Trì Mục Dao lẩn trốn trong rừng.
Anh phóng ra ám khí chặn đứng đòn tấn công của Kim Đồng Thiên Lang xuống Hề Hoài.
Muốn đấu trực diện với Kim Đồng Thiên Lang, bất kể là dùng công pháp của Hợp Hoan Tông hay Ngự Sủng Phái đều là chuyện không tưởng với tu vi Trúc Cơ kỳ như anh.
Chọn phương pháp đánh lén thì còn may ra chống đỡ được nửa chiêu.
Trì Mục Dao nấp sau gốc cây, quan sát dưới đất thấy có hai xác Kim Đồng Thiên Lang, còn có một con khác đang thoi thóp.
Vết nứt của pháp trận do chúng nó phá ra đã được đám người Hề Hoài phong ấn lại.
Hiện tại chỉ cần hạ gục con sói này nữa là xong.
Cảnh tượng lúc này vô cùng thê thảm, Hề Hoài trọng thương nằm bẹp dưới đất, Tông Tư Thần, Tùng Vị Việt hay Vũ Diễn Thư đều kiệt quệ không còn có khả năng ra đòn, chỉ có thể tránh đi bằng pháp khí.
Người có thể xuống đao kết thúc trận giao tranh này hiện giờ chỉ còn một mình Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao không dám làm càn, anh tự biết bản thân mình thực lực yếu kém, không mạnh mẽ như bốn người kia.
Tuyệt đối không được phép liều lĩnh.
Anh lấy ra ám khí của Hợp Hoan Tông từ túi Càn Khôn rồi kẹp sẵn ở các kẽ ngón tay, chờ đợi thời cơ hành động.
Con sói cũng đã nhận ra được có thêm người tới.
Nó đang bị thương, thực lực đối phương lại chưa rõ làm nó giương cao cảnh giác.
Ban nãy nó đã quá khinh địch, không ngờ tu giả Trúc Cơ kỳ cũng có thể đánh chúng nó tới tan tác, nên lúc này nó cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Nó cũng không định tiếp tục chiến đấu mà lồm cồm đứng lên, toan chạy trốn.
Đột nhiên nó nhảy vút qua đỉnh đầu Trì Mục Dao.
Một vệt máu không biết từ đầu lăn dài trên gò má anh.
Hoá ra ngay vào lúc nó nhảy qua đầu mình, anh đã nhanh chóng ném ám khí vào thân thể nó.
Con Kim Đồng Thiên Lang này vốn dĩ đã bị thương rất nặng trước đó.
Trong lúc nó nhảy lên còn phải giữ cho nội tạng đừng rớt khỏi cái ổ bụng không biết đã bị ai mổ phanh ra của nó.
Trì Mục Dao đoán chừng con sói này không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng nếu anh buông tha cho nó lúc này, lỡ như nó có thể hồi phục thì sao?
Khoan bàn tới chuyện nếu còn sống thì nó có làm hại tới những người khác hay không.
Nhưng bản tính Kim Đồng Thiên Lang ghi thù rất lâu, nếu nó hồi phục chắc chắn sẽ tìm tới báo thù những kẻ đã đánh nó trọng thương, lại còn giết cả đồng loại của nó.
Đám người Hề Hoài đều đang mang thương tích nặng nề, e rằng không thể gắng gượng chiến đấu nổi một trận nữa.
Trì Mục Dao không còn cách nào ngoài việc không cho phép nó có cơ hội hồi phục.
Anh chần chừ trong giây lát rồi xoay người ném về phía Hề Hoài một lá chắn bảo hộ có công dụng trị liệu.
Sau đó anh nhanh chóng thi triển di thuật đuổi theo con sói.
Không thể để nỗ lực của mọi người trở thành chuyện phí công vô ích được! Con Kim Đồng Thiên Lang này hôm nay nhất định phải chết.
Loài linh thú này có tốc độ di chuyển rất nhanh, lại có tập tính săn mồi ban đêm.
Màn đêm buông xuống, nó liền như hổ mọc thêm cánh.
