Ma Thuật Bị Cấm

Chương 13

Nhà kho ấy được xây trên hòn đảo nhân tạo thuộc vịnh Tokyo. Ngoài ra còn có bốn tòa nhà khác trông y hệt như vậy, chủ yếu để chứa gỗ. Có điều nhà kho họ đang tìm đã xuống cấp và hiện không còn được sử dụng nhiều nữa.

"Tôi đã nghĩ dù gì chắc cũng vẫn phải báo cảnh sát, nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới công việc nên mới vô tình lần lữa mãi. Thực sự xin lỗi."

Người chịu trách nhiệm quản lý nhà kho tên là Kawakami. Đó là một người đàn ông trung niên có dáng người thấp và khuôn mặt tròn.

"Anh để ý thấy lỗ thủng đó vào ngày 23 tháng trước đúng không?" Utsumi Kaoru hỏi.

"Vâng. Một nhân viên cấp dưới đi làm sớm đã phát hiện và gọi điện báo cho tôi. Tôi ngạc nhiên lắm. Dù có xuống cấp đi nữa nhưng sao có thể đột ngột thủng một lỗ như vậy chứ."

Kusanagi lấy điện thoại ra, ngước lên nhìn nhà kho. Trên tường có một lỗ thủng hình vuông, bề ngang cỡ một mét. Một miếng ốp của tường ngoài đã không thấy đâu.

Anh thao tác trên máy, mở một bức ảnh. Đó là một phần của đoạn phim nằm trong thẻ nhớ của Nagaoka Osamu. Anh so sánh và xác nhận đây chính là hình ảnh bức tường của nhà kho này.

"Có vẻ đúng rồi."

Cách lỗ thủng trên tường khoảng một mét theo chiều ngang có hình vẽ logo của công ty. Trên đoạn phim thì khó có thể nhìn thấy nhưng nhân viên đội giám định đã xử lý hình ảnh và phát hiện ra nó. Họ đã dựa vào đầu mối đó để xác định được địa điểm này. Sau đấy họ lập tức hỏi công ty quản lý nhà kho và được xác nhận là có sự cố như vậy. Thế nên nhóm Kusanagi mới đến gặp người chịu trách nhiệm quản lý để hỏi thêm.

"Bức tường kia dày bao nhiêu?" Kusanagi hỏi.

"Khoảng một xăng ti mét. Chúng tôi dùng tấm ốp tường ngoài trời chuyên dùng cho nhà kho. Nó chịu lực cũng khá tốt. Ném đá thôi thì chẳng hề hấn gì."

"Tình hình bên trong kho thì sao?"

"Chỉ có tấm ốp ngoài trời là vỡ vụn thôi. Tôi đã cùng cấp dưới xem xét không sót chỗ nào nhưng không phát hiện thêm bất cứ thứ gì. Nhân viên bảo vệ cũng nói không thấy có gì khác thường, quả là một việc kỳ lạ."

Utsumi Kaoru quay lưng nhìn ra biển. Kusanagi nhìn theo cô. Một con thuyền lướt ngang trước mặt họ. Những công trình và bãi đỗ xe thấp thoáng hiện lên ở phía bên kia làn nước.

"Có khi nào ai đấy đã dùng súng hay thứ gì đó bắn từ bờ bên kia sang không?" Utsumi Kaoru hỏi.

"Từ phía bên kia? Xa đến một ki lô mét đấy."

"Không được đâu nhỉ."

"Hơn nữa, súng thì chỉ bắn được lỗ nhỏ thôi. Và sẽ có đầu đạn." Kusanagi nói rồi nhìn Kawakami. "Tình hình về đêm dạo gần đây thế nào? Nhà kho mở cả ban đêm à?"

"Còn tùy hôm đó, cũng có lúc chúng tôi mở một kho nào đấy. Nhưng hầu hết là đóng cửa. Những lúc ấy thì không có ai ngoài bảo vệ."

Đê chắc chắn, Kusanagi cho anh ta xem bức ảnh chụp Nagaoka Osamu.

