Hề Hoài mở to mắt nhìn qua Trì Mục Dao, sắc mặt nhanh chóng biến thành sững sờ.
Hắn nhận ra không phải Trì Mục Dao gác chân lên chân hắn, mà là Y Thiển Hi đang túm áo Trì Mục Dao định lôi anh dịch ra xa khỏi Hề Hoài một chút.
Vì Y Thiển Hi nắm lấy cổ áo mà kéo nên thân thể Trì Mục Dao thuận theo chiều kim đồng hồ xoay nửa vòng, vô tình làm chân anh đạp trúng chân Hề Hoài.
Hề Hoài cảm thấy tim mình như vừa rớt khỏi lồng ngực, hắn suýt nữa mừng như điên mang A Cửu của hắn nhấc bổng lên ôm vào lòng.
Hắn còn tưởng là hắn tìm thấy A Cửu rồi.
Đang từ trên thiên đàng trong chớp mắt bị đạp rớt xuống vực thẳm làm Hề Hoài hụt hẫng tới mức động cả sát tâm.
Tay hắn đã đặt lên Sơ Cuồng, cũng may lý trí đã cản hắn lại.
Y Thiển Hi để ý thấy Hề Hoài muốn manh động, tay cô cũng đặt sẵn lên dao găm của mình, sẵn sàng bảo vệ sư đệ.
Con dao găm kia chủ yếu dùng để xử lý xác linh thú, nếu cần thiết vẫn có thể cản được nửa chiêu.
Đủ thời gian để Vũ Diễn Thư xông vào giải cứu là được.
Tùng Vị Việt với Tông Tư Thần đều cảm nhận được Hề Hoài vừa mới vui sướng tột độ đây, ngay sau đó làm sao lại chuyển thành cơn thịnh nộ.
Bọn họ đồng loạt nhìn qua, vô cùng khó hiểu.
Cuối cùng Hề Hoài chẳng động tay động chân gì cả, vẫn khoanh chân đả toạ ở chỗ cũ, rũ mi mắt không nói lời nào.
Hắn tìm A Cửu hơn hai năm nay vẫn chưa thấy một chút manh mối nào, tới A Cửu trông ra sao hắn cũng không rõ.
Còn A Cửu dường như không hề để hắn vào lòng dù chỉ một phút.
Mấy năm đó có lẽ chỉ một mình hắn động tâm, một mình hắn nhớ mãi.
Suy nghĩ miên man làm Hề Hoài ôm cả một bụng khó chịu, hai tay nắm chặt, hằn rõ cả gân xanh.
Hề Hoài từng tưởng tượng ra vô số lần cảnh hắn và A Cửu gặp lại nhau sẽ hạnh phúc ra sao.
Mỗi lần nghĩ tới là một lần hắn lại suy nghĩ mình khi ấy nên nói gì, nên biểu hiện ra sao, nên làm thế nào để che giấu sự bối rối dâng trào.
Nhưng ngay sau những giây phút trùng phùng trong mơ ấy, hiện thực sẽ lại lập tức ập đến dày vò hắn, nhắc nhở hắn rằng A Cửu chỉ một lần thôi, cũng không hề muốn tìm gặp lại hắn…
Y Thiển Hi chắc chắn Hề Hoài không có ý định động thủ mới dám kéo Trì Mục Dao về hẳn phía bên mình.
Lúc nãy thấy Trì Mục Dao ngủ say sưa lăn vào cả vạt áo của Hề Hoài mà cô sợ xanh mặt, vội vàng túm áo kéo Trì Mục Dao về.
Lôi được người về rồi, Y Thiển Hi vẫn còn sợ tới mức chẳng dám ngủ lại.
Tên đệ tử ma môn này tính tình cổ quái, bá đạo.
Không được lơ là hắn bất kì lúc nào.
Vừa nãy hai bên suýt thì đánh nhau tới nơi, vậy mà Trì Mục Dao vẫn ngủ được ngon lành.
Về điểm này thì Y Thiển Hi phục sư đệ của mình sát đất.
Bình minh từ từ ló dạng.
Vài tia nắng trong veo mon men xuyên qua kết giới, lấp ló rọi vào trong động liền bị những khối đá trong này chặn lại, in lên vách động những bóng hình vặn vẹo.
Trì Mục Dao mở mắt, chậm rãi đứng dậy, chăn mỏng vẫn quấn trên người.
Vừa nhìn qua Y Thiển Hi đã thấy cô nhóc đang cố gắng nháy mắt ra hiệu với anh gì đó, Trì Mục Dao nhìn theo hướng Y Thiển Hi ra hiệu tìm lý do.
Không tìm thì thôi, tìm thấy rồi chỉ muốn đau tim.
JiuJiu* đang hiên ngang đứng trên vai Hề Hoài, đầu dụi dụi vào mặt hắn, còn khoái chí kêu “jiu” một tiếng.
*JiuJiu (啾啾): mình đã suy nghĩ mãi có nên Việt hoá tên của con chim hoàng oanh này không.
Ở chương trước mình có gọi nó là ChipChip ( từ mô phỏng tiếng chim kêu trong tiếng Việt).