Mấy năm kinh nghiệm ở Ngự Sủng Phái đã giúp Trì Mục Dao nhanh chóng xác định được lộ trình di chuyển của con sói.
Tuy nhiên tốc độ của Hợp Hoan Tông vẫn không nhanh bằng Kim Đồng Thiên Lang, chỉ có thể dựa vào dấu vết để lần theo.
Trừ khi con sói này dừng chân nghỉ ngơi, bằng không chẳng có cách nào đuổi kịp nó, thậm chí còn ngày càng bị nó bỏ xa.
Cuối cùng Trì Mục Dao cũng bắt kịp được Kim Đồng Thiên Lang.
Nhưng trước mắt anh là một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Khi nãy nghe được tiếng thét thất thanh của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, Trì Mục Dao đã biết ngay có chuyện chẳng lành.
Con Kim Đồng Thiên Lang này đang ở ranh giới sống chết, chắc chắn nó sẽ đi tìm Vô Sắc Vân Nghê Lộc xin chữa trị.
Dù cho Vô Sắc Vân Nghê Lộc không muốn cứu nó, nó cũng có thể ăn thịt Vô Sắc Vân Nghê Lộc để hồi phục vết thương.
Mỗi miếng thịt trên người Vô Sắc Vân Nghê Lộc đều là một phương thuốc quý giá.
Cũng bởi năng lực quá đặc biệt này mà số lượng Vô Sắc Vân Nghê Lộc còn sống sót cực kì ít ỏi.
Lúc Trì Mục Dao chạy tới, kết giới tự vệ của Vô Sắc Vân Nghê Lộc đã bị Kim Đồng Thiên Lang phá vỡ.
Nó hung dữ ngoạm vào cổ Vô Sắc Vân Nghê Lộc.
Thân thể trắng bạc của Vô Sắc Vân Nghê Lộc giờ đây đã nhuộm đỏ máu tươi.
Nó giãy giụa cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của Kim Đồng Thiên Lang trong vô vọng.
Trì Mục Dao lập tức lấy ra ám khí, tấn công liên tục vào chỗ bị thương của con Kim Đồng Thiên Lang.
Nó nhận ra mình đang bị công kích, nhưng dù ăn đòn đau đớn cỡ nào nó cũng quyết không nhả Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra.
Chỉ cần ăn thịt được hươu thần là có thể sống sót, dễ gì nó chịu từ bỏ?
Linh lực của Trì Mục Dao không đủ, cũng không thể chỉ sử dụng mỗi ám khí, anh triệu ra quạt tròn, biến quạt tròn thành bội kiếm, chém tới Kim Đồng Thiên Lang làm nó giãy giụa đau đớn.
Nhưng không những nó không nhả Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra mà còn cắn chặt hơn khi nãy.
Con hươu bị cắp đong đưa trên miệng nó.
Trì Mục Dao nhào tới cắm thẳng kiếm vào mắt của Kim Đồng Thiên Lang.
Máu bắn tung toé lên khắp mặt anh.
Anh nhắm mắt, cắn chặt răng, nhấn lưỡi kiếm sâu thêm vài phân.
Kim Đồng Thiên Lang vận dụng pháp thuật Kim Hệ của nó thông qua cặp mắt.
Huỷ đi một con mắt chính là huỷ đi một nửa sức chiến đấu của nó.
Nó đau đớn nhả Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra rồi dùng chân tát Trì Mục Dao một phát văng thẳng ra xa.
Thân thể anh đập vào vách đá rớt xuống đất.
Cú tát của nó mạnh tới nỗi hình như như xương sườn của anh đã gãy nát hết cả.
Trì Mục Dao đang quằn quại đau đớn thì bỗng nhiên cảm thấy những vết thương dường như đang khép miệng, cả thân thể nhẹ hẫng đi.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Vô Sắc Vân Nghê Lộc thì thấy nó đang đồng thời trị thương cho chính mình lẫn cho anh.
Chỉ cần Vô Sắc Vân Nghê Lộc chịu giúp đỡ, vết thương nặng mấy cũng có thể phục hồi trong nháy mắt.
