Đêm đến.
Mặt trời chìm xuống phía tây, tinh tú dâng tràn trời cao.
Một bóng áo đỏ sậm xẹt nhanh qua không trung, quẹt thêm chút màu sắc vào bức tranh phong cảnh nhàn nhạt của Noãn Yên Các.
Hề Hoài mới vừa đáp xuống đất, còn chưa kịp trụ vững, JiuJiu đã bay khỏi tay hắn lượn ra ngoài.
Hề Hoài hoảng hốt, sợ làm mất linh thú bản mạng của Trì Mục Dao, vội vàng lục tìm trong Vạn Bảo Linh xem có gì bắt nó lại không.
Ai ngờ JiuJiu chẳng đi đâu xa, chỉ lượn một vòng trên trời rồi trở ngược về bên cạnh Hề Hoài.
Nó đứng trên vai hắn, lắc lắc thân mình ra chiều rất phấn khích.
Không giống bị bắt cóc một chút xíu nào.
Lợi dụng mấy ngày Trì Mục Dao phải tham gia kiểm tra phân hạng, Hề Hoài muốn tranh thủ nghiên cứu JiuJiu một chút, tìm xem trên người nó có dấu vết của Huỷ Long Diễm không.
Trì Mục Dao bằng cách nào che giấu Huỷ Long Diễm hoàn hảo tới vậy.
Thực quá đáng ngờ.
Hề Hoài lấy ngón trỏ vuốt vuốt lông trên cổ nó, hỏi: “Chủ nhân ngươi thông minh lắm mà sao ngươi ngốc thế hả?”
JiuJiu có thể cảm nhận được xúc cảm của người khác, nó biết câu này không phải lời hay ý đẹp gì nên giận dỗi xoay người sang hướng khác không thèm dòm mặt Hề Hoài nữa.
Nhưng nó vẫn không muốn rời khỏi vai hắn ta.
Hề Hoài mang JiuJiu vào phòng hỏi thăm: “Tra được gì chưa?”
Tông Tư Thần vừa nhanh chóng lật xem mớ sách trộm được từ Noãn Yên Các vừa trả lời: “Sách của Noãn Yên Các viết toàn mấy thứ vô nghĩa với lý thuyết suông.
Kiếm một câu có ích cũng không thấy.”
Tùng Vị Việt cũng cầm một quyển sách trên tay, tốc độ đọc của hắn thì khỏi cần so với ai.
Hắn vừa ngó sách vừa lẩm bẩm: “Trong này nói đều là cái gì…a…làm sao mà cái gì cũng không có vậy?”
Tông Tư Thần ném phứt cuốn sách trong tay, chép miệng than thở: “Ghi chép về linh sủng thực sự quá ít ỏi.
Noãn Yên Các cũng như chúng ta không có đam mê gì với linh sủng cả.
Muốn phá vỡ cấm chế trên người con chim này e rằng chỉ có cách tới Ngự Sủng Phái hỏi thăm thôi.”
Hề Hoài thấy ý tưởng này hết sức bất khả thi, hắn ngồi xuống mặt mày cau có hỏi: “Không lẽ ta đem linh thú bản mạng của bọn họ tới môn phaí của bọn họ, nhờ họ bài trừ cấm chế của nó?”
Tông Tư Thần đi tới trước mặt Hề Hoài, hắn cúi xuống nhìn JiuJiu, ủ rũ nói: “Phải làm sao để tra xét được linh lực của nó đây.
Có cả tỉ loại linh thú, mỗi loại lại có đặc điểm khác nhau.
Trong sách đề cập nhiều loại lắm nhưng ai đời lại đi lấy chim hoàng anh làm bản mạng linh thú kia chứ? Tác giả viết sách chắc không ngờ được chuyện khó vậy cũng có người làm…Thật sự bó tay.”
Hề Hoài nghiêng nghiêng đầu nhìn JiuJiu nói: “Ta chỉ muốn xem trong cơ thể nó có Huỷ Long Diễm không thôi.”
“Biết biết.
Nhưng không phải bị vướng cấm chế sao?”
Thật ra hôm trước lúc qua đêm ở phòng Trì Mục Dao, Hề Hoài đã lén kiểm tra JiuJiu.
Hắn sử dụng pháp khí giảm thanh, rồi đợi Trì Mục Dao ngủ say, lôi JiuJiu ra tra xét linh lực trong cơ thể nó.