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy JiuJiu(啾啾) chỉ là từ tượng thanh, không có nghĩa, giữ nguyên JiuJiu cũng dễ thương, lại sát bản gốc.
Nên từ giờ xin phép gọi con chim bản mạng của A Cửu bằng tên gốc của nó là JiuJiu nhé.
JiuJiu là một con chim hoàng oanh, lẽ ra chim hoàng oanh không kêu thế này.
Nhưng từ sau khi vô tình bị thương do hứng chịu lôi kiếp của Trì Mục Dao mà nó không còn hót được như bình thường nữa.
Nó toàn kêu “jiu jiu” nên Trì Mục Dao lấy tiếng JiuJiu làm tên đặt luôn cho nó.
Cả Y Thiển Hi lẫn Trì Mục Dao đều có thể hiểu ý của JiuJiu, cô vội vàng truyền âm hỏi anh: “JiuJiu sao tự nhiên lại đi gọi tên đệ tử ma môn kia là cha vậy?”
Trì Mục Dao rầu hết sức, nỗ lực gọi nó trở về.
Anh bực mình truyền âm trả lời Y Thiển Hi: “Nhận giặc làm cha!”
“Nếu nó muốn có cha, cũng nên nhận cái tên hoa hoè loè loẹt bên cạnh mới phải chứ nhỉ? Ít ra thì trên đầu hắn cũng cắm mấy cọng lông công.
Sao tự nhiên lại đi nhận một tên có sừng rồng làm cha chả hiểu nổi…”
“Ờ chắc là nó cảm thấy tên kia…đẹp trai hơn?”
“Nhìn thì cũng soái đó, nhưng mà thần thái hung dữ quá à…”
“Công nhận.”
Hề Hoài điều tức xong thì mở to mắt, vừa quay đầu sang thì nhìn thấy JiuJiu trên vai.
JiuJiu lập tức trở nên hào hứng, vừa luôn miệng kêu “JiuJiu” vừa nhảy cẫng lên, thậm chí nó còn đập cánh múa may các kiểu.
Trì Mục Dao vội tung ra thuật khống vật muốn chụp JiuJiu về lại.
Ai ngờ JiuJiu đang rất hưng phấn bay loạn xạ làm anh chụp mãi không trúng được nó.
Hề Hoài có vẻ không quan tâm mấy tới con chim đang nhảy nhót tưng bừng trên vai mình.
Ánh mắt hắn dừng lại một chút ở gương mặt lo lắng của Trì Mục Dao rồi đứng dậy, thu hồi pháp khí toan rời khỏi hang động.
Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần cũng đứng dậy đi theo.
JiuJiu bất chấp đuổi theo Hề Hoài ra tới ngoài hang động, nó quả là một con chim rất cứng đầu.
Cũng không biết ai mới là chủ nhân của nó nữa.
Trì Mục Dao vội đuổi theo, vừa ra khỏi kết giới đã thấy JiuJiu bị gió rét thổi lạnh cóng, cả người nó cứng ngay đơ chuẩn bị rớt xuống.
Trì Mục Dao thấy thế lập tức nhào người qua, đồng thời đưa đôi tay ra đỡ nó.
Cùng lúc đó, Hề Hoài cũng xoay người lại đưa tay định đỡ lấy JiuJiu.
Hai bàn tay chạm vào nhau, tay phải của Hề Hoài chạm ngay bên dưới tay Trì Mục Dao.
Bàn tay hắn vẫn luôn rất nóng như vậy.
Hề Hoài giựt mình rụt tay lại, xoay người triệu hồi ra một cỗ phi hành pháp khí lớn như một toà lầu lơ lửng giữa không trung.
Loại phi hành pháp khí này có thể tích rất lớn, bên trong không những ấm áp mà còn có đầy đủ trang thiết bị như một căn nhà thực thụ.
Di chuyển bằng loại này rất thoải mái, chỉ có điều tốc độ hơi chậm một chút.
Sau khi cả ba người đều đã an vị, toà lầu chậm rãi rời xa tầm mắt của Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao ôm JiuJiu, nhìn bộ dạng đáng thương của nó cố gắng giải thích: “Hắn không phải cha của con đâu.”
“Jiu…Jiu” JiuJiu kêu lên hai tiếng ấm ức.
“Ta biết…Nhưng hắn không biết con là ai đâu.”
Trì Mục Dao ôm JiuJiu quay trở vào bên trong kết giới, phủi phủi tuyết còn vương trên áo, dùng chân gạt gạt lên vách đá để tuyết rơi hết khỏi giày.
Lúc này đột nhiên có người cất tiếng nói to: “Đẹp cũng sướng quá ha! Quyến rũ được cả đám đệ tử ma môn luôn cơ đấy.
Không biết sắp tới tụi nó lại tìm lần nữa thì có cần chúng ta hỗ trợ không? Chuyện này có được tính vào mục rèn luyện của chúng ta không nhỉ?”
Trì Mục Dao không thèm để bụng, chỉ hoà nhã trả lời: “Nếu ta thật sự chọc phải ổ kiến lửa cũng sẽ tự cầu phúc, nhất định không gây phiền hà gì cho mọi người đâu.”
Tên đệ tử vừa mới cất giọng châm chọc tên là Mộc Nhân.