Vì vậy Trì Mục Dao không còn sợ hãi, đứng dậy khiêu chiến một lần nữa với Kim Đồng Thiên Lang.
Nó hiện giờ chỉ còn một con mắt, tuy vẫn có thể ra đòn công kích, nhưng uy lực đã giảm một nửa.
Có điều một nửa này đối phó với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ như Trì Mục Dao cũng dư sức rồi.
Mỗi một lần Trì Mục Dao tiến lại gần nó, là một lần mình mẩy mang đầy thương tích bị nó đánh văng ra.
Bày trận trong tình huống này chính là đem mạng mình ra thí vô số lần.
Có lúc Trì Mục Dao đang bấm niệm chú quyết bày trận thì bị gai nhọn của Kim Đồng Thiên Lang chém đứt lìa cánh tay, máu phun như trút nước.
Trì Mục Dao đau đớn tới tận xương tuỷ khóc thét lên, nước mắt vô thức tuôn giàn giụa.
Giơ tay lên đã thấy cánh tay mọc lại như cũ.
Nhưng cái đau thì chắc không bao giờ anh quên được.
Trì Mục Dao nuốt nước mắt vào trong tiếp tục bày trận.
Con đường này một khi đã bước lên rồi thì không được phép bỏ dở giữa chừng.
Cuối cùng thì trận cũng đã bày xong, Trì Mục Dao mạnh mẽ niệm chú quyết: “Nhị Thập Tứ Sát Diệt Thần Trận, mở!”
Ngay lập tức dưới chân Trì Mục Dao rực lên một luồng sáng vàng chói loá, gió lốc nổi lên tốc ngược vạt áo tung bay như cờ hiệu.
Mái tóc dài của anh cũng bị gió thổi lên theo, một lọn vương lại trên trán dường như muốn che đi sát ý đang lan tràn trong mắt.
Luồng sáng vàng hướng từ dưới lên trên.
Được bao phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ này, gương mặt vốn dĩ nhu hoà của Trì Mục Dao bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Vệt máu còn vương trên gò má đẩy vẻ đẹp của anh quỷ mị lên thêm một bậc.
Mắt anh ngập tràn kiên định, còn có một chút sát ý dâng trào.
Một giọt máu tươi được lấy ra từ giữa đôi mày sắc.
Trận đã mở, đòn giáng liên tiếp tới Kim Đồng Thiên Lang.
Linh căn của Trì Mục Dao không thuần, cả hai tông môn anh gia nhập cũng không bên nào thiên về chiến đấu.
Thế nên anh thường dùng thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu trận pháp, tìm cách tối ưu để tự bảo vệ mình.
Tông chủ Hợp Hoan Tông để ý anh rất chăm chỉ học tập, nên người lựa cơ hội mà xin trưởng bối tông môn khác một cuốn bí tịch trận pháp về cho anh nghiên cứu.
Cuốn bí tịch đó chính là “Nhị Thập Tứ Sát Trận”.
Trong đó, Sát Diệt Thần Trận là một trong những trận pháp hung hiểm nhất, đòi hỏi linh lực cao nhất.
Tu giả bày trận chỉ cần sơ sảy một chút thôi, lập tức sẽ bị trận pháp phản hệ.
Kim Đồng Thiên Lang gặp phải tấn công liên tục từ trận pháp, nó giận dữ gầm lên muốn phản công lại Trì Mục Dao.
Tới nước này Trì Mục Dao chỉ có thể dốc toàn lực sống chết với nó tới cùng.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc nằm phủ phục trên mặt đất.
Không ai để ý rằng nó đang dần dần lả đi, nhưng vẫn cố gắng giúp Trì Mục Dao dựng lên kết giới bảo hộ.
Kết giới được mở ra, Trì Mục Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rồi anh thấy thân mình nhẹ hẫng, hoá ra bên cạnh việc giúp anh trị thương, Vô Sắc Vân Nghê Lộc còn giúp anh thuyên chuyển linh lực bên trong cơ thể.
Vạn vật đều có linh hồn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Vô Sắc Vân Nghê Lộc đã biết hai tiểu đệ tử Ngự Sủng Phái này đối với nó cực kì thành kính.
