Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 14



Trì Mục Dao xách lồng chim đi vào quán trà quen.

Vừa vào quán, tiểu nhị đã biết ngay anh muốn gì, tươi cười chào đón: “Khách quan, xin mời đến nhã gian.”
“Hôm nay ta ngồi ở đại sảnh là được rồi.” Trì Mục Dao đang cố ý đi nghe ngóng một chút tin tức, nên anh quyết định ngồi ở đại sảnh.
Quả nhiên chỉ một lát sau đã nghe được thiên hạ bàn tán rôm rả về buổi tuyển nhận đệ tử của các danh môn chính phái.
Đề thi tuyển năm nay chính là “Hoa Lộng Ảnh”*, Trì Mục Dao biết rõ đáp án chính là “Ảnh tại Lưu Cảnh cảnh”*.
*Hoa Lộng Ảnh (花弄影): hoa ghẹo ảnh.
*Ảnh tại Lưu Cảnh cảnh (影在流景境): ảnh tại cảnh giới Lưu Cảnh.
Kỳ thật nếu ai biết tới bài thơ Thiên Tiên Tử* trong tập Vân Phá Nguyệt Lại Hoa Lộng Ảnh* của Trương Tiên* cũng có thể đoán ra được đáp án, nhưng đám người tu tiên này chắc chắn chưa từng nghe qua.
*Trương Tiên: một nhà thơ nổi tiếng thời Bắc Tống.
*Vân phá nguyệt lại hoa lộng ảnh: Mây phá trăng, hoa ghẹo ảnh.
*Thiên Tiên Tử: một loại hoa có tên tiếng Việt là Sơn Yên Tử hoặc Đại Sơn Yên Tử
Các đệ tử tham gia vào trận pháp thí luyện đợt này sẽ bị phân tới các cảnh giới khác nhau.

Trường thí luyện có hình dáng như một bông hoa khổng lồ, mỗi cánh hoa là một cảnh giới.

Mục tiêu của các thí sinh sẽ là tiến về phía nhuỵ hoa.
Những tu giả có thể kiên trì đến được trung tâm của bông hoa sẽ trúng tuyển vào Cẩm Sắt Xử Noãn Yên Các.

Nếu có ai không thích vào Noãn Yên Các, họ vẫn có thể tự chọn môn phái khác cho mình.

Nhưng Noãn Yên Các thì chỉ thu nhận những đệ tử có thể đi được tới đích cuối cùng thôi.

Từ trước tới nay cũng chưa thấy ai đi tới đích mà lại từ chối gia nhập Noãn Yên Các cả.

Những đệ tử chưa thể về đích đương nhiên cũng có cơ duyên riêng của họ.
Chưởng môn của các phái vẫn luôn quan sát trận thí luyện này từ đầu tới cuối.

Những đệ tử biểu hiện khá tốt trong quá trình chắc chắn sẽ lọt trúng mắt xanh của một ai đó và nhận được lời đề nghị gia nhập môn phái.
“Tuyển nhận lần này là do Quan Nam Thiên Tôn ra đề đó.”
“Quan Nam Thiên Tôn?” Là cái vị được xưng tụng là mỹ nam tử đúng không?”
“Chính là ngài ấy, ngài ấy còn là tiểu sư gia quyền cao chức trọng của Noãn Yên Các.

Có khi mấy trăm mấy ngàn năm sau cũng không bói ra được ai có thể so bì đâu.”
“Chẳng phải thiên hạ vẫn bảo Hề Hoài của Khanh Trạch Tông cũng soái không kém à? Chẳng qua đám danh môn chính phái kia không chịu thừa nhận thôi.”
Trì Mục Dao đặt một chén trà kế bên lồng chim, con chim nhỏ liền nhanh chóng hiểu ý mà thò đầu ra mổ mổ uống trà.
Bộ lông của nó đã được khôi phục kha khá rồi.

Hoá ra nó có màu vàng chủ đạo, trên đầu và dưới đuôi có một vòng đen.

Có vẻ như là một con chim hoàng oanh.
Trì Mục Dao nhìn vòng đen trên đầu của nó thì liên tưởng tới kiểu đầu hói của đàn ông Địa Trung Hải, trông khá là buồn cười.
Sau khi nghe ngóng một chút tin tức thì trong lòng Trì Mục Dao cũng có ý kiến của mình.
Quan Nam Thiên Tôn và Hề Hoài là hai hình tượng hoàn toàn khác nhau.