"Tôi chưa từng thấy anh ta." Câu trả lời của Kawakami đúng như dự đoán của anh.

"Ngoài ra còn gì khác lạ không?"

"Kho của chúng tôi ấy à?"

"Chuyện khác cũng được. Hiện tượng nào đó kỳ lạ... một vụ phát nổ không rõ nguyên nhân chẳng hạn."

"Vụ nổ à..." Kawakami khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ. Nhìn dáng vẻ ấy, Kusanagi chán nản chẳng buồn hy vọng gì, chọt Kawakami bật ra một tiếng "A!"

"Có vụ nào à?"

"Không. Không phải vụ nổ đâu. Nhưng có một du thuyền đã bốc cháy."

"Du thuyền à? Ở đâu vậy?"

"Nghe nói lúc ấy nó đang chạy trên sông Sumida. Vị trí cụ thể thì tôi không rõ. Tôi có người quen làm việc trên một chiếc du thuyền khác và nghe họ kể thôi. Thấy bảo là ngọn lửa đột ngột bốc lên. May mắn không có ai bị thương."

"Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

"Hai tháng trước thì phải." Kawakami vừa nghĩ ngợi vừa nói.

Kusanagi cảm ơn rồi rời khỏi nhà kho. Anh leo lên chiếc xe ô tô đỗ ở gần đó và bảo Utsumi Kaoru, "Cô tìm hiểu về vụ du thuyền đi. Nhân tiện điều tra xem có vụ việc tương tự nào nữa không. Chẳng biết có liên quan gì đến vụ án không nhưng dù là cọng rơm thì lúc cần cũng phải bấu víu vào."

"Bấu víu... anh Kusanagi mà nói thế nghe hơi yếu đuối nhỉ." Utsumi Kaoru vừa nói vừa khởi động xe.

"Tôi cũng muốn yếu đuối lắm. Chúng ta đang giậm chân tại chỗ đây này." Anh thắt dây an toàn và thả phịch người vào lưng ghế.

Đã tròn mười ngày trôi qua kể từ khi phát hiện thi thể của Nagaoka Osamu. Công tác điều tra đang gặp khó khăn. Nếu có thể tiến hành điều tra ngược từ Siêu trung tâm công nghệ cao thì có lẽ sẽ phát hiện gì đó nhưng ý đồ này của tổ chuyên án đã hoàn toàn phá sản. Sự thật là có rất nhiều người trong phe xúc tiến dự án cảm thấy không thoải mái về Nagaoka. Nếu dự án bị dừng lại, không ít công ty sẽ chịu tổn thất to lớn. Tuy nhiên, theo những gì điều tra được đến giờ thì không phát hiện dấu vết nào cho thấy Nagaoka đã thu được bằng chứng có sức ảnh hưởng đến vậy. Vốn dĩ cảnh sát thậm chí còn không biết gần đây anh ta đang thu thập loại thông tin nào. Kết quả phân tích máy tính cá nhân cho thấy dữ liệu mới nhất có dính dáng đến dự án Siêu trung tâm công nghệ cao là từ khoảng mùa thu năm trước. Năm ngày trước khi thi thể được phát hiện, anh ta có gọi điện thoại cho Katsuta Mikio, người đứng đầu phong trào phản đối, nhưng theo lời Katsuta thì Nagaoka không nói chuyện gì đặc biệt mà chỉ hỏi thăm tình hình ở địa phương.

Ngoài ra thì chỉ còn lại đoạn phim theo dõi cho thấy anh ta dường như đã liên tục tìm hiểu về Oga Jinsaku. Có cả dấu hiệu cho thấy anh ta còn điều tra xem Oga can hệ thế nào tới những dự án ngày trước, không liên quan đến dự án Siêu trung tâm công nghệ cao. Dạo gần đây, rõ ràng anh ta đã thu thập thông tin từ bạn bè cùng nghề viết và cả những ký giả ở mấy tuần san thân thiết, có vẻ anh ta muốn tìm hiểu về những mối quan hệ trai gái của Oga. Có thể Nagaoka định ngăn cản việc xúc tiến dự án Siêu trung tâm công nghệ cao bằng cách công khai những bê bối của Oga.

