Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 66

Edit: Diệp Nhược Giai

Beta: Bông


Ống tay áo bị gió thổi lồng lộng phát ra tiếng phần phật, thân hìnhLăng Yên thoắt ẩn thoắt hiện, lao vun vút qua rừng cây ngô đồng, chỉ một thoáng sau đã tiến vào một mảnh rừng ngập tràn màu vàng óng ả.

Truy binh đuổi theo phía sau đã bắt đầu ngừng lại đi lục soátloanh quanh, nhưng cây cối ở khu này dày đặc âm u, lá cây rơi xào xạc, tìm kiếm người trong đây không phải là dễ.

Đám binh lính không còn cách nào khác, chỉ đành phải chia nhỏ thành từng tốp tản ra lùng sục, thoáng chốc những tiếng bước chân ấy đã nhao nhao hỗn loạn khắp nơi.

Lăng Yên ẩn thân trong một lùm cây rậm rạp trên một cây đại thụ, cành lá sum xuê bao bọc xung quanh nàng xào xạc trong gió, nàng che ngực theo dõi thân ảnh của bọn họ phía dưới, gắng sức áp chế hơi thở đầy mùi máu tanh trong miệng, đến tận khi bóng dáng của đám truy binh ấy không còn trong tầm mắt nữa, nàng mới khép hờ mắt, cả thân như hoàn toàn mất đi sức lực, tựa người vào thân cây cạnh mình.

Lúc này vẫn chưa phải là thời điểm để thả lỏng cũng như nghỉ ngơi, Lăng Yên che miệng nén tiếng ho, kéo lê cơ thể bị thương đầy mỏi mệt từ trên cây nhảy xuống, lần nữa tiến sâu vào trong rừng cây ngô đồng.

Núi Thiên Ngô tọa lạc tại nơi cao nhất của Thần giới, đối với Thần giới mà nói thì đây là khu trọng yếu nhất, nhưng đối vớiLăng Yên lúc này mà nói, thì đây là nơi an toàn nhất.

Bởi vìtrên núi Thiên Ngô chỉ có một lão tổ tông, mà ông ấy lại không thích náo nhiệt, nên bình thường ở đây không có ai ghé qua, toàn bộ cả ngọn núi này chỉ có duy nhất vị lão tổ tông kia trấn thủ, từ ngày này qua ngày nọ.

Lúc Lăng Yên lên được đến đỉnh núi thì trông thấy có vài tiểu tiên của Thần giới đangbước ra từ một căn phòng nhỏ ven hồ, sắc mặt bọn họ trông có vẻ khó xử, ngập ngừng nói gì đó với người trong phòng, giằng co đối đáp qua lại hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nhận được đáp án mong muốn, bèn hậm hực mà rời đi.

Đợi cho đến khi bọn họ hoàn toàn khuất bóng, Lăng Yên mới lách người ra khỏi cây đại thụ mà nàng ẩnthân nãy giờ, sau đó ngước mắt nhìn về hướng căn phòng nhỏ kia.

Căn phòng ngụ trên đỉnh núi, đắm mình trong ánh mặt trời cùng biển mây, bên cạnh phòng là mộtcây ngô đồng khổng lồ cao ngất đến tận trời xanh, cành lá sum xuêvươn ra khắp nơi, những chiếc lá như được nhuộm lên một màu vàng óng ánh, lấp lánh dưới ánh nắng, chiếu rọi khắp ngọn núi Thiên Ngô này, khiến nó càng có vẻ uy nghiêm thần thánh, không nhiễm chút bụi trần.

Lăng Yên ẩn mình trong bóng râm, trong một khoảnh khắc nàng chợt nảy ra ý niệm muốn lùi bước trước thứ ánh sáng thần thánh ấy.

trên núi Thiên Ngô này thật sự có nghìn cây ngô đồng hay không, Lăng Yên không biết, nhưng nàng biết cả ngọn núi này vì gốc cây đại thụ trước mắt đây mà nổi danh.

Từ xưa đến nay, Thần giớiluôn luôn tôn sùng chân hỏa phượng hoàngtrên núi Thiên Ngô, ba vạn năm mới sinh ra được một con, mà con phượng hoàng ấy lại được ấp ngay trên ngọn cây ngô đồng khổng lồ này.

Núi Thiên Ngô xưa nay thanh tịnh, chỉ do một người trông coi, người này chính là Hòa Trần thiên thần – vị lão tổ tông mà dõi mắt khắp Thần giớikhôngai dám trêu chọc.

