Dịch thuật: simple
Nhu Nhi ánh mắt thâm tình nhìn hắn làm hắn tim đập chân run, cả người lân lân khoái cảm.
Đùa àh, hắn trước giờ chưa từng tiếp xúc nữ nhân, đây mới là lần đầu thì làm sao kiềm nén cảm xúc được chứ.
Hắn cảm nhận được tình cảm ôn nhu mà thâm tình của Nhu Nhi giành cho mình. Hắn muốn khoảng khắc này vĩnh viễn dừng lại, vĩnh viễn được ôm Nhu Nhi trong lòng, vĩnh viễn sống trong khung cảnh lãng mạn ấm áp này, tuy nhiên hắn biết thời gian không thể dừng lại, phải biết kiềm nén.
Tử Tinh chậm rãi đặt Nhu Nhi lên giường, ôn nhu hôn lên trán nàng, thâm tình nói :“ Nhu Nhi ngủ ngon nha”.
Sau đó xoay người lại, tuy nhiên có 1 bàn tay ôn nhu nắm lấy tay hắn kéo lại.
Tử Tinh chậm rãi quay đầu lại, nhìn Nhu Nhi đang thẹn thùng nói :
“ Tử Tinh caca, huynh không thể ở đây bồi tiếp muội 1 đêm sao?” nói xong nàng lập tức trốn mình vào chăn không dám nhìn hắn.
Tử Tinh tuy không thấy bộ dạng nàng lúc này như thế nào nhưng hắn đoán chắc là rất đẹp.
Hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nói :
“ Nhu Nhi ngoan, nếu ca ca với muội ở chung 1 phòng mà bị truyền ra ngoài, đối với thanh danh của muội quả thật rất không tốt, nếu Phụ Hoàng nàng biết chắc người sẽ rất giận dữ. ngoan nào, ngủ đi, huynh sẽ ở đây canh cho muội ngủ nha.”
Nhu Nhi nghe hắn nói xong, lắc đầu nũng nịu nói :
“ Nhu Nhi không cần biết, Tử Tinh caca muội thật sự thích huynh, hừ nếu Phụ Hoàng ngăn cản ta sẽ vĩnh viễn không để ý tới người luôn.
Tử Tinh caca, huynh với muội ngủ cùng nhau thật ngon sau đó thức dậy muội sẽ nói với phụ hoàng là muội thích huynh, sau đó nói phụ hoàng cử hành hôn lễ cho chúng ta.”
Lần này người đỏ mặt lại là Tử Tinh, hắn không nghĩ tới Nhu Nhi lại mạnh mẽ như vậy trong tình cảm,hắn đang không biết có nên hay không nên không phản đối ý kiến của Nhu Nhi. Chứng kiến ánh mắt Nhu Nhi nhìn hắn tràn đầy vẻ hy vọng chờ mong, khuôn mặt đỏ ửng, hắn gật đầu nói:
“Được rồi Nhu Nhi, tối nay huynh sẽ ở lại cùng muội ha.”
Tử Tinh không phát hiện một tia xảo trá vừa lóe lên trong mắt Nhu Nhi, Tử Tinh cũng không có thay y phục mà hắn nếu muốn cũng chẳng biết lấy gì thay bởi vì đây là phòng Nhu Nhi chẳng lẽ ….hehehe.
Hắn cởi giày và bao tay, sau đó ngồi xuống đầu giường,hắn lần này quả thật đứng trước thử thách quá lớn, không chỉ tiếp xúc thân mật với Nhu Nhi ở khoảng cách quá gần mà còn lại ở trên giường sợ rằng….
Nghĩ tới đây Tử Tinh vội lắc đầu xua đi suy nghĩ tối tăm này, lo xa rồi... lo xa rồi...
Tử Tinh nhìn Nhu Nhi 1 chút, phát hiện nàng đang nhắm mắt thật chặt, hắn bèn chậm rãi nằm xuống, chỉ dám chiếm 1 không gian vô cùng nhỏ, bảo trì 1 khoảng cách an toàn với Nhu Nhi.
Một hương thơm nhẹ bay vào mũi hắn,chắc chắn cực phẩm hương thơm, hắn trong đầu vừa loạn tưởng 1 chút thì đã thấy 1 thân thể mềm mại rúc vào lòng hắn,là Nhu Nhi a.
