Hắc ám sâm lâm trung …
Đó là một khu rừng tràn ngập khí tức tử vong, không một bóng người, những người đã từng đến nơi đây chưa bao giờ quay trở lại, đó là một khu rừng bị nguyền rủa, tràn ngập từng đợt gió quỷ dị lay động từng đám lá cây chập chờn xa xa, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ!
Nơi đây so với các khu rừng rậm khác đêu giống nhau, cũng không phải màu đen thảo mộc mà là màu xanh biếc, chỉ bất quá bên trong khu rừng mới là đáng sợ, nơi này cho tới bây giờ chưa từng có ánh sáng mặt trời chiếu tới, bởi vì phía bên trên khu rừng bầu trời bao phủ một đám mây đen kịt thành ra kết hợp với ánh mặt trời chiếu yếu ớt làm cho bên trong khu rừng càng trở nên âm sầm kinh khủng…!
Trên mặt đất, khắp nơi đều có thể thấy đầy dẫy những bộ xương khô, làm cho những ai chứng kiến cảnh này càng thêm ghê sợ, xung quanh đều là những thi thể còn sót lại, cho nên khu rừng rậm này được người ta gọi là “Tử vong lâm”, không ai dám tiến đến cho dù là đích thân Kiếm Thần vang danh một cỏi cũng không dám tiến đến.
Nhưng trong bóng đêm có hai nhân ảnh giữa không trung phi hành, bọn họ dường như không úy kỵ gì, trên mặt đều có vẻ tươi cười bình thản, chẳng lẽ bọn họ một chút cũng không hãi sợ khu rừng rậm được xưng là hữu khứ vô hồi này sao. Tại sao trên mặt bọn họ lại bình tĩnh như vậy?
Kỳ quái là sau lưng bọn họ đều có cánh, đó chính là đại biểu cho Thần tộc và Ma tộc, điểm đáng sợ chính là trên thân hai người cũng đều có đến 10 cánh (số lượng cánh càng nhiều đại biểu càng mạnh)
Nếu chậm rãi quan sát sẽ thấy đó là một nam một nữ đang phi hành, nam nhân màu tóc dài màu tím, 10 cánh màu đen, cả người toát lên vẻ anh tuấn thoát tục, trên thân mặc trang phục màu đen càng làm cho toàn thân toát lên vẻ phiêu dật, hơn nữa lại tràn ngập vẻ tà khí, khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười. Thần tộc Thần vương bất quá cũng chỉ mới có 12 cánh, nam nhân anh tuấn này cũng có đến 10 cánh, rốt cục tới cùng có bao nhiêu kinh khủng.
Lại nhìn nữ nhân với mái tóc vàng dài óng ả, tất nhiên cũng có 10 cánh, nhưng lại là màu trắng, mặc một một bộ trang phục màu trắng, vẻ đẹp khiến cho hoa cũng phải thất sắc, đây quả thật không phải là vẻ đẹp chốn nhân gian, câu nói khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn cũng không thể nói hết được vẻ đẹp của nữ tử này, thoát lên vẻ thần thánh tôn quý lại có vẻ ôn nhu khí chất, trên mặt toát lên ánh sáng của từ mẫu, hơn nữa trong tay đang ôm một đứa bé đang ngủ say.
Quái lạ, Ma tộc cùng với Thần tộc là tử địch của nhau, tại sao lại đi cùng với nhau thế kia, nữ tử xinh đẹp kia chính là một trong Thần tộc tứ đại sí thiên sử Nhất Lạp Phỉ Nhĩ, còn nam nhân chính thị Ma tộc một trong tứ đại Ma thánh Tử Dạ, bọn họ hai người đã phá tan Thần – Ma “cấm kỵ chi luyến”, khiến cho Thần tộc cùng Ma tộc vô cùng tức giận, phái người truy bắt hai người cho nên họ mới đến “Tử vong lâm”.
Cố sự vể tình yêu của hai người này không ai là không hay biết, nhân loại coi tình yêu của hai người là một giai thoại để truyền tụng, không có một chút coi thường mà trở thành câu chuyện đàm luận sau mỗi bữa ăn với một sự kính phục họ, có vô số nam nữ sùng bái họ .