Ông ta có lẽ chính là vị thần lớn tuổi nhất, có tư lịch cao nhất trong Thần giới, không một ai biết rốt cuộc ông bao nhiêu tuổi, cũng không một ai biết được chân thân của ông là gì, mọi người chỉ biết mộtđiều, dường như ông đã bắt đầu ở tại núi Thiên Ngô này ngay từ thuở sơ khai, thủ hộ cho từng thế hệ Thần tôn sinh ra và trưởng thành.

Tính tình của ông ta rất cổ quái, mọi người đều nói ông không thích tiếp xúc với người ngoài, ngày ngày ông đều trấn thủ tại ngọn núi này, những người khác không một ai dám bén mảng đến đây. Dần dần, núi Thiên Ngô trở thành địa phương tĩnh lặng nhất trong Thần giới.

Vì vậy, vào giờ khắc sinh tử này, Lăng Yên mới nhớ tới nơi đây.

Nàng chăm chú nhìn gốc đại thụ ấy một lúc thật lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm tiến thêm một bước, từ trong bóng râm bước ra dưới ánh mặt trời.

Ánh nắng dịu nhẹ ấm áp bao bọc lấy người nàng, Lăng Yên ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thổi qua phong cảnh tuyệt mỹ, yên bình đến mức giống như nàng đã hóa thành một hạt bụi trong vầng sáng thiêng liêng này.

Ngay giữa bầu không gian an tĩnh ấy, một giọng nói khàn khàn chợt vang lên từ cách đó không xa: “Lâu như vậy mới đến đây, thế nào, không muốn gặp ta à?”

Nghe được giọng nói này, Lăng Yên bất chợt bừng tỉnh lại, mặt nàng vốn tái nhợt nay còn có vẻ suy yếu hơn. Nàng chậm rãi quay đầu, đến khi trông thấy một ông lão chống trượng bước ra từ căn phòng nhỏ, mắt nàng phút chốc đỏ hoe.

“Hòa Trần gia gia.” Đây là lần đầu tiên Lăng Yên để lộ mặt yếu đuối, sa sút cùng mờ mịt trước mặt người khác. Dưới ánh sáng mờ ảo, nàng nhìn thấy ông lão đang chậm rãi đi từng bước từ xa đến gần, do dự đứng bất động tại chỗ, không dám tiến lên, càng chẳng muốn lùi về sau, chỉ sững người nhìn ông ngày càng gần mình.

Hòa Trần như cười như không nhìn nàng, từ tốn vuốt ve chòm râu, nói: “Còn không mau đến đây, chẳng lẽ muốn ông lão ta tự mình qua đó đón ngươi à?”

Nghe được lời này, Lăng Yênrốt cuộc mím môi, nhanhchân bước lên. Ngay khi Hòa Trần đang định mở miệng nói gì đó thì nàng đã bổ nhào vào lòng ông, khóc nức nở không thành tiếng.

Hòa Trần không buông lời trêu ghẹo nàng như ngày thường nữa, chỉ dịu dàng nhấc tay lên, vỗ từng cái nhè nhẹ vào lưng Lăng Yên dỗ dành nàng: “Được rồi, được rồi, người còn lành lặn đứng đây thì khôngsao hết, không còn chuyện gì nữa rồi.”

Lăng Yên vẫn không lên tiếng, chỉ nghẹn ngào vùi đầu nơi hõm vai Hòa Trần, mọi thống khổ tranh đấu trong suốt khoảng thời gian qua cứ thế tuôn trào ra ngoài, đánh tan mọi sự bình tĩnh cùng kiên trì của nàng.

Ngày hôm ấy, Lăng Yênngụ lại tại căn nhà gỗ nhỏ trên núi Thiên Ngô, nàng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Hòa Trần nghe, từ chuyện tam giới tranh giành, trận pháp tại biên giới Hải Thiên, cả cuộc chiến sau khi phá trận, yêu vương Hoành Tố chết, cho đến cảnh nàng một mình đối mặt với sự đuổi giết của Thần giới.

trên núi Thiên Ngô không có ngày và đêm, tại đây vĩnh viễn chỉ có ban ngày và ánh sáng chói chang. Hòa Trần thiên thần ngồi trên ghế tựa khép hờ mắt nghe Lăng Yên kể chuyện, thật lâu không nói gì.

Lăng Yên co rúc người nơi góc tường, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt đất, vành mắt ửng hồng.

một lúc lâu sau, Hòa Trần mở mắt ra, ghét bỏ nói: “Đây mà là thống lĩnhtam quânThần giới gì chứ, ngươi trông bộ dáng hiện giờ của ngươi coi, khóc đến mức thế này, nói ra cũng chẳng ai mà tin.”

Lăng Yên ômhai đầu gối, buồn bực nói: “Tam quân không còn liên quan gì đến con.”