Nhu Nhi dụi dụi đầu vào ngực Tử Tinh ôn nhu nói :” Tử Tinh ca ca, huynh ôm ta ngủ đi, ở trong lòng huynh rất là ấm, Nhu Nhi thích được ngủ trong lòng huynh nha.”
Tử Tinh dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
“ Tiểu cô nương này, bình thường thì thẹn thùng sao đêm nay lại lớn mật như vậy chứ?”
Tử Tinh chỉ mới lần đầu yêu trước tình cảnh dụ nhân này 1 tay lão luyện còn muốn xịt máu mũi huống chi là hắn.
Trai tơ như hắn làm sao chịu nổi sức hấp dẫn của mỹ nữ Nhu Nhi, hắn không nhịn được 2 tay bắt đầu loạn động trên tòa núi đôi của Nhu Nhi.
Nhu Nhi 2 mắt giật giật, tình yêu tới bất ngờ làm cho nàng phi thường vui vẻ, nhất là được nằm trong lòng tình nhân, cảm nhận sự che chở của hắn đồng thời những cảnh này lại diễn ra trên giường, quả thật không còn lời nào để nói về hạnh phúc này. Nàng chỉ biết cùng hắn chậm rãi hưởng thụ cảm giác mỹ diệu mà tình yêu mang lại.
Sáng sớm, Tử Tinh chậm rãi mở mắt tỉnh lại, liếc mắt thấy 1 đôi mắt đáng yêu đang nhìn hắn si mê, bộ dạng phi thường vui vẻ, chứng kiến hắn thức dậy liền nói:” Tử Tinh ca ca tỉnh rồi àh, bộ dạng huynh lúc ngủ rất đáng yêu nha.hi hi”
Ai da, không biết tối qua ai bắt ta canh cho ngủ vậy? bây giờ lại bị trêu chọc, sau này ta sẽ không thèm bồi tiếp ai đó ngủ nữa, kẻo lại bị trêu .
Nhu Nhi quả thật chẳng khác gì tiểu hài, lắc lắc tay Tử Tinh làm nũng nói
“Tử Tinh ca ca, Nhu Nhi không phải cố ý mà,không nên giận Nhu Nhi nha, muội sau này sẽ không dám vậy nữa đâu. Hì hì”
Đối với nữ nhân này Tử Tinh quả thật cũng không có biện pháp, nguyên nhân chỉ có 1, bởi vì hắn rất yêu tiểu nữu này dĩ nhiên không muốn làm nàng mất vui.
Hắn cũng không bước xuống giường, uể oải nói:
“ được rồi, Nhu Nhi ngoan, hắc hắc không ngờ tay muội lại mịn màng mát dịu như vậy, đặc biệt thoải mái nha, lại có hương rất thơm hắc hắc ta thích”
Nhu Nhi gương mặt đỏ bừng, tay ngọc ra sức nhéo tay Tử Tinh:
“ Hừ, Tử Tinh ca ca đại phôi đản, đã chiếm tiện nghi của muội lại còn trêu chọc muội nữa, đại bại hoại, Nhu Nhi không thèm để ý tới huynh nữa”
Nói xong liền chạy ra ngoài phòng.
Tử Tinh ha ha cười, xem ta Tiểu nha đầu này vẫn thẹn thùng như cũ a.
Ai chăn mềm này toàn là mùi thơm của Nhu Nhi nha, quả thật rất thơm a. Tử Tinh nở nụ cười, hắn dĩ nhiên vẫn nhớ tới việc tu luyện bèn sửa sang mền gối, đoạn đứng dậy liếc nhìn trên giường lần nữa mỉm cười bước ra ngoài..!
Tử Tinh đi tới đại đường bắt gặp Nhu Nhi đang dìu mẫu thân mình đi tới. thấy Tử Tinh Nhu Nhi bèn cúi đầu né tránh ánh mắt hắn.
Tử Tinh trong lòng cười thầm đi tới trước mặt mẫu thân nói :
“ Mẫu thân, Tinh nhi sợ rằng phải đêm nay mới có thể trở về, sư phụ bảo con sáng nay tới chỗ người tu luyện cho nên không cần chờ con về ăn cơm trưa.”
Lam Lam gật đầu, quan tâm nói :
“ àh, Tinh nhi con phải chăm chỉ tu luyện, Kiếm Thần tiền bối chỉ nhận 1 mình ngươi làm đồ đệ, chứng tỏ tiền bối rất thích con, con cần phải nổ lực hết mình, nói không chừng con có thể rất nhanh trở thành tân Kiếm Thần, đến lúc đó con chẳng phải là đại lục đệ nhất cao thủ sao?”