Hắn từ trước tới nay luôn căm hận ma môn.
Dáng vẻ kiêu ngạo của đám người Hề Hoài từ hôm qua giờ khiến hắn vô cùng khó chịu.
Trì Mục Dao còn qua lại với tên đệ tử ma môn kia nên hắn giở giọng khinh thường.
Vốn dĩ hắn đã không để Ngự Sủng Phái vào mắt, giờ lại càng không ưa.
Hắn mỉa mai thêm: “Mấy tên đệ tử ma môn kia đi rồi, không có kết giới ấm áp nữa chắc hai người các ngươi không ngủ yên giấc nổi đâu ha!”
“Không sao đâu, bão tuyết cũng sắp tan đi rồi.” Trì Mục Dao đáp lại.
“Hả?” Mộc Nhân ngạc nhiên: “Thời tiết trong trận biến đổi liên tục.
Cỡ tu vi như ngươi mà đòi phán khi nào gió ngưng thổi, khi nào tuyết ngừng rơi hả? Biết bao nhiêu vị tiền bối cũng chưa đoán ra được quy luật của nó, chẳng lẽ tới lượt ngươi nói mò?”
Trì Mục Dao nghe xong thở dài: “Có nói ngươi cũng không hiểu.”
Sau đó Trì Mục Dao chẳng buồn nói gì với hắn nữa.
Nhưng Mộc Nhân thì chưa muốn buông tha cho Trì Mục Dao.
Nhìn thấy Trì Mục Dao đang khoác chăn ngồi xuống, hắn tiếp tục xỉa xói: “Nực cười.”
Y Thiển Hi muốn xông lên đập tên này một trận cho bõ tức thì bị Bị Trì Mục Dao kéo lại.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, gió tuyết đột ngột ngừng hẳn, mặt trời bắt đầu ló dạng.
Bọn họ vừa thu hồi kết giới đã thấy bên ngoài giờ đây đang trong cảnh sắc mùa xuân, thời tiết se se lạnh, trời quang trăng sáng.
Bão tuyết vậy mà nói ngừng là ngừng thật.
Mộc Nhân cảm thấy hết sức kinh ngạc, trộn lẫn một chút ê chề.
Trì Mục Dao đứng dậy sửa soạn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi hang động.
Y Thiển Hi ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, làm sao đoán được là bão tuyết sắp ngừng vậy?”
“Dựa vào độ dày của tầng mây có thể tính toán ra được lượng tuyết rơi xuống.”
Y Thiển Hi tất nhiên nghe không hiểu gì, nhưng vẫn gật gật đầu.
Sau đó cô cố ý lặp lại thật to, Mộc Nhân ở bên kia nghe thấy nói vọng lên: “Ăn may thôi.”
“Vậy sao ngươi không giỏi ăn may được như người ta đi.
Bộ ngươi tu luyện công pháp hệ xui xẻo hay gì?” Y Thiển Hi cao giọng đáp trả.
“Ngươi nói cái gì?”
“Làm sao? Lúc mấy đệ tử ma môn còn ở đây sao ngươi không dám hó hé gì vậy? Chỉ giỏi ỷ mạnh hiếp yếu! Thấy Ngự Sủng Phaí chúng ta nhỏ bé rồi bày trò bắt nạt chứ gì?”
Trì Mục Dao vội vàng lôi Y Thiển Hi đi, không dám để cô ở lại thêm không lại to chuyện.
Y Thiển Hi vừa đi ra ngoài vừa chửi mắng ầm ĩ: “Đệ mắc gì phải cẩn thận dữ vậy? Rõ ràng đâu phải chúng ta gây chuyện trước.
Đệ tử danh môn chính phải cái khỉ gì? Còn không bằng mấy mụ bán cá, cả một đám điêu ngoa xảo trá, chỉ cậy mạnh hiếp yếu là giỏi!”
Mấy lời này tất cả mọi người đều nghe thấy, ai nấy đều không vui.
Trì Mục Dao lớn giọng khuyên: “Sư tỷ đừng nói như vậy.
Đệ không phản bác được tỷ nhưng đệ thấy thái độ không hay cho lắm.”
Y Thiển Hi nghe xong liền bật cười.
Trì Mục Dao khéo léo giả vờ khuyên bảo, nhưng rõ ràng hàm ý khẳng định cô nói đúng, anh không có gì để phản đối.
Vũ Diễn Thư cũng vừa đi tới cạnh Trì Mục Dao, nói: “Lợi hại thật đó.”
Noí xong anh lập tức đi ngay.
Những đệ tử còn lại cũng thôi không lời ra tiếng vào gì nữa.
Kỳ thật Trì Mục Dao làm gì biết xem thiên tượng, chả qua là nếu gió lạnh tuyết rơi, đầu gối của anh lại bắt đầu lâm râm đau nhức.
Lý do này không thể nào nói ra.
Nói mình chín mươi tuổi rồi không được, mà nói mình “cưỡi ngựa” ba năm thành bệnh lại càng không thể, đành bịa đại rằng mình có kinh nghiệm.
*
Mấy ngày tiếp theo các đệ tử tập trung săn linh thú.
Không có Hề Hoài “chiếu cố”, bọn họ mỗi ngày chỉ bắt được hai ba con.