Tuy nhiên, việc tiến hành điều tra ngược từ Oga là gần như không thể. Có hỏi thì ông ta cũng chỉ nói mình chẳng biết Nagaoka Osamu nào cả nên không thể trông đợi tìm ra manh mối từ Oga.

Dạo này Mamiya thường xuyên vắng mặt. Có lẽ vì bận giải trình cho cấp trên. Thi thoảng mới xuất hiện nhưng mặt mũi ông lúc nào cũng khó đăm đăm. Lúc không có Mamiya, người chịu trách nhiệm chính là Kusanagi sẽ phải phân chia nhiệm vụ cho các điều tra viên. Nhưng trong hoàn cảnh chẳng có thông tin gì thì dẫu muốn cũng không phân công được.

"Tìm được rồi!" Kusanagi vừa về tới trụ sở của tổ chuyên án và đang sắp xếp thông tin nhận được từ các điều tra viên thì Utsumi Kaoru chạy đến. "Anh xem cái này đi."

Thứ cô đặt trước mặt Kusanagi là vài bức ảnh. Đó là ảnh chụp chiếc du thuyền với những ô cửa kính vỡ và sàn thuyền cháy đen.

"Đúng như lời Kawakami đã nói. Đang xuôi dòng trên sông Sumida thì cửa sổ kính của du thuyền đột nhiên vỡ tung, sau đó xảy ra hỏa hoạn bên trong con thuyền. Họ còn đệ đon đề nghị cảnh sát điều tra xem đó có phải là một trò đùa ác ý hay không."

"Nhưng kết luận là không rõ nguyên nhân à?"

"Xét từ cách cửa kính bị vỡ, rất có khả năng một thứ gì đó đã bay từ bên ngoài vào. Nhưng lại không tìm được gì bên trong du thuyền."

"Thế thì... kỳ lạ thật đấy." Kusanagi lẩm bẩm.

"Còn một thứ nữa." Utsumi Kaoru đặt một bức ảnh khác xuống. Đó là hình chụp một chiếc xe máy đã cháy đen.

"Gì thế này, đây là?"

"Vụ này xảy ra lúc nửa đêm cách đây một tuần, một chiếc xe máy đang đỗ trong khuôn viên một công trường ở ven sông Arakawa đột nhiên bốc cháy. Chủ nhân chiếc xe là một thanh niên không phải người của công trường ấy, trên đường về nhà sau buổi hẹn hò, anh ta đã lẻn vào bên trong dù biết đó là khu vực cấm."

"Bốc cháy à? Có thông tin chi tiết hơn không."

Utsumi Kaoru liền mở tập tài liệu được dập ghim thành tập.

"Tôi đã hỏi cảnh sát khu vực. Ở thùng xăng của chiếc xe máy xuất hiện một lỗ thủng đường kính khoảng ba xăng ti mét. Thế nhưng, theo kết quả nghiên cứu hiện trường của đội cứu hỏa và cả bộ phận giám định, lỗ thủng không thể do súng ống hay thứ gì tương tự gây nên."

"Không tìm thấy đầu đạn à? Hay là nó xuyên thủng luôn rồi?"

Utsumi Kaoru lắc đầu.

"Chỉ có một lỗ thủng thôi. Tóm lại là nó hình thành khi một vật va vào và đâm thủng bình xăng. Nhưng bên trong bình lại không có đạn. Họ cũng bảo đã xét tới khả năng thấp nhất là đạn nẩy ngược vào bên trong thùng xăng rồi lại bắn ra ngoài từ chính lỗ thủng vừa xuất hiện, nhưng tìm kiếm xung quanh hiện trường mãi cũng chẳng phát hiện được gì."

Kusanagi lại than vãn, anh quàng hai tay ra sau đầu và ngả người vào lưng ghế.

"Du thuyền rồi tới nhà kho, giờ thêm cả xe máy à... chẳng rõ là chúng có liên quan đến nhau hay không nữa."

"Tất cả đều xảy ra ở ven biển hoặc ven sông. Tôi thấy đó là điểm chung đáng chú ý."

