Ma Thần Trời Sinh

Chương 841

- Linh Vận bị Linh Thứu Vương truy sát, thấy Ninh Tiểu Xuyên đại sát tứ phương ở trước mặt, trong lòng nghĩ, tiểu tử nhân loại này đúng là còn hung hãn hơn cả yêu tộc. Trong lớp trẻ yêu tộc chắc cũng chỉ có tam đại Thần Trữ mới có thể sánh được với hắn.

Chẳng trách mà ngông cuồng như vậy, đúng là có vốn liếng để ngông cuồng.

Linh Thứu Vương hóa chưởng thành móng vuốt sắc nhọn, nhằm tới cổ Linh Vận.

Xoẹt!

Cổ Linh Vận bị móng vuốt Linh Thứu Vương cứa ba đường, suýt chút nữa Linh Vận đã bị bắt trúng.

Nàng không suy nghĩ thêm, lập tức lao về hướng Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng.

- Ha ha, Linh Vận, ngươi là con mồi bản vương đã nhắm, không chạy thoát đâu. Ngoan ngoan theo bản vương về làm tiểu thiếp đi!

Linh Thứu Vương cười lớn, tiếp tục đuổi theo.

Mắt thấy sắp đánh ra được khỏi vòng vây, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên thấy một kim ảnh đang lao về hướng này, tà váy bay lên để lộ cặp mông căng tròn vô cùng hấp dẫn, gần như lao thẳng vào lòng hắn.

- Tiểu tử, ngươi cũng là bộc nhân của Yêu Hậu, nếu ngươi cứu ta, bản điện hạ sau này nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.

Linh Vận mặc chiếc áo yếm kim sắc để lộ chiếc bụng nhỏ trắng tuyết, thân hình vô cùng nóng bỏng, nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt đáng thương.

- Ta không phải bộc nhân của Yêu Hậu!

Ninh Tiểu Xuyên căn bản không nể mặt Linh Vận, kéo Bảo Châu Địa Tạng biến thành hồng quang lao vào trong rừng.

Linh Vận quay lại nhìn Linh Thứu Vương đang đuổi tới, rồi lại nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng đã chạy đi, khẽ cắn môi.

Nàng lập tức thi triển thân pháp lưu vân theo sát phía sau hai người Ninh Tiểu Xuyên.

Uỳnh uỳnh!

Vì Linh Vận mà một đám đông cường giả yêu tộc đuổi tới, hò hét ầm ỹ, đồng thời tung ra vô số chiến khí lấp loáng.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức gọi thập nhị phẩm hắc liên, lơ lửng sau lưng hắn tỏa hắc quang, tạo thành mười hai quầng sáng chặn hết từng đợt công kích của cường giả yêu tộc.


Bảo Châu Địa Tạng cũng lấy ra Vân Tiêu Bạch Lăng, trung phẩm chí tôn khí có được từ Nhạc Minh Tùng. Ném Bạch Lăng ra biến thành một đạo vải trắng dài vài vạn trượng, cuốn đi mấy chục món chiến khí của yêu tộc thu vào trong tay áo nàng.

- Linh Vận, sao ngươi có thể mặt dày như vậy? Đừng có theo bọn ta nữa!

Bảo Châu Địa Tạng vô cùng ngứa mắt với Linh Vận, quát lớn.

Linh Vận là thân truyền đệ tử của Thạch Cơ Yêu Hậu, chắc chắn sẽ bị yêu tộc trọng điểm chú ý. Nếu cứ theo họ thì chỉ dụ tới càng ngày càng nhiều cường giả yêu tộc mà thôi.

- Nếu các ngươi không ra tay giúp ta thì ta chỉ đành theo các ngươi. Cùng lắm thì đồng quy vu tận... khụ khụ...

Linh Vận không ngừng thổ huyết, nhưng khóe miệng vẫn mang tiếu ý. Vừa rồi nàng ta bị một món chiến khí của yêu tộc đánh trúng, thương thế lại thêm nghiêm trọng.

- Nếu không phải nể mặt Thạch Cơ Yêu Hậu từng cứu bọn ta thì ta cũng không thèm cứu ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Linh Vận, rồi xông về phía đám yêu tộc đang đuổi tới.

Linh Thứu Vương thấy Linh Vận và hai tu sĩ nhân loại dừng lại thì mừng rỡ, cười:

- Cuối cùng cũng không chạy nữa rồi? Dù sao thì cũng không thoát đâu, việc gì phải phí sức?

Không chỉ có một Thú Vương là Linh Thứu Vương đuổi tới, còn có hai Thú Vương, vài chục đại yêu và một số sinh linh yêu tộc khác, đâu đâu cũng thấy bóng dáng yêu tộc.

