Lăng Yên có chút kinh ngạc.
Nói chính xác hơn, nàng cảm thấy có chút khó tin.
Hôm qua, lúc nàng hỏi ra câu đó cũng chỉ vì bất chợt nảy ra một ý nghĩ
không thực tế trong đầu, đợi đến khi ý nghĩ kia trôi qua rồi, nàng cũng
không nghĩ tới nữa. Nhưng làm thế nào nàng cũng không ngờ được, lời nói
đó của mình lại được Trầm Ngọc đáp lại, hơn nữa còn là câu trả lời như
thế.
Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của Lăng Yên, có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên nàng lộ ra vè mặt kinh ngạc như vậy.
Phía đối diện, Trầm Ngọc vẫn đứng lặng dưới chân tường, không bước lên
phía trước, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến mức tưởng chừng như
không có. Ánh mắt hắn dán chặt vào Lăng Yên, cách một lúc lâu mới mở
miệng lần nữa: “Được chứ?”
Lăng Yên nghe được câu hỏi của hắn, lại bật cười.
“Ngươi muốn cưới ta thật à?” Lăng Yên đã lấy lại tinh thần từ sau cú sốc ban nãy, hứng thú hỏi đối phương.
Trầm Ngọc gật đầu.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi quá nhiều, chỉ có
đôi mắt thăm dò vẫn bám chặt lấy Lăng Yên, không dời dù chỉ nửa phân.
Không biết từ đâu mà Lăng Yên lại có cảm giác như hắn đang khẩn trương,
trong lòng đột nhiên thoáng hiểu được vì sao hồi trước mỗi khi Thu Linh
nhắc tới chuyện thành thân, trên nét mặt lại hiện ra vẻ khát khao đến
thế. Bởi khi nghe được đến hai chữ đó, trong lòng nàng sẽ nghĩ đến tương lai, nghĩ đến những chuyện thú vị khiến người ta mong chờ.
“Có lẽ suy nghĩ của ta với ngươi hoàn toàn khác biệt, có lẽ sau này còn
có thể xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ chúng ta không phải cùng một loại
người, vậy cũng không sao à? Ngươi vẫn không hối hận mà cưới ta sao?”
Lăng Yên bước từng bước đến gần Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc nhìn nàng tới gần, mỗi một bước đều như bước lên lòng hắn, hắn không hề chần chờ nói:“Ta muốn cưới ngươi.”
Đương nhiên hắn biết bọn họ không cùng một loại người, nhưng với hắn mà nói, cũng không có gì khác biệt cả.
“Được.” Lăng Yên bật cười. Lúc này nàng đã đi đến trước mặt Trầm Ngọc,
nói xong lời này, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhỏ giọng thì thầm bên tai
hắn, “Ta thành thân với ngươi.”
***
Thành thân không phải là một chuyện đơn giản, nói ví dụ như hiện tại,
Lăng Yên mang Trầm Ngọc về phòng mình, rót một ly trà cho hắn.
Bên cạnh bàn, Trầm Ngọc ngồi đoan trang như thường ngày, cầm chén nhẹ
nhàng nếm thử một ngụm, chợt bình tĩnh đặt lại xuống bàn, mặt không biến sắc.
“Không thích uống trà?” Lăng Yên lập tức nhìn ra động tác của đối
phương,mà kỳ lạ là trước giờ Trầm Ngọc với nàng cũng không có quen biết
gì, nhưng đối với động tác của đối phương, nàng luôn hết sức để ý, chỉ
là một vẻ mặt nho nhỏ mà nàng cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Trầm Ngọc lắc đầu nói:“Lần đầu tiên uống.”
Trên đời này, người chưa từng uống trà cũng không phải là không có, mặc
dù Lăng Yên thấy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ ngồi xuống đối diện hắn, nói: “Ngươi ở trấn bên, vậy mọi người trong nhà ngươi
cũng đều ở trấn bên, phải không?”
Trầm Ngọc hơi chựng lại, dường như đang chần chờ.
“Sao thế?” Lăng Yên thấy hắn chần chờ, không khỏi hỏi thêm.
Trầm Ngọc không biết mình phải giải thích thế nào.
