*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ta?” Hoàn Ly nghe thấy câu hỏi này của Thanh Minh, liền vô cùng thành thật chỉ vào mình, nói: “Bây giờ ta ở đây.”
Căn nhà này vốn của Lăng Yên, hắn có thể ở lại nơi đây đã đủ để nói rõ mối quan hệ giữa hai người.
Thanh Minh hết sức ngạc nhiên, chỉ cảm thấy tuy mình đã theo Ma tôn đại nhân bao nhiêu năm qua nhưng những hiểu biết của mình về ngài vẫn quá ít ỏi. Mới cách đây không lâu, Ma tôn đại nhân ngoài dự liệu thành thân với phàm nhân, nay chưa được mấy ngày đã đổi ngay một phu quân mới rồi.
Đương nhiên Hoàn Ly không biết trong đầu Thanh Minh đang suy diễn đến tận đẩu tận đâu, hắn thong thả vén mái tóc dài óng ả của mình ra sau tai, cười quyến rũ, nói: “Ta đi gọi A Tinh đây.” nói đoạn lập tức đứng dậy đi đến phòng của nàng.
Thanh Minh nhìn một loạt động tác của Hoàn Ly, khẽ nhíu mày. Người này mặc dù may mắn được ban cho một dung mạo không tệ, nhưng thân là nam tử mà lại có tư thái quyến rũ mê hoặc như thế, quả thật không phải là một nam nhân đáng tin. So ra, người này còn không bằng phu quân đầu của Ma tôn là Đường Lam.
Ngay khi Thanh Minh còn đang mải thả hồn vào mây, bên kia Hoàn Ly đã gõ ầm ầm vào cửa phòng Lăng Yên. Chẳng bao lâu sau, Lăng Yên từ trong phòng đi ra, nói được hai câu với Hoàn Ly rồi nhanh chóng nhìn theo ngón tay của Hoàn Ly chỉ về phía Thanh Minh.
Thanh Minh vội vàng bước nhanh đến chỗ Lăng Yên, đang định mở miệng đã thấy một bóng dáng bước ra từ cánh cửa phòng mở rộng sau lưng Lăng Yên, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng manh.
Người này chính là Đường Lam mà vừa nãy Thanh Minh vẫn còn nhắc đi nhắc lại trong lòng.
Cuối cùng hai chữ này cũng thành công gọi hồn Thanh Minh quay về, Thanh Minh vội vàng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đầy quỷ dị nhìn Lăng Yên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lăng Yên đón lấy ánh mắt của hắn, cảm thấy mấy ngày nay tên Ma tướng này ở lại Ma giới ắt hẳn đã phải chịu không ít khổ, ngay cả thần trí cũng trở nên bất thường.
“Theo ta ra ngoài.” Lăng Yên không muốn dây dưa lâu, lập tức xoay người đi ra ngoài viện, trước khi rời khỏi vẫn không quên quay đầu nói với Đường Lam: “Ta ra ngoài một lát, trong sư môn xảy ra vài chuyện, chàng chờ ta một chút nhé.”
Trầm Ngọc vô cùng hiểu chuyện gật đầu, nhìn Lăng Yên và Thanh Minh rời đi.
Hoàn Ly đứng bên cạnh ôm hai tay, ngáp một cái nói: “Sư môn gì thế? Người kia là ai?”
“Đó là đạo trưởng Minh Thanh.” Trầm Ngọc nói một câu, nhưng ngay lập tức nhớ đến những lời Lăng Yên từng nói, chuyện trong sư môn của nàng tuyệt đối không được tiết lộ với ai khác, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì thế hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại, không chịu nói thêm câu nào.
Hoàn Ly cạy mãi không ra, cảm thấy không thú vị, liền bỏ về phòng mình. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, ánh mắt lại đột nhiên nhìn ra khoảng trời bên ngoài tường viện.
Mới vừa rồi rõ ràng vẫn trời quang mây tạnh, nháy mắt một cái đã tối om, thoạt nhìn như sắp mưa.
Thanh Minh không còn lời nào để phản bác, lúc nãy hắn vừa mới gặp phải một chuyện khiếp sợ quá mức chịu đựng, đến tận bây giờ mà vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ đành im lặng một lát rồi nói tiếp: “Có người tra được thủ hạ của yêu vương xuất hiện tại núi Vãn Đình.” Ánh mắt liếc tới cuốn sách mỏng trên tay Lăng Yên, tiếp tục: “Núi Vãn Đình chính là một trong những nơi yêu vương Hoành Tố năm xưa đã mở trận.”
“nói vậy, yêu giới quả nhiên lại hành động.” Lăng Yên trầm ngâm nói, “Bọn chúng có động tĩnh nào khác không?”
“Chúng vừa xuất hiện, người của chúng ta đã lập tức truyền tin về, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra chúng có động thái nào khác.” Thanh Minh trả lời.