Hề Hoài tưởng tra xét linh lực của linh sủng với người giống nhau.
Ai ngờ rót linh lực vào trán JiuJiu xong, thì chỉ thấy cái bụng căng tròn của nó thêm núng na núng nính, ngoài ra chẳng có phản ứng gì.
Hoá ra người và linh thú không giống nhau, nhất là những con đã kết linh khế với con người, trở thành linh thú bản mạng.
Chúng nó có thể mang cấm chế do chủ nhân thiết lập.
Tùng Vị Việt dẹp mớ sách vở, lại gần nhìn chằm chằm JiuJiu bằng thái độ ngờ vực: “Một con chim hoàng oanh nhỏ xíu vậy mà lại đi lấy nó làm linh thú bản mạng? Nó đánh nhau được hả ta? Rồi lúc muốn tấn công thì đi mổ người ta hay gì?”
Tông Tư Thần nghiêm túc ngẫm lại: “Chưa từng thấy Trì Mục Dao dùng tới nó.
Lần nào nó cũng ngồi đó như thể…canh gác.
Không sai, chính là canh gác.”
Hề Hoài lại hỏi: “Vẫn chưa tra được chút gì sao?”
“Cũng được một chút.
Hoặc là chủ nhân ra lệnh cho nó giải trừ cấm chế, hoặc nó tự nguyện giải trừ để sử dụng linh lực trong trạng thái chiến đấu.”
Ba người sốt ruột vây quanh một con chim.
Tùng Vị Việt lười động não, hắn triệu ra Nắng Chiều nói: “Để ta đập cho nó mấy nhát.
Bị tấn công sẽ buộc nó phải giải trừ cấm chế tự vệ thôi.”
Hề Hoài lập tức đưa tay bảo vệ JiuJu: “Bậy bạ! Nếu nó thật sự chỉ là một con chim hoàng oanh bình thường thì chẳng phải sẽ bị ngươi đánh chết sao?”
Tùng Vị Việt xách búa nôn nóng: “Vậy ngươi tính coi làm sao bây giờ? Tiểu sư tỷ của Trì Mục Dao không phải hiền đâu, đối diện ngươi mà còn dám rút dao.
Thấy linh thú bản mạng của sư đệ bị mất thì thể nào con bé đó cũng lại tìm tới Vũ Diễn Thư bù lu bù loa.
Sau đó cả môn phái nháo nhào lên đi tìm một con chim.
Cuối cùng tìm ra con chim đang trong tay chúng ta thì ăn nói thế nào? Thấy nó béo nên bắt về nướng ăn chắc?”
JiuJiu bị mấy lời này làm cho bất mãn, nó xoè cánh ra “jiu” một tiếng.
Sau đó đập cánh bay lên.
Ba người ngẩng đầu nhìn nó bay cao quá cả nóc nhà, không một ai dám mạnh tay bắt về sợ làm nó bị thương.
Cả ba đều là tu giả có tư chất tốt, sơ sẩy một chút lỡ có gì thì nguy.
Vì vậy bọn họ đứng tại chỗ thả linh lực, dùng tay điều khiển hoặc tung ra pháp khí dạng võng hòng chụp lấy nó.
Đừng thấy JiuJiu béo mà xem thường, nó tuy béo nhưng bay lại rất nhanh.
Ba người cuối cùng phải dùng tới khinh thân thuật mà vẫn không ai bắt được nó.
Nó còn nhắm chuẩn ngay đầu Tùng Vị Việt mà “bẹt” một bãi…
Tùng Vị Việt tốt xấu gì cũng là thiếu cung chủ một cung của Khanh Trạch Tông, hắn kịp trở tay phủ kết giới lên đỉnh đầu.
Nhưng nhìn một mớ nhoe nhoét đang từ từ tràn lan trên đầu mình cũng quá là gớm ghiếc.
Tông Tư Thần cười ha hả: “Hahaha nó có tuyệt chiêu kìa.
Chúng ta xem thường nó rồi.”
Tùng Vị Việt nhảy vội ra thật xa, động tác nhanh nhẹn như khỉ.
Hắn đáp xuống bằng tư thế ngồi xổm trên mặt bàn, chân giẫm lên một quyển sách.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn rồi cảm thấy giẫm lên sách vở hơi thiếu tôn trọng, nhấc chân lấy sách ra.
Tuy sách xem không hiểu gì, nhưng dù sao cũng là tri thức.