"Tại sao lại nhằm vào những địa điểm như vậy nhỉ."

"Lý do thì," Utsumi Kaoru hít sâu một hơi rồi lắc đầu. "Tôi không biết. Nhưng tôi không nghĩ là Nagaoka quay cảnh tượng kia một cách vô nghĩa đâu."

"Đúng là như vậy." Kusanagi lại nhìn xuống những bức ảnh đang bày trước mặt. "Muốn làm sáng tỏ chân tướng của những hiện tượng kỳ lạ này thì chỉ còn cách trao đổi với tên đó. Lại phải nghe nói đểu rồi đây."

"Nếu đi gặp tiên sinh Yukawa, tôi nghĩ nên có thêm chút thông tin nữa thì hon," Utsumi Kaoru đề xuất. "Nếu chỉ đưa mấy bức hình này cho anh ấy tôi e ta sẽ chỉ nhận được câu mỗi thế này thì tôi chịu thôi."

"Cô nói đúng đấy."

Kusanagi đang nhăn nhó gãi đầu thì Mamiya quay về. Anh thoáng có dự cảm không hay vì thấy sắc mặt sếp không được vui, quả nhiên bị ông vẫy tay gọi lại.

"Sao vậy sếp?" đứng trước mặt Mamiya, Kusanagi hỏi.

"Chuyện nạn nhân tìm hiểu đời tư của nghị sĩ Oga ấy, đã có chỉ thị bảo chúng ta nhanh chóng khép lại."

"Hả? Sếp nói sao? Chuyện đó..."

"Dẫu có quen với việc bị nghi ngờ này nọ trong khi chẳng làm gì sai nhưng án gϊếŧ người thì lại là chuyện khác. Nếu nhân viên điều tra của chúng ta tìm đến những nhà báo chuyên mảng chính trị mà ông ta quản lý hay gặp gỡ cả những người thuộc nhóm hậu thuẫn thì sẽ dễ để lại ấn tượng là nghị sĩ Oga có liên can đến vụ án. Thậm chí trong bữa tiệc được tổ chức ở thủ đô hôm trước còn có cảnh sát hình sự trà trộn với tư cách người quen của khách mòi, đó là hành vi có thể làm ảnh hưởng xấu đến tên tuổi của một chính trị gia nên cấp trên yêu cầu chúng ta từ giờ phải hết sức thận trọng."

"Chỉ thị của đội phó ạ?"

Mamiya lắc đầu.

"Của đội trưởng đấy. Nhưng có lẽ còn xuất phát từ cấp cao hơn nữa. Ông ấy bảo "Cũng đành vậy vì chuyện phức tạp như thế cơ mà", tôi có cảm giác đội trưởng cũng truyền đạt lại chứ không thực lòng muốn vậy."

"Nghị sĩ ghê gớm thế cơ à." Kusanagi tặc lưỡi.

"Cũng tùy người. Nghị sĩ Oga là nhân vật tai to mặt lớn. Dù gì đi nữa cũng là ứng cử viên cho chức thủ tướng."

Kusanagi tặc lưỡi một lần nữa trước những lời này của Mamiya thì cảnh sát trẻ Kishitani lại gần.

"Tôi xin phép làm phiền một chút được không ạ?"

"Có chuyện gì?" Mamiya ngẩng lên nhìn cấp dưới bằng ánh mắt sắc bén.

"Một nhân viên của một công xưởng nhỏ nằm ở quận Adachi, một trong những nơi được xem là có liên quan với nạn nhân dưới hình thức nào đó đã biến mất từ một tuần trước."

"Công xưởng nhỏ à? Nạn nhân liên quan kiểu gì cơ?"

"Không rõ ạ. Lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động của nạn nhân có lưu số công ty đó. Thời điểm gọi điện thoại là khoảng hai tháng trước."