Hắn không thể nói rõ thân phận của mình cho Trầm Ngọc biết, sẽ liên lụy
đến rất nhiều chuyện. Đối với một nữ nhân nhà bình thường mà nói, có khi còn cảm thấy vô cùng hoang đường. Cho nên hắn trầm tư một lúc, sau đó
vẫn chọn cách giấu thân phận của mình đi, đợi đến thời điểm thích hợp
mới nói cho đối phương biết.
Vì vậy, hắn gật đầu nói:“Bọn họ đều ở trấn bên.”
“Là trấn nào thế?” Lăng Yên lại chợt hỏi một câu.
Trầm Ngọc ngập ngừng.
Đối với khu vực An Nhạc trấn, hắn chẳng biết tẹo nào, rốt cuộc thân phận của người tên Đường Lam này là từ đâu tới, hắn căn bản không rõ, bây
giờ Lăng Yên đột nhiên hỏi tới, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ
đành phải nói dối, thuận miệng bịa ra một cái tên: “Trấn Thu Ngô.”
Nơi mà hắn lớn lên từ bé đến giờ, có tên là Thu Ngô cung.
Nghe đến đó, Lăng Yên không khỏi nói:“Cónơi này à?”
Trầm Ngọc ung dung gật đầu. Từ nhỏ đã được nuôi dạy như một Thần tôn ít
nhất cũng mang đến một điều có lợi cho hắn, chính là cho dù trong hoàn
cảnh nào hắn đều có thể duy trì bộ dạng nghiêm túc đứng đắn, nói dối
nhìn vẫn như nói thật.
Lăng Yên cũng không hoài nghi gì nhiều, trên thực tế đối với mấy địa
phương xung quanh trấn An Nhạc, nàng cũng không tính là quen thuộc, liền hỏi, “Trong nhà ngươi có những ai? Bọn họ sẽ đồng ý để ngươi cưới ta
à?” Nghe nói lúc phàm nhân thành thân có rất nhiều quy củ, lệnh của cha
mẹ lời của bà mai v.v... Lăng Yên tin rằng mình cần phải hỏi rõ ràng
trước.
Đại khái đời này Trầm Ngọc chưa từng nói dối nhiều như vậy, thấy Lăng
Yên hỏi vấn đề này, hắn suy nghĩ một lát mới nói: “Trong nhà có một vài
trưởng bối, còn có một...... huynh trưởng.”
“Ngươi thì sao?” Lần này đến lượt Trầm Ngọc hỏi.
Hai người nghiêm trang đàm luận vấn đề kết hôn, Lăng Yên cảm thấy rất
thú vị, cười đáp: “Trong nhà ta cũng chỉ có một mình ta, không còn ai
khác.” Nếu chuyện Ma tôn thành thân bị truyền đi, bảo đảm toàn bộ ma
giáo đều sẽ muốn đến xem thử phu quân nàng là người thế nào, nàng không
muốn cuộc sống của Trầm Ngọc bị quấy rầy, liền dứt khoát giấu nhẹm
chuyện này đi.
Nghe Lăng Yên nói vậy, Trầm Ngọc chậm rãi buông chén trà đang cầm trong
tay ra, do dự nắm lấy tay Lăng Yên, “Sau này...... Nàng không phải một
mình nữa.”
Lăng Yên cực thích những lời này, cầm ngược lại tay đối phương, nhẹ
nhàng gật đầu, “Hôm nào chúng ta đến trấn Thu Ngô gặp người nhà của
ngươi đi.”
“......” Trầm Ngọc dừng một chút, gật đầu nói,“Được.”
Nếu đã hiểu được tâm ý của đối phương, việc thành thânliền trở thành một chuyện theo lẽ phải làm, đêm đó Trầm Ngọc liền nói phải về báo cho
người nhà biết, vì vậy cáo từ Lăng Yên đi trước.
Sau khi rời khỏi nhà Lăng Yên, Trầm Ngọc nhanh chóng tìm đến Xích Diễn.
“Ba ngày sau chúng ta thành thân.” Trầm Ngọc nói.
Xích Diễn:“......” Hình như hơi bị sốt ruột quá rồi?