Tùng Vị Việt cầm cuốn sách lên vỗ vỗ cho tản bớt bụi, nói tiếp: “Tên Trì Mục Dao này cũng thú vị, chui vô Ngự Sủng Phái không tu luyện gì tử tế đã đành, bản mạng linh thú thì đi chọn một con chim hoàng oanh.
Thiếu chí tiến thủ tới thế là cùng.”
Hề Hoài rũ mắt trả lời: “Người nào chí nấy, hắn chỉ thích sống theo cách khác thôi.”
Tông Tư Thần gật đầu, phân tích thêm: “Cho nên, cách sống mà hắn thích mới hoàn toàn bất đồng với ngươi.
Có phải một phần do vậy nên hắn mới nhất định không thừa nhận dù biết rõ ngươi đang đi tìm không? Nếu bị ngươi tìm thấy nhất định cuộc sống sẽ hoàn toàn thay đổi.
Khanh Trạch Tông trước nay đều rất loạn, hắn ở bên cạnh ngươi đương nhiên cũng phải trải qua cuộc sống như vậy.
Mà đó đâu phải cuộc sống mà hắn muốn.
Nếu vậy, năm lần bảy lượt hắn lảng tránh ngươi cũng chả có gì lạ.”
Hiện tại giữa hai người bọn họ coi như cũng rõ ràng một chuyện.
Hề Hoài tìm A Cửu không phải để trả thù hoặc chém giết, nếu không chẳng cần phải làm mấy chuyện lao đầu đi bảo vệ tất cả mọi người chỉ vì muốn bảo vệ một mình A Cửu.
Chỉ cần nhìn Hề Hoài là biết trong lòng hắn thích A Cửu tới mức nào.
Giữa hai người chỉ thiếu một lời giãi bày mà thôi.
Hiện tại Tông Tư Thần phân tích cho Hề Hoài hiểu, cũng là muốn tốt cho tương lai của cả hai.
Tùng Vị Việt nghe xong cười cười hỏi lại: “Làm sao ngươi chắc được Trì Mục Dao chính là A Cửu? Lỡ thiếu tông chủ thấy hắn xinh đẹp nên nhất mực cho rằng hắn là A Cửu thì sao? Nếu không sao hắn lại có thể nguỵ trang kín kẽ đến thế? Nếu vậy cần gì tìm A Cửu nữa, A Cửu thiệt nhìn thấy thiếu tông chủ cả ngày theo đuổi một tiểu mỹ nhân vậy chắc cũng trốn biệt luôn.”
“Thì là…” Tông Tư Thần hơi do dự: “Lúc ở trong trận có A Cửu, lần trước đối diện với mụ già Nhàn Duyệt cũng có A Cửu.
Hai lần đều trùng hợp có mặt, đối chiếu lại với điều kiện phù hợp còn ai nữa đâu.
Nếu không phải Trì Mục Dao chẳng lẽ lại là Tịch Tử Hách?”
Hề Hoài ngồi nghe hai người phân tích qua lại mà mặt mày tái mét.
Chừng nào chưa có đáp án xác định, chừng đó lòng hắn chưa thể an yên.
Trái tim hắn như lục bình trôi dạt giữa dòng, bấp bênh không nơi nương tựa.
Ánh mắt Hề Hoài vẫn dõi theo JiuJiu từ nãy tới giờ, thấy nó lượn mấy vòng rồi lại sà xuống đậu lên vai hắn.
Thậm chí còn đứng trên vai Hề Hoài nhảy lên mấy cái thị uy với Tùng Vị Việt.
Gan cũng to đấy nhỉ?
Tùng Vị Việt cả giận, đứng lên mắng mỏ: “Nó dám khinh ta sao? Dựa vào đâu mà xấc láo thế hả?”
Tông Tư Thần cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Dựa vào thiếu tông chủ che chở nó chứ đâu.
Mà coi bộ nó thích thiếu tông chủ lắm luôn.”
Hề Hoài giữ JiuJiu trên tay, một lần nữa độ nhập linh lực dò xét những vẫn chẳng phát hiện được gì.
Lát sau, những pháp khí nào có vẻ hiệu quả đều đã bị hắn lôi ra thử hết ráo, nhưng vẫn chẳng tiến triển chút nào.
Cả ba bọn họ đều rầu rĩ, chỉ đành bỏ cuộc.
Tùng Vị Việt thở dài: “Xem ra cách này chơi không vô rồi.”
