Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 27



Về tới Ngự Sủng Phái, Hách Hiệp tức muốn hộc máu, vội ôm lấy Thổ Thổ xem xem nó có bị thương chỗ nào không, mắt nó có khó chịu gì không.

Cũng may không có chuyện gì, Trì Mục Dao vẫn luôn dùng chăn quấn nó kín như bưng suốt dọc đường về.
Chưởng môn Y Lan cũng lật đật ra xem, ông hỏi thăm bọn họ lần này rèn luyện thế nào.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Con xin chưởng môn hãy mở Ngự Sơn Trận, chúng ta cần ẩn nấp tối đa.”
Y Lan vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Vì sao thế?”
Y Thiển Hi nóng nảy dậm chân: “Cha à…nói mở thì cứ mở đi!”
Ngự Sơn Trận của Ngự Sủng Phái khá đặc biệt, lâu lâu bọn họ lại mở ra một lần.

Thường không phải do sợ bị ai xâm nhập, mà để ngăn linh thú trong núi chạy mất.

Cho nên bọn họ muốn mở Ngự Sơn Trận thì mở, cũng chẳng có môn phái nào chú ý tới.
Ngự Sủng Phái không có kẻ thù, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại thì ai rảnh tìm tới bọn họ gây hấn chứ?
Y Lan rốt cuộc vẫn nghe theo.

Đằng nào lúc bình thường mọi việc lớn nhỏ trong môn phái đều do một tay Trì Mục Dao quán xuyến cả, ông chỉ nhàn hạ làm cái danh đại diện vậy thôi.
Sau khi mở trận, bốn người chụm lại một góc, Hách Hiệp vẫn còn đau lòng ôm Thổ Thổ trong tay mắng mỏ: “Bày đặt giả thần giả quỷ, chắc hai đứa đi rèn luyện thành tích kém quá nên sợ bị chúng ta mắng tới ngoài phái còn nghe thấy chứ gì?”
Trì Mục Dao ra hiệu cho Y Thiển Hi, anh nói: “Kể từng việc từng việc một thôi.”
Không kể tuần tự chắc hai người này sẽ bị doạ cho sợ mất mật thật.
Y Thiển Hi gật đầu, cô lấy hai khối Vân Phỉ Ngọc ra từ túi Càn Khôn, nói: “Con với sư đệ lần này rèn luyện xếp hạng ba và bốn, đoạt được hai khối Vân Phỉ Ngọc này.”
Hách Hiệp ngạc nhiên tới độ thả cả Thổ Thổ xuống.
Y Lan cầm lấy Vân Phỉ Ngọc xem xét, sau đó thắc mắc: “Vì sao phải lấy tới hai khối? Hai đứa thay phiên nhau đi tu luyện không phải tốt hơn sao? Còn lại có thể lấy 1 món pháp khí nào đó, cái nào bắt giữ được linh thú chẳng hạn.”
Trì Mục Dao chưa vội trả lời, anh lấy ra hai ống trúc, tiếp lời: “Trong đây là xác chết của Kim Đồng Thiên Lang, sư tỷ đã giữ lại hơn phân nửa.

Còn con thì chặt đầu và lấy được yêu đan của nó.”
Hách Hiệp gần như nhảy dựng: “Kim Đồng Thiên Lang sao?”
Y Lan cả kinh: “Hai đứa…hai đứa làm sao mà bắt được nó? Rèn luyện lần này có tiền bối Nguyên Anh kỳ đi theo hả?”
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi thay phiên nhau đem sự tình Kim Đồng Thiên Lang phá trận, Hề Hoài ngăn cản,…ra thuật lại tỉ mỉ.
Hách Hiệp nửa nằm nửa ngồi trên ghế, lưng dính chặt vào tựa, thổn thức nói: “Hồi trước ta nghe nói con trai của tên ma môn ký linh khế với Huỷ kia lợi hại lắm, có thể chống đỡ được mấy chiêu của Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn.

Ta còn tưởng ma môn khoác lác.

Bây giờ xem ra cũng giống như lời đồn, rốt cuộc là Huỷ…”
Y Lan cướp lời: “Nếu vậy Noãn Yên Các có một mình Vũ Diễn Thư đi thôi, chắc bọn họ mất mặt lắm.”
Trì Mục Dao rũ mắt đáp: “Các đệ tử Trúc Cơ kỳ không phải đối thủ của Kim Đồng Thiên Lang, tất cả mọi người đều hiểu như vậy.