Quý Linh Thọ sống theo bầy, trong bầy đa số là con mẹ và những con non cần được che chở.
Hệ quả của việc sát nhập hai đội làm một nhanh chóng rõ ràng.
Ba mươi con người mà mỗi ngày chỉ bắt được hai ba con Quý Linh Thọ, ai nấy đều không muốn chịu thiệt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thành tích của bọn họ chắc chắn bét bảng.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi không tham gia tranh đoạt.
Giết linh thú đối với bọn họ là chuyện thường ngày ở huyện, có gì đâu mà rèn luyện.
Hôm trước bọn họ còn được Vô Sắc Vân Nghê Lộc chúc phúc, vậy là đã mãn nguyện rồi.
Ăn không ngồi rồi mấy ngày, bọn họ dường như đã biến thành người vô hình trong đội.
Đêm đến, Vũ Diễn Thư và đệ tử Kim Đan kỳ kia bàn lạc lại một chút.
Sau đó bọn họ quyết định tách nhau ra, còn trao đổi một vài đệ tử cho nhau.
Đội kia rời đi rồi thì Trì Mục Dao mới nhận ra những người không ưa anh như Minh Thiều Lạc hay Mộc Nhân cũng đã đi theo.
Hiện tại chỉ còn lại những người trung lập, hoặc là không quan tâm mấy tới Trì Mục Dao và Y Thiển Hi.
Đội hình bây giờ thật là thoải mái.
Tới khuya, bọn họ tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Các đệ tử Noãn Yên Các khoanh chân đả toạ, còn Trì Mục Dao và Y Thiển Hi tìm một góc trải chăn ngủ.
Trì Mục Dao mơ mơ màng màng tỉnh lại, chợt mở to mắt.
Anh ngửi được một mùi hương quen thuộc lan trong không khí.
Anh hướng mắt lên không trung rồi rất nhanh dùng thủ thuật che mắt của Hợp Hoan Tông tạo ra một ảo ảnh đang ngủ, còn bản thể thì biến mất trong chớp mắt.
Trì Mục Dao dùng khinh không thuật lướt nhanh trong rừng như cơn gió, thân ảnh vô cùng quỷ mị.
Tu giả bình thường muốn bắt được người của Hợp Hoan Tông không dễ chút nào.
Đây là Thuấn Di Chi Thuật của bọn họ.
Đến vị trí được triệu hoán rồi nhưng Trì Mục Dao vẫn chưa hiện thân ngay lập tức, anh tránh đằng sau một gốc cây quan sát.
Sâu bên trong khu rừng, lẫn với mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc khắp không khí là một mùi hương mà chỉ có đệ tử Hợp Hoan Tông mới ngửi thấy.
Mùi hương này là tín hiệu cầu cứu.
“Đừng có giãy nữa được không?” Là một giọng đàn ông, ngữ khí lành lạnh.
Người bị hỏi chuyện không đáp lời, ngược lại còn phỉ nhổ hắn một tiếng, thông qua âm sắc có thể nhận ra đây là một cô gái.
Gã đàn ông nhìn cô cười phá lên, châm biếm: “Giả vờ thanh cao cái gì? Chẳng qua chỉ là một ả điếm Hợp Hoan Tông thôi, bộ ngươi nghĩ mình là gái nhà lành chắc? Ta đồng ý song tu với ngươi mà còn thấy ghê tởm nữa đó.
Chẳng phải các ngươi luôn đau đáu tìm người song tu à? Sao? Hay là sợ ta không thoả mãn được ngươi vậy?
Cô nương bị hỏi chuyện vẫn không trả lời, trong tay cô cầm bội kiếm, quắc mắt hung tợn nhìn gã trừng trừng.
Gã lại nói tiếp: “Ai da, ta chỉ muốn vui vẻ với ngươi thôi mà ngươi lại muốn đánh nhau sao? Thích tình thú vậy hả? Yên tâm, ta sẽ không có nói cho người khác biết thân phận của ngươi.
Chỉ cần hầu hạ ta cho tốt là được, ta sẽ làm cho ngươi sung sướng…”
Vừa nói hắn vừa bắt đầu cởi thắt lưng.
Trì Mục Dao ném tới một viên ám khí.
Chiêu thức tấn công của Hợp Hoan Tông lấy ám khí làm chủ đạo, phối hợp với ảo thuật và quạt tròn hỗ trợ.
Tấn công trực diện bọn họ không giỏi, nhưng đánh lén thì vô cùng lợi hại.
Ám khí ném tới không một tiếng động phát ra, còn mang theo ảo thuật che mắt.
Người bị tấn công tới lúc biết có ám khí thì cũng đã ăn đòn rồi.
Ám khí đánh trúng ngay trán gã, làm gã lảo đảo phải dùng bội kiếm chống cho khỏi ngã.
Gã có tu vi Trúc Cơ đỉnh kì.
Cô nương bị tấn công tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ.
Tu vi Trì Mục Dao càng thấp hơn nữa, chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
Sau khi định thần lại, gã dùng thần thức dò xét phát hiện được vị trí Trì Mục Dao đang ẩn nấp.
Gã phóng kim nhọn mang kiếm khí về hướng Trì Mục Dao.