Hề Hoài mang JiuJiu trở về.
Hắn không đưa JiuJiu tới chỗ Y Thiển Hi mà thả nó trong phòng của Trì Mục Dao.
Sau đó đóng kín tất cả cửa sổ, sợ nó bay mất.
Chưa đầy một canh giờ sau, Y Thiển Hi đẩy cửa phòng Trì Mục Dao tiến vào thì thấy JiuJiu đang đậu trên bình phong nghiêng đầu nhìn mình.
Cô lập tức chạy lại ôm lấy nó, mắng: “Mày làm sao mà về được đây? Tao tìm mày muốn khùng lên luôn.
Huhuhu!”
Vì muốn để cho JiuJiu và hồ ly của mình hít thở một chút không khí trong lành, tội nghiệp tụi nó cả ngày ở trong túi linh sủng muốn nghẹt thở, nên Y Thiển Hi tìm tới sau núi.
Kết quả là JiuJiu đột nhiên mất tích, Y Thiển Hi lo lắng phát điên.
Cô lao đi khắp ngóc ngách Noãn Yên Các để tìm nó, nơm nớp lo sợ nó bị người ta bắt đi làm bia luyện tập hoả đạn, hoặc bị ngta đánh trúng gì đó.
Người đầu tiên cô tìm tới nhờ giúp là Vũ Diễn Thư.
Vũ Diễn Thư gọi ra mấy đệ tử khác hỗ trợ, bọn họ chia nhau khắp nơi tìm kiếm.
Y Thiển Hi hết cách rồi đành tới phòng Trì Mục Dao xem sao thì phát hiện JiuJiu bình an ở đó.
Cô ôm lấy nó khóc nức nở, ầm ĩ cả nhà cửa.
Vũ Diễn Thư đứng bên cạnh có chút lúng túng, đưa tay định an ủi rồi lại rút tay về.
Anh vốn không giỏi chuyện mấy chuyện này.
Vũ Diễn Thư phát truyền âm phù nhắn cho các đệ tử khác rằng bọn họ tìm thấy JiuJiu rồi.
Sau đó anh quan sát bốn phía rồi nhận xét: “Cửa sổ vẫn đóng chặt nên loại trừ khả năng JiuJiu tự bay vào.
Có người mang nó tới đây.”
Lảng sang chuyện khác công nhận có hiệu quả, Y Thiển Hi lập tức thôi than khóc, hỏi thăm: “Nó bị người khác bắt đi thật sao?
“Xem ra là đúng như vậy.
Sau đó họ đã mang trả lại.”
“Là đám người Khanh Trạch Tông làm đúng không?”
“Không biết nữa.”
Y Thiển Hi quẹt quẹt nước mắt, giậm chân tức giận: “Cái đồ háo sắc! Cái thứ mê trai! Thấy sư đệ ta đẹp cái là động tâm tư.”
“Trì sư đệ tham gia kiểm tra mấy hôm rồi.
Sư muội chăm sóc tốt cho JiuJiu đi, còn ta sẽ để ý mấy người bọn họ.
Vũ Diễn Thư nói xong thì chỉ vào JiuJiu, hỏi: “Nó có bị thương ở đâu không?:
Y Thiển Hi xem xét một lượt, chân mày hơi nhíu lại, trả lời: “Không sao.”
“Vậy tốt rồi.
Thôi ta đi trước.” Vũ Diễn Thư cảm thấy trai đơn gái chiếc không nên ở chung một phòng quá lâu liền tìm cớ đi khỏi.
Sau khi Vũ Diễn Thư đi rồi, Y Thiển Hi mới xem xét lại cấm chế trong cơ thể của JiuJiu, gia cố lại lại một lượt.
Xem ra JiuJiu đúng là bị người khác bắt đi.
*
Trì Mục Dao rung đùi ngồi trong phượng hoàng đình, nhìn các tu giả khác xôn xao.
Trái ngược với sự khẩn trương của bọn họ, thái độ bình tĩnh của Trì Mục Dao không thích hợp cho lắm.
Phượng hoàng đình gồm cái đình nằm kế bên nhau.
Cái ở giữa cao hơn một chút, mái đình xếch lên hình cánh cung, hai cái hai bên như một đôi cánh đang dang rộng.
Trì Mục Dao ngồi bên trong cái đình hình lục giác, gió thổi nhè nhẹ đem đến làn hương cỏ cây.
