Nhìn chai rượu khoai shochu Kusanagi lấy ra khỏi túi giấy, Yukawa hơi mỉm cười.
"Rượu moriizou thì bất ngờ thật đấy. Làm thế nào mà cậu có được nó vậy? Chắc chắn là không trúng số thì không thể mua được. Không lẽ cậu dùng đặc quyền của cảnh sát?"
"Không phải thế nhưng đúng là phải dựa vào quan hệ. Tôi không phạm pháp để có được nó đâu nên cứ thoải mái nhận đi."
"Tất nhiên là tôi không ngại rồi." Yukawa đặt chai rượu xuống gầm bàn của mình. "Nhưng mà, tỏ lòng biết ơn vào lúc này có hơi sớm không? Vụ án vẫn chưa được giải quyết mà? Chắc chắn cảnh sát cũng chưa biết ai là thủ phạm sát hại Nagaoka."
"Đúng vậy, nhưng nghĩ đến những việc tới đây, tôi thấy mình cần lấy lòng cậu trước. Hơn nữa, cậu thực sự có công khai thác lời khai của Kurasaka Yurina. Tôi cũng đã gặp nhưng không ngờ cô bé đó lại liên quan sâu đến vụ án này như vậy. Tôi đã quá chủ quan. Thật lòng cảm ơn cậu. Chúng tôi được cứu rồi."
Thấy Kusanagi cúi đầu cảm ơn, Yukawa gãi mũi vẻ ngượng ngập, có lẽ vì bối rối trước hình ảnh khác mọi khi của người bạn.
"Xét trong phạm vi lời kể của Kurasaka Yurina, có lẽ tôi đã sai khi nghi ngờ Koshiba Shingo trong vụ sát hại Nagaoka. Nói cách khác là mọi việc đúng như lời khẳng định của cậu. Vì vậy hôm nay ta không nói về Koshiba. Chuyện đó để lúc khác bàn lại."
Bóng tối chợt lướt qua khuôn mặt Yukawa. Có lẽ anh đang hướng suy nghĩ của mình tới nỗi đau khổ và quyết định của Koshiba Shingo. Rồi anh lại mỉm cười như vừa gạt đi điều gì đó.
"Lời kể của Yurina có ích gì cho việc phá vụ án sát hại Nagaoka không?"
"Tất nhiên là có." Kusanagi tì khuỷu tay lên bàn thao tác. "Quan trọng là hai chứng cứ mà Yurina giao cho Nagaoka. Một trong hai là dữ liệu ghi âm nội dung trao đổi qua điện thoại giữa Koshiba Shingo và Oga Jinsaku, cái còn lại là ảnh chụp tin nhắn do Koshiba Akiho gửi cho Oga. Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn hai thứ này có liên quan đến vụ án."
"Nagaoka thậm chí còn không nhắc đến tên của Koshiba, nhung lại khẳng định là mình sẽ chịu trách nhiệm ngăn cản người chế tạo railgun khỏi những hành động ngu ngốc. Anh ta định sử dụng những chứng cứ này thế nào nhỉ?"
"Vấn đề chính là ở chỗ đó. Nghĩ một cách đơn giản, chắc anh ta chỉ có thể đăng phóng sự lên tạp chí phát hành hằng tuần nào đó, nhưng lại không có dấu vết của việc này. Hoặc, cũng có thể đó là dự định của anh ta. Dù sao đi nữa, tôi cho rằng kẻ hạ sát Nagaoka là nhân vật sẽ gặp rắc rối nếu những chứng cứ đó lộ ra."
"Nếu vậy thì kẻ đáng ngờ nhất chỉ có một người."
"Cậu muốn nói Oga Jinsaku chứ gì. Đáng tiếc là không thể có chuyện đó." Kusanagi vẩy bàn tay ra chiều phản bác. "Vào ngày mà Nagaoka được cho là bị sát hại, Oga không có mặt ở Tokyo."