Chủ yếu xem cá nhân thích kiểu nào hơn mà thôi.

Làm sao có thể mang bọn họ ra so sánh được?
Quan Nam Thiên Tôn là trưởng bối đức cao vọng trọng, gia thế tốt, tính cách cũng đoan chính, nhã nhặn.

Ông là một vị Nguyên Anh kỳ Tiên Tôn khá lạnh lùng.

Tóm lại nhắc tới Nam Quan Thiên Tôn là nghĩ ngay tới thanh lãnh, cấm dục, là một tượng đài sừng sững của Tu Chân Giới.
Còn Hề Hoài lại mang tới một cảm giác bạo tàn và cuồng ngạo.

Hắn chỉ cần động chút tay chân là đã toát ra vẻ phóng túng, bất cần, như một mãnh thú hoang dã vậy.

Để miêu tả Hề Hoài thì chính là áp khí thống trị đối phương, ngang ngược khó thuần, điên cuồng và kiêu ngạo.
Một người cấm dục, một bên dục tính phơi bày ra tới trắng trợn.
Đám người trong quán trà tiếp tục bàn tán rôm rả.
“Lần đầu tiên thí luyện bị đệ tử làm loạn trận tuyến.

Trận pháp bị phá huỷ, đang từ thí luyện trận an toàn bỗng nhiên biến thành sát trận nguy hiểm khôn lường, làm tất cả đệ tử lâm vào hiểm cảnh.

Trong số đó có một thiếu niên đã rất dũng cảm, cậu ta đã tìm được mắt trận, ngăn được thảm cảnh, cứu mạng không ít người.

Đợt này cậu ta nổi bật nhất là cái chắc.”
Trì Mục Dao vừa nghe vừa thong thả nhấp một ngụm trà.
Anh biết rõ cậu thiếu niên này tên là Tịch Tử Hách, chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết.

Đợt thí luyện này cũng là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, hai người phối hợp ăn ý thoát khỏi hiểm cảnh, cũng là khởi đầu cho nhân duyên của bọn họ.
Sau khi gia nhập Noãn Yên Các, hai người bái nhận hai sư phụ khác nhau.

Tịch Tử Hách bởi vì đã hết sức can đảm trong trận thí luyện mà lọt vào mắt xanh của Nam Quan Thiên Tôn, được ông nhận làm đệ tử, xem như một bước lên mây.
Kỳ thực Tịch Tử Hách cũng là Tam Hệ Linh Căn.

Tuy có một hệ mỏng manh tới mức không cần đề cập tới, nhưng vẫn bị xem là tư chất tầm thường.

Cậu về dưới môn hạ của Nam Quan Thiên Tôn đã phải hứng chịu không ít dị nghị.
Tịch Tử Hách là dạng nhân vật chính có thiết lập “nhà nghèo vượt khó học giỏi”.
Đúng lúc Trì Mục Dao đang chìm đắm trong nội dung của tiểu thuyết thì nghe mấy người còn lại hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”
“Tới đoạn này mới hay à nha! Chính là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông, Hề Hoài đó.”
Ngụm trà mới vừa thong thả uống vào, còn chưa kịp nuốt xuống đã bị Trì Mục Dao phun thẳng ra bàn.
Hề Hoài sao???
Trong nhiệm vụ “Hoa Lộng Ảnh” làm gì có suất diễn của Hề Hoài.

Hắn tới đó làm gì?
Cũng phải, theo nguyên tác thì hắn bị nhốt tới bảy năm trời trong huyệt động.

Nhiệm vụ tuyển nhận đệ tử lần này hắn đã ra ngoài được đâu.

Nếu đã tự do rồi, dựa theo tính cách của Hề Hoài, dám có khả năng sẽ tới gây sự lắm.
Không làm chuyện ác, không phải phản diện chuyên nghiệp.
Trì Mục Dao tiếp tục hóng chuyện.
“Sau khi đóng trận thì các Thiên Tôn của Noãn Yên Các mới nhận ra Hề Hoài đã tham trận, bọn họ tức giận xì khói chất vấn hắn tới đây phá làng phá xóm cái gì.

Hắn chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ: Tới chơi.”
Mọi người xung quanh nghe xong đều phá ra cười ha hả, người ở đây đều sống dựa vào các ma môn xung quanh, nên đa số bọn họ đều ủng hộ Khanh Trạch Tông.
“Bị thiếu tông chủ tới giựt mất hạng nhất, vậy Noãn Yên Các tuyển đệ tử kiểu gì?” Có người tò mò hỏi.
Trì Mục Dao không biết từ lúc nào đã dỏng tai nghe vô cùng nghiêm túc, vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra.
“Bọn họ đành phải lựa một người kém hơn thiếu tông chủ một chút, rốt cuộc thì cậu ta về dưới môn hạ của Nam Quan Thiên Tôn.