Bây giờ đây, tiểu đệ tử này lại dốc toàn tâm toàn lực cứu nó.
Vậy nên nó cũng cố hết sức giúp đỡ ngược lại.
Con Kim Đồng Thiên Lang đã nhận ra trận này khó chơi, nó bắt đầu tìm cách tẩu thoát.
Nhưng Trì Mục Dao không cho phép nó trốn, anh dùng trận pháp nỗ lực vây khốn nó.
Đây là lần đầu tiên Trì Mục Dao dám dùng trận pháp vượt cấp, đã thế còn dùng để tấn công linh thú Thiên Cấp.
Linh lực phóng thích ra như rút gân xẻ thịt, dù cho đã được Vô Sắc Vân Nghê Lộc trợ giúp, vẫn đau đớn tới khôn cùng.
Trì Mục Dao đau đến rít gào thành tiếng, Một người vốn dĩ dịu dàng nhu mì là vậy, mà giờ gầm thét ra hung thanh ghê rợn như dã thú.
Trên cổ và bàn tay đang bấm chú niệm quyết nổi hằn cả gân xanh.
Nhìn bằng mắt thường cũng hiểu được bày trận này thống khổ biết bao nhiêu.
Ngay lúc này, JiuJiu được Trì Mục Dao triệu hoán từ trong túi linh sủng bay ra, xoè cánh biến thành phượng hoàng lửa.
Nó đạp lửa phóng lên, giáng đòn tấn công liên tục xuống Kim Đồng Thiên Lang.
Lúc này chính là thời khắc quan trọng nhất.
Giữa đêm đen ánh lên một ngọn lửa thiêng rực rỡ, thiêu Kim Đồng Thiên Lang tới bỏng rát.
Nó vốn chỉ còn một chút hơi tàn, vừa nãy còn phải chiến đấu một lúc với Vô Sắc Vân Nghê Lộc.
Giờ đây sức cùng lực kiệt, ngã rạp trên mặt đất chỉ còn kịp rên lên “ngao” một tiếng.
Trì Mục Dao không dám buông lơi, sợ nó chỉ đang giả vờ chết.
Linh thú có thể tu luyện tới Thiên Cấp đều là những con rất khôn ngoan, thậm chí là xảo trá.
Tuyệt đối không thể ỷ y rằng bọn chúng là thú mà xem thường.
Trì Mục Dao đợi tới khi cảm nhận được chắc chắn linh lực của Kim Đồng Thiên Lang đã tiêu tán mới dám thở phào một hơi.
Cử động lại thân thể một chút, anh mới nhận ra mình đã gồng cứng người trong thời gian rất lâu, giờ đây toàn thân đều đã rã rời.
Lưng và trán mướt mồ hôi lạnh.
Trận pháp này tiêu tốn của Trì Mục Dao quá nhiều linh lực.
Cẩn tắc vô áy náy, Trì Mục Dao lảo đảo bước tới trước xác Kim Đồng Thiên Lang, rút kiếm ra xẻ thịt nó.
Tới chừng cầm được yêu đan của nó trong tay, anh mới hoàn toàn an tâm rằng nó đã chết.
Việc mổ xẻ này Trì Mục Dao ở Ngự Sủng Phải đã làm quen tay lắm rồi.
Trận này anh xem như quá may mắn, vừa có kinh nghiệm từ hai môn phái, vừa được Vô Sắc Vân Nghê Lộc trợ giúp.
Bằng không với tu vi kém cỏi của anh, một đao không biết đã chém ra được chưa.
Sau khi hồi phục tinh thần, Trì Mục Dao đi lại chỗ Vô Sắc Vân Nghê Lộc xem xem, sau đó bàng hoàng thảng thốt.
Không hiểu sao Vô Sắc Vân Nghê Lộc lại không tự chữa thương cho mình, vết cắn ở cổ vẫn còn đang chảy máu ròng ròng.
Trì Mục Dao không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết đưa tay giúp nó bịt kín vết thương.
“Tại sao lại thế này?” Trì Mục Dao đau lòng tới ứa nước mắt.
