Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 43

“Đường Lam?” Vạn lần Bộ Duyên Khê cũng không thể ngờ Đường Lam sẽ vào tận mảnh rừng trúc này, hắn bất ngờ hỏi: “Huynh đến đây làm gì vậy?”

Trầm Ngọc nhìn thấy Bộ Duyên Khê nhưng lại không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ lên tiếng hỏi: “Huynh có nhìn thấy A Tinh đâukhông?”

Bộ Duyên Khê nhíu mày lắc đầu, nhưng lập tức liền phát giác được điều không thích hợp: “A Tinh có chuyện gì sao?”

Trầm Ngọc vừa nghe đối phương bảo không nhìn thấy A Tinh, ánh mắt lập tức sa sầm, lắc đầu đáp: “Ta không thấy A Tinh đâu hết.”

Trong lúc nhất thời, Bộ Duyên Khê thật không biết mình nên nói gì mới tốt. Trước đó còn thấy một màn A Tinh đi tìm Đường Lam, sao chưa được mấy ngày vị trí đã đảo ngược thành Đường Lam dáo dác khắp nơi tìm kiếm thê tử rồi?

hắn không nén được một tiếng thở dài, cười gượng hỏi: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hình như ta đã nói gì đó làm nàng tức giận.” Trong mắt Trầm Ngọc đầy vẻ uất ức, “Nàng tự dưng bỏ đi một mình.”

“một mình?” Bộ Duyên Khê nào dám ngờ, hai vợ chồng nhà này lúc nào cũng dính nhau như sam vậy mà cũng có ngày giận hờn nhau cơ đấy.

Trầm Ngọc nín thinh trong chốc lát, rồi lại không cam lòng nói tiếp: “Con hồ ly đó cũng đi cùng nàng nữa!”

“…” Bộ Duyên Khê xua tay nói, “Ta đâu có hỏi đến con hồ ly đó! Huynh mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không phải cách, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ một chút xem muội ấy có thể đến những đâu đi! Nhưng rốt cuộc huynh đã nói gì mà chọc giận muội ấy vậy?” hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại thấy Trầm Ngọc đang lặng người đi thì liền vội vàng nói tiếp: “Huynh thử ngẫm lại xem, nếu không nghĩ ra lý do thì dù có tìm được A Tinh thì cũng chưa chắc dỗ được muội ấy trở về đâu.”

Trầm Ngọc hơi mím môi, hoàn toàn không có bất kỳ động thái nào.

Bộ Duyên Khê mở to hai mắt nhìn hắn, giọng đầy ngờ vực: “Đừng nói là ngay cả huynh cũng không biết lý do muội ấy tức giận đấy chứ?”

Trầm Ngọc thật thà thừa nhận suy đoán của Bộ Duyên Khê, hắn đỡ trán cười khổ, tiếp đó đành vỗ vỗ bả vai Trầm Ngọc, hỏi: “Vậy nếu tìm được người rồi thì tính thế nào?”

“Ta cũng không biết.” Thanh âm của Trầm Ngọc thoáng nhẹ bẫng, giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ đơn thuần thấy lo cho nàng.”

“Đừng lo lắng. A Tinh nhà huynh đã lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết tự chăm sóc cho bản thân hay sao?” Đáng lẽ Bộ Duyên Khê định an ủi thêm vài câu nhưng khi nghĩ tới vấn đề luyện công thì đành lực bất tòng tâm, ngập ngừng nói: “Huynh cũng đừng lo quá. Đợi một lát nữa ta giúp huynh đi tìm muội ấy!”

Vốn dĩ Trầm Ngọc đến tận nơi này là vì tìm kiếm Hạ Dung Tinh, giờ biết được người hắn tìm không ở nơi này thì cũng khôngcó ý định muốn nán lại thêm nữa, bèn lập tức gật đầu rồi vội vàng đi tìm ở nơi khác. 

Đến khi thân ảnh Trầm Ngọc mất hút ở ngoài rừng trúc, Bộ Duyên Khê mới nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng động rất khẽ. hắn vừa xoay người lại đã phát giác được người nào đó đã trở lại âm thầm không một tiếng động, còn đứng bên dưới cây trúc cách hắn không xa. 

Bộ Duyên Khê bị dọa giật mình: “Ngươi làm gì mà xuất hiện không một tiếng động vậy, ta còn tưởng ngươi đã bỏ đi rồi!”