Mà cũng không hiểu sao ông ấy lại nhận cái loại Tam Hệ Linh Căn phế vật như vậy về nữa.

Cậu ta tên cái gì đó Hách quên rồi”
Trì Mục Dao sốt ruột không chịu được phải mở miệng tham gia: “Tịch Tử Hách phải không?”
“Đúng đúng đúng.

Chính là Tịch Tử Hách.”
Trì Mục Dao thở phào nhẹ nhõm, xem ra cốt truyện vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ có một sự việc ngoài ý muốn là Hề Hoài đi tham gia tuyển nhận đệ tử nhập môn.

Trì Mục Dao suy nghĩ một hồi rồi đoán chừng hắn có thể là đi tìm nữ phụ, mà cũng có thể là đi tìm mình.
Năm nay nữ phụ cũng tham gia vào đợt tuyển nhận đệ tử.

Cũng trong trận này mà cô ta nhất kiến chung tình với Tịch Tử Hách.

Có khi nào lần này người xuất sắc nhất là Hề Hoài, cô ta sẽ chuyển sang thích hắn không?
Trì Mục Dao không nán lại thêm nữa.

Những chuyện cần nghe cũng đã nghe xong rồi, anh trả tiền trà rồi xách lồng chim rời đi.
Anh trở lại khách điếm, thong thả đóng gói đồ đạc, trả phòng.

Sau đó anh hướng về phía núi Bồ Hà mà đi.
Đó là chỗ của Ngự Sủng Phái.
Là môn phái mà Trì Mục Dao muốn gia nhập.
*
Bồ Hà Ngự Sủng Phái là một môn phái vô danh tiểu tốt, không bon chen tranh đấu với ai bao giờ.

Người trong môn phái này không si mê tu đạo pháp, cũng không ham luyện pháp khí, bọn họ chỉ thích nuôi linh sủng.

Nhắc tới Ngự Sủng Phái ai nấy đều chỉ nhớ tới một chữ: nghèo.
Môn phái này cũng có thu nhập đến từ việc bán linh sủng hay đồ vật làm từ những bộ phận của linh sủng.


Nhưng được bao nhiêu tiền bọn họ đều đổ ngược vào việc mua thức ăn cho linh sủng hết cả.

Linh sủng càng quý giá, đồ ăn của bọn chúng lại càng tốn kém.
Đệ tử của Ngự Sủng Phái hầu như là những người có tư chất bình thường, hoặc là những người quá yêu động vật.
Chưởng môn cũng chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, toàn bộ Ngự Sủng Phái cũng chỉ có hai Kim Đan kỳ Tiên Tôn.
Bọn họ cũng không có lý tưởng gì vĩ đại, tu luyện tới đâu hay tới đó, sống được ngày nào hay ngày đó.
Ngự Sủng Phái thì nghèo xơ xác, Bồ Hà lại không phải nơi có linh khí dồi dào, phong thuỷ cũng không đắc địa gì cho cam, bọn họ lại không bon chen với ai bao giờ.

Có rất nhiều người thậm chí còn không biết trên đời có tồn tại một môn phái như vậy.

Cho nên tới Ngự Sủng Phái chắc chắn sẽ không bị ai quấy rầy.
Ở trong tiểu thuyết, Ngự Sủng Phái là môn phái duy nhất không tổn hại gì sau trận đại chiến.

Bọn họ đào một cái hầm ngầm, cộng thêm hỗ trợ từ năng lực ẩn nấp của một số linh sủng đặc biệt, cả người cả thú trốn hết vào hầm suốt mấy năm mới ra.

Lúc bọn họ ra khỏi hầm thì chiến tranh đã kết thúc, Hề Hoài đã chết, bọn họ lại tiếp tục công việc của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trì Mục Dao thay bộ đồ khi nguỵ trang thành một bộ pháp y nhẹ nhàng, bảo đảm không có chút dấu vết gì của đệ tử Hợp Hoan Tông.

Mớ tóc cháy sém và vết đen trên mặt cũng đã biến mất, anh trở lại với dáng vẻ nguyên bản.
Trì Mục Dao gõ cửa Ngự Sủng Phái, chờ một lúc lâu mới có người ra mở cửa.

