Nhân cơ hội em trai đến, Thanh Loan cũng là lấy cớ muốn cáo lui. Thế nhưng vừa định rời đi thì em trai đã cướp lời nói.
- Chị Thanh Loan lúc trước túc trực ngày đêm bên cạnh không chịu rời đi. Bây giờ đại ca Hồng Anh vừa tỉnh lại muốn bỏ đi là sao?
Lần này thêm cả Hồng Anh cũng đỏ mặt. Chàng cũng không ngờ người con gái này lại quan tâm chăm sóc mình đến vậy. Từ nhỏ chàng côi cút theo sư phụ lên núi luyện võ. Không có cơ hội tiếp xúc cùng nữ giới. Nên tính cách cũng có chút khô khan cứng nhắc. Nhưng sâu thẳm trong nội tâm vẫn là một người rất tình cảm.
Thanh Loan lại là một tuyệt sắc giai nhân. Trong lòng chàng cũng rất hâm mộ. Nhưng bảo chàng mở miệng ra thổ lộ, thì thà để chàng lên núi giết hổ còn dễ dàng hơn. Trước giờ tính cách chàng khẳng khái, là người nghĩa khí có ơn tất báo. Nên cuối cùng vẫn là mở miệng ra ngượng ngùng nói.
- Đa tạ nàng chăm sóc lúc ta thụ thương!
- Chút việc nhỏ này sao có thể so với ơn cứu giúp của tướng quân! Câu cảm tạ Thanh Loan không dám nhận! Đại ân của tướng quân chị em ta mãi mãi không quên!
- Chị Thanh Loan đừng lo, có đại ca Hồng Anh ở đây, kẻ nào cũng không dám bắt nạt chị em mình. Sau này đại ca hãy dạy đệ võ công. Đệ sẽ bảo vệ chị Thanh Loan lúc đại ca không có mặt! Đệ cũng muốn mạnh mẽ như đại ca. Đánh hết những kẻ dám ức hiếp chị Thanh Loan!
- À đúng rồi! Tốt nhất là chị Thanh Loan gả cho đại ca. Sau này hai người chúng ta cùng bảo vệ. Chị Thanh Loan sẽ tuyệt đối an toàn!
Người xưa thường nói những lời trẻ con đều là chân thật. Chúng thường nghĩ gì là nói nấy chứ không có ngại ngùng như người trưởng thành. Trong hoàn cảnh này, sự có mặt của Messi đã vô tình phá bỏ không ít rào cản giữa hai người. Giúp không khí khách sáo cũng tan biến chẳng còn. Hồng Anh cũng là bạo dạn hẳn lên khẽ nói.
- Đệ nói linh tinh gì thế! Thanh Loan là nữ hoàng Persian, sao có thể gả cho một kẻ thô kệch như ta!
- Có gì không được? Đệ là tân quốc vương Persian lại là em trai của chị. Đệ nói được thì là được. Huống hồ đệ thấy, ngoài đại ca ra. Chị Thanh Loan kẻ nào cũng không xứng!
Đến nước này thì khuôn mặt Thanh Loan đỏ bừng hết cả lên. Nàng da mặt mỏng nên xấu hổ vô cùng, vội vã lui ra ngoài. Trước khi đi còn mắng khẽ em trai.
- Đệ chỉ nói linh tinh là giỏi! Tướng quân là bậc đại tài, làm sao lại để ý đến ta. Hai người tiếp tục nói chuyện. Ta phải đi trước...
Nói xong chạy đi như một cơn gió. Nàng đã bật đèn xanh hết mức rồi. Hoa rơi hữu ý nhưng biết đâu nước lại chảy vô tình? Phận nữ nhi trong thời chiến loạn khác gì cánh bèo trôi dạt. Long đong lận đận biết đến nơi đâu. Dù người trong mộng tồn tại ngay trước mặt. Nhưng chắc gì họ đã để ý đến mình. Huống hồ nam nhân này vô cùng xuất sắc. Nữ nhi thầm thương trộm nhớ hắn có lẽ nhiều không đếm xuể. Tự ôm tương tư có khi lại làm khó xử cho cả đôi bên. Thà ôm khối mộng tình si một mình còn hơn phải đau khổ khi bị từ chối. Tâm tính nữ nhi thường lại mâu thuẫn như vậy đó.
Hồng Anh ngồi ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình dần đi khuất. Trong thâm tâm là bối rối vô cùng. Dù chàng có là gỗ đá thì làm sao không hiểu tâm ý của nàng. Nhưng tướng cầm quân chinh chiến sa trường, nay đây mai đó. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Lúc đó nàng sẽ phải ôm đau khổ dày vò mòn mỏi. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó tôi cũng khiến chàng đau đớn vô cùng.
Nàng mong manh như cánh hoa trước gió. Mà ngoài kia phong ba bão tố ngập trời. Chàng cũng muốn ôm nàng trong vòng tay bảo bọc. Nhưng liệu vòng tay có đủ lớn không? Kinh thành Tehran đã bị kẻ thù chiếm đóng. Còn có tướng quân Chipboy Chó Điên cùng quân sư Tuân Đen đang bị vây khốn trong tòa cô thành Aryan. Dù vạn đao phân thây chàng cũng quyết phải trở về. Trách nhiệm trên đôi vai chàng quả thật quá nặng nề. Chuyện nữ nhi tình trường đúng là chàng không dám mơ đến. Đành phụ một phen tâm ý của nàng. Hồng Anh cúi đầu giấu tiếng thở dài sâu kín.
Quốc vương Messi cùng nữ hoàng Thanh Loan ngồi trên chủ vị. Bên dưới đứng lần lượt một loạt các văn thần võ tướng còn lại của Persian. Uy vũ đại tướng quân Truy Mệnh và Võ hầu đại tướng quân Hồng Anh đứng đầu hai bên tả hữu.
Đây là cuộc họp cấp cao quan trọng của vương quốc Persian trong lúc dầu sôi lửa bỏng này. Nó được tổ chức tại tòa hùng thành Piran - biên giới cực Tây của đế chế. Mặt trận này hiện tại cũng đang rất căng thẳng. Đại tướng Lôi Lão Hổ của Babyliona đã tập kết mười bảy vạn đại quân tại biên giới địa phận Hamath của Hittite khi xưa. Chúng đã tổ chức những cuộc tấn công quy mô công chiếm những vùng đất xung quanh thành Piran. Chuẩn bị tấn công tòa thành này bất cứ lúc nào.
Nhất là từ khi tin tức kinh đô Tehran của Persian thất thủ truyền về. Bầu không khí khủng bố bao trùm. Đại chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Để phòng ngừa bất trắc. Uy vũ đại tướng quân Truy Mệnh đã lệnh toàn