Trong Cửu Cửu Lưu Ly Tháp, mỗi tầng đều có rất nhiều pháp trận.
Tu giả tham gia bắt buộc mỗi tầng phải qua được ba pháp trận.
Phá giải được ba pháp trận mới được lên tầng kế tiếp.
Sau ngày thứ nhất, Trì Mục Dao tự mình lên được tới tầng thứ ba.
Vừa vào pháp trận đã thấy đám người Minh Thiều Lạc trong trận.
Anh cảm thấy trước mắt tối sầm.
Đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Kỳ thực từ lúc gặp được Mộc Nhân, Trì Mục Dao đã đoán được pháp trận phân bổ có quy luật, sớm muộn gì mình cũng sẽ đụng phải cô ta.
Còn Minh Thiều Lạc thấy Trì Mục Dao lên được tầng thứ ba thì hết cả hồn, nếu không chắc đã chẳng nhìn chằm chằm Trì Mục Dao lâu tới vậy.
Đợi chuẩn bị mọi thứ ổn thoả, Minh Thiều Lạc tự nhiên trở thành người lãnh đạo, dẫn dắt mọi người phá trận.
Pháp trận ở tầng thứ ba phức tạp hơn rất nhiều.
Như pháp trận này chẳng hạn, bên trong ảo ảnh mà chẳng khác gì cảnh thật, có gió lành lạnh, có hương cỏ cây, có cả đình ngồi hóng mát.
Sương mù chưa tan đi, trước đình có một bụi cỏ xanh đang đung đưa theo chiều gió, cành liều rũ ngang bờ sông, trên đá phủ đầy rêu xanh.
Một vùng trời đất hữu tình.
Trận này là mê trận.
Sương mù quấy nhiễu khiến người ta không thể phân biệt rõ phương hướng.
Mọi người cứ luẩn quẩn mãi một chỗ, đi mãi đi mãi cũng không thấy được điểm cuối, thậm chí còn có vẻ như đã về lại chỗ bắt đầu, nhưng cũng không hoàn toàn giống hẳn.
Mê trận rút kiệt sức người lạc vào trong đó.
Nếu như không tìm được mắt trận sẽ vĩnh viễn kẹt lại trong trận, không thể rời đi.
Trận này quá bình yên, bình yên tới nỗi bọn họ không biết phải thế nào xuống tay, thậm chí không nhìn ra được nơi nào có khả năng là mắt trận.
Trì Mục Dao nhàm chán nhìn bọn họ xôn xao.
Pháp trận kiểu này anh còn lạ gì, Hợp Hoan Tông am hiểu nhất là dùng ảo thuật mà trong trận lại có chứa ảo thuật.
Thế nên Trì Mục Dao vừa nhìn qua đã tìm được sơ hở.
Nhưng anh không muốn tranh công với Minh Thiều Lạc, càng không muốn hợp tác cùng với mấy người này.
Có điều ngồi chờ đợi mãi như vậy cũng hơi mỏi mệt.
Cuối cùng Trì Mục Dao không đợi nổi nữa, đứng dậy cùng mọi người xem xét phá trận.
Trì Mục Dao loanh quanh chỗ mắt trận nghiên cứu.
Cùng lúc đó nghe được những người khác xì xầm: “Tên Ngự Sủng Phái kia ngồi bên thềm đá cả buổi trời rồi đó.”
“Đừng nói hắn nghĩ cái thềm đó là mắt trận nha.”
“Ta có qua đó xem rồi, thấy cũng chẳng có gì khác biệt.
Đúng là đi ké theo lên.
Đã vậy còn không buồn giả vờ làm việc.
Chả hiểu sao hắn lên được tới ba tầng.”
“Lúc nãy thì ngồi ngây ra, giờ thì ngồi dòm cái thềm đá.
Buồn cười chết đi được.”
Mộc Nhân từ xa tiến lại gần cắt ngang: “Sao các ngươi biết hắn không nghiêm túc quan sát?”
Thấy Mộc Nhân nói đỡ cho Trì Mục Dao, bọn họ vội vàng im miệng.
Minh Thiều Lạc đang ở gần đó, cô ta giả lả: “Sao thái độ ngươi đối với hắn lạ vậy? Từng gặp nhau rồi sao?”
“Ừm, có gặp một lần.” Mộc Nhân không muốn nhiều lời.
Hắn cũng thôi không để ý tới Trì Mục Dao nữa tiếp tục tìm kiếm.