Đây là linh căn Kim Hệ.
Trì Mục Dao không thể không xoay người tránh né.
Anh đáp xuống đất, thản nhiên nhìn gã ta, nói: “Dù có là đệ tử của Hợp Hoan Tông thì cũng phải ưng mắt chúng ta mới song tu.
Không phải cứ bạ đâu chọn đó được.”
Những người bọn họ không vừa ý, tu vi cao mấy bọn họ cũng không thèm lựa làm lò luyện cho mình, nói chung rất tuỳ hứng.
Gã đàn ông nhìn thấy Trì Mục Dao vô cùng kinh ngạc.
Gã quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồi cười ha hả: “Ngươi thế mà…Ngươi…thế mà…Hahahaaa thú vị đó!”
Trì Mục Dao không thấy gì buồn cười ở đây, giơ tay trấn an JiuJiu, không để nó xúc động.
Nữ đệ tử Hợp Hoan Tông kia đã bị thương, cô nhìn thấy Trì Mục Dao thì ánh mắt rộ lên vui mừng, cô không nghĩ mình có thể triệu được đồng môn, càng không nghĩ người đến lại là tiểu sư ca.
Gã tu giả mặc kệ cái trán đang không ngừng chảy máu của hắn, một tay nắm bội kiếm, một tay bóp cổ tay Trì Mục Dao gàn rỡ: “Không ngờ đệ nhất mỹ nhân tam giới trong lời đồn mới đây lại là đệ tử Hợp Hoan Tông.
Thú vị quá rồi.
Ta không có hứng thú với con trai, nhưng ngươi đẹp như vậy ta cũng muốn thử cho biết.
Hay là ngươi với ả cùng nhau hầu hạ ta đêm nay đi.”
Ánh mắt gã nhìn Trì Mục Dao vô cùng khinh khi, cứ như gã chỉ đang xem một món đồ chơi.
Món đồ chơi này gã thích, nên gã muốn đoạt được.
Trì Mục Dao nổi giận, môi mím chặt, dẫn khí từ đan điền triệu ra quạt tròn cầm trong tay.
Gã tu giả cầm kiếm lao tới, bổ một nhát xuống nhưng không trúng Trì Mục Dao.
Thân ảnh của tuyệt mỹ nam tử trước mắt gã vỡ tan thành một trời ngập cánh hoa đào tung bay.
Từ trên đầu hắn, Trì Mục Dao nhanh nhẹn nhảy bổ xuống.
Vạt áo vàng nhạt tung bay lên không trung rồi đáp xuống như một đoá bách hợp đang nở rộ.
Anh đạp một đạp lên mặt hắn.
Gã lại vung kiếm chém lên, Trì Mục Dao dùng mặt hắn làm bàn đạp mà nhảy tránh đi.
Quạt tròn phẩy một cái, thân ảnh lại một lần nữa tan biến như bóng trăng, để lại màn đêm rung rung như mặt nước đang dao động.
Bóng đêm nhanh chóng quay về trạng thái cũ, chỉ còn lại bầu trời tĩnh mịch và một biển đầy sao.
Thân ảnh của Trì Mục Dao vô cùng nhanh, lại biết tận dụng lợi thế để đánh du kích.
Gã tu giả kia chỉ hao công tổn phí vô ích mà chẳng đánh trúng một đòn nào vào bản thể, lại còn bị Trì Mục Dao tấn công rất nhiều lần.
Nếu thế cục cứ tiếp tục duy trì như vậy thì vô cùng có lợi cho Trì Mục Dao, nhưng tất nhiên gã kia không ngốc.
Sau vài lần đánh hụt gã đã chuyển sang sử dụng những chiêu thức có phạm vi lớn để ra đòn.
Trì Mục Dao không tránh được, trúng đòn ngã lăn mấy vòng dưới đất.
“Chậc…” Gã lê kiếm tới trước mặt Trì Mục Dao: “Đồ chó, ngươi nghĩ làm vậy là hạ được ta chắc? Tu vi cỡ ngươi ta dùng một tay cũng giết được rồi.”
Trì Mục Dao ôm ngực lảo đảo đứng dậy, quắc mắt nhìn hắn, hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, ngược lại còn nhếch mép cười: “Tiếc là đầu óc ngươi lại không sáng sủa cho lắm.”
“Ngươi vẫn còn sủa được hả? Viện binh của một ả điếm thì cũng chỉ là một thằng chó mà thôi.
Ả còn tưởng ả sắp được cứu.
Nực cười! Lát nữa ta làm cho ngươi rên rỉ xong thì qua làm cho ả phải khóc thét.
Để ta xem chơi với trai vui hơn hay chơi với gái vui hơn.”
Trì Mục Dao già rồi, lớn tuổi, nhìn đời cũng bình thản, chẳng mấy khi thèm so đo với con nít con nôi làm gì.
Anh rất ít khi nổi giận, nhưng không có nghĩa là sẽ không bao giờ nổi giận.
Hiện tại là một trong những lần hiếm hoi Trì Mục Dao nổi cơn thịnh nộ.
Rõ ràng gã tu giả này không hề xem đệ tử Hợp Hoan Tông là người, chỉ cho rằng bọn họ là một thứ đồ vật ti tiện.