Chiếc điện thoại thông minh của Nagaoka Osamu được nhận định là đã bị hung thủ mang theo. Có thể trong đấy chứa thứ gì đó gây bất lọi cho hung thủ. Vì vậy, cảnh sát đã đề nghị công ty điện thoại hợp tác điều tra, cung cấp lịch sử cuộc gọi. Nhiệm vụ của Kishitani là làm rõ mối liên quan giữa nạn nhân với các cá nhân, công ty, đoàn thể có trong nhật ký cuộc gọi, xác nhận xem họ có khả năng liên quan tới vụ án này hay không.

Kishitani cho biết, công xưởng đó là công ty chế tạo linh kiện có tên Cơ khí Kurasaka.

"Tôi đã đi điều tra thông tin ngay sau khi tổ chuyên án được thành lập nhưng không một ai nói mình có quen biết nạn nhân. Tôi đã xác nhận điều này thông qua giám đốc nhà xưởng. Tuy hai tháng trước nạn nhân có gọi điện đến đó nhưng cũng không rõ ai là người đã nghe máy. Vì thế tôi cứ đinh ninh rằng cuộc điện thoại đó không có ý nghĩa gì đặc biệt..."

"Và nhân viên đó đã biến mất à?"

"Lần điều tra thông tin trước đó đã là một tuần trước nên để cho chắc, tôi gọi điện xem sau đấy có gì thay đổi hay không. Thế là ông giám đốc cho hay như vậy."

"Hay chỉ đon thuần là nghỉ làm không phép?"

"Ban đầu người đó xin nghỉ vì lý do sức khỏe. Hai ngày tiếp theo, rồi ba ngày sau vẫn không thấy anh ta đi làm và cũng chẳng liên lạc gì nên phía công ty đã chủ động gọi điện nhưng điện thoại lại không liên lạc được nữa. Nghe nói nhân viên công ty cũng đã đến căn hộ để xem tình hình thế nào nhưng không thấy anh ta ở nhà. Không bao lâu sau thì một bản fax được đích thân người đó gửi đến công ty. Trên đó viết, "Vì một vài lý do nên cháu quyết định xin nghỉ, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.""

"Sao cơ? Thế là thế nào?"

"Tôi cũng không rõ. Giám đốc công ty Cơ khí Kurasaka nói mình cũng đang vô cùng bối rối."

"Từ một tuần trước, tức là ngay sau khi cậu đến đó dò hỏi nhỉ?"

"Vâng."

"Rõ ràng có gì đó không bình thường. Lạ nhỉ, cái ông giám đốc đó. Tại sao lại không báo cho chúng ta biết ngay chứ? Cứ để vậy suốt một tuần là sao."

Mamiya bực bội nhưng Kusanagi ở bên cạnh lắng nghe lại nghĩ bụng việc đó cũng logic mà.

"Chắc họ không nghĩ chuyện đó lại can hệ gì tới vụ án của chúng ta, nên chuyện này cũng dễ hiểu thôi." Kishitani nói đúng suy nghĩ của Kusanagi. "Anh ta biến mất từ một tuần trước nhưng hai ngày đầu tiên đều xin phép vắng mặt vì lý do sức khỏe nên có vẻ không ai nghi ngờ gì. Đến sáng ngày thứ tư, anh ta mới gửi bản fax kia. Tóm lại, mới chỉ có bốn ngày trôi qua kể từ khi xác nhận được việc người đó mất tích."

Chẳng biết có phải vì phản biện của cậu cảnh sát trẻ hợp logic quá hay không mà vẻ mặt Mamiya càng không thoải mái.

"Thôi, chuyện đó sao cũng đuọc. Quan trọng là nhân viên đã biến mất đó là người thế nào?"

"Tôi đã nhờ họ gửi ngay sơ yếu lý lịch của người đó qua fax."

Đứng cạnh Mamiya, Kusanagi ngó sang nhìn tập tài liệu Kishitani vừa đưa ra.

Trong bức ảnh đính kèm là khuôn mặt của một nam thanh niên có vẻ chăm chỉ. Tên cậu ta là Koshiba Shingo, căn cứ vào ngày tháng năm sinh thì chưa đến 19 tuổi. Có vẻ cậu ta đã đi làm sau khi tốt nghiệp cấp ba mà không học lên đại học.