Mộc hệ linh căn của Mộc Nhân khá xuất chúng.
Hắn vào bên trong đình hóng gió khoanh chân đả toạ, thả thần thức tương liên cùng cỏ cây xong thì cũng cảm nhận được vị trí khác lạ.
Các tu giả khác trong trận cũng đang dùng những phương pháp khác nhau để tìm kiếm.
Lên được tới tầng thứ ba đương nhiên không phải những kẻ ất ơ.
Mộc Nhân mở mắt ra thì chạm phải ánh mắt của Trì Mục Dao.
Hắn còn hơi xấu hổ nhưng vẫn đi lại chỗ Trì Mục Dao.
“Tại sao ngươi…” Mộc Nhân muốn hỏi Trì Mục Dao vì sao không thẳng tay phá trận thì nhìn thấy Minh Thiều Lạc.
Hắn lập tức hiểu chuyện, không hỏi thêm gì nữa tự mình ra tay phá giải.
Trong nháy mắt, trời đất biến đổi.
Ngày đêm luân phiên, trăng sáng treo cao, ngàn ánh sao rơi rụng khắp chân trời như lá mùa thu.
Phượng hoàng đình biến mất, cỏ cây biến thành mặt đất.
Từ chỗ mắt trận mở ra một thềm đá kéo dài vô tận, không nhìn thấy điểm cuối.
Một hàng trống cùng lụa đỏ bay phấp phới dưới ánh trăng.
Trống đỏ, mặt trống bằng da trâu, điểm xuyết nơi cổ trống và viền trống bằng màu hoàng kim.
Lụa đỏ vờn quanh chín chín tám mốt chiếc trống.
Lụa bay, trống cũng di chuyển theo.
Lúc này trong trận vang lên tiếng đàn, giai điệu du dương, tiết tấu rõ ràng.
Bọn họ vẫn còn ở trong mê trận, lụa đỏ để quấy nhiễu, bóng đêm cũng để phân tâm, làm người ta khó mà tìm ra quy luật biến hoá của pháp trận.
Pháp trận này mỗi lần chỉ được lên một tu giả đánh trống, phải đánh đúng nhịp, đúng khắc.
Người này buộc phải tinh thông âm luật, từ trong âm luật suy ra phương hướng mới có thể tìm được đúng trống cần phải đánh.
Trận này khỏi sợ thừa nước đục thả câu.
Những tu giả không hiểu âm luật tự biết bỏ cuộc, bọn họ đứng một bên đợi xem những người khác phá trận.
Minh Thiều Lạc từ lúc mới vô vẫn luôn giành quyền chỉ huy, nhưng mắt trận thứ nhất lại chẳng phải do cô ta phá.
Giờ đây cô ta muốn lấy lại thể diện nên xung phong đi trước: “Ta lên thăm dò.”
Trì Mục Dao không vội vàng, anh nhìn Minh Thiều Lạc tiến vào trong trận, lắng nghe tiếng đàn tìm kiếm phương vị.
Mặc dù tính tình Minh Thiều Lạc đỏng đảnh, điêu ngoa.
Nhưng tư chất cô ta không hề tệ, là Thổ hệ đơn linh căn.
Năng lực, nhan sắc, gia thế đều hơn người.
Cô ta bắt đầu múa theo điệu xoay tròn.
Tay áo lả lướt như hoa đào chớm nở.
Để phá trận phải đánh trúng tám mươi mốt nhịp, thiếu hay sai dù chỉ một nhịp cũng không được.
Nhưng nếu phá trận thất bại thì vẫn có thể thử lại một lần nữa.
Tám mươi mốt trống, tám mươi mốt nhịp, mỗi trống phải đánh trúng một nhịp.
Nhưng trống không đứng yên mà di chuyển liên tục, bắt nhịp không kịp cũng sẽ dẫn đến thất bại.
Những người vây xem bắt đầu cảm thán:
“Khó quá vậy.”
“Minh sư tỷ lợi hại ghê.
Nếu ta đi lên nội thả thần thức tìm ra một cái trống thôi đã cuống lên rồi.”
“Công nhận.”
Minh Thiều Lạc tiên phong lên đánh trúng được bốn mươi hai nhịp liên tục, tới nhịp thứ bốn mươi ba thì không theo kịp tiết tấu.
Lúc cần đánh xuống lại không bắt trúng được trống cần đánh nên thất bại trong luyến tiếc.