Trở lại nam nhân nọ ta thấy hắn đang cầm tay nữ tử, ánh mắt tràn ngập trìu mến luyến ái cùng với bi thương, nói: “Phỉ Nhĩ, xin lỗi, đều là tại ta hại nàng, nếu không ta và nàng bây giờ vẫn còn được vạn nhân chú mục đích sí thiên sử … đều là tại ta cả, làm liên lụy đến nàng để nàng phải chịu khổ, xin lỗi, đã làm cho nàng phải chịu khổ như vậy”
Nữ nhân mỉm cười vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc vừa nhìn đứa trẻ trong tay rồi lại nhìn nam nhân trước mắt, nũng nịu nói: “Chàng ơi ! chàng không có lỗi, là ta tự nguyện mà, chúng ta là vợ chồng, tất nhiên là phải chia sẻ hoạn nạn cùng nhau rồi, có thể cùng với chàng một chỗ còn có cả con của chúng ta nữa, ta đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Nam nhân kêu Tử Dạ chính là kẻ lợi hại nhất Ma tộc ngoại trừ Ma vương, từ nhỏ hắn đã lãnh huyết vô tình hơn nữa lại có khả năng thiên phú, là thủ hạ mà Ma vương ân sủng nhất cũng là người duy nhất có khả năng đột phá 10 cánh đạt đến 12 cánh. Hắn giết người không chớp mắt, vậy mà hiện tại lại vì một người đàn bà mà thương tâm, thật không thể tin nổi.
Tử Dạ liếc nhìn đứa con bảo bảo trong lòng Phỉ Nhĩ, mỉm cười nói: “Phỉ Nhĩ, đây là con chúng ta, là tất cả những gì chúng ta có, từ khi sinh ra đã phải theo chúng ta chịu khổ, chúng ta đều không làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ là cho nó một mái ấm hạnh phúc, bây giờ bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể mất mạng cho nên bất đắc dĩ chúng ta phải phân khai nó thôi”
Lạp Phỉ Nhĩ nghe đến đó vẻ mặt càng trở nên ưu thương, tựa trong lòng ngực nam nhân nói: “Chàng ơi ! ta không nỡ rời xa chàng và bảo bảo, hai người là tất cả của Phỉ Nhĩ, ta thật không nỡ, tại sao Thần tộc cùng Ma tộc không buông tha cho chúng ta mà vẫn truy giết chúng ta mãi như vậy, chúng ta chỉ muốn có một gia đình bình thường thôi, cũng không được sao?”. Nói xong lời cuối cùng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi…!
Tử Dạ chứng kiến chính thê tử của mình rơi lệ, con mắt tràn ngập bi thương cùng một chút sát khí, ngữ khí có phần xin lỗi, nói: “Phỉ Nhĩ, tại ta không tốt, nếu ta không gắt gao truy cầu nàng thì bây giờ nàng vẫn còn là người được sủng ái bên cạnh Thần vương, đều là tại ta không tốt, ta đã gây khó xử cho nàng … thật sự xin lỗi …”
Phỉ Nhĩ đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt anh tuấn của Tử Dạ, nhẹ nhàng hôn lên đó, vẻ mặt có chút thẹn thùng, nói: “Chàng ơi ! ta không hối hận, hơn nữa chàng vẫn đối với ta rất tốt, vẫn là một hảo trượng phu, là Phỉ Nhĩ hại chàng mới đúng, chàng là người duy nhất có khả năng đột phá 10 cánh, đáng tiếc chàng lại vì ta mà bỏ bê tu luyện … là ta không tốt.”
Tử Dạ con mắt ánh lên vẻ khinh thường, sau đó thâm tình nói: “Phỉ Nhĩ, không nên nói như vậy, những điều nàng nói đều không đúng, nàng và bảo bảo mới là tất cả bảo bối của Tử Dạ ta, không có các ngươi cũng không có Tử Dạ!”
Phỉ Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu nhìn đứa con đáng yêu với khuôn mặt thiên chân vô tà, Phỉ Nhĩ chậm rãi nói: “Lão công, chàng và bảo bảo cũng là phỉ nhi đích hết thảy, là những người thân yêu nhất của Phỉ Nhi, hơn nữa bảo bảo là kết tinh của tình yêu hai ta. Nó là minh chứng cho tình yêu của chúng ta.”