Mọi người trốn đi âu cũng là chuyện bình thường.”
Y Lan cảm thán: “Biết là vậy, nhưng Noãn Yên Các để ý mặt mũi dữ lắm.

Lần này về chỉ có mình Quan Nam Thiên Tôn còn có thể ngẩng đầu.”
Hách Hiệp ôm Thổ Thổ trong lòng vuốt ve hỏi thêm: “Hai đứa các ngươi thừa lúc hỗn loạn đi đục nước béo cò hả? Mà sao dám gom nhiều dữ vậy? Gan cũng to đó ha, không sợ gặp nguy hiểm sao?”

Y Thiển Hi trả lời: “Lúc đó tất cả mọi người ai nấy đều sợ không dám ra ngoài.

Con sốt ruột chạy đi tìm sư đệ mới vô tình thấy được xác nó.

Mãi sau mới biết con sói là do sư đệ giết.”
Y Lan sửng sốt: “Dao Dao giết sao?”
Trì Mục Dao gật đầu: “Lúc đó Kim Đồng Thiên Lang đã bị thương nặng lắm rồi.

Con chỉ bổ đao thôi.”
Dù cho Kim Đồng Thiên Lang có trọng thương đi chăng nữa, cũng không phải nói bổ đao là bổ được.

Rất nhiều linh thú lúc ở cận kề sinh tử đều sẵn sàng liều mạng cá chết lưới rách.

Bản năng sinh tồn ở ranh giới sống chết có thể khiến đòn tấn công của nó trở nên cực kì đáng sợ.
Tất cả mọi người trong căn phòng này đều là Ngự Sủng Phái, bọn họ biết rõ điểm này.
Trì Mục Dao không hề giấu giếm bất cứ gì, anh đem chuyện Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra kể lại chi tiết.

Sau đó thả hươu con từ trong hồ lô ra ngoài, triệu ra cả sừng hươu trên trán của mình.
Hách Hiệp và Y Lan nghe xong mà bần thần, hai người họ nhìn thấy Vô Sắc Vân Nghê Lộc con lập tức quỳ xuống hành lễ.

Bọn họ khấu đầu trước hươu con với đôi mắt đẫm lệ.
Y Lan run lẩy bẩy nói: “Đệ tử là chưởng môn đời thứ mười hai của Ngự Sủng Phái – Y Lan, chắc chắn không phụ lòng giao phó của Người, dốc lòng dốc sức mà chăm sóc hươu con trưởng thành.”
Hách Hiệp cũng vô cùng kích động, phủ phục cả người đầy thành kính.

Ông muốn nhìn hươu con thêm một chút nên cố gắng nhướng mày, giương mắt tới nỗi trán đầy cả nếp nhăn.

Nhìn được rồi thì cả hai mắt đều đỏ hoe.
Trì Mục Dao lặng lẽ quan sát.
Sau khi vào Ngự Sủng Phái anh mới biết mọi người nơi đây tuy lười nhác, không có chí tiến thủ nhưng tâm địa thiện lương, hơn cả là bọn họ đều thật lòng thật dạ yêu thương linh thú.
Nếu so ra, để nuôi dưỡng Vô Sắc Vân Nghê Lộc cho tốt thì ai cũng sẽ phù hợp hơn anh.
Mọi chuyện cuối cùng cũng đều đã rõ ràng, Hách Hiệp bắt đầu nghiên cứu xem nên làm thế nào sử dụng tối ưu năng lực của Vân Phỉ Ngọc, làm cho hươu con một cái ổ.
Y Lan thì từ lúc hươu con xuất hiện, tới tựa lưng vào thành ghế ông cũng không dám.

Sợ thất lễ, ông ngồi xếp bằng trên một cái nệm hương bồ cảm thán: “Cơ duyên…Đây chính là cơ duyên.

Lúc xảy ra chuyện, may mà đệ tử Ngự Sủng Phái lại đúng lúc có mặt ở đó…Nếu không…e rằng hươu con cũng…”
Vô Sắc Vân Nghê Lộc dù cho có muốn ký kết linh khế cũng sẽ không chọn bừa.