Tử Tinh gật đầu sau đó xoay người đi, hắn kêu gia nhân mang cho mình 1 con ngựa,vừa đi ra ngoài phủ liền nghe Nhu Nhi từ phía sau gọi hắn, sau đó đi tới trước mặt hắn ôn nhu dặn dò:
“Tử Tinh ca ca, huynh cố gắng lên nha, Nhu Nhi… Nhu Nhi mong huynh trở về lắm đó”
Nói xong liền bỏ chạy vào trong, Tử Tinh a a cười, hắn làm sao lại không muốn ở cùng 1 chỗ với Nhu Nhi đây, ở đó không ai quấy rầy , tư vị quả thật rất tuyệt nha.
Tử Tinh bộ dáng tiêu sái, cỡi ngựa nhằm cửa thành tiến tới, trên đường ai cũng đều biết hắn là Tử Tinh, Phi Long đế quốc đệ nhất thiếu niên nhân tài, là niềm vinh dự của cả quốc gia,hàng ngàn fan hâm mô đang nhiệt tình hô to tên hắn.
ở Phi Long đế quốc lưu truyền 1 câu nói :
Ngươi không nhận ra Hoàng thượng ư? Không sao.
Ngươi không biết Hoàng Thượng tên gì ư? Chuyện nhỏ.
Ngươi không biết Tử Tinh là ai ư? Con mẹ ngươi, ngươi là người ngoài hành tinh sao?
Ngươi tốt nhất nên về nhà mua miếng đậu hũ đập đầu chết đi.
Tử Tinh không để ý tới tiếng la hét của người hâm mộ, hắn đang thầm nghĩ phải tu hành đạt đến cảnh giới như lão đầu kia. Nhắc tới lão đầu hắn không khỏi phiền não khi nhớ đến cảnh lão đầu nhất kiếm xẻ đôi bộc bố, hắn trong lòng hô to :
“ An tâm , mình sẽ có 1 ngày đạt được như vậy , hơn nữa ngày đó cũng vô cùng gần.”
Tử Tinh dĩ nhiên không thể quên đường được, chỉ cần hắn đi 1 lần sẽ nhớ rất kỹ,chỉ 1 lát sau hắn đã đi đến nơi ở của Kiếm Thần bên trong khu rừng.
Ở đây không thể cưỡi ngựa, vì vậy hắn chỉ có thể cột ngựa vào 1 gốc cây mà đi bộ vào.
Tử Tinh thấy lão đầu đang ngồi trên bộc bố vẻ mặt chăm chú, lúc này hắn đang cách lão đầu khoảng 100 thước.
Hắn bỗng cười hắc hắc đầy gian xảo, dụng lực nhảy lên bay nhanh về phía lão đầu, mắt nhìn thấy càng ngày càng gần lão, trong đầu hung hăng tưởng tượng ra cảnh lão đầu bị hù thê thảm, trả thù ngày hôm qua lão làm cho mình thê thảm.
Khoảng cách chỉ con 5 thước, đột nhiên Kiếm Thần biến mất trước mắt hắn, hắn trong lòng thầm kêu thảm, phát hiện mình đang cực tốc đâm đầu vào bộc bố.
May là phía sau có người kéo lại,hắn mới miễn cưỡng thoát khỏi so độ cứng với bộc bố, còn ai ngoài Kiếm Thần cứu hắn đây..!
Tử Tinh cũng không thèm nói 1 câu cảm ơn, nhìn vẻ mặt cừơi cười của Kiếm Thần hắn có vẻ có chút tức giận, đánh lén mà cũng không được nữa, quả thật rất mất mặt nha.