“Ta ẩn thân.” Ánh mắt Lăng Yên còn mải nhìn về hướng nơi Trầm Ngọc mất hút, thấp giọng nói: “Kể cả đám gia hỏa trênthần giới cũng không thể phát giác được hơi thở của ta, huống chi với đạo hạnh của ngươi, không cảm nhận được cũngkhông có gì lạ.”

Bộ Duyên Khê ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau lại nhếch môi nhìn theo hướng tầm mắt của Lăng Yên, giọng đầy vẻ tò mò: “Vừa rồi tại sao ngươi phải trốn tên tiểu tử kia? Chẳng lẽ hai người … quen biết nhau?”

“không biết, chẳng qua ta chỉ không muốn tiếp xúc với người phàm thôi.” Lăng Yên ngắt lời Bộ Duyên Khê, tránh cho việc cái tên này tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, nàng liền đoạt lại cây kiếm gỗ trên tay hắn: “Tiếp tục đi!”

Cả ngày hôm đó, Bộ Duyên Khê bị Lăng Yên bắt luyện công pháp cả buổi trời. Khi Bộ Duyên Khê có chút không yên lòng muốn tìm nương tử nhà Đường Lam thì ngược lại, Lăng Yên vẫn không có một dấu hiệu nào muốn thả người, nói rằng chuyện này cũng chẳng phải đại sự hệ trọng gì, vì thế một mạch cưỡng ép Bộ Duyên Khê cho đến tối. 

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Lăng Yên thả người, Bộ Duyên Khê thu dọn đồ đạc tính rời đi, nhưng rồi lại không nhịn được lại hỏi: “Hôm qua ngươi cũng đứng ở đây cả đêm luôn sao?”

Lăng Yên không trả lời, Bộ Duyên Khê liền biết hắn đã đoán đúng ít nhất cũng được chín phần, vì thế nhanh chóng nói: “Ngươi vì giúp ta nên mới tới đây sao?” hắn cân nhắc một hồi, cuối cùng mới lựa được lời nói thích hợp, thấp giọng hỏi: “Tại sao phải giúp ta?”

“Ta là giúp Thiên Cương môn của ngươi, không phải giúp ngươi.” Lăng Yên bắt đầu mất kiên nhẫn nhíu mày, xua đuổi hắnhai câu hắn mới ngưng lải nhải rời khỏi rừng trúc.

Sáng ngày thứ hai, thời điểm Bộ Duyên Khê lại đến thì đã thấy Lăng Yên đứng tại chỗ cũ, có vẻ là đang đợi hắn.

Lăng Yên nhàn nhã đứng tựa lưng vào cây trúc xanh ở đằng sau, khi liếc thấy quầng thâm dưới mắt Bộ Duyên Khê thì ôm cánh tay, hỏi: “Đêm qua ngươi ăn trộm à?”

Người này vốn dĩ đã đi đâu làm gì, tất nhiên trong lòng Lăng Yên sớm đã đoán được.

Quả nhiên, Bộ Duyên Khê ngáp một cái trả lời: “Ta đi tìm người giúp tiểu tử Đường Lam kia, tìm suốt đêm cũng không tìm được, xem ra thê tử nhà hắn thật sự rất giận, nói không chừng muội ấy giận quá bỏ về nhà mẹ luôn rồi.”

Lăng Yên thoáng chốc liền do dự, ánh mắt không tự chủ đảo tới lui trên người Bộ Duyên Khê, qua một hồi thì không nhịn được nữa, buột miệng hỏi: “hắn còn chưa chịu từ bỏ sao?”

“Ngươi nói Đường Lam hả?” Bộ Duyên Khê đang cởi túi vải trước ngực xuống, lấy ra thanh trường kiếm rồi lắc đầu thở dài: “Tiểu tử kia mà từ bỏ kiểu gì được, qua nay ta cũng mới biết hắn vì tìm thê tử mà không chợp mắt đã hai ngày hai đêm rồi, xem ra nếu không tìm được người thì có chết cũng không chịu nghỉ ngơi đâu.”

Lăng Yên hơi nhíu mày, nhẹ đến mức khó ai có thể phát hiện. Bộ Duyên Khê vẫn đang tiếp tục nói gì đó nhưng nàng khôngnghe lọt tai thêm bất kỳ chữ nào, đôi tay gắt gao bấu chặt trong ống tay áo, một lúc lâu sau cũng không nói được một lời.

Suốt cả ngày hôm đó, trong lòng Lăng Yên vẫn liên tục thấy không yên, đến tận khi Bộ Duyên Khê đã luyện xong nửa buổi trời nàng mới hoảng hốt ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Ngươi trở về đi!”

Bộ Duyên Khê ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt: “Hả?”

