninh Tiểu Xuyên cũng đứng trên vách đá, nhìn từng kiện binh khí tàn phá trôi nổi trong hư không, quả thực phải dùng con số hàng vạn mà đếm. Những kiện binh khí rỉ sét tàn phá kia trôi nổi trên bầu trời, tạo thành một mảnh hải dương binh khí.

- Cổ lộ kia có lẽ ở đáy vực.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Không tốt, có người đang tiếp cận chúng ta, chẳng lẽ là Thạch Cơ Yêu Hậu đuổi theo?

Nhạc Minh Tùng đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy có vài đạo nhân ảnh đang cấp tốc tiến về phía bên này.

- Không cần kinh hoảng, là Hàm Yên, Tiểu Hồng và Cửu Thiên Thánh Nữ.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Làm sao ngươi biết?


Nhạc Minh Tùng hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên cười đáp:

- Ta và Tiểu Hồng có cảm ứng đặc thù, nàng ấy có thể cảm ứng được vị trí của ta, mà ta cũng có thể cảm ứng được vị trí của nàng.

Không lâu sau, Tiểu Hồng, Tử Hàm Yên, Bảo Châu Địa Tạng quả nhiên đã đuổi tới, đứng bên cạnh vách đá.

Tử Hàm Yên thấy Nhạc Minh Tùng đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, lập tức lấy cổ kiếm ra, chém về phía Nhạc Minh Tùng.

- Nhạc Minh Tùng, chịu chết đi!

Theo nàng thấy, Nhạc Minh Tùng dám phản bội Ninh Tiểu Xuyên, thì chính là tử tội, tuyệt đối không thể tha thứ.

Bất kể kẻ nào dám gây bất lợi cho Ninh Tiểu Xuyên, thì đó chính là địch nhân của nàng.

- Hàm Yên, thu kiếm lại đi. Lúc trước là ta và Nhạc Minh Tùng diễn một vở kịch cho Thạch Cơ Yêu Hậu xem mà thôi!

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Nghe Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, Tử Hàm Yên có chút khó hiểu, liền thu hồi kiếm, hỏi:

- Một vở kịch? Tiểu Xuyên, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao Địa Ngô Yêu Hoàng và Thạch Cơ Yêu Hậu lại chiến đấu với nhau?

Sau đó, Ninh Tiểu Xuyên liền đem trọn tiền căn hậu quả mọi chuyện, kể lại cho các nàng một lượt.

- Thì ra là như vậy.

Tử Hàm Yên khẽ gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Minh Tùng một cái, nói:

- Ngươi giả vờ cũng rất giống đấy, ngay cả Thạch Cơ Yêu Hậu cũng bị ngươi lừa cho xoay vòng. Xem ra sau này không thể hoàn toàn tin tưởng những lời ngươi nói được.

- Oan uổng quá! Lúc đó chỉ là kế nghi binh của ta mà thôi, không những là cứu mạng ta, mà cũng là cứu mạng mọi người a.

Nhạc Minh Tùng hét lên bi thảm.

Bảo Châu Địa Tạng thoáng lộ một tia thần sắc nghi hoặc, nhìn Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

- Vậy “Thần dịch” mà các ngươi đưa cho Thạch Cơ Yêu Hậu, rốt cuộc là vật gì?

- Ách… ta cũng không rõ lắm, Ninh Tiểu Xuyên, “Thần dịch” mà ngươi đưa cho Thạch Cơ Yêu Hậu, rốt cuộc là thứ gì? Bảo vật gì mà có thể lừa được cả Thạch Cơ Yêu Hậu cũng tin rằng đó là Thần dịch chứ?

Nhạc Minh Tùng giả vờ như không biết gì, còn hỏi ngược lại Ninh Tiểu Xuyên.