“ Lão đầu, ngươi làm thế nào phát hiện ra ta, chúng ta cách nhau tới hơn 100 thước, ta lại dụng hết sức nhảy tới. ngươi không sớm cũng không muộn rất đúng lúc né tránh, thời gian quá hợp lý, ngươi đừng nói với ta là may mắn nha…”
Kiếm Thần haha cười, nói:
“ ngươi không nên nghĩ 100 thước đã xa, lúc ngươi vừa vào rừng ta đã phát hiện ra ngươi. Đây là do ngươi quá tức giận còn ta tâm tĩnh lặng như mặt nước, có thể cảm nhận được hết thẩy mọi rung động quanh ta dù là nhỏ nhất, chỉ đơn giản vậy thôi, ngươi chậm rãi suy ngẫm đi”
Tử Tinh cảm giác có chút không thông, nghe Kiếm Thần nói hắn không thể hiểu được cái gì là cảm giác, cái gì là khiếu khí, bèn nói :
“ Lão đầu, ta vào rừng rậm ngươi có thể cảm giác được ta, ngươi nghĩ ta khờ lắm sao? cho dù ma pháp sư dùng tinh thần lực thăm dò cũng không có khả năng này a…”
Kiếm Thần thấy hắn tỏ ra nghi ngờ cũng không hề tức giận, bởi vì Tử Tinh còn có rất nhiều cái không biết nếu hắn vừa nhìn đã hiểu được những gì mình nói,chắc mình tự tử luôn cho rồi. sau này từ từ dạy dỗ hắn,nhìn bộ dạng nghi ngờ của hắn liền nói:
“ nhóc, chúng ta chơi trò chơi không?”
“Trò chơi?”
Trốn tìm.
Tử Tinh lập tức ngã ụp xuống đất, lảo đảo đứng lên tức giận nói:
“ Lão đầu, ngươi đừng đùa nữa có được không? Lớn vậy còn chơi trò trốn tìm ? Ngươi có biết chữ “ già chát” viết thế nào không?”
Kiếm Thần lắc đầu nói :
“ ta không có đùa à, tiểu tử, ngươi trốn trong rừng, ta dùng vải che mắt lại, bất kể ngươi trốn chỗ nào ta đều có thể bắt được ngươi”
Được, lão đầu, ta cùng ngươi chơi đùa, ngươi nếu bắt được ta, ta sau này đều tôn trọng gọi người tiếng sư phụ.
Kiếm thần cũng không nhiều lời, lấy 1 miếng vải đen bịt mắt, sau đó đứng tại chỗ, khóe miệng mỉm cười thần sắc tự tin.
Tử Tinh hắc hắc cười, gian xảo nói:
“ lão đầu ta bắt đầu chạy nha, hy vọng ngươi không nên đập đầu hay vấp té nha, ta không có đưa ngươi đi khám đâu nha”
Tử Tinh chạy thật nhanh, Kiếm Thần mỉm cười đuổi theo, hoàn toàn cùng hướng với Tử Tinh, giống như là bản photocopy không chút sai lệch .
Tử Tinh cũng không có phát hiện ra, hắn liên tục di chuyển trên các cành cây với tốc độ khủng bố, bên dưới Kiếm Thần vẫn bám sát không rời…!
Tử Tinh chạy 1 lúc mới phát hiện ra chính mình còn chưa cắt đuôi dc Kiếm Thần, ngược lại còn bị hắn truy đuổi gắt gao ngay sau lưng, chính mình chạy loạn lên thì hắn cũng chạy loạn nhưng lại trùng hướng di chuyển với mình, hắn trong lòng kêu khổ, đây chính là tốc độ cực hạn của hắn rồi.
Hắn liền dứt khoát lao về phía trước đồng thời bằng tốc độ nhanh nhất cởi bao tay và giày ra ném xuống nhằm đánh lạc hướng chú ý của Kiếm Thần.
Hắn không ngờ làm như vậy mà Kiếm Thần trước sau vẫn thủy chung bám theo hắn, không có chút phân thần. Tử Tinh bèn toàn lực bỏ chạy hướng về phía rừng cây, hắn trong lòng phi thường sợ hãi, đây chính là nỗi sợ lớn nhất của hắn từ trước tới nay….
Tử Tinh cảm thấy như bị người ta bắt được, rồi bị đánh trúng, cả người hắn như mất hết sức lực, chút thương tổn ấy đối với hắn hoàn toàn không có ảnh hưởng. Hắn tò mò nhất chính là Kiếm Thần tại sao 2 mắt bịt kín mà vẫn phát hiện ra mình, đồng thời di chuyển không sai lệch 1 ly so với mình, quả thật quá khủng bố a…!
Kiếm Thần mỉm cười đi tới, chứng kiến Tử Tinh đang tròn mắt nhìn mình nghi hoặc, rõ ràng tên tiểu tử này đang rất thắc mắc….