Tử Dạ gật đầu nói: “Phỉ Nhĩ, ta sợ tiểu Tử Tinh sẽ có sự nên ta đã nhờ một người nuôi dưỡng nó, sợ nàng không muốn, chỉ cần nàng cùng tiểu Tử Tinh sống sót thì ta có chết cũng không sao. Ta vẫn chưa dám nói cho nàng điều này, mong nàng tha thứ cho ta Phỉ Nhĩ.”
Phỉ Nhĩ cười cười cúi nhìn đứa con trong lòng ngực hai mắt tràn ngập bi thương rồi ngẩng lên nhìn Tử Dạ kiên định nói: “Chàng ơi! chàng đừng bỏ lại ta, ta không muốn cùng chàng tách ra, hy vọng con của chúng ta sẽ sống sót. Ta chết cũng không xa chàng, có chết cũng phải chết cùng một chỗ.”
Tử Dạ rơi lệ, được xưng là “lãnh huyết vô tình” mà cũng rơi lệ, trời ạ, nếu chuyện này bị người của Ma tộc hoặc Thần tộc biết được thì đúng là một chuyện không thể tin được, cha mẹ hắn chết trước mặt hắn hắn còn khóc không? Đã có ai từng đối mặt với Thần tộc sí thiên sử mà không sợ hãi mà không khóc chưa? Không có. Hắn tại Ma tộc uy nghiêm có thể sánh với Ma vương, đồng thời cũng là thuộc hạ được Ma vương sủng ái nhất.
Tử Dạ nghe được những lời này do chính người vợ thân yêu của hắn nói ra làm cho hắn khóc, Phỉ Nhĩ cũng khẽ run lên, nàng không nghĩ tới chính lão công của mình cũng có khi khóc như vậy, Phỉ Nhĩ biết tại Ma tộc cùng Thần tộc, bị đuổi giết, hắn cho dù bị thương nặng, bị chính những người trong tộc đuổi giết nhưng cho tới nay chưa bao giờ thấy hắn nhỏ một giọt nước mắt nào mà hôm nay lại bật khóc.
Tử Dạ khôi phục tâm tình nói: “Được rồi, ta đi thôi, lão nhân mà ta hẹn chắc cũng đã tới rồi, hắn là người mà ta đã từng cứu hắn một mạng, hắn có nói qua sau này có chuyện gì cần phân phó hắn sẽ toàn lực thi hành, theo ta thấy lão nhân hẳn là một người tốt mà lại là một có thực lực của một Thánh Ma đạo sư.”
Phỉ Nhĩ trong lòng hiểu rõ mình sẽ phải chia lìa đứa con thân yêu, trong lòng tuy không muốn nhưng nàng biết quyết định này là đúng, nếu để nó đi theo mình chắc chắn sẽ chịu nhiều đau khổ, chúng ta đã không thể đem đến cho nó hạnh phúc thì hãy để người khác làm điều đó thay chúng ta, hy vọng nó sẽ sống sót, đó cũng là nguyện vọng cuối cùng của chúng ta.
Hai người tiếp tục tại “Tử vong lâm” phi hành, bọn họ đi tới một cái chòi đơn sơ, đây là do bọ họ tạo dựng, đó là một bí mật của bọn họ. đẩy cửa bước vào đã thấy trong phòng hiện đang có một lão nhân tóc bạc mặc pháp sư bào màu trắng, gương mặt hồng nhuận hai mắt có thần.
Lão nhân sau khi nhìn thấy Tử Dạ lập tức quỳ xuống nói: “Á Tư bái kiến ân nhân, đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân”
Tử Dạ thấy vậy lập tức bước đến nâng lão nhân dậy, mỉm cười nói: “Á Tư, ta có một việc muốn ngươi giúp đỡ, ngươi có đáp ứng giúp ta không vậy?”
Lão nhân cung kính nói: “Ân nhân, xin cứ nói, có gì khó khăn chỉ cần Á Tư có thể làm được, bất kể chuyện gì Á Tư cũng sẽ vì ân nhân mà báo đáp, xin ân nhân nói đi, ân nhân muốn ta làm cái gì bây giờ?”