Chọc giận một người chẳng mấy khi nổi giận, kết cục sẽ chẳng khác gì thuyền va phải đá ngầm.
Trì Mục Dao đứng bật dậy, một tay bấm chú quyết, sát khí lan tràn, niệm: “Nhị Thập Tứ Sát Trừ Trần Trận, lên!”
Chú vừa dứt, một cơn lốc bốc lên, rào xung quanh thân gã tu giả như một lồng giam vô hình.
Trận đồ bày dưới chân hắn sáng lên, hiện rõ trận pháp.
Trì Mục Dao nãy giờ vừa đánh lén, vừa âm thầm bày trận.
Trận được bày ra vô cùng khéo léo, một tiếng động cũng chẳng phát ra khiến gã tu giả không hề hay biết, chỉ tưởng rằng Trì Mục Dao muốn đánh cho tiêu hao nội lực của hắn mà thôi.
Gã nhận ra trúng bẫy rồi thì chuyển sang kinh sợ, lập tức tìm cách thoát khỏi pháp trận.
Linh lực của Trì Mục Dao vốn ít ỏi, muốn giữ trận pháp để khống chế một tu giả tu vi cách mình tới hai bậc muôn trùng khó khăn.
Anh hét lớn: “Lâu Quỳnh Tri…giúp ta!”
Lâu Quỳnh Tri lấy hết sức đứng dậy, dùng linh lực của mình thuyên chuyển cho Trì Mục Dao, hỗ trợ anh vây bắt gã kia.
Đây là chiêu thức của ma môn – cộng chiến.
Rất nhanh gã đã phát hiện ra đây là một sát trận.
Hai đệ tử Hợp Hoan Tông này rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
“Nhị Thập Tứ Trừ Trần* Trận.” – Một cái tên vô cùng kiêu ngạo, ý nói giết người chẳng qua cũng như phủi bụi mà thôi.
*Trừ Trần: trừ bỏ tro bụi – trần (尘) là bụi, mọi người hay nghe “hồng trần” nghĩa là “cõi cát bụi” đó.
Cả tên nghĩa là “Trận thứ hai mươi bốn thanh trừ bụi trần.”
Gã bắt đầu phát hoảng, muốn phát tín hiệu cứu trợ cho các danh môn chính phái khác.
Nhưng từ đầu gã vì muốn làm chuyện mờ ám mà đã chọn một vị trí khỉ ho cò gáy, xung quanh rất ít có người ở.
Âm thanh và linh lực của gã cũng bị giam hãm trong trận, không có cách nào truyền ra ngoài.
Vì vậy gã nảy sinh sát tâm, muốn cho Trì Mục Dao một đòn chí mạng.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, gã không cam tâm phải chết một mình.
Gã tập trung toàn bộ linh lực vào đan điền, sau đó dùng hết sức nhắm vào Trì Mục Dao một đòn giáng tới.
Trì Mục Dao dần dần chống đỡ không nổi, khoé miệng thổ huyết.
Lâu Quỳnh Tri vốn đã mang trọng thương.
Hiện tại bọn họ dốc toàn lực sợ cũng chưa bắt được gã này.
Gã rất nhanh chóng nhận diện được tình hình, tay lăm lăm bội kiếm, ánh mắt tràn đầy sát khí, nhất định phải lấy được mạng Trì Mục Dao.
Ngay lúc này thì JiuJiu bay lên không trung, xoè cánh.
Thân hình nó đột ngột biến thành khổng lồ.
Cánh nó được bao phủ bởi Huỷ Long Diễm chói lọi, toàn thân như chìm trong biển lửa.
Mỗi lần đập cánh lại có cầu lửa rơi xuống.
Đây rõ ràng không phải một con chim bình thường, mà chính là phượng hoàng niết bàn.
Nó nhắm tới gã tung đòn tấn công.
Trong chớp mắt, gã đã bị Huỷ Long Diễm vây khốn.
Loại lửa này dù có dập cũng không tắt, luôn sẵn sàng hung dữ thiêu người ra tro.
Nếu thật sự đạt đến hoả lực mạnh nhất, đối phương tới tro cốt cũng không còn.
Đáng tiếc Huỷ Long Diễm của JiuJiu vẫn chưa đủ mạnh tới mức thiêu rụi được một tu giả Trúc Cơ đỉnh kỳ, chỉ có thể làm gã trọng thương.
Gã bị vây nhốt trong trận, hứng chịu toàn bộ Huỷ Long Diễm thiêu đốt, ba hồn sáu phách đều đã bị xé nát, thất thần ngã xuống.
Gã tuy chưa chết, nhưng giờ chẳng khác gì phế nhân.
Đợi mọi thứ yên ắng trở lại, Trì Mục Dao vội mắng JiuJiu: “Không phải đã dặn con không được phép ra tay hay sao?”
JiuJiu đã trở lại làm một con chim hoàng oanh nhỏ bé, nó ấm ức mà “Jiu” một tiếng.