Trầm Ngọc không để ý tới phản ứng của Xích Diễn, nói tiếp: “Tạm thời ta
không định nói cho nàng biết về thân phận của ta, cho nên ngươi cũng
đừng có báo cho mấy người khác biết, tránh dọa đến nàng.”
Xích Diễn cảm thấy, người bị dọa rõ ràng là hắn.
Trầm Ngọc nói xong lời này, lại nói tiếp: “Ba ngày sau ngươi cũng tới
tham gia tiệc cưới đi, ta nói với nàng ngươi là huynh trưởng của ta.”
Lúc này rốt cuộc Xích Diễn cũng tìm lại được năng lực mở miệng nói chuyện, vội hỏi:“Huynh trưởng?”
“Chúng ta thành thân, dù sao cũng nên có người tới làm chứng mới được.” Trầm Ngọc nói.
Xích Diễn nhíu nhíu mày, cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng hiển nhiên
bây giờ Trầm Ngọc sẽ không thèm nghe hắn, vì thế chỉ đành khẽ thở dài
một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ta cứ thế đến tham gia tiệc cưới à?”
Trầm Ngọc lắc đầu nói:“Ngươi là Chu Đại Tráng.”
Xích Diễn:“......”
“Nếu không còn chuyện gì khác thì ta đi trước đây.” Phân phó xong việc này, Trầm Ngọc liền vội vã muốn rời đi.
Vẻ mặt Xích Diễn thay đổi vài lần, rốt cuộc vẫn mở miệng gọi:“Thần tôn.”
Trầm Ngọc quay lại nhìn, Xích Diễn đảo qua đảo lại mấy lời định nói vài
lần trong đầu, rồi mới cực kỳ thận trọng nói: “Thần tôn, thân phận người tôn quý, loại chuyện kiểu thành thân như thế này, nhất quyết không thể
đem ra làm trò đùa, phải cân nhắc kỹ rồi hẵng làm.”
“Ta biết.” Trầm Ngọc không đặt mấy lời của Xích Diễn vào lòng, chỉ thản nhiên đáp,“Ta chưa từng xem việc này là trò đùa.”
Đôi mắt Trầm Ngọc hơi trầm xuống, xoay người nhìn chăm chú vào Xích
Diễn, Xích Diễn đối diện với hắn một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải thỏa
hiệp, lắc đầu cười cười, “Thôi được, thôi được, cuối cùng tiểu Thần tôn
của chúng ta cũng......”
Nghe đượcba chữ “Tiểu Thần tôn”, Trầm Ngọc thoáng chốc trừng mắt nhìn hắn.
Xích Diễn vội vàng câm miệng, nhỏtuổi luôn là chuyện Trầm Ngọc để ý
nhất, nên hồi trước tôn chủ Ma giới Lăng Yên gọi hắn là “Phượng Hoàng
nhỏ”, hắn mới tức sôi gan lên như vậy. Đương nhiên Xích Diễn đâu dám
đụng vào vảy ngược của Trầm Ngọc, vội vàng nói:“Thần tôn còn có chuyện
gì cần chuẩn bị không, để ta đi hỗ trợ. Thành thân chính là chuyện quan
trọng nhất đời, đương nhiên phải tổ chức cho thật là náo nhiệt.” Hắn nói tới đây, nhịn không được thở dài.
Đáng tiếc việc này gạt mấy người Thần giới khác, Xích Diễn đột nhiên có
một ít dự cảm không tốt. Lần này hắn mang theo Thần tôn hạ giới, không
ngờ chỉ vừa không để mắt một cái, Thần tôn đã chạy đi cưới một cô nương
về. Đến khi về lại Thần giới, đừng nói đến chuyện bị ba vị lão tổ tông
kia phát hiện, chỉ cần để cho đám người Đông Cẩm thượng thần phát hiện
ra thôi, hắn cũng sẽ bị đuổi giết đến hơn nửa năm mất.
Chẳng qua, đã đến nước này rồi, hắn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, chỉ có thể tùy theo ý tiểu Thần tôn thôi.
Nghe Xích Diễn hỏi chuyện này, Trầm Ngọc nhíu mày nói: “Gần đây có trấn nào tên Thu Ngô không?”
Xích Diễn sửng sốt một lát, lắc đầu nói:“Đương nhiên là không, cung Thu Ngô không phải là nơi mà Thần tôn vẫn ở à?”