Ninh Tiểu Xuyên căn bản không muốn nhiều lời với sinh linh yêu tộc, nói với Bảo Châu Địa Tạng và Linh Vận:

- Hai người lùi ra xa một chút!

Linh Vận đứng bên cạnh Bảo Châu Địa Tạng hỏi:

- Không phải hắn định một mình chống lại mấy trắm cường giả yêu tộc đấy chứ?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================


- Nhiều lời thế làm gì? Bảo ngươi lùi thì cứ lùi đi!

Bảo Châu Địa Tạng trợn mắt với Linh Vận, chân đứng trên Lục Đạo Luân Hồi Bộ lui về phía xa.

Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên bỗng chốc bùng cháy, một tay là Diệt Thế Ma Hỏa, một tay là Thần Tức Long Hỏa, giống như tay cầm hai vầng mặt trời vậy.

- Luyện cho ta!

Diệt Thế Ma Hỏa và Thần Tức Hỏa Long cùng lúc bắn ra, bao phủ vài trăm cường giả yêu tộc trong biển lửa.

- Thần Tức Long Hỏa... là ngọn lửa mà chỉ Thần Long mới tu luyện được... Á....

- Cứu ta...

Ngay lập tức, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả sinh linh yêu tộc đều bị thiêu cháy, bỏ chạy tán loạn.

Nhưng không một sinh linh nào thoát mạng, vừa chạy được vài bước thân thể đã thành tro, ngay cả ba vị Thú Vương trong đó có Linh Thứu Vương cũng không ngoại lệ, toàn bộ đã bị thiêu chết.

Ninh Tiểu Xuyên thu hỏa diệm về, nói:

- Đi!

Linh Vận đã kinh hãi đến sững sờ, tên này... hắn ta... cũng quá mạnh rồi thì phải!

- Đừng có theo bọn ta nữa! Cẩn thận không ta giết ngươi!

Ninh Tiểu Xuyên chỉ Linh Vận lạnh lùng nói, rồi cùng Bảo Châu Địa Tạng bay đi.

Linh Vận thì vẫn chưa tỉnh hẳn, mãi lâu sau mới biết Ninh Tiểu Xuyên chỉ là một nhân loại, còn nàng là thân truyền đệ tử của Thạch Cơ Yêu Hậu.

- Hắn... hắn dám uy hiếp ta... hắn có gì giỏi chứ?

Nhưng nàng ta cũng không theo nữa, nếu còn bám theo, chưa biết chừng Ninh Tiểu Xuyên sẽ giết nàng thật.


Hai ngày sau, Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng cũng không biết đã chạy được bao xa, càng không biết đây là địa vực nào, dù sao sinh linh yêu tộc cũng không đuổi tới, họ coi như đã an toàn rồi.

Cương thổ Bắc Cương rất rộng lớn, được bao phủ bởi Đại Hoang, mênh mông vô tận, ngay cả Chân Nhân cũng không thể hiểu hết được Bắc Cương.

Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng lại di chuyển thêm hơn mười vạn dặm trong Đại Hoang mới chậm dần lại.

- Yêu tộc không đuổi tới, nhưng chúng ta lại gặp rắc rối lớn hơn là đã lạc đường trong Đại Hoang rồi.

Trong màn đêm đen kịt, trên đỉnh đầu Bảo Châu Địa Tạng là một ngọn Phật hỏa màu vàng, tay cầm tấm bản đồ da thú. Trên bản đồ có chú thích địa hình, địa mạo của Bắc Cương.

Nhưng dù gì Bắc Cương cũng quá rộng lớn, đặc biệt là Đại Hoang không bóng người thì địa hình càng thêm phức tạp. Một tấm bản đồ không thể ghi hết được mọi nơi.

Còn Ninh Tiểu Xuyên thì lại rất bình tĩnh:

- Không cần lo. Đợi trời sáng, mặt trời lên tự nhiên sẽ chỉ dẫn phương hướng cho ta. Còn ngươi, nếu Thạch Cơ Yêu Hậu chết trong tay hai Yêu Hoàng thì một năm sau sức mạnh Hóa Thạch Châu sẽ phát tác, đến lúc đó ngươi sẽ thành một bức tượng. Đây là việc cần giải quyết ngay.

Bảo Châu Địa Tạng cất bản đồ đi, thần sắc bình tĩnh, tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vào mắt Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Song tu cùng ta đi! Có lẽ Hoan Hỷ Thiền có thể hóa giải Hóa Thạch Châu.

Ninh Tiểu Xuyên ho khan, nói:

- Sao lại là song tu nữa? Ngươi là người tu Phật, đừng có mở miệng là nhắc chuyện đó chứ.

