*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm mọi người về đến nhà thì tiểu hồ ly đã rơi vào hôn mê vì kiệt sức. Lăng Yên nói rằng hắn bị thương rất nặng nên nàng sẽ phải bắt tay giúp hắn băng bó trên người. Thế là Trầm Ngọc và Bộ Duyên Khê đành phải hỗ trợ nàng ra ngoài mua thuốc.
không dễ gì họ mới mua được thuốc trị thương đem về, trên đường về Trầm Ngọc vẫn một mực trầm mặc không nói. Cuối cùng Bộ Duyên Khê vẫn là không thể nhịn được, nhỏ giọng thắc mắc: “Huynh không cảm thấy tên yêu hồ kia rất có vấn đề sao?”
Trầm Ngọc dừng bước, gật nhẹ đầu.
Thấy phản ứng này, thần sắc Bộ Duyên Khê nghiêm túc hẳn ra, thậm chí cũng không vội mang thuốc về mà chỉ lôi Trầm Ngọc đến góc tường bên cạnh, thì thầm nói: “Quả nhiên không chỉ có mình ta thấy như vậy.”
“Huynh cũng nhìn ra hắn có gì đó mờ ám phải không?” Bộ Duyên Khê nghiêm trọng hỏi.
Trầm Ngọc ngập ngừng một lát, trả lời: “A Tinh rất thích hắn.”
Bộ Duyên Khê: “…”
Im lặng một hồi, Trầm Ngọc lại tiếp: “hắn cũng rất thân thiết với A Tinh.”
“…”
ngắn của Trầm Ngọc, nhịn không được lặng im một chút.
Trầm Ngọc không cảm thấy có gì bất thường, chỉ đáp: “Gặp ở trong doanh trại yêu quái ngày trước.”
Bộ Duyên Khê buột miệng: “Có thật là ngày đó hai người mới quen biết, rồi sau đó liền … liền thành thân luôn?”
Trầm Ngọc gật đầu.
Bộ Duyên Khê không biết nói thế nào mới tốt, chỉ lấy tay chỉ hắn, á khẩu một lúc lâu mới cất tiếng: “Huynh rất thích Lăng Yên?”
“Thích.” Trầm Ngọc không chút do dự.
“Huynh còn nhớ lời ta từng nói chứ, ngày huynh thành thân chúng ta đã từng đề cập qua đấy?”
Bộ Duyên Khê cười híp mắt, không rõ tại sao đột nhiên hắn gạt luôn chuyện tiểu hồ ly qua một bên, kéo Trầm Ngọc ngồi xuống bên cạnh, nói: “Nữ nhân nào cũng hy vọng mình có thể được gả đi một cách thật náo nhiệt long trọng, càng hy vọng được gả cho một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, không nhất định phải lợi hại nhưng phải là một nam nhân khiến nàng có cảm giác an tâm.”
Trầm Ngọc ngẩn ra trong phút chốc, lẩm bẩm hỏi: “Đây là dạng người như thế nào?”
Bộ Duyên Khê nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Huynh có muốn nghe thử chuyện của ta hay không?”
Tuy không rõ vì sao bỗng dưng lại chuyển đến đề tài này nhưng Trầm Ngọc vẫn gật đầu.
đến mức có thể vì người mà làm bất cứ chuyện gì.”
Trầm Ngọc bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Bộ Duyên Khê, trầm mặc không lên tiếng. Ban nãy hắn nói vậy là vì cho rằng Bộ Duyên Khê hết mực kính trọng sư phụ của mình tựa như hắn cũng hết mực quý mến và kính trọng năm vị sư phụ trênThần giới vậy. Nhưng giờ thì lại thấy, có lẽ cảm giác mà Bộ Duyên Khê dành cho nữ tu sĩ kia không đơn giản là tình cảm thầy trò, mà hẳn là một loại cảm tình khác.
Thế là hắn đành đổi cách xưng hô: “Vậy huynh đã làm những gì … cho nàng?”
“Khi đó còn rất nhỏ, vì muốn nàng vui mà chuyện gì ta cũng đã làm.”