Một cô nhóc tầm mười lăm, mười sáu tuổi ló đầu ra, cô hỏi Trì Mục Dao: “Ngươi có việc gì sao?”
“Ta muốn gia nhập môn phái.”
Buổi tuyển nhận đã kết thúc rồi, bây giờ ngươi tới làm gì nữa?” Cô nhóc hỏi anh.
“Ta nghe nói lần này mọi người vẫn chưa tuyển được ai.”
Đương nhiên là không tuyển được ai rồi, thanh niên có chí tiến thủ ai thèm gia nhập Ngự Sủng Phái kia chứ.
Cô nhóc dẩu môi, không thèm nói chuyện nữa.
Trì Mục Dao lấy ra một cái túi Càn Khôn, từ bên trong lấy ra một túi lớn Bách Vị Lương đưa tới trước mặt cô, đề nghị: “Lễ vật nhập môn như này, có được không?”
Cô nhóc nhìn thấy Bách Vị Lương thì hai mắt sáng rực, vốn chỉ đang hé một bên cửa, bây giờ thì nhoài cả người ra ngoài.
Bách Vị Lương là đồ ăn hảo hạng nhất của linh sủng, phù hợp với rất nhiều giống loài.

Một túi to như vậy, Ngự Sủng Phái bọn họ phải để dành cả tháng may ra mới đủ tiền mua.
Thấy cô nhóc có vẻ hứng thú, Trì Mục Dao quơ quơ túi càn khôn trước mặt cô, nói thêm: “Toàn bộ túi Càn Khôn thì sao?”
Một túi Càn Khôn có ba mươi ô, là ba mươi túi Bách Vị Lương, đủ cho cả Ngự Sủng Phái ăn hai năm rưỡi!
“Cha ơi! Sư phụ ơi! Mau ra đây thu nhận đệ tử.

Hắn mang tới ba mươi túi Bách Vị Lương luôn kìa!”.

Cô nhóc nhảy cẫng lên hét lớn vào bên trong viện.
Một vị tu giả Kim Đan kỳ lôi thôi lếch thếch xắn quần đi ra, ông hỏi: “Ba mươi túi Bách Vị Lương sao?”
Ông không quan tâm mấy tới chuyện thu nhận đệ tử, ông nhìn túi Bách Vị Lương, rồi chụp lấy túi Càn Khôn xem xét.

Quả thực bên trong chứa đầy Bách Vị Lương.
Ông thì thầm to nhỏ gì đó với cô nhóc, rồi quay sang Trì Mục Dao cười nói: “Ta thấy căn cốt ngươi đặc biệt, rất hợp nuôi dưỡng linh sủng, hôm nay nhận ngươi gia nhập vào Ngự Sủng Phái.

Vào đây, vào đây, vô trong dập đầu bái sư đi.”
Trì Mục Dao cười cười đi theo vào.
Từ sau khi nhận thức được bản thân thực sự xuyên thư, Trì Mục Dao đã vạch sẵn một kế hoạch giữ mạng cho mình rồi.
Mỗi lần được xuất môn mua đồ, Trì Mục Dao đều lén mang về một ít Bách Vị Lương.

Cứ thế tích tiểu thành đại suốt một thời gian dài, Bách Vị Lương cất trữ bên trong túi Càn Khôn cũng không sợ hư hỏng.

Mấy chục năm trôi qua cuối cùng cũng có lúc dùng tới.
Trì Mục Dao không thèm quan tâm tới cuộc tuyển nhận tân đệ tử.

Muốn vào Ngự Sủng Phái cũng không cần phải thi thố gì cho mệt, bọn họ thu nhận đệ tử rất qua loa, tuỳ tiện.
Vị tu giả lôi thôi kia thu nhận Trì Mục Dao làm đệ tử.

Ở bên cạnh, cô nhóc cùng chưởng môn hai người bốn mắt sáng rỡ, háo hức nhìn Bách Vị Lương.

Từ nãy tới giờ chưa một ai buồn hỏi Trì Mục Dao tên gì.
Cô nhóc ra mở cửa tên là Y Thiển Hi, năm nay mười lăm tuổi, từ giờ cô sẽ là tiểu sư tỷ của Trì Mục Dao.
Chưởng môn của Ngự Sủng Phái tên là Y Lan, là phụ thân của Y Thiển Hi.
Sư phụ của Trì Mục Dao cũng là sư phụ của Y Thiển Hi, là tu giả Kim Đan còn lại của Ngự Sủng phái, ông tên là Hách Hiệp.
Trì Mục Dao nói dối mình năm nay mười sáu tuổi, nhờ duyên kỳ ngộ mà đạt được Trúc Cơ kỳ.