Lăng Yên gật đầu: “Tốt nhất là vậy, bây giờ chúng ta còn kịp đuổi qua đó.”
Thanh Minh giật mình, thốt lên: “Ma tôn ngài định đích thân đến đó?”
“yêu giới đã sớm biết chúng ta sẽ đến ngăn cản, đương nhiên phải phòng bị chặt chẽ, nên hiển nhiên ta phải đích thân đi xem.”
Hai người bàn bạc xong đâu đấy rồi quay về trạch viện, Trầm Ngọc nãy giờ vẫn đứng chờ trước cửa, thấy Lăng Yên tiến vàothì lập tức đi qua đón.
Hoàn Ly cũng đang tựa người trước cửa sổ phòng mình, dường như cảm thấy thời tiết quá nóng nên hơi mở vạt áo ra, thấy hai người tiến vào, cũng bất chấp cảnh xuân phơi phới bị lộ quá nửa của mình, chống má cười nói: “Hai người các ngươi nói gì mà lâu thế?”
“không có gì, trong sư môn xảy ra vài chuyện.” Lăng Yên thuận miệng đáp lại một câu, sau đó quay sang nói với Trầm Ngọc: “Chắc ta lại phải rời đi vài ngày.”
Trầm Ngọc vốn đang nhu thuận lắng nghe Lăng Yên nói, nhận được câu này ánh mắt bỗng nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Nàng phải đi à?”
Lăng Yên cũng không còn cách nào, chuyện liên quan đến Thiên Hoàn trận thực sự rất nguy cấp, nàng tuyệt đối không thể nào ngồi yên bỏ mặc. Nàng bất đắc dĩ cười nói: “Việc này ta không đi xử lý không được, nhưng ta sẽ về nhanh thôi, chàng ở nhà chờ ta nhé.”
Trầm Ngọc im lặng một lát, nhẹ nhàng gật đầu rồi dồn dập hỏi tiếp: “Là chuyện gì thế? Có nghiêm trọng lắm không? Ta có giúp gì được không?”
“không cần, một mình ta là đủ.” nói xong, Lăng Yên quay đầu liếc nhìn Thanh Minh, “Sư đệ của ta sẽkhông đi cùng ta. Mấy ngày tới đệ ấy sẽ ở lại đây, chàng giúp ta trông chừng hắn được không?”
“Được.” Trầm Ngọc không chút do dự đáp ứng.
“Sao thế?” Thanh Minh vẫn lẵng nhẵng bám sau mông Trầm Ngọc nãy giờ, thấy hắn tìm kiếm khắp nơi trong viện, cảm thấy khó hiểu, chỉ đành duy trì trạng thái bám người, nay quay đầu nhìn khắp một lượt mới phát hiện ra: “Người vừa nãy đâu rồi?”
“đi rồi.” Trầm Ngọc thì thào nói một câu, không biết vì sao lại có chút lo lắng: “Có lẽ là lén đi theo A Tinh rồi.”
Trải qua mấy ngày vừa rồi, sự cảnh giác của Trầm Ngọc đối với tiểu hồ ly đã giảm bớt, hắn đã nhìn ra tên hồ ly ấy hoàn toàn không hề có ác ý gì với A Tinh. Lần này Hoàn Ly đi cùng nàng, có lẽ có thể giúp đỡ A Tinh phần nào.
Nhưng vì vậy mà Trầm Ngọc lại ưu sầu. Tiểu hồ ly còn có thể đi theo hỗ trợ nàng, còn hắn lại chỉ có thể chôn chân tại đây, chờ Lăng Yên về.
Nghĩ vậy, Trầm Ngọc đột nhiên quay đầu nói với Thanh Minh: “Đạo trưởng.”
Đối với loại xưng hô này, Thanh Minh nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
“Đạo trưởng.” Trầm Ngọc nhìn Thanh Minh, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn còn có chút thần bí, “Đạo trưởng không cần lo lắng, A Tinh đã nói rõ thân phận của mọi người cho ta biết rồi. Ta nhất định sẽkhông tiết lộ cho kẻ nào hết.”
Thanh Minh mờ mịt.
Trầm Ngọc lại nói: “Huynh có thể kể cho ta nghe vài chuyện trong môn phái các huynh không?” Đôi mắt hắn trong suốt, nhìn trực diện vào Thanh Minh, lại vô cùng thành khẩn giải thích, “Ta rất muốn biết quá khứ của A Tinh, muốn biết sư môn của nàng trông như thế nào, hồi trước nàng đã làm những gì.”
Thanh Minh sửng sốt hồi lâu, Trầm Ngọc vẫn lẳng lặng chờ: “Đạo trưởng?”
“......” Quỷ mới biết rốt cuộc Ma tôn đại nhâncao quý nhà mình đã phịa ra những gì với người này.
Lần này Thanh Minh quả thật chỉ còn biết cười khổ, đối diện với ánh mắt đầy tò mò hào hứng của Trầm Ngọc, hắn đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.