Trì Mục Dao bắt đầu hoảng loạn: “Trên đời này chỉ có hai người có thể triệu ra Huỷ Long Diễm, hiện tại lại xuất hiện người bị trọng thương do Huỷ Long Diễm gây ra… này…này…”
Lâu Quỳnh Tri ngồi phịch xuống đất, nhìn JiuJiu trong tay Trì Mục Dao cảm thán: “Tiểu sư ca, huynh nói xem con này mà là chim bình thường hả? Huynh rõ ràng đang nuôi một con phượng hoàng còn gì?”
“Ta chỉ là đem Huỷ Long Diễm trong thân thể mình độ qua cho nó, dùng nó để che giấu thân phận, ai ngờ bây giờ chính nó lại làm chuyện bung bét ra…”
Lâu Quỳnh Tri cười cười: “Nó vừa cứu huynh, cũng cứu cả ta.
Huỷ Long Diễm gì gì thì cũng triệu ra rồi, bây giờ nghĩ cách thôi.”
Trì Mục Dao hơi bực mình, nhưng không có trách móc gì JiuJiu, dù sao nó cũng chỉ muốn cứu anh mà thôi.
Anh vội tới đỡ Lâu Quỳnh Tri đứng dậy, hỏi: “Bị thương có nặng lắm không?”
“Nặng chớ!” Lâu Quỳnh Trì uất ức trả lời.
Cô tức giận tới chửi mắng loạn xạ cả lên: “Càng nghĩ càng tức, tức chết mất.
Cái đồ đàn ông thối tha, hắn chết cũng chưa hết tội.
Nghĩ mình có một cái gậy là ghê gớm dữ lắm, ai cũng muốn song tu với mình.
Khốn nạn! Tất cả đàn ông đều là lũ khốn nạn!”
Trì Mục Dao: “…”
“Á…Ta quên mất huynh cũng là con trai…xin lỗi nha.”
Trì Mục Dao thở dài, từ trên xuống dưới Hợp Hoan Tông hẳn đều coi anh là hội chị em bạn dì rồi.
Trì Mục Dao đưa một chút thuốc cho Lâu Quỳnh Tri, vận công giúp cô trị thương.
Sau đó anh dặn dò: “Ta đã dùng thuật che mắt để trốn tới đây, giờ phải lập tức quay về.
Muội cố hết sức xoá dấu vết, che giấu chuyện này lại.
Sau này có phát sinh gì thêm chuyện gì cũng đừng sợ, ta sẽ giải quyết.”
“Ừm! Gặp lại được tiểu sư ca thật là tốt…” Lâu Quỳnh Tri quẹt nước mắt, sau đó nhanh chóng đứng dậy thu dọn hiện trường.
Trì Mục Dao thi triển Hợp Hoan Tông di thuật rời đi nhanh như gió.
Anh quay lại chỗ mọi người nghỉ ngơi, vẫn chưa có ai phát hiện, anh mau chóng về chỗ nằm ngủ như cũ.
Những lúc như thế này mới thấy nghèo thật là khổ.
Đệ tử các môn phái khác chỉ cần một viên đan dược đã có thể hồi phục thương thế.
Còn Trì Mục Dao khi nãy chiến đấu ngực bị thương, tới giờ vẫn còn rất đau mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
*
Hôm sau.
Vũ Diễn Thư dẫn đội đến một hẻm núi hoang vu.
Khi cả đội tới nơi thì chỗ này đã đầy người bu đen bu đỏ.
Bọn họ đều là nghe tin dữ hốt hoảng chạy tới xem.
Người phát hiện hiện trường sớm nhất là một đệ tử đồng môn của gã tu giả Trúc Cơ đỉnh kỳ kia.
Bọn họ sáng sớm không thấy bạn mình đâu liền túa nhau đi tìm.
Dựa trên dấu vết linh lực còn sót lại của gã lần theo thì tìm được nơi này.
Tự nhiên một đệ tử lại bị tấn công tới nát bươm ba hồn sáu phách giữa đường rèn luyện, làm bọn họ cực kì hoang mang.
Chẳng những không biết về phải giải thích làm sao với các trưởng lão, mà ai nấy đều sợ thời gian sắp tới đầy nguy hiểm bủa vây.
Vì vậy bọn họ gửi truyền âm phù báo tin với tất cả những đội khác, tập hợp mọi người lại cùng bàn bạc.
Các đệ tử xôn xao bàn tán: “Chắc chắn là đám người Khanh Trạch Tông rồi.
Trên thế gian này còn ai triệu được Huỷ Long Diễm sao?”
“Lũ đệ tử ma môn đó quả nhiên có âm mưu, bây giờ lén lút đánh người ta ra nông nỗi này.
Tiếp theo còn định làm gì nữa không biết?”
“Bây giờ gọi đám người Khanh Trạch Tông đó ra đây đi.
Chúng ta cùng xông lên đánh một trận, đừng có mà giở trò sau lưng.”
Trì Mục Dao vô cùng bồn chồn, anh biết lần này mình gây ra phiền to cho Hề Hoài rồi.
Anh cứ vân vê mãi vạt áo không biết phải làm thế nào.
Hôm qua mạnh miệng nói vậy là để trấn an Lâu Quỳnh Tri thôi chứ anh cũng đã nghĩ ra biện pháp nào đâu.