Nếu lúc đó không có đệ tử Ngự Sủng Phái, hẳn nó cũng sẽ không chọn những người khác mà lẳng lặng chết đi
Trời cao xem ra cũng chưa muốn lấy mạng hươu nhỏ.
Y Thiển Hi và Trì Mục Dao quỳ gối bên cạnh, cô rầu rĩ hỏi: “Sau này chúng ta ở trong phái phải quỳ mãi luôn hả?”
Y Lan lập tức quở trách: “Đương nhiên! Đây là quy củ của tổ tông! Chúng ta có phước phần mới được nuôi dưỡng ngài ấy.

Phải thể hiện lòng biết ơn chứ!”
Trì Mục Dao cảm thấy hơi khó xử: “Những đệ tử khác trong môn cũng không biết sự tình, làm vậy phô trương lắm đó.”
Mấy đệ tử nhỏ tuổi trong môn phái đối với Vô Sắc Vân Nghê Lộc không tới mức quá thành kính như vậy.

Vả lại cũng sợ xảy ra bất trắc, chuyện nuôi dưỡng hươu con vẫn nên chỉ có bốn người bọn họ biết thì hơn.
Y Lan ngẫm thấy cũng phải, làm quá mức lại thành dại.

Ông đứng dậy, Trì Mục Dao với Y Thiển Hi lúc này mới dám đứng lên theo.
Y Lan rầu rĩ nhìn hươu con, ông hỏi Trì Mục Dao: “Cho ngài ấy ăn Bách Vị Lương thì ngài ấy có chê không?”
“Cũng có thể.

Chắc nên tìm một ít tiên thảo tới bổ sung cho đa dạng.

Đợi mấy ngày nữa con ra chợ, sẽ tìm mua một chút hạt quả xem ngài ấy thích loại nào.”
“Hay là đổi qua Tiên Vị Lương?”
“Chưa bàn tới môn phái chúng ta có thể cho ngài ấy ăn Tiên Vị Lương trong bao lâu.

Nhưng chỉ cần ra hỏi mua Tiên Vị Lương, mọi người đều sẽ đoán ra chúng ta có linh thú cực kì cao cấp.

Con sợ sẽ bị người ta dòm ngó.”
Quả thực có rất nhiều tiểu thương có quan hệ với Ngự Sủng Phái.
Ngự Sủng Phái là đầu mối chuyên cung cấp nguyên liệu từ linh thú đã qua xử lý cho bọn họ.

Lâu lâu có những đợt hàng hiếm như da lông cao cấp, các thương gia này sẽ được ưu tiên đặt hàng trước.

Cũng có khi bọn họ tranh giành mối lái làm ăn tới choảng nhau, có người còn hối lộ cả Trì Mục Dao.
Y Lan ngẫm nghĩ thấy cũng hợp lý, ông gật gật: “Khỏi đợi mấy ngày làm chi.

Thôi con đi hôm nay luôn đi, đem xác Kim Đồng Thiên Lang ra chợ bán bớt, giữ lại da lông làm áo choàng.

Còn yêu đan của nó thì con cứ giữ, đây là tự con kiếm được.

Nếu có thời gian thì tranh thủ bế quan hấp thu linh lực của nó, không chừng có thể nhờ nó mà tiến tới được Kim Đan kỳ.

Cơ duyên của con mà.”
“Vâng!” Trì Mục Dao gật đầu.
Y Lan là chưởng môn nhưng ông không tham lam muốn đoạt cơ duyên của đệ tử.

Đây là điểm mà Trì Mục Dao yêu mến ông nhất.
Trên đường ra khỏi Bồ Hà với Y Thiển Hi, Trì Mục Dao cẩn thận dặn dò: “Ra ngoài nhất định phải nói chúng ta không tranh được bao nhiêu nha, nếu không sẽ bị thiên hạ dòm ngó.


Mấy cái này cũng không được bán ào ạt, tránh cho người ta thèm khát, vừa vừa thôi là được.

Xác linh thú để trong ống trúc không sợ hư, cứ chờ hươu con lớn lên rồi bán ra từ từ cũng được.”
“Ừ, ta biết rồi.” Y Thiển Hi hoàn toàn tán thành.
Mấy ngày này khu chợ không khác gì một bãi chiến trường.
Cuộc rèn luyện vừa kết thúc là không ít người đã nghe ngóng được chuyện Kim Đồng Thiên Lang rồi.

Sau đó, Trì Mục Dao với Y Thiển Hi mang xác Kim Đồng Thiên Lang ra rao bán, làm cả khu chợ chấn động.