Lăng Yên giải thích: “Hôm nay không cần luyện nữa. Ta có chút chuyện phải rời đi, ngươi đi về trước đi!”

Mấy ngày gần đây liên tục được Lăng Yên chỉ giáo, Bộ Duyên Khê vốn chưa từng thấy Lăng Yên rời khỏi khu rừng trúc này được một bước, nay đột nhiên nghe nàng nói phải rời đi thì đại não mới chậm chạp phản ứng lại, thận trọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Ta có thể giúp gì không?”

Lăng Yên thản nhiên lườm hắn: “Chuyện riêng tư!”

Bộ Duyên Khê vội vàng ngậm miệng, gật đầu nói: “Vậy ta lập tức …” hắn chỉ về hướng An Nhạc trấn cách đó không xa, đợi Lăng Yên gật đầu, hắn liền tức tốc rời đi.

Khi bóng Bộ Duyên Khê khuất dần, Lăng Yên mới ngoảnh đầu nhìn phần mộ phía sau mình, cuối cùng cũng rời khỏi rừng trúc tiến về hướng An Nhạc trấn.

Lăng Yên đã đứng tại đây suốt ba ngày, những vướng mắc trong lòng nàng ít nhiều cũng thoáng vơi đi một ít. Những ngày này nàng luôn nghĩ đến sự tình giữa hai giới Thần Ma, còn cả mối quan hệ ràng buộc giữa mình và Đường Lam mà rối rắmkhông yên. Nàng vốn cho rằng chỉ cần mình khéo léo che đậysự thật là có thể yên ổn bên Đường Lam cả đời, nhưng giờ đây nàng đã biết, có là lừa dối hay giấu giếm đều không thể giải quyết được vấn đề.

Xưa kia cũng vì Nhan Thư Minh căm ghét loài yêu ma nên Thu Linh mới vì hắn mà chối bỏ thân phận bản thân, phế bỏ tu vi để trở thành loại người thích hợp với hắn.

Nhưng Lăng Yên không phải Thu Linh. trên lưng nàng còn mang rất nhiều gánh nặng trọng trách, vì thế với nàng mà nói, có những chuyện không phải không muốn làm, mà là không thể. 

Cũng chính vì chuyện này mà mối quan hệ giữa nàng và Đường Lam, đã không còn đơn thuần được như lúc trước.

Nàng còn đang rối rắm không biết phải giải quyết chuyện này thế nào thì lại nghe được tình trạng của Đường Lam, khiến nàng nảy sinh một loại xúc động muốn lập tức đi gặp hắn.

Lăng Yên bất đắc dĩ cười khổ. An Nhạc trấn gần trong gang tấc, Lăng Yên bước ra khỏi rừng trúc, vừa định biến lại thành bộ dáng Hạ Dung Tinh thì đột nhiên khựng lại, quay mắt sang một hướng khác. 

Ở nơi nào đó gần đây có sự xuất hiện của yêu khí.

Trong lòng Lăng Yên vốn đã không thoải mái, nay gặp được bọn yêu vật tất nhiên không khỏi cười lạnh, lại dịch chuyển người tiến về hướng phát ra mùi của bọn yêu vật đang trú ẩn. Nàng đang muốn cho tên yêu vương kia nếm một chút mùi vị, để hắn biết không phải lúc nào cũng có thể tác oai tác quái trước mặt nàng.

Ở một nơi khác trong An Nhạc trấn, Trầm Ngọc vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Hạ Dung Tinh.

Trầm Ngọc thân là thần tiên nên dù đi tìm suốt ba ngày cũng không thấy mệt mỏi, nhưng còn người phàm Nhan Thư Minh ở cạnh hắn lại không được như vậy.

Ngày đó sau khi Hạ Dung Tinh biến mất, Trầm Ngọc mới hoảng hốt tìm kiếm nàng khắp nơi, rất nhanh sự tình này liền kinh động đến Nhan Thư Minh ở cách vách, vì thương hại dáng vẻ sốt ruột của hắn nên cũng đồng tình muốn tham gia tìm người. Chỉ không ngờ lần tìm kiếm này lại kéo dài mất hai ngày, sau đó trên mặt Nhan Thư Minh liền xuất hiện hai quầng thâm dưới mắt.

Cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì. Hai người ngồi trong viện, Nhan Thư Minh nhịn không được nhỏ giọng hỏi Trầm Ngọc: “Có khi nào A Tinh đã trở về môn phái rồi không?”

Trầm Ngọc cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ gì. Những ngày qua hắn càng ngày càng trở nên trầm mặc, ngay cả Nhan Thư Minh cũng cảm thấy lo ngại, nhìn chung quanh rồi hỏi: “Chu đại ca đâu rồi?”