Trì Mục Dao trộm nghĩ hay là bây giờ cứ đứng đại ra thú tội cho rồi, bọn họ nhìn thấy JiuJiu thì cũng không nói được gì nữa.
Tới lúc đó mọi người muốn đánh muốn giết gì cũng chịu, dù sao anh cũng không hối hận vì đã cứu sư muội của mình.
Trì Mục Dao đang phân vân thì phi hành pháp khí của Hề Hoài đột nhiên giáng từ trên trời đáp xuống.
Ba con người bá đạo này mỗi lần xuất hiện đều rầm rầm rộ rộ.
Lần này sử dụng loại phi hành pháp khí siêu tốc, phi tới kéo cả mây bay theo, một lát sau mới tan biến bớt.
Phi hành pháp khí vừa đáp đất, Hề Hoài nhảy ngay xuống.
Gió thổi tóc và quần áo hắn bay bay, vạt áo đỏ sậm làm hắn nhìn từ xa như một đoá hoa dại nở rộ.
Hề Hoài luôn mang tới một cảm giác đẹp quỷ dị.
Ba người rốt cuộc cũng đã thấy được hiện trường hỗn loạn lúc này.
Bọn họ vừa xuống, đồng loạt các đệ tử vội rút kiếm ra thủ thế, dường như sẵn sàng đánh một trận tử chiến.
Hề Hoài không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn hiện trường, vết cháy trên người gã kia quả thật là do Huỷ Long Diễm thiêu đốt, xung quanh còn để lại dấu vết có người cố ý che đậy.
Dựa vào những thương thế khác trên người nạn nhân, còn có thể phát hiện ra hắn bị tấn công bởi trận pháp.
Tùng Vị Việt cũng nhìn ra được vết tích của Huỷ Long Diễm, hắn vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng tìm thấy tung tích rồi.
Tông Tư Thần, cái danh sách rèn luyện lần này nhớ lưu lại, cứ theo trong đó mà tìm.”
Tông Tư Thần mừng rỡ gật đầu.
Ba người bọn họ tìm kiếm đã hai năm nay, cuối cùng cũng đã có manh mối đầu tiên, cho nên sắc mặt ai nấy đều vô cùng rạng rỡ.
Môn phái kia mất đi một đệ tử.
Một tu giả đang yên đang lành tự dưng giờ thành phế nhân.
Vậy mà ba tên đệ tử ma môn kia lại hào hứng vui mừng tới như vậy.
Tất cả mọi người ai nấy đều cảm thấy bức xúc, lắc đầu nhăn nhó.
Một đệ tử Kim Đan kỳ chất vấn: “Hề Hoài, là ngươi làm sao?”
Hề Hoài còn đang đắm chìm trong niềm sung sướng tìm được tung tích của người thương, hắn ngẩng đầu vui vẻ xác nhận: “Ờ, ta làm đó.”
“Tại sao tự nhiên lại đả thương người ta? Ngươi nên nói rõ ràng ra đi.”
Hề Hoài nghiêm túc nghĩ thử, mà hắn chả có lý do gì nghe hợp lý để giết tên này cả.
Một lát sau, Hề Hoài trả lời: “Hắn làm ta chướng mắt.”
Trả lời kiểu này làm những người khác càng thêm phẫn nộ, bọn họ xắn tay áo hỏi tội: “Chỉ vì một lý do nhảm nhí vậy mà ngươi đánh người ta gần chết hả?”
Hề Hoài hất cằm lên, khinh miệt nhìn kẻ vừa hỏi hắn: “Làm sao? Ta muốn đánh ai thì đánh còn phải hỏi ý kiến của ngươi hả? Các ngươi bức xúc thì cứ tới tìm ta báo thù, có giỏi nữa thì diệt môn ta luôn đi.
Ta chờ!”
Vừa dứt lời một con hắc long gầm rú bay lên trời cao, nó lượn một vòng làm mây trời đỏ lửa, sau đó từ trong mây ló đầu xuống, quắc mắt đe doạ tất cả mọi người.
Hề Hoài bình thản đứng trước Huỷ, đưa tay xoa xoa đầu nó, cực kỳ oai phong lẫm liệt.
Hiện tại vẫn đang còn tờ mờ sáng, bên trong sơn cốc hoang vu, mây mù phủ khắp nơi.
Huỷ xuất hiện làm núi rừng rung chuyển.
Đứng bên trong mây mù dày đặc là một tên điên kiêu ngạo bất trị, vờn quanh người hắn còn có một con rồng khổng lồ.
Sương mù có thể phủ được thân ảnh, nhưng sát ý của hắn lại chẳng thể che đậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Giọng của A Cửu lúc này đã đổi thành giọng khác so với lúc còn ở trong huyệt động rồi.
Mấy chương trước tôi có nhắc qua rồi đó, các đệ tử Hợp Hoan Tông rất chịu khó bao che cho nhau.
Ra đường thì bọn họ đeo mặt nạ hoa đào, không ai biết bọn họ trông ra sao.
Dù biết Hợp Hoan Tông có nam đệ tử thì cũng không ai biết nam đệ tử đó dung mạo thế nào, kể cả hình vẽ cũng không có.
Nên chỉ cần thay đổi giọng thôi, không cần dịch dung làm gì..