“Quả nhiên là không có.” Trầm Ngọc trầm ngâm một lát, vẻ mặt như thường
phân phó nói, “Xích Diễn, chúng ta cùng nhau đi biến ra một cái trấn Thu Ngô đi.”
Xích Diễn:“???”
Trầm Ngọc nói:“Ta lừa nàng, nói rằng ta đến từ trấn Thu Ngô.”
Xích Diễn đỡ trán thở dài một hơi, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch
phải từ chỗ nào biến ra một cái trấn nhỏ. Hắn kéo dài giọng, mỏi mệt
nói: “Thần tôn còn lừa nàng cái gì nữa?”
“Ta nói, trong nhà ta còn có một vài trưởng bối.” Trầm Ngọc nghiêm túc
nghĩ, nhịn không được cau chặt mày lại, “Ta không ngờ Tinh Nhi sẽ nói là muốn đến trấn Thu Ngô gặp bọn họ.”
Xích Diễn hít một hơi thật sâu, giờ thì hay rồi, vì Hạ Dung Tinh muốn
gặp, cho nên trước tiên bọn họ phải chuẩn bị biến ra một trấn Thu Ngô,
lại còn phải chuẩn bị vài trưởng bối nữa chứ......
“Đợi đã.” Xích Diễn chớp mắt nói, “Thần tôn, người nói trưởng bối là chỉ......”
Trầm Ngọc nói:“Mấy người Đông Cẩm bọn họ.”
Ngũ phương chiến thần đại danh đỉnh đỉnh tại Thần giới, trong đó bao gồm Xích Diễn thượng thần, Đông Cẩm thượng thần... năm người bọn họ. Mỗi
khi năm người này đi ra ngoài đều khiến cho nhóm tiểu tiên Thần giới
ngưỡng mộ, phong quang vô hạn, uy phong lẫm lẫm, nhưng mà chỉ có Xích
Diễn biết, Ngũ phương chiến thần từng lập được biết bao công lớn trong
trận chiến thần ma ngày xưa, bây giờ đều bị mấy lão tổ tông an bài đi
chăm sóc tiểu Thần tôn Trầm Ngọc mới sinh này, trở thành bà vú già của
hắn. Người nào người nấy cả ngày sứt đầu mẻ trán, nói lảm nói nhảm.
Xích Diễn ngẫm lại ý của Trầm Ngọc một lát, nhịn không được nói: “Đông Cẩm bọn họ là trưởng bối, ta là huynh trưởng?”
Trầm Ngọc không hề cảm thấy có gì không đúng, nhẹ nhàng gật đầu.
Xích Diễn oán hận nói: “Sao ta lại vô duyên vô cớ nhỏ hơn bọn hắn một bậc chứ?”
Trầm Ngọc cũng không quản rốt cuộc Xích Diễn có ý kiến gì, chỉ lập tức
dặn dò mấy chuyện cần chuẩn bị một lần nữa, rồi mới quẳng Xích Diễn lại, mình thì quay về nhà Lăng Yên.
Hoàng hôn buông xuống, khi Trầm Ngọc trở lại trước cửa căn nhà nhỏ kia,
loáng thoáng nghe thấy tiếng động nơi đầu tường, vài đóa hoa nhẹ nhàng
rơi trên đầu vai hắn. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Lăng Yên đang ngồi trên
đầu tường, nụ cười dịu dàng xen lẫn giữa những cành hoa chằng chịt, “Về
rồi à?”
Trầm Ngọc gật đầu, đáp:“Ta đã về.”
Đây là lần đầu tiên hai người nói ra lời đối thoại như vậy, nhưng lại vô cùng ăn ý, giống như những lời đối thoại kiểu này đã diễn ra hàng ngàn
hàng vạn lần.
“Người nhà ngươi có nói gì không?” Lăng Yên hỏi.
Trầm Ngọc không đáp, chỉ lẳng lặng thưởng thức ánh chiều tà đỏ rực chiếu xuống tạo nên một vầng sáng quanh thân người nọ, một lúc lâu sau mới
nói: “Ngày mai chúng ta đi chọn hỉ phục được không?”