Tất cả các tiểu thương đều lao nhao tụ lại tranh đoạt.

Cuối cùng Trì Mục Dao đề nghị bán đấu giá.
“Ôi! Là Kim Đồng Thiên Lang thật, mọi người nhìn xem xung quanh vẫn còn đang toả ra linh lực kìa.

Chính là Thiên Cấp!”
“Mỗi miếng thịt của nó đều có thể làm thuốc dẫn, mỗi mảnh xương đều có thể dùng luyện chế pháp khí.

Một con sói lớn như vậy, phải giá trị tận bao nhiêu linh thạch vậy?”
“Thiếu hiểu biết vừa thôi! Da lông mới là phần tốt nhất, đem đi may pháp y hay áo choàng thì phòng ngự tính khỏi phải chê, bảo đảm đao thương xuyên không thủng.

Nghe nói còn chịu được một chưởng của tu giả Kim Đan kỳ cơ.

Da Thiên Cấp linh thú chứ giỡn! Là Thiên Cấp lận đó.”
Đám thương nhân thèm nhỏ cả dãi, bọn họ xôn xao hỏi thăm: “Nè tiểu huynh đệ, cậu phải nói cho chúng ta biết tổng cộng có bao nhiêu món mua được đi đã.”
“Đúng rồi! Mắc công chúng ta vét sạch túi mua món thứ nhất xong rồi mấy món sau còn tốt hơn nữa.”
Trì Mục Dao cao giọng trả lời: “Trên người Thiên Lang có bao nhiêu bộ phận quý giá mọi người còn không rành sao? Chúng ta cũng là đổi về được thôi.

Mấy bộ phận quý giá đều đã bị các đại môn phái giành mất, chúng ta dùng tay nghề mới xin đổi lại được một ít.

Họ thừa lại gì thì ta lấy cái nấy, cũng không chắc lắm.

Mọi người cứ xem xem mua được gì thì mua, ta bán được gì thì bán thôi.”
Nói vậy thôi chứ Y Thiển Hi giữ lại toàn mấy bộ phận đáng giá.
Gan sói được thương nhân bán đan dược mua đi, đuôi sói có thể dùng để làm bút lông hoặc mấy đồ lặt vặt, da lông hai người cũng đem tới một ít.

Hôm đó bán xong, số linh thạch kiếm được bọn họ phải mua thêm hai cái túi Càn Khôn mới chứa hết nổi.
Như bình thường là Y Thiển Hi chắc chắn đi lựa mấy bộ cánh thật đẹp rồi, không thì cũng đi mua pháp khí trữ vật nhiều ngăn hơn.

Nhưng lần này cô lại nghiêm chỉnh đi mua Bách Vị Lương, rồi mua thêm một ít đồ cần thiết cho hươu con.
Trì Mục Dao thì lựa rất nhiều loại hạt giống tiên thảo, anh cân nhắc mang về Bồ Hà trồng.
Bồ Hà cái gì không được chứ thổ nhưỡng thì cực kỳ tốt.

Chắc bởi vậy mới có nhiều linh thú chọn nơi đây làm nơi sinh sống lâu dài.
Về tới Ngự Sủng phái, Trì Mục Dao đưa linh thạch đến phòng cho chưởng môn.

Sau khi gõ cửa tiến vào, anh thấy Y Lan đang quỳ gối bên cạnh hươu con chải lông, vẫn chưa thôi xúc động rớt nước mắt.
Trì Mục Dao thở dài, để lại linh thạch rồi đi.
Cái tình trạng này e rằng phải kéo dài thêm một thời gian.
*
Cũng vào ngày hôm đó, Tông Tư Thần chấp bút viết một lá thư gửi về Khanh Trạch Tông.
“Kính thư,
Chưởng môn kính mến, cung chủ Tôn Nguyệt Cung yêu dấu, cùng với cha của con, đây là một bức thư thông báo bình an.
Thiếu tông chủ không cẩn thận lại làm người tốt việc tốt, khiến các danh môn chính phái cảm động.

Quan Nam Thiên Tôn đã đặc biệt mời chúng con tới Noãn Yên Các học tập, dạy dỗ chúng con một lòng hướng thiện.
Chúng con ở đây không phải bị cầm tù, mà là nghiêm túc học hành.
Mọi người đừng tấn công Noãn Yên Các, chúng con không gặp chuyện gì xấu, tất thảy đều mạnh khoẻ.
Ghi chú: Noãn Yên Các chỉ có ý tốt, không phải cố tình nhục nhã, cả nhà đừng nổi giận, chúng con ở đây được thiết đãi rất nhiệt tình.
Ghi chú thứ hai: Nhờ đệ tử trong tông mang cho con một chút quần áo mới.