"Nghĩa là ông ta có chứng cứ ngoại phạm? Kể cả không trực tiếp ra tay thì cũng đâu có thiếu tay chân thân tín?"
"Tất nhiên chúng tôi cũng đang tìm hiểu khả năng đó. Phải hành động sao cho không bị văn phòng của Oga để ý là việc cũng mệt phết đấy. Nhưng điều tôi băn khoăn là, dù ai là thủ phạm đi nữa, tại sao nhân vật đó lại biết việc Nagaoka đã nắm trong tay những vật chứng ấy? Nhất định Nagaoka cũng đã cực kỳ thận trọng trong việc xử lý hai vật chứng đó."
Yukawa chậm rãi gật gù, có vẻ đồng tình với thắc mắc này. Rồi anh lại nhìn Kusanagi như vừa bất chợt nghĩ ra điều gì.
"Lời thú nhận của Yurina thì sao?"
"Sao cơ?"
"Theo lời cô bé, hình như Nagaoka đã ghi âm bằng thiết bị của mình. Dữ liệu đó thì sao?"
"À à," Kusanagi gật đầu nhăn nhó. "Tiếc là không tìm thấy. Chắc dữ liệu được lưu vào máy tính bảng hoặc điện thoại thông minh nhưng cả hai thứ đó đều bị thủ phạm cầm đi mất rồi. Tiện thể nói luôn, máy ghi âm cũng đã biến mất."
"Hừm, thế à." Yukawa đưa tay lên miệng, nghĩ ngợi gì đó.
"Chỉ cần tìm được nó thôi là đỡ hơn bao nhiêu rồi."
"Ý cậu là sao?"
"Ý tôi là bằng chứng cho câu chuyện của Kurasaka Yurina."
"Ơ, cậu nghĩ cô bé nói dối?" Yukawa hướng đôi mắt kinh ngạc về phía anh.
"Nghi ngờ là công việc của chúng tôi mà. Bất cứ việc gì cũng phải có bằng chứng, đó là nguyên tắc. Hơn nữa, dù cô bé không định nói dối thì vẫn có khả năng quên hoặc ký ức sai lệch. Nếu có dữ liệu ghi âm đó thì ta sẽ biết chính xác cô bé đã nói như thế nào với Nagaoka."
"Ừm, cũng có lý. Cậu đã nói thế thì để tôi cho cậu biết một tin tốt." Yukawa hơi nhổm người dậy một cách ẩn ý. "Vẫn còn một máy ghi âm nữa ghi lại giọng nói của Yurina."
"Hả?"
"Hơn nữa, nó còn là dạng bút."
"Dạng bút à?"
"Có rất nhiều loại máy ghi âm khác nhau. Nhìn qua thì giống bút bi bình thường, thực tế cũng dùng làm bút viết được nhưng thực chất lại là máy ghi âm. Cậu không biết là có sản phẩm như thế à? Nó rất tiện cho những lúc cần ghi âm mà không muốn đối phương nhận ra."
"Nagaoka có thứ như thế à?"
"Đúng vậy."
"Sao cậu biết?"
Yukawa nhấc hông lên rồi lại ngồi xuống, hơi ưỡn ngực lên.
"Tôi đã nhìn thấy."
"Nhìn thấy? Ở đâu?"
"Tất nhiên là ở đây." Yukawa chỉ xuống sàn nhà. "Lúc đầu, Nagaoka đưa ra một chiếc máy ghi âm bình thường. Anh ta xin phép tôi ghi âm. Tôi bảo thế thì phiền quá. Tôi không nhớ là mình có hẹn trả lời phỏng vấn."
"Nagaoka nói sao?"
"Anh ta chấp nhận và cất máy ghi âm đi. Nhưng không có nghĩa là chịu từ bỏ việc ghi âm. Lúc Nagaoka định chạm tay vào chiếc bút bi gài ở túi áo trước ngực, tôi nói luôn. Mong anh không dùng cả chiếc máy ghi âm đó nữa. Anh ta vội vàng đánh trống lảng nhưng cũng chấp nhận từ bỏ ý định ấy ngay. Anh ta cũng hỏi tôi tại sao lại biết về cái bút, tôi chỉ nói là từng thấy trên mạng."