Nhìn tên ngôi trường cấp ba, trong đầu anh chợt bật ra một tiếng "Ô!". Đó là ngôi trường nổi tiếng vì có điểm chuẩn cao. Hình như trong số những người quen của anh có người từng học trường này nhưng nhất thời anh không thể nhớ ra đó là ai.

Nội dung ghi trong ô "gia đình" rất đặc biệt. Cha mẹ đã qua đời và đang sống một mình.

"Giám đốc công ty Cơ khí Kurasaka cho biết, Shingo đọc được thông tin tuyển dụng và đến công ty xin việc từ cuối tháng Năm năm ngoái." Kishitani nói.

"Tháng Năm à? Thời điểm cũng khá nửa vời nhỉ." Cánh mũi Mamiya phập phồng.

"Cậu ta có trình bày là đã thi trượt và tính chờ một năm rồi thi lại nhưng chỗ dựa sinh kế là cô chị gái lại cũng qua đời vì bệnh tật nên buộc phải đi làm."

"Cha mẹ rồi lại thêm người chị à? Thằng bé đó đáng thương nhỉ."

"Ông giám đốc cũng thương tình nên quyết định nhận vào làm luôn. Ông ấy còn kêu đã rất vui vì tuyển rồi mới biết hóa ra cậu ta rất có tài, nhớ việc rất nhanh và chẳng bao lâu đã trở thành thợ cứng."

"Vậy mà lại đột nhiên đi đâu mất tung mất tích à?" Mamiya rụt cái cằm hai ngấn lại. "Nhưng cũng khó mà nghĩ được một cậu bé vừa tốt nghiệp cấp ba lại liên quan đến vụ án lần này nhỉ... Cậu nghĩ sao?" Mamiya quay sang phía Kusanagi.

"Tôi cũng có cảm giác đó, nhưng như sếp vừa nói, việc cậu ta biến mất đúng vào lúc này quả là khiến tôi lưu tâm. Dù bản thân không liên quan đi nữa, vẫn có khả năng cậu ta biết người quen nào đó có can dự tới vụ án nên mới lẩn đi vì không muốn bị truy cứu."

"Quả đúng như vậy. Chỉ có điều, dường như cậu ta chỉ có một thân một mình nên giờ mà điều tra thì cũng chỉ giới hạn trong các mối quan hệ bạn bè thôi."

"Cũng nên tìm hiểu về người chị nữa chứ." Kusanagi nói. "Cũng có thể vì một duyên cớ nào đó nên cậu ta mới làm việc cho Cơ khí Kurasaka."

"Hiểu rồi. Vậy ta thử tập trung vào bạn bè và thân thế cô chị đã mất nhỉ." Mamiya lấy cuốn sổ tay của mình ra và ghi chép gì đó.

"Ừm," Kishitani nói. "Ngoài ra, tôi vẫn còn một điểm vướng mắc."

"Chuyện gì thế?" Kusanagi và Mamiya đồng thanh hỏi.

"Cậu ta đã nói dối." Kishitani đáp. "Tôi đã hỏi trường cấp ba cậu ta từng theo học và được biết cậu ta không những không thi trượt mà còn đỗ vào trường đại học hàng đầu."

"Trường đại học hàng đầu?" Mamiya lặp lại. "Trường nào?"

"Là ngôi trường anh Kusanagi biết rất rõ." Kishitani nở nụ cười đầy ẩn ý. "Đại học Teito."

"Trường tôi?" Kusanagi trợn mắt.

"Hình như cậu ta đã đỗ vào ngành Kỹ thuật cơ khí khoa Kỹ thuật. Cùng thuộc khối tự nhiên nên biết đâu tiên sinh Yukawa lại biết chuyện gì đó?"

"Cũng không biết nữa. Vì tên ấy thuộc khoa Vật lý..." Nói đến đây thì anh bật lên một tiếng "A!"

"Sao vậy?" Mamiya hỏi.

Kusanagi chỉ xuống một điểm trên bản sơ yếu lý lịch.

"Trường cấp ba này là trường cũ của Yukawa."

Bình Luận (0)
Comment