Ở đây có rất nhiều nữ đệ tử, con muốn ở lại lâu một chút.
Tông Tư Thần”
Hôm sau bọn họ nhận được hồi âm.
Hồi âm cho bọn họ là ba tia sét tím rạch không trung, đánh xuống ầm ĩ trên hồ của Noãn Yên Các.

Mây đen đột nhiên kéo tới che lấp mặt trời, khói bụi mịt mù, sét tím hung tợn giáng xuống.

Đây là truyền tin loại cao cấp nhất của Tu Chân Giới, thông tin được bảo mật tuyệt đối.
Ba người bọn họ ung dung đi tới.

Chúng đệ tử ở Noãn Yên Các mắt tròn mắt dẹt chăm chú nhìn bọn họ đưa tay lấy thư.

Ba người xem xong thì Hề Hoài phất tay thiêu huỷ.

Dạng truyền tin kiểu này ngoài khí thế rầm rộ ra thì thực tế không có tác dụng gì.
Trong đó có hai lá thư, một lá do tông chủ Khanh Trạch Tông Hề Lâm viết.
“Thằng trời đánh, ngươi chơi bời lêu lổng suốt ngày không thấy làm được việc gì ra hồn.

Giờ còn dám trốn tới Noãn Yên Các, mau chóng về bế quan kết đan cho ta!”
Lá thư thứ hai là do cha Tông Tư Thần viết.
“Cái thằng không có tiền đồ, đi cua gái còn cần phải dựa vào quần áo? Ngươi để ý ai ta cho đệ tử qua tấn công Noãn Yên Các bắt về cho ngươi là được.”
Tông Tư Thần ủ rũ thở than: “Quần áo thì không thèm đưa tới cho ta mà nói một đống mấy lời vô nghĩa.”
Tùng Vị Việt thở dài ngao ngán: “Đúng là cha ta cũng nên học chữ cho biết.


Cha của hai người còn viết được thư, cha ta thì cộc cằn giáng thư thoại xuống…”
Hề Hoài khinh khỉnh trả lời: “Có còn hơn không.”
Trên dưới Noãn Yên Các đều hiểu Khanh Trạch Tông cho ba tia sét tím này phá tan cấm chế, hùng hổ giáng xuống như vậy là đang muốn dằn mặt, tiện thể khẳng định thể diện của ba vị công tử.
Rõ ràng là ngầm cảnh cáo bọn họ, nếu ba người này xảy ra chuyện gì không hay, Khanh Trạch Tông chắc chắn không bỏ qua dễ dàng.
Cũng may đây là Noãn Yên Các, nếu gặp mấy môn phái nhỏ chắc đã sợ tới mức mang người kính cẩn trả về rồi.
Tuy bị ép ở lại Noãn Yên Các, nhưng nghe ngóng được sắp tới các đệ tử sẽ tập trung lại đây ôn thi, Hề Hoài cảm thấy rất hứng khởi.

Ngày nào hắn cũng tới điểm danh.
Bên trong Vạn Bảo Linh của hắn chứa cực kì nhiều pháp khí, trong số đó có một cái đình thuỷ tạ nhỏ ngồi hóng gió được.

Hắn lôi ra bắt chéo chân ngồi vắt vẻo trong đó, tay chống cằm quan sát các đệ tử.
Tham gia khảo học là cơ hội để được đặt chân tới Noãn Yên Các, được học thêm kiến thức, mở mang tầm mắt.

Vì vậy nên có rất nhiều người muốn đến.
Rèn luyện lần trước chỉ những đệ tử có cơ duyên mới được chọn lựa tham gia.

Lần này tất cả đệ tử Trúc Cơ kỳ trên dưới các danh môn chính phái đều tề tựu đông đủ.

Ước chừng khoảng mấy ngàn người.
Hề Hoài nhàm chán quan sát ba ngày, tới ngày thứ ba thì thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Noãn Yên Các yêu cầu mọi người tham gia đều phải mặc y phục xanh lá.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi cũng diện một đạo bào xanh lục, tóc bới chỉnh tề, cố định trên đỉnh đầu một phát quang bằng ngọc.