Tử Dạ nhìn một chút thê tử của mình rồi lại nhìn đến đứa trẻ, sau đó thở dài nói: “Ta muốn ngươi hãy chiếu cố cho đứa trẻ này, nó là con ta, hy vọng ngươi năng chiếu cố cho nó, cho nó một gia đình ấm áp, như vậy là đủ rồi, nếu Tử Dạ còn có cơ hội, sau này nhất định báo đáp đại ân của Á Tư.”
Á Tư vội vàng nói: “Ân nhân xin đừng nói vậy, nếu năm đó không có ân nhân cứu mạng thì bây giờ Á Tư đã không còn mạng để mà đứng tại đây nói chuyện với ân nhân, việc dạy dỗ công tử xin hãy để cho Á Tư làm, Á Tư nhất định sẽ làm tốt, sẽ cho công tử một mái ấm gia đình, sẽ không làm cho công tử bị thương tổn!”
Tử Dạ nhìn Á Tư vói ánh mắt cảm kích nói: “Cám ơn ngươi, Á Tư, nó tên gọi là Tử Tinh, là ta đặt tên cho nó, sau này ngươi cứ gọi nó như vậy đi, ngươi sau này sẽ là gia gia của nó, nếu Tử Dạ còn sống sẽ báo đáp ân tình này!”
Phỉ Nhĩ chậm rãi đưa đứa con thân yêu của mình cho Á Tư mà trong lòng tràn ngập thống khổ, đau đớn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, sau đó nhào vào lòng Tử Dạ mà khóc, trong mắt có vô số bi thương nhưng không còn cách nào khác, để nó đi theo bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm.
Phỉ Nhĩ hướng lão nhân nói: “Đứa nhỏ này ta phó thác cho ngươi, hy vọng ngươi chiếu cố tốt cho nó”. Nói xong rồi hướng lão nhân cúc cung một lạy.
Trời ạ, có thể làm cho một trong Thần tộc sí thiên sử cúc cung, mẹ kiếp, có giảm thọ 10 năm cũng đáng a. Lạp Phỉ Nhĩ hay chính là Thần tộc nữ tử xinh đẹp nhất, có vô số đối tượng theo đuổi, nhượng để cho ngươi kính nể cũng chỉ có lão công của ngươi, Thần vương kia cũng không có cái diễm phúc đó …!
Á Tư vội vàng nói: “Ân nhân xin đừng làm vậy, nhiệm vụ dạy dỗ Tử Tinh cứ giao cho ta, ta sẽ đem tất cả bản lĩnh của mình truyền thụ cho công tử, được rồi, hai người có chuyện muốn nhắn lại cho Tử Tinh không?”
Tử Dạ lắc đầu nói: “Không cần đâu … trước hết hãy giữ bí mật, đợi đến thời cơ chín mùi hãy nói, dù sao nếu chúng ta đều chết, ta hy vọng nó sống tốt, cũng không phải báo thù cho chúng ta làm gì, tốt nhất chuyện này nên giữ bí mật”
Tử Dạ có thể nói ra những lời như vậy có thể thấy hắn đã phải chịu thống khổ nhường nào, phải để con mình không nhận mình, ha ha, đúng là chuyện buồn cười, nhưng vì chính sự an toàn của con mình nên hắn cũng không còn cách nào khác.
Phỉ Nhĩ tại một bên vẫn đang khóc, sau đó nàng tháo chiếc vòng vẫn đeo ở cổ xuống, đó là chiếc vòng vô cùng trân quý bên trong có vô cùng cường đại quang nguyên tố, được gọi là Nữ Thần Chúc Phúc, có thể đem đến cho người ta sự May mắn, về phần công năng sau này sẽ nói đến.
Chậm rãi đeo chiếc vòng vào cổ bảo bảo, nhìn bảo bảo vẫn còn đang ngủ say, tâm tình nàng cũng có chút an ủi, nói: “Hy vọng chiếc vòng này sẽ mang lại cho con sự May mắn, chỉ cần con còn sống là mẹ cảm thấy hài lòng rồi …!”
Thần Ma chi tử có thể trở thành con người bình thường sao? Tuyệt đối không có khả năng … hắn không những sẽ trở thành một nhân vật anh hùng mà còn … trở thành siêu việt hơn sáng thế Thần, giá ngự cả Thần – Ma, trở thành Ma Thần – nỗi sợ hãi của nhân loại.