"Ồ... Có chuyện như vậy à..."
Chắc chắn Nagaoka Osamu đã thấy Yukawa là một học giả khó nhằn.
"Việc các cây viết sử dụng nhiều máy ghi âm không phải là chuyện hiếm. Trong hầu hết các trường hợp, đó là thiết bị dự phòng nếu có hỏng hóc. Tuy nhiên, trong tình huống không biết trước đối phương có cho phép ghi âm hay không, có thể họ sẽ cố tình giấu sẵn một chiếc để sử dụng nếu bị từ chối. Chiêu Nagaoka định làm với tôi có lẽ là mánh khóe ấy."
"Ra là thế. Nhưng Kurasaka Yurina cho phép ghi âm đấy. Liệu anh ta có dùng cả loại có hình dạng chiếc bút không nhỉ."
"Dùng chứ. Cần có bản dự phòng mà."
"Giờ cậu nói tôi mới nghĩ đến." Kusanagi không thể phản bác được gì.
"Tôi khuyên cậu nên khám xét căn phòng của Nagaoka thêm lần nữa." Yukawa nói. "Có thể sẽ tìm thấy máy ghi âm có hình dạng chiếc bút. Thủ phạm đã mang đi nhiều thứ nhưng đó không phải món đồ dễ phân biệt với những loại bút thông thường. Có khả năng hắn đã không nhận ra. Và cũng có thể các thành viên đội điều tra đã bỏ sót."
"Hiểu rồi. Tôi sẽ cho người kiểm tra ngay." Kusanagi đứng dậy khỏi ghế. "Thu hoạch không ngờ đấy."
"Nếu tìm được máy ghi âm thì lần tới là opus one cũng được đấy." Yukawa nhắc đến một loại rượu tây cao cấp.
"Tôi sẽ suy nghĩ." Kusanagi đang bước ra cửa thì dừng chân và quay đầu lại. "Đã có lệnh bắt giữ Koshiba Shingo. Tội danh hủy hoại tài sản và âm mưu gϊếŧ người. Cậu ta ở tuổi vị thành niên nên lệnh truy nã được hoãn lại."
"Rồi sao nữa?" Ánh mắt Yukawa trở nên gay gắt.
"Chỉ vậy thôi. Tôi nghĩ là nên báo cho cậu một tiếng."
"Thế à. Tôi hiểu rồi."
"Tôi sẽ sớm liên lạc. Đừng quên là đã nhận chai moriizou đấy. Thế nhé, gặp cậu sau," Kusanagi nói rồi bước khỏi phòng nghiên cứu số 13.
Khoảng hai tiếng sau, có tin từ Kishitani cho biết đã tìm được thiết bị ghi âm có hình dạng giống bút bi sau khi khám xét lại căn phòng của Nagaoka Osamu. Nó được bỏ lẫn cùng vài loại bút viết trong ngăn kéo bàn. Nghe nói cậu ta không nhận ra ngay vì không phân biệt được nó với những chiếc bút bi bình thường.
"Cậu nghe thử nội dung chưa?" Kusanagi hỏi qua điện thoại.
"Chưa, nó hết pin mất rồi nên tôi không nghe được. Phải sạc pin đã."
"Được rồi, cứ mang nó về đây đi."
Không bao lâu sau, Kishitani quay về. Kusanagi cười khổ khi nhìn thấy món đồ cậu ta đưa ra.
"Thế này có không nhận ra cũng chẳng trách được."
Nhìn kiểu gì thì nó cũng giống hệt một chiếc bút bi bấm màu đen. Trông có vẻ hơi đắt tiền nhưng không đến mức bất thường. Cũng không rõ cách dùng thế nào.