Từ trên xuống dưới toát ra khí chất sạch sẽ, tố nhã.
Lúc hai người đang xếp hàng đăng ký thì Hề Hoài đứng dậy rời khỏi đình hóng gió tiến tới.
Trì Mục Dao vẫn đang mải xếp hàng thì nghe loáng thoáng người bên cạnh thì thầm: “Ba người kia phải đệ tử ma môn không?”
“Đúng rồi, nghe nói lần rèn luyện trước hắn lại cứu người.

Nên giờ là khách do Quan Nam Thiên Tôn mời đến.”
“Ánh mắt hắn dễ sợ ghê…”
“Chết! Hắn đang tới đây, đừng có nói hắn nghe thấy rồi.”
Tông Tư Thần thấy thế liền cười giải thích: “Cô nương đừng sợ, chúng ta không cắn người đâu.”
Mấy cô nàng nghe xong càng bị doạ sợ hết hồn, vội vàng lẩn tránh.

Nhưng Tông Tư Thần là một kẻ lắm lời, hắn tiếp tục mặt dày bắt chuyện cùng các cô, ít nhất cũng tán gẫu được vài câu.
Riêng Tùng Vị Việt vẫn ngồi yên trong đình hóng gió lật xem từ điển.

Hắn thề bằng được phải vượt qua cha hắn, không thể thất học mãi được.

Có điều xem từ điển hình như hơi quá sức, hắn xem mà mắt mờ tay run, ngáp ngắn ngáp dài.
Theo bản năng, ánh mắt Trì Mục Dao dừng lại ở chỗ Hề Hoài.
Dáng người cao lớn của hắn hôm nay đã đổi y phục, chắc là đặt chân vào Noãn Yên Các rồi không thể không nhượng bộ một chút.

Hôm nay hắn cũng mặc một thân y phục tông xanh, có điều…
Pháp y hắn mặc vẫn là màu đen, chỉ có áo khoác là màu xanh lá đậm, đậm tới nỗi sắc đen lấn át, phải đứng dưới nắng mới nhìn được chút ánh xanh.

Trên vải thêu hoa quỳnh trang trí.

Áo choàng hắn khoác trên vai có gắn lông chim, dưới nắng sẽ lấp lánh ánh ngũ sắc thiên lục, tạo cảm giác như hiệu ứng lazer.
Cảm giác vô cùng…cáu kỉnh.
Hề Hoài tới bên cạnh Trì Mục Dao, cúi người xuống, nhìn chằm chằm Trì Mục Dao bằng một ánh mắt ngả ngớn.
Trì Mục Dao theo bản năng ngửa người ra sau né tránh, dáo dác nhìn quanh.

Anh thấy tất cả các đệ tử tới ghi danh lẫn đệ tử Noãn Yên Các đều đang dồn sự chú ý về phía bọn họ liền trở nên hoảng loạn.
Hoàn cảnh này làm Trì Mục Dao tưởng mình xuyên thư đến truyện thanh xuân vườn trường, trên đường gặp phải học sinh quậy phá, xung quanh lại không có ai có thể hỗ trợ.
May thay Hề Hoài chỉ ghé mắt nhìn anh một chốc vậy thôi chứ chẳng nói gì.

Hắn đứng bên cạnh Trì Mục Dao cùng nhau xếp hàng.
Trì Mục Dao càng không muốn cùng hắn tán gẫu, ngoan ngoãn yên phận đợi đăng ký cho xong.

Sau đó thì cầm thẻ bài đi vào bên trong, đi trước là đệ tử dẫn đường.
Trên đường đi thì thẻ bài trong tay Trì Mục Dao bị Hề Hoài giựt phắt lấy.

Hắn nhìn số phòng của Trì Mục Dao xong thì trả lại cho anh, sau đó xoay người đi thẳng.

Từ đầu tới cuối hai người vẫn chưa nói với nhau một lời nào.
Y Thiển Hi cảm thấy rất khó hiểu, cô truyền âm hỏi Trì Mục Dao: “Hắn xem số phòng của đệ làm gì? Lẽ nào muốn theo tới phòng đệ luôn sao?”
Câu hỏi này làm Trì Mục Dao chột dạ, hai chân mềm nhũn ra ngay lập tức, đầu gối tự dưng run rẩy, còn thấy lâm râm đau..


Bình Luận (0)
Comment