- Không phải ngươi đã đồng ý song tu với ta sao?

Bảo Châu Địa Tạng vô cùng nghiêm túc hỏi.

- Song tu là chuyện nhỏ, nhưng lại liên quan tới đại sự là tu hành cả đời của chúng ta. Không phải trò đùa. Có lẽ còn có cách khác có thể hóa giải Hóa Thạch Châu trên người ngươi.

Bảo Châu Địa Tạng có chút thất vọng, quay người đi.

- Còn cách gì nữa?

- Tuy ta không thể giúp ngươi hóa giải Hóa Thạch Châu nhưng có thể nhờ người khác.

Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên nhướn lên, hắn nhớ tới một người vô cùng thích hợp.

- Ngươi muốn nhờ người khác song tu cùng ta?


Bảo Châu Địa Tạng nheo mắt lại.

- Đương nhiên không phải. Ý ta là mời một người mạnh hơn Thạch Cơ Yêu Hậu ra tay giúp ngươi hóa giải. Ví dụ như một vị cao tăng Phật môn, Đàn Càn đại sư.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Đàn Càn đại sư sau khi chiến đấu với Thiên Mộng Yêu Hoàng đã mất tích, ngươi tìm được sao?

- Có thể thử xem, để ta cảm ứng phương vị của hắn trước xem sao.

Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên không biết Đàn Càn hòa thượng ở đâu, nhưng Thiên Đế Nhận ở trong tay hắn ta, Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm ứng phương vị của Thiên Đế Nhận.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi xuống lấy Huyền Thú Giám ra, đặt trong lòng bàn tay, dùng Huyền Thú Giám kết nối với Thiên Đế Nhận.

Thiên Đế Nhận đã bị Huyền Thú Giám thu phục và trấn áp trong Huyền Thú Giám từ lâu, nên có thể coi là một món tử binh của Huyền Thú Giám.

Vốn dĩ cho dù Thiên Đế Nhận có ở cách nghìn vạn dặm, chỉ cần Ninh Tiểu Xuyên động ý niệm một chút là nó sẽ ngoan ngoãn quay về Huyền Thú Giám. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên đã thử nhiều lần nhưng không thể thu Thiên Đế Nhận về được.

Rõ ràng là Thiên Đế Nhận đã bị lão trọc Đàn Càn hòa thượng trấn áp rồi. Muốn thu Thiên Đế Nhận về đúng là khó hơn lên trời.

Một lúc sau, Ninh Tiểu Xuyên thu tâm thần về, ánh mắt có phần nghi hoặc nhìn về một hướng, có chút không chắc chắn nói:

- Chính là hướng này, nhưng rất xa, có lẽ ở ngoài Bắc Cương. Lão trọc đó sau khi trấn áp Thiên Đế Nhận của ta, lẽ nào ra khỏi Trung Thổ rồi? Hay có thể nói là trốn về Tây Phương?

Bảo Châu Địa Tạng nhìn Ninh Tiểu Xuyên:

- Vậy giờ chúng ta làm thế nào? Lẽ nào đuổi theo Đàn Càn đại sư? Hay là chúng ta cứ song tu đi. Với tư chất của chúng ta, khi bắt đầu tu luyện Hoan Hỷ Thiền chắc chắn rất nhanh có thể đột phá Chân Nhân Cảnh. Giờ thiên hạ đại loạn, đừng nói là Bắc Cương, chỉ e ngay cả Trung Thổ cũng khó giữ. Tu vi của chúng ta nếu đạt tới Chân Nhân Cảnh sẽ có thêm phần chắc chắn sống sót trong thời loạn lạc.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía Tiểu Hồng ngồi trên cành cây cách đó không xa.

Tiểu Hồng lắc đầu quầy quậy:

- Đừng có nhìn ta! Nếu hai người song tu, ta chắc chắn sẽ không nhìn trộm, không làm phiền... Giờ ta xử lý đám huyền thú, yêu thú quanh đây để khỏi làm phiền hai người.

- Không phải, ta đang muốn hỏi ngươi có cảm tri được một luồng yêu khí cường đại đang tới gần không?

Ninh Tiểu Xuyên vẻ mặt ngưng trọng, đứng bật dậy, gọi Ma Kiếm ra, cảnh giác nhìn về một hướng nào đó trên trời.

Xoẹt xoẹt!

Vô số tia sáng nhỏ từ trong rừng bay ra, chỉ một chớp nhoáng đã quấn chặt lấy Ninh Tiểu Xuyên, Bảo Châu Địa Tạng và Tiểu Hồng.

Bình Luận (0)
Comment