Nhắc tới đây thì Bộ Duyên Khê không dằn lòng được mà mỉm cười, chẳng qua nụ cười này còn mang thêm mấy phần chua xót, “Có điều tính của sư phụ ta vốn đã lãnh đạm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nở nụ cười, bất kể ta có làm gì người cũngkhông mảy may động lòng, thậm chí có khi còn nổi giận nữa.”
Trầm Ngọc thấy khó hiểu: “Tại sao?”
“Khi đó ta cũng không biết, nhưng sau này nghe được một chút chuyện thì ta mới rõ lý do vì sao xưa nay người không hề cười.” Bộ Duyên Khê kể, “Đến tận bây giờ trong lòng sư phụ cũng chưa từng chứa chấp loại tình cảm nhi nữ thường tình. Thiên Cương môn xưa kia là một môn phái lớn, sau trải qua quá nhiều trận chiến nên bị xuống dốc từ từ, môn phái cũng ngày một suy tàn. Xưa kia sư tổ ta đã đem toàn bộ Thiên Cương môn giao hết vào tay sư phụ với hy vọng người có thể chấn hưng môn phái vào một ngày nào đó. đã qua nhiều năm người vì Thiên Cương môn đã dốc hết cả tâm huyết, bao gồm việc nhặt được ta ở trong núi đem về nuôi dưỡng.”
Đó là phòng của Lăng Yên và Trầm Ngọc đang ở, có điều lúc này trên giường lại xuất hiện khí tức của một tiểu hồ ly phá đám.
Vết máu trên người tiểu hồ ly đã được Lăng Yên rửa sạch, vết thương trên người cũng đã được băng bó kỹ càng, khi bôi thuốc xong xuôi thì dọn dẹp lại mọi thứ, sau đó nàng ngồi yên trên giường nhìn chằm chặp vào tiểu hồ ly, hệt như làm như vậy sẽ có thể nhìn ra được chuyện gì đó từ hắn.
không biết qua bao nhiêu lâu, chiếc đuôi đầy lông của tiểu hồ ly bỗng cục cựa, đôi mắt hắn bất chợt hé mở, nhìn thẳng vào nàng: “Vì sao ngươi lại bằng lòng cứu ta?”
Đối phương bất thình lình tỉnh lại, Lăng Yên cũng không có vẻ gì là hoảng hốt, chỉ khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Dù ta khôngcứu, ngươi cũng không chết được.”
Hoàn Ly từ chối cho ý kiến, tựa đầu nghiêng một bên, một lát sau mới giở giọng buồn bực: “Ngươi không giống người thường.”
“không sai, ta là người tu đạo.” Lăng Yên lặp lại lời nói dối đã đánh lừa Trầm Ngọc, lôi ra dùng một lần nữa.
Hoàn Ly lại nói: “Có thể nhìn ra thân phận của ta, hẳn cũng không phải một kẻ tu hành tầm thường.”
Thần sắc Lăng Yên không đổi, tùy ý để Hoàn Ly nói, vì thế hắn lại tiếp: “Người thường khi nghe ta là con trai của yêu vương Hoành Tố đều hận không thể cút đi thật xa, nhưng ngươi thì trái lại không hề e ngại khi ở gần ta, là lẽ vì sao?”
Lăng Yên đáp: “Vì muốn biết con trai của yêu vương có phải là một kẻ bụng dạ nham hiểm hay không thôi.”
Hoàn Ly bật cười, không khỏi động vào vết thương khiến cơn đau bộc phát, ho sặc sụa. Giờ khắc này hắn vẫn trong thân hồ ly, thoạt nhìn chỉ như một khối bông tròn bé nhỏ yếu ớt, sau khi cười một trận no nê thì xoay đầu lại, cặp mắt dán chặt lên người Lăng Yên: “Vậy... đã nhìn ra được gì chưa?”
“Thấy được một tiểu hồ ly tự cho là mình tài giỏi.” Lăng Yên thuận miệng nói một câu, rồi đứng dậy dự định bước ra ngoài.