Thần thú mà Ngự Sủng Phái xem như tín ngưỡng lại đang phải chịu đựng đau đớn kiệt quệ.
Thân là đệ tử Ngự Sủng Phái, Trì Mục Dao không ngăn được bản thân xót xa vô cùng.
JiuJiu biến thành bộ dạng chim nhỏ, nó ngồi xổm trên vai Trì Mục Dao, cũng đang chăm chú nhìn xem Vô Sắc Vân Nghê Lộc thế nào rồi.
Trì Mục Dao đưa tay ra vuốt ve bộ lông của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, anh có thể cảm nhận được cảm xúc của nó.
Yêu đan của nó đã vỡ nát, nó hiện giờ chẳng còn sống được bao lâu.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc khó khăn lắm mới trưởng thành được.
Yêu đan của chúng phải tuyệt đối không được vấy bẩn.
Nếu lỡ như bị những thứ dơ bẩn xâm phạm, yêu đan lập tức vẩn đục, năng lực trị thương kỳ diệu của chúng cũng biến mất theo.
Chúng sẽ trở thành những con hươu bình thường.
Yêu đan của Vô Sắc Vân Nghê Lộc giờ đây đã bị Kim Đồng Thiên Lang vấy bẩn, sừng hươu của nó cũng đang chuyển dần sang màu đen.
Nó lựa chọn thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Chỉ là…nó vẫn còn chuyện vấn vương trên cõi đời này.
“Cái gì cơ? Người xin ta giúp đỡ người? Ta là đệ tử của Ngự Sủng Phái, giúp đỡ người là chuyện đương nhiên.
Ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn lực.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc gượng đứng dậy, lững thững đi về một hướng khác.
Trì Mục Dao vội đuổi theo sau, bước chân nặng trĩu.
Bọn họ tiến vào bên trong một kết giới bí mật.
Bên trong kết giới còn có một hang động.
Khó có ai ngờ được rằng bên trong Di Thiên Đồng Âm Trận lại còn có một bí cảnh thế này.
Ở đây so với bên ngoài, khung cảnh khác biệt một trời một vực.
Bên trong kết giới khắp nơi đều là hoa mai nở rộ, những đoá mai sáng lên dưới ánh trăng.
Trăng bạc nghiêng mình nơi hồ sen soi bóng.
Gió đưa hương hoa nhè nhẹ tản khắp bầu không khí nơi đây.
Toàn bộ không gian bên trong kết giới đều mang đến cảm giác thánh khiết.
Trì Mục Dao đi theo Vô Sắc Vân Nghê Lộc tới một hang động ở giữa kết giới thì thấy một con hươu nhỏ đi tới, cọ cọ vào Vô Sắc Vân Nghê Lộc an ủi.
Nó cũng nhận ra hươu lớn đang bị thương.
Anh vừa nhìn thấy con hưou nhỏ đã hiểu vấn đề ngay lập tức.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc này có con non.
Con non của Vô Sắc Vân Nghê Lộc cần dựa vào sự chăm sóc, nuôi dưỡng của mẹ trong suốt nhiều năm.
Sau khi lớn lên chúng sẽ kế thừa một nửa linh lực của hươu mẹ.
Con non này có thể coi như là bảo vật quý hiếm nhất trần gian, là cực phẩm tinh hoa của trời đất.
Chẳng trách Kim Đồng Thiên Lang lại điên cuồng phá trận như vậy, e rằng mục đích chúng muốn nhập trận là để săn giết Vô Sắc Vân Nghê Lộc con.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc trưởng thành rồi thì có thể tự bảo vệ chính mình.
Kẻ săn giết nó chẳng được bao nhiêu lợi lộc ngoài tác dụng trị thương.
Nhưng con non của nó thì khác, nếu ăn thịt được con non thì tu vi sẽ tăng tiến ngay lập tức lên một cảnh giới.
Trì Mục Dao quỳ xuống trước cửa động, dập đầu nói: “Đệ tử Trì Mục Dao nhất định sẽ ở lại đây, chăm sóc hươu nhỏ lớn lên.”