Ninh Tiểu Xuyên thật muốn một cước đá bay Nhạc Minh Tùng, thế nhưng thấy Bảo Châu Địa Tạng và Tử Hàm Yên đều tò mò nhìn hắn, liền ho khan hai tiếng, che giấu sự xấu hổ trong lòng, nói:

- Thực ra đó cũng không phải là bảo vật gì, mọi người không cần quan tâm. Chúng ta đã tìm được cổ lộ mà Tử Kim Hoàng Chủ mở ra rồi, nói không chừng còn có thể tìm ra thứ gì đó mà Tử Kim Hoàng Chủ để lại trong cổ lộ a.

Quả nhiên, lời nói của Ninh Tiểu Xuyên đã thành công phân tán sự hiếu kỳ của mọi người đối với “Thần dịch”, tất cả đều đưa mắt nhìn lại vách núi sâu không thấy đáy sau lưng.

Tại sao Tử Kim Hoàng Chủ lại phải mạo hiểm mở một cái cổ lộ trong Quy Hư? Rốt cuộc cổ lộ này thông đến đâu? Cất chứa bí mật gì?

Bây giờ, nơi mà đám người Ninh Tiểu Xuyên đang đứng chỉ mới là bên ngoài Quy Hư, thế nhưng, tiếp theo bọn hắn sẽ đi dọc theo cổ lỗ, tiến sâu vào trong Quy Hư.

Sâu bên trong Quy Hư là địa phương mà ngay cả những tồn tại cấp bậc Yêu Hoàng, Yêu Hậu, cũng không dám khinh suất tiến vào, nghe nói ngay cả Thứ Thần cũng từng vẫn lạc ở trong đó.

Chẳng qua, nếu như Tử Kim Hoàng Chủ đã mở ra cái cổ lộ này, chứng tỏ toàn bộ nguy hiểm xung quanh cổ lộ đã bị thanh trừ rồi, đây là một con đường an toàn, có thể nhanh chóng tiến sâu vào một địa vực nào đó trong Quy Hư.

Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên là cao nhất, cho nên hắn dẫn đầu nhảy xuống vách núi, thân thể cấp tốc hạ xuống, xuyên qua mây mù giữa sườn núi, thoáng cái đã đáp xuống một cái bậc thang đá.

Chờ sau khi hắn xác định mọi thứ đều an toàn thì Bảo Châu Địa Tạng, Tiểu Hồng, Nhạc Minh Tùng, Tử Hàm Yên mới lần lượt nhảy xuống vách núi, đi tới chỗ bậc thang đá.

- Dưới đáy vực tại sao lại có một cái bậc thang đá? Rốt cuộc nó thông đến nơi nào?

Ninh Tiểu Xuyên cầm nửa thanh Tinh La Kích, đi dọc theo bậc thang đá, cũng không biết đi được bao xa thì phái trước xuất hiện một tòa thạch miếu.

Thạch miếu thập phần đơn sơ, tựa như khảm trên vách đá dựng đứng.

Trong miếu có một bức tượng đá hình người, tựa như thờ phụng một vị Thần.

- Không có đường rồi! xong rồi, đây là một đầu tử lộ a.

Nhạc Minh Tùng tìm khắp xung quanh thạch miếu một vòng, thế nhưng không tìm được bất kỳ đường nào khác.

Đi tới điểm cuối của bậc thang đá rồi.

Chẳng lẽ cái gọi là cổ lộ, căn bản chỉ là một trò đùa gạt người?

- Ồ?

Ninh Tiểu Xuyên tìm kiếm bên trong thạch miếu, bỗng nhiên phát hiện một dấu chân ở cạnh cánh cửa thạch miếu.

Dấu chân này tựa như có người cố ý để lại, lõm sâu xuống lòng đất, nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản không thể nhìn ra đây là một dấu chân.

Sau khi nhìn thấy dấu chân này, trên mặt Ninh Tiểu Xuyên liền lộ vẻ mừng rỡ, nói:

- Quả nhiên Tuyết Linh Hư đã tới nơi này, đây là ký hiệu mà nàng lưu lại cho chúng ta, dường như muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó?

Bình Luận (0)
Comment