Anh kể mình là đứa con không được sủng ái của môt dòng họ tu tiên bình bình, vì gia đạo sa sút mà lưu lạc tới nơi đây.
Hách Hiệp cố gắng nhịn nãy giờ để thu nhận cho xong đồ đệ, vừa dập đầu bái sư xong, ngay lập tức ông vội vội vàng vàng lao tới tranh Bách Vị Lương: “Cho ta một túi, để cho cho một túi với! bé cưng Thổ Thổ của ta đói bụng rồi kìa.”
Chưởng môn lập tức ngăn lại: “Chỗ thức ăn này phải phân chia cho hợp lý mới được.”
“Đồ đệ là do ta nhận, còn không thể cho ta nhiều hơn một túi sao?”
Trì Mục Dao đứng dậy nhìn bọn họ, mỉm cười đề nghị: “Để con giúp mọi người chia nha.”
Ba người đang hỗn loạn tranh giành đồng thời quay đầu lại nhìn anh.

Anh xoè bàn tay phải ra, nói: “Đưa con xem linh sủng bộ trước đi đã.”
“Linh sủng bộ gì cơ?” Hách Hiệp rất đỗi ngạc nhiên mà hỏi.
“Mọi người không có sổ sách thống kê xem trong môn phái đang nuôi bao nhiêu linh sủng, mỗi loại linh sủng cần bao nhiêu đồ ăn và tình trạng gây giống của linh sủng sao?”
Ba người nghe tới sổ sách thống kê mà tròn mắt như nghe thấy pháp bảo thần kỳ vậy.

Trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.
Trì Mục Dao cố gắng duy trì nụ cười, hỏi thêm: “Trong môn phái có tập vở gì không ạ? Để con thống kê cho phái mình vậy.”
Hách Hiệp lục tung cả viện lên mới tìm được một quyển sách đưa cho Trì Mục Dao, ngại ngùng nói: “Mặt trái vẫn còn trống đó.”
Trì Mục Dao cầm lấy quyển sách, nhìn cái môn phái loạn cào cào này, anh tự nhủ sau này hẳn còn nhiều việc phải làm lắm đây.
*
Nửa năm đầu Trì Mục Dao ở Ngự Sủng Phái là bận rộn nhất.

Anh ở Hợp Hoan Tông vốn làm trong Chấp Sự Đường, kinh nghiệm đầy mình.

Tuy nhiên gặp phải đồng đội kiểu có cũng như không thế này, anh đành phải dựa hết vào chính mình.

Những người khác chỉ có thể để giúp chạy những chuyện lặt vặt.

Nửa năm tiếp theo dùng để áp dụng quy trình mà Trì Mục Dao đưa ra vào môn phái.

Nhưng người trong phái cũng không tuân thủ lắm, hay làm loạn nhất là sư phụ của Trì Mục Dao – Hách Hiệp.

Nhưng mà Trì Mục Dao cũng không có khó chịu, anh cứ từ từ uốn nắn vị sư phụ cứng đầu này.
Thấm thoắt một năm rưỡi đã trôi qua, bây giờ tất cả mọi người trong Ngự Sủng Phái, từ chưởng môn tới sư phụ đều nghe lời Trì Mục Dao răm rắp.
Không biết từ lúc nào, cứ hễ trong Ngự Sủng Phái xảy ra chuyện lớn nhỏ gì là đệ tử không ai đi tìm chưởng môn.

Người đầu tiên bọn họ báo cáo lại chính là tiểu sư đệ.
Ngay cả chưởng môn có chuyện cũng chạy đi tìm Trì Mục Dao: “Dao Dao à, hai ngày nữa có đệ tử Noãn Yên Các tới truyền học, chúng ta nên sắp xếp như thế nào đây?”
Ngự Sủng Phái là môn phái nhỏ nhất trong số các môn phái được Noãn Yên Các nâng đỡ.