Anh tự biết năng lực mình không đủ, sau khi xuất trận khó mà chăm sóc tốt cho Vô Sắc Vân Nghê Lộc con, thậm chí e ngại vừa xuất trận đã gặp nguy hiểm.
Chẳng thà tự mình ở lại trong trận, nuôi nấng hươu con lớn lên.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc mẹ cúi đầu xuống nhìn nhìn Trì Mục Dao, ý bảo anh đứng dậy.
Anh đứng dậy rồi, nó lấy sừng chạm nhẹ vào anh một cái.
Cảm nhận được tâm tư tình cảm của Vô Sắc Vân Nghê Lộc khiến anh kinh ngạc vô cùng, vội vàng lắc đầu xua tay: “Đệ tử không dám…tư chất đệ tử rất kém cỏi, chỉ là Tam Hệ linh căn thôi, không xứng đâu…”
Vô Sắc Vân Nghê Lộc tỏ ý không hài lòng, Trì Mục Dao để ý thấy sừng hươu của nó đã bắt đầu vẩn đục.
Nó muốn dùng chút sức lực cuối cùng để cùng Trì Mục Dao ký kết linh khế, để Trì Mục Dao thừa hưởng năng lực của nó, rồi dùng năng lực này bảo vệ hươu con.
Như vậy thì năng lực trị thương của nó vừa được lưu lại trên thế gian, vừa xem như báo ân cứu mạng.
Trì Mục Dao nhìn qua hươu nhỏ đang ngơ ngác, anh biết mình không có thời gian do dự thêm nữa, nắm tay gật đầu: “Đệ tử sẵn sàng cùng người kết linh khế.”
Vậy là từ đây, Trì Mục Dao sẽ được thừa hưởng năng lực trị thương của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, còn có thể triệu ra linh lực cường đại của nó.
Loại kết linh khế này giống Huỷ và Hề Hoài, linh thú sẽ gia tăng sức mạnh vượt bậc cho tu giả.
Điểm khác biệt ở đây chính là Huỷ bị cưỡng ép kết khế ước, nên nó ngày đêm tra tấn cha con Hề Lâm, Hề Hoài.
Còn Vô Sắc Vân Nghê Lộc tự nguyện kết linh khế vì muốn gửi gắm hươu con cho Trì Mục Dao, nên anh sẽ không phải chịu bất kì phản hệ nào.
Trên khắp thế gian, Trì Mục Dao là người duy nhất được Vô Sắc Vân Nghê Lộc tự nguyên kết khế.
Anh biết trách nhiệm mình gánh trên vai vô cùng nặng nề.
Tình huống cấp bách, không kịp làm bất kì nghi thức thiêng liêng gì.
Nhưng để tỏ lòng thành kính, Trì Mục Dao nhanh chóng triển thuật, thanh tẩy chính mình sạch sẽ.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu Vô Sắc Vân Nghê Lộc, một luồng linh lực hội tụ nơi tay anh, ánh sáng bạc chói loà bao bọc lấy thân thể.
Bộ y phục màu trắng của Trì Mục Dao càng làm cảnh tượng lúc này trở nên thánh khiết vô cùng.
Vệt máu còn vương trên tà áo không những không mang sát khí, mà như một ấn ký anh hùng đỏ thắm.
Tóc dài tung bay nhè nhẹ, tay áo rộng chậm rãi giơ lên.
Luồng sáng bạc dần dần hội tụ lại trên đỉnh đầu Trì Mục Dao, một đôi sừng hươu trong suốt từ từ hiện ra.
Bên trong sừng là ngân quang chuyển động, vô cùng tinh khiết, cực kỳ mỹ lệ.
Lúc Trì Mục Dao mở mắt ra, trong mắt còn vương lại một chút ánh bạc, sau đó ánh sáng này tan dần đi.
Trong khi đang khoanh chân đả toạ để ổn định linh khế, anh nghe được hươu nhỏ cất tiếng khóc bi thương, như một khúc tiễn đưa thê lương đau đớn.
Trong lòng Trì Mục Dao cũng xót xa vô ngần..