Kusanagi quyết định chuyển dữ liệu vào máy tính rồi nghe thử luôn. Anh gọi cả Mamiya và Utsumi Kaoru ra nghe cùng. Âm thanh phát ra từ loa trong sự tập trung của mọi người là một giọng nói rất nhỏ. Rõ ràng không phải giọng của Kurasaka Yurina. Hơn nữa, đoạn hội thoại đó còn rất khó nghe. Tăng âm lượng lên cũng chẳng khá hon.
"Gì thế này. Sao chẳng nghe được gì nhỉ," vành môi của Mamiya cong lên, vẻ không hài lòng.
"Hay là những người này đang nói chuyện cách xa cái máy?" Kusanagi nói. "Dù sao đi nữa, có vẻ đây không phải là phần ghi âm những gì Kurasaka kể cho Nagaoka rồi. Chắc đây là nội dung của lần thu thập thông tin khác."
"Kể cả thế thì cũng khó nghe quá đi mất."
"Dạ thưa," Kishitani khẽ giơ tay lên. "Liệu có phải vì nó được bỏ vào trong ngăn kéo không?"
Kusanagi quay lại nhìn gương mặt của viên cảnh sát đàn em vì chưa hiểu ý cậu ta, Kishitani bèn chỉ tay vào chiếc máy ghi âm.
"Khi tôi tìm thấy nó thì công tắc vẫn đang bật. Tôi nghĩ, có lẽ vì thế mà nó hết pin."
"Tức là anh ta bỏ nó vào ngăn kéo và quên tắt công tắc?" Mamiya nói. "Nghĩa là âm thanh này tình cờ được ghi lại chứ không phải do anh ta chủ động à?"
"Không, không phải vậy," Kusanagi lắc đầu. "Có khi nào Nagaoka cố tình để nó vào ngăn kéo không? Để ghi âm lại nội dung trò chuyện với ai đó sắp đến căn phòng. Và công tắc của chiếc máy ghi âm này cứ thế không được tắt đi là vì..."
"Kẻ đến thăm đã ra tay với Nagaoka. Tóm lại, đây là cuộc đối thoại giữa thủ phạm và Nagaoka à?" Mamiya trợn mắt.
"Không phải như vậy sao?"
Mamiya ghé mặt sát vào máy tính. Có vẻ ông đang cố gắng nghe cuộc đối thoại. Kusanagi cũng đứng bên cạnh lắng nghe nhưng không hiểu được gì ngoài việc có giọng đàn ông đang nói chuyện.
"Chết tiệt. Không thể nghe được."
Mamiya tặc lưỡi. Ngay lúc ấy, trong máy vang lên âm thanh như có thứ gì đó đổ sầm xuống. Và sau đó tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng trò chuyện nữa.
Kusanagi nuốt nước bọt, anh và Mamiya nhìn nhau. Tiếng va đập vừa rồi là gì? Nagaoka Osamu bị siết cổ và ngã xuống sàn nhà. Liệu có phải là âm thanh của lúc đó?
Anh đang suy nghĩ thì đột nhiên từ loa phát ra âm thanh chói tai. Kusanagi vô thức bước lùi lại. Âm thanh đó liền ngưng bặt.
"Cái gì thế? Vừa rồi là tiếng gì?" Có vẻ Mamiya cũng ngạc nhiên.
"Chà," Kusanagi nghĩ ngợi. Ngay lúc đó, Utsumi Kaoru lên tiếng, "Nghe lại lần nữa đi ạ. Tôi muốn nghe lại đoạn vừa rồi."
Kusanagi đưa mắt ra hiệu cho Kishitani. Kishitani thao tác trên máy để phát lại đoạn âm thanh. Nghe lần thứ hai mà Kusanagi vẫn không nhận ra thứ âm thanh chói tai đó là gì.
Nhưng Utsumi Kaoru có vẻ đã xác nhận được gì đó. Cô gật mạnh đầu, nhìn Mamiya và Kusanagi một lượt rồi nói.
"Đó là bài "Tsugaru Jongara Bushi". Có một nhân vật sử dụng nó làm nhạc chuông điện thoại."