Cô ta ra khỏi trận thở dài than van: “Khó lắm luôn đó.”
Nói miệng vậy thôi chứ trong lòng cô ta đang giương giương tự đắc, cô ta biết mình làm không tồi chút nào.
Trận này Minh Thiều Lạc từng phá qua một lần rồi.
Nhưng lúc đó mắt trận thứ nhất do Mộc Nhân tìm được, cô ta không chú ý tới nên chỉ thấy trời đất biến đổi sang cửa thứ hai.
Cửa thứ hai mới là cửa khó, bọn họ thay phiên nhau lên thử.
Tốn mất hai ngày mới thông quan.
Bởi vì thử đi thử lại quá nhiều lần rồi, nên âm luật cô ta gần như đã thuộc nằm lòng.
Khi nãy Minh Thiều Lạc định một lần qua luôn để còn phô diễn thân thủ phi phàm, không ngờ vẫn hoảng loạn làm lạc mất một nhịp.
Nhưng cô ta chắc chắn rằng sẽ không có ai làm được tốt hơn cô ta.
Lần trước phá trận này chỉ có mỗi cô ta và Mộc Nhân qua được.
Mộc Nhân nhìn pháp trận nghiêm túc khen ngợi: “Pháp trận này cực khó, sư muội làm tốt lắm rồi.”
“Mộc sư huynh cũng lên luôn đi.”
“Ừm, được.” Mộc Nhân vừa nói vừa khinh thân thuật búng mình tiến vào trong trận.
Hắn cố gắng lắng nghe âm luật phá trận, lần này đánh trúng liên tục được mười bốn nhịp.
Những người khác cũng nhộn nhịp thử sức, sau đó thì nhộn nhịp thất bại.
Minh Thiều Lạc thấy Trì Mục Dao nãy giờ vẫn đứng yên lặng, nói: “Trì sư đệ cũng lên thử đi.”
Cô ta muốn tất cả mọi người phải lên làm thử, để bọn họ nếm trải được trận này khó tới bấy nhiêu, cho bọn họ biết cô ta lợi hại tới cỡ nào.
Cô ta thậm chí đã mơ mộng tới việc phá trận lần này truyền đến tai Tịch Tử Hách, làm Tịch Tử Hách có cái nhìn khác về cô ta.
Tịch Tử Hách vẫn luôn đam mê nhất pháp trận.
Trì Mục Dao gật đầu tiến lên.
Mộc Nhân căn dặn với theo: “Bình tĩnh thử nha.”
Anh quay đầu lại nhìn về phía Mộc Nhân, hắn bắt đầu thao thao thuyết giáo: “Sau này ngươi vượt lên thêm mấy tầng nữa, người khác nhất định sẽ hiểu ngươi.
Nên lúc này không cần quá cố sức, giữ tinh lực lại cho trận sau nha.”
Trì Mục Dao trả lời: “Ừm.
Ngươi nói đúng.”
Mọi người khó hiểu, hai người kia nói qua nói lại ám hiệu gì vậy?
Minh Thiều Lạc hơi chau mày, cô ta không ngờ Trì Mục Dao đi được tới pháp trận này.
Cô ta cũng khá tò mò thực lực thật sự của Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao đứng giữa trận lắng nghe âm luật, nhìn bao quát tất cả các trống rồi bắt đầu phá trận.
Để quyến rũ được lò luyện tốt, các đệ tử Hợp Hoan Tông đều phải tinh thông âm luật, thậm chí cầm kỳ thi hoạ cái gì bọn họ cũng phải học thông biết thạo.
Trì Mục Dao ở trong tông môn những tám chục năm, mưa dầm thấm lâu tự nhiên cũng thấu.
Tuy không thể sánh với các chị em khác, nhưng so với người ngoài thì chẳng hề kém cạnh.
Mỗi lần đánh trúng một nhịp trống là Trì Mục Dao sẽ để lại trên mặt trống một ấn ký hồng nhạt chỉ có đệ tử Hợp Hoan Tông mới nhìn thấy.
Đánh dấu như vậy sẽ loại trừ được dần những trống đã đánh rồi.
Trì Mục Dao uyển chuyển luồn lách giữa trống trận, xoay người bắt đầu nhảy múa.
Ánh trăng lành lạnh, mái bạc thấp thoáng, trên tóc, trên áo Trì Mục Dao cũng như được phủ lên một lớp ánh bạc.