Đối với đại đa số thần tiên mà nói, Hòa Trần không khác gì một vị bề trên có tư lịch cực kỳ cao mà tính tình lại hết sức cổ quái, cho dù là làm gì thì ở trước mặt ông đều phải vô cùng cung kính cẩn trọng. Nhưng đối với Lăng Yên thì ông hệt như một vị trưởng bối.

Lăng Yên thuở nhỏ chỉ có một mình, trong một lần tình cờ xông vào núi Thiên Ngô này mới gặp được Hòa Trần thiên thần trông giữ tại đây. Hòa Trần cô độc đã lâu, mặc dù tính nết khá là kỳ lạ, nhưng lại vô cùng hòa nhã với Lăng Yên khi bé, vì thế Lăng Yên rất hay chạy tới núi Thiên Ngô chơi, thời gian trôi qua, quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết như bây giờ.

Nay Lăng Yên bị Thần giới truy nã đuổi giết, nàng không còn nơi nào để đi, nơi đây chính là hy vọng cuối cùng của nàng.

thật may, dưới tình trạng này mà vẫn còn có người chịu thu nhận nàng.

“Hòa Trần gia gia.” Nghĩ đến đây,Lăng Yênim lặng lau đi hàng nước mắt vương trên má, nhìn sang ông lão đang ngồi trên ghế: “Con phải làm sao đây...”

Ở Thần giới này cũng đã được vạn năm, nàng trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí còn thống lĩnh quân đội Thần giới chống lại hai giới yêu Ma, nàng đã làm rất nhiều việc, vẫn luôn bước vững trên con đường mình đã chọn, nhưng nàng không bao giờ có thể ngờ rằng, chính nghĩa mà mình một lòng tin tưởng ấy, sẽ một ngày bức bản thân mình phải bước trên một con đường trái ngược hoàn toàn.

Nàng không hiểu, thậm chí còn không muốn tìm hiểu. Nàng cắn chặt môi dưới, ánh mắt dán chặt trênngười Hòa Trần.

Hòa Trần khe khẽ đong đưa cái ghế, sau đó từ từ ngừng lại, cuối cùng ông mò mẫm cầm cây quải trượng, mở mắt ra.

“Tiểu nha đầu, ngươi hỏi ta làm chi?” Hòa Trần than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nghiêng người, dùng đôi mắt hơi đục do năm tháng nhìn thẳng vào Lăng Yên, mở miệng nói: “Ngươi thừa nhận ngươi sai?”

Lăng Yên khựng người, gần như không chút suy nghĩ liền ngắt lời nói: “Con đúng!”

“Nếu ta bảo rằng, ngươi đã sai?”

Lăng Yên không chấp nhận cách nói của Hòa Trần, lắc đầu: “Con không sai.”

Nàng vốn tưởng rằng khi đến đây, nàng có thể nhận được sự an ủi của Hòa Trần, có thể tìm được mộtngười cảm thông với mình, nhưng không ngờ tại đây nàng vẫn chịu cùng một câu tra khảo như thế. Gương mặt nàng đanh lại, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như là muốn đứng dậy rời đi mọi lúc.

Hòa Trần giãn hàng lông mày ra, xua tay nói: “Ngươi đã cho là ngươi đúng, vậy bất kể ta có nói thế nào, ngươi cũng vẫn quả quyết rằng ngươi đúng, phải không?”

Vẻ mặt Lăng Yênphức tạp nhìn ông, gật đầu.

“Vậy là đủ.” Hòa Trần đột nhiên bật cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lăng Yên, giống như đang an ủi tiểu cô nươnglạc đường lỡ xông vào núi Thiên Ngôrất nhiều năm về trước. Giọng ông mềm mại như ánh nắng dịu nhẹ soi qua song cửa sổ: “Sống, tiếp tục bước đi, cứ theo cách mà ngươi cho là đúng.”

“không phải trước giờ ngươi vẫn luôn làm vậy à?” Hòa Trần nói.

Lăng Yên cụp mắt không nói gì, nàng đang do dự không biết nên đáp lại thế nào, thì Hòa Trần đã xoay lưng lại đi ra ngoài phòng: “Theo ta.”

Lăng Yênđỡ tường đứng dậy, không thèm để ý tới sự đau đớn do những vết thương chồng chất trênngười gây ra, nàng đi theo Hòa Trần, hai người nhanh chóng đi đến dưới tàng cây ngô đồng to lớn kia.

Ngẩng đầu nhìn lên, lá cây vàng rực rỡ hòa mình giao thoa với ánh nắng, những tia nắng nhảy nhót qua kẽ lá giống như hàng vạn con bướm đang bay lượn, mà ngay giữa bộ rễ cây to lớn, chôn vùi trong lớp lá rụng mềm mịn là một vật gì đó rất giống hòn đá tầm thường tròn ủng màu xám trắng to cỡ nắm tay đang nằm yên lặng.

“Đây là trứng phượng hoàng mà ngươi vẫn muốn thấy.” Hòa Trần thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Lăng Yên, nhịn cười quay đầu lại nói.

Khi bé lúc Lăng Yên tới đây thì Thần tôn Thanh Quang vừa mới xuất thế, năm nào nàng cũng đến đây tìm Hòa Trần, nhưng lại chưa từng trông thấy trứng phượng hoàng.

Khi đó Lăng Yên còn từng hoài nghi, không biết núi Thiên Ngô này có trứng phượng hoàng thật khôngnữa, trong quả trứng đó liệu có tiểu Thần tôn thật không.

Lăng Yên chơi đùa ầm ĩ tại ngọn núi này tận mấy ngàn năm, ngay cả một cái lông chim cũng chưa từng được thấy, nàng vốn buông bỏ không còn chờ mong gì nữa, nhưng không ngờ rằng hôm nay nàng lại gặp được.

Nhìn quả trứng phượng hoàng hết sức tầm thường này, nhớ lại những tháng ngày buồn chán trước kia nàng từng làm nhiều chuyện hoang đường, Lăng Yên nín khóc mỉm cười,thì thầm: “Ông à, không phải ông cố ý đem một hòn đá đến gạt con đấy chứ, trứng phượng hoàng... sao xấu thế này?”

“Tiểu phượng hoàng này mới đến đây ấp được vài ngày thôi, nó còn phải ở đây vài vạn năm nữa, chỉ mấy năm sau thôi là sẽ thấy khác biệt.” Nghe được lời này của Lăng Yên, Hòa Trần nhịn không được hừ một tiếng,trừngmắt với Lăng Yên: “Đợi sau này nó lớn lên rồi sẽ trở thành đấng chí tôn của Thần giới, thống lĩnh cả Thần giới này.”

Lúc nói chuyện, ông cụ bất giác nheo mắt lại, nhưng lạ thật mình nói xong một lúc mà vẫn không thấy Lăng Yên đáp lại, ông chậm rãi mở mắt ra, vừa liếc mắt nhìn đã suýt tức hộc máu.

Lăng Yên đang tung hứng quả trứng phượng hoàng kia không khác gì đang chơi thảy bóng, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút ý cười. Nàng quay đầu lại, nhướng mày nói với Hòa Trần: “Nó nằm trong này có cảm giác gì không? Con tung như vầy nó có bị váng đầu không?”

Hòa Trần không biết con chim nhỏ nằm trong đó có váng đầu hay không, nhưng còn ông thì đang bị choáng váng đầu vì quá giận. Ông vội vàng vươn một tay ra giật quả trứng kia về, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay giống như đang nắm giữ vận mệnh của mình, lại giang tay kia ra đuổi Lăng Yên sang một bên: “Ra chỗ khác đi.”

Lăng Yên không nhúc nhích, ý cười vừa thoáng hiện trên mặt nàng lập tức biến mất, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, thấp giọng nói: “Con không ở đây lâu được, phải đi ngay đây.”

“Ta biết.” Hòa Trầncẩn thận đặt quả trứng về chỗ cũ, cúi đầu, không nhìn Lăng Yên nữa nhưng vẫn nóivới nàng: “Ngươi có biết, vì sao mỗi một con chân hỏa phượng hoàng đều trở thành sự tồn tại mạnh nhất tại Thần giới, lên làm Thần tôn không?”

“Từ xa xưa đã vậy, đây là thiên mệnh, không phải sao?”

Hòa Trần cười, hỏi ngược lại: “Vậy thiên mệnh là gì?”

Ánh hào quang trong nháy mắt như được lan rộng, tầm mắtcủa Lăng Yên dời từ mái tóc dài màu xám trắng của Hòa Trần đến vô số tia sáng chiếu rọi giữa không trung, từ từ trở nên mong manh dần thành từng tia sáng le lói ở xa xa rồi lẫn khuất vào trong bóng tối mịt mờ.

---

Lăng Yênchậm rãi mở mắt trong màn đêm, mọi đau đớn mỏi mệt trên người dường như đã rời xa, sát khí vốn bị nàng hấp thu vào trong cơ thể lúc phá trận dường như cũng biến mất sạch.

Nàng chống người ngồi dậy, lập tức thấy được căn phòng quen thuộc, khung cảnh quen thuộc. Nàng cẩn thận đứng lên, khoác một tấm áo mỏng đi đến bên giường, vươn tay đẩy cánh cửa sổ ra, cả người lập tức được bao bọc trong nắng sớm lung linh.
Bình Luận (0)
Comment