Để thể hiện sự quan tâm, cứ lâu lâu Noãn Yên Các sẽ phái đệ tử tới truyền học một lần.
Truyền học chính là phái đệ tử có năng lực khá giỏi tới đây làm trợ giảng, nếu đệ tử Ngự Sủng Phái trong quá trình tu luyện có vấn đề gì, có thể nhờ người này hướng dẫn thêm.
Trì Mục Dao buông bút, ngẩng đầu lễ phép hỏi: “Chưởng môn sư thúc, là đệ tử nào tới vậy ạ?”
“Năm ngoái bọn họ phái Vũ Diễn Thư tới, năm nay chắc cậu ta đã kết đan* thành Tiên Tôn rồi.”
*Kết đan: kết đan là thành công đột phá Kim Đan kỳ, trở thành Tiên Tôn.
Chưởng môn lần này bỗng có chút nôn nao.

Chủ yếu là do Vũ Diễn Thư mới vừa hai mươi tuổi thôi mà đã cũng đã kết đan rồi, thiên tư cực tốt.

Sắp gặp được thiên tài cũng có thể làm cho người khác cảm thấy rộn ràng trong lòng.
Trì Mục Dao đối với nhân vật này cũng có thể xem như quen thuộc, anh gật đầu: “Vâng, chưởng môn sư thúc không cần lo lắng đâu ạ.

Để con sắp xếp cho.”
“Giỏi giỏi! Con làm việc lúc nào cũng hợp lý, để con sắp xếp đi.” Nói xong ông bước vội ra cửa.
Trì Mục Dao thổi thổi trang giấy vừa viết xong, sau đó đứng dậy đi chuẩn bị cho ngày mai.

Vũ Diễn Thư có ấn tượng cực tốt trong lòng anh, nhân vật này chính là nam phụ trong truyện.
Nam phụ thì làm sao mà xấu được.

Lúc nào cũng là tính cách lương thiện, thiên tư cực cao, là thiên chi kiêu tử, hào môn thế gia.

Lúc nào cũng sẽ âm thầm bảo vệ nữ chính.

Tóm lại luôn là một thanh niên vô cùng tốt.
Vũ Diễn Thư có Thuỷ Hệ Đơn Linh Căn, gốc gác rất lớn, phụ thân chuẩn bị đột phá Nguyên Anh kỳ, tổ phụ là môn chủ một túc của Noãn Yên Các.

Vũ Diễn Thư cũng chính là tiểu sư ca của Tịch Tử Hách, là sư thừa* của Quan Nam Thiên Tôn.
*Sư thừa: đệ tử chân truyền
Ngoại hình tốt, tính cách tốt, tư chất tốt, gia thế tốt.

Rõ ràng là hình mẫu rể hiền trong mơ.
Đáng tiếc, từ xưa tới nay, nam chính luôn thuộc về nữ chính, còn nam phụ là của độc giả.

Vũ Diễn Thư tất nhiên cô đơn lẻ bóng tới già, cũng may còn được tác giả vớt vát cho cái chức chưởng môn Noãn Yên Các an ủi.Tiểu Quỳnh: Nếu có ai thắc mắc tại sao đáp án cho “Hoa Lộng Ảnh” lại là “Ảnh tại Lưu Cảnh cảnh” thì mình cũng không hiểu đâu:))) chắc phải học bá giống Trì Mục Dao mới hiểu:)))
Đây là bài Thiên Tiên Tử cho bạn nào muốn thử hiểu nhé:
Thiên Tiên Tử -Tống Xuân (Trương Tiên)
“Thuỷ điệu” sổ thanh trì tửu thính,
Ngọ tuý tỉnh lai sầu vị tỉnh.
Tống xuân xuân khứ kỷ thời hồi,
Lâm vãn kính,
Thương lưu cảnh,
Vãng sự hậu kỳ khống ký tỉnh.
Sa thượng tịnh cầm trì thượng minh,
Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh.
Trùng trùng liêm mạc mật già đăng.
Phong bất định,
Nhân sơ tĩnh,
Minh nhật lạc hồng ưng mãn kính.
Dịch thơ (by Hoa Quỳnh Nhỏ):
Nghe khúc “Thuỷ điệu”, cạn một chén
Rượu trưa đã tỉnh, sầu chưa vơi
Tiễn xuân, xuân đi bao lâu tới?
Gương chiều rọi
Đau thương trôi
Chuyện qua rồi ghi khắc chẳng để chi
Đêm về trên cát, đàn chim về hồ
Trăng sáng, mây tàn, hoa đùa bóng
Lớp lớp màn che kín ánh đèn
Gió không yên
Người lại tĩnh
Hoa đỏ hôm mai rụng khắp nơi.
(Xin lỗi mọi người nếu mình dịch thơ quá dở, năng lực có hạn thui:))).


Bình Luận (0)
Comment