Tiếng đàn nhịp nhàng, dáng múa uyển chuyển, bóng hình xinh đẹp tuyệt trần giáng từng nhịp dứt khoát xuống mặt trống, lụa đỏ tung bay lên cao.
Thân ảnh của Trì Mục Dao thoắt ẩn thoắt hiện giữa lụa đỏ, tóc dài tung bay nhịp nhàng cùng vạt áo phấp phới.
Trì Mục Dao ném ra một viên linh thạch làm bàn đạp để nhảy cao lên.
Chân vừa chạm, linh thạch vỡ tan, nội lực của linh thạch trong nháy mắt đã bị hấp thu, chỉ còn lại bụi đá vụn vỡ rơi như hoa lê bị xé làm nhiều mảnh.
Cảnh tượng đẹp đến không ngờ.
Đường Minh là người luôn si mê nhan sắc của Minh Thiều Lạc, giây phút này cũng không kiềm lòng được buông lời cảm thán: “Quá đẹp…”
Lời buột miệng thốt ra, lại chột dạ nhìn thấy Minh Thiều Lạc không vui, hắn vội vàng cất lại ánh mắt say mê.
Đường Minh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, che giấu đi vẻ thất thần vừa rồi.
Mộc Nhân xem Trì Mục Dao phá trận, ban đầu chỉ yên lặng đếm, tới khoảng nhịp thứ bảy mươi bắt đầu cao hứng bật thành tiếng.
Những người khác cũng đều nín thở hồi hộp mà xem.
Mấu chốt nhất vẫn là những nhịp trống cuối cùng!
“Bảy mươi, bảy mốt,…tám mươi, tám mươi mốt!” Nhịp trống cuối cùng, Mộc Nhân đếm rõ to, ngữ điệu ngập tràn kinh ngạc lẫn mừng rỡ.
Thành công!
Chỉ một lần đã thành công!
Gọn gàng, lưu loát, động tác như nước chảy mây trôi, chẳng đứt lấy một quãng.
Đếm xong Mộc Nhân thở phào nhẹ nhõm thay cho Trì Mục Dao.
Trước đây hắn vẫn luôn khinh thường anh, nhưng giờ thái độ đã chuyển hẳn sang tán thành.
Gặp được người thực sự có năng lực, hắn chẳng ngại nể phục.
Minh Thiều Lạc thấy Trì Mục Dao thuận lợi thông quan mà không tin được vào mắt mình.
Còn Mộc Nhân sau khi Trì Mục Dao phá trận thành công thì tràn ngập khí thế trở lại, định lên thử thêm một lần nữa.
Có vẻ là trong lúc Trì Mục Dao phá trận, Mộc Nhân bên ngoài cũng quan sát đúc kết được kha khá kinh nghiệm.
Tại sao lại như thế được?
Tên Trì Mục Dao này rốt cuộc là ai?
Sao có thể chứ?
Chỉ là một tên Ngự Sủng Phái phế vật mà thôi!
Sao có thể như vậy được?!!
Minh Thiều Lạc nhìn quanh những người khác, ai nấy đều kinh ngạc cảm thán màn phá trận này của Trì Mục Dao.
Có người khiếp sợ, có người nghi ngờ, có người suy sụp.
Nhưng tất cả đều kinh hãi tới tận một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Tên Ngự Sủng Phái này lợi hại thật.”
“Tự nhiên ta thấy gọi hắn là đệ nhất mỹ nhân tam giới cũng coi như danh xứng với thật đó chứ.
Hồi nãy lúc hắn đánh trống đẹp dã man luôn.”
“Không nghĩ nổi hắn chỉ cần một lần…”
*
Trì Mục Dao đã được truyền tống ra ngoài ngay sau khi phá trận thành công.
Đương nhiên không thấy được Minh Thiều Lạc tức giận tới cắn nát môi.
Anh đứng trong phòng một lúc lâu vẫn chưa chạm vào phiến đá truyền tống, chỉ đứng yên chống tay vào tường.
“Cái eo già của ta….a….đau…đau…đau quá!”
Trì Mục Dao đau tới không dám nhúc nhích, một tay đỡ eo, một tay chống vào tường đứng cả một lúc lâu.
Một chốc lát sau mới nhớ ra mình có năng lực trị thương liền trộm chữa trị cho chính mình.
Trì Mục Dao eo đau gối mỏi thành tật, không phù hợp nhảy múa như vậy.
Tật này là do năm đó ở trong huyệt động mà thành….