Chu đại ca mà Nhan Thư Minh nhắc đến chính là Xích Diễn đã cải trang thành Chu Đại Tráng, Trầm Ngọc mất một lúc mới phản ứng kịp, khẽ lên tiếng: “Huynh ấy đi nơi khác tìm rồi.”

Nhan Thư Minh lại không đành lòng nhìn thấy Trầm Ngọc thất vọng, lại hỏi tiếp: “Những nơi gần đây đều đã tìm hết rồi sao?”

Trầm Ngọc gật đầu.

Nhan Thư Minh do dự nói: “không phải vẫn còn một nơi sao?”

“Ta nhớ ở ngoài trấn còn có một mảnh rừng trúc. Ngày xưa ta và Tiểu Linh rất hay đến đó, nhất là vào mùa hè, nàng ấy rất thích nơi đó …” đang nói đến đây đột nhiên Nhan Thư Minh khựng lại, dường như ngộ ra được điều gì, bèn liếc mắt nhìn Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc mím chặt môi không lên tiếng, khẽ dời mắt sang nơi khác.

Những ngày hắn và người này cùng nhau đi tìm Lăng Yên ở khắp nơi, duy chỉ có một chỗ là hắn chưa từng đặt chân đến cùng Nhan Thư Minh.

Nơi đó, chính là rừng trúc ở ngoài thành.

Nhan Thư Minh chăm chú nhìn Trầm Ngọc, giọng nói có chút khẩn trương, thì thào hỏi: “Tiểu Linh … Tiểu Linh đang ở nơi đó, có đúng hay không?”

Trầm Ngọc chưa từng biết làm thế nào để lừa gạt người khác, nay bị Nhan Thư Minh một phát tóm được thì không tránh khỏi ngỡ ngàng, không biết phải che giấu chuyện cũ như thế nào, chỉ đành phải ngơ ngác nhìn đối phương.

Nhan Thư Minh nhìn chòng chọc vào hắn trong giây lát, chợt cắn răng đứng dậy lao nhanh ra ngoài, tiến về mảnh rừng trúc bên ngoài trấn.

Trầm Ngọc hơi cau mày, toan đuổi theo thì đột nhiên phát hiện được một sự tồn tại nào đó ở bên cạnh mình. Ngay lập tứcmột luồng ánh sáng vàng bỗng lóe lên ngay trước mặt hắn.

hắn quay đầu nhìn sang hướng Nhan Thư Minh vừa rời đi, lại liếc mắt nhìn vầng sáng vàng lóe lên trước mặt, cuối cùng đành phải quyết định nán lại.

Vầng sáng này đến từ Thần giới, là người của hắn đang mở trận pháp liên lạc. Trong thời điểm này chỉ có một mình Xích Diễn là nắm được hành tung của hắn, có thể giáp mặt trực tiếp nói chuyện với hắn. Còn riêng những người còn lại chỉ có một cách duy nhất để liên lạc, chính là liên hệ thông qua mở trận pháp.

Trầm Ngọc phất tay mở trận pháp, giữa luồng sáng vàng chập chờn chớp lóe kia liền cất lên một thanh âm vừa thanh sạch lại vô cùng bình tĩnh: “Thần tôn!”

Giọng nói này đã quá quen thuộc, không ai khác chính là Đông Cẩm thượng thần trong Tứ phương chiến thần.

Tứ phương chiến thần là trợ thủ đắc lực của Thần tôn, chuyện gì cũng có thể thu xếp vô cùng ổn thỏa. Nếu không phải chuyện thập phần hệ trọng thì bọn họ sẽ không chủ động đến hỏi Trầm Ngọc, nay Đông Cẩm đã đích thân ra mặt, nhất địnhsự tình trước mắt không hề đơn giản.

“Có chuyện?” Trầm Ngọc thấp giọng hỏi.

Giọng Đông Cẩm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ nói tiếp: “Chuyện Thần tôn giao cho ta điều tra mấy ngày trước, cuối cùng cũng đã có tin tức.” 

Trầm Ngọc trầm mặc trong chốc lát, đến lúc này mới chợt nhớ ra thời điểm ở núi Vãn Đình lúc trước, quả thật hắn đã giao Đông Cẩm việc điều tra sự tình của Ma tôn Lăng Yên.

Sắc mặt Trầm Ngọc liền nghiêm túc, trầm giọng nói: “Các ngươi đã điều tra được những gì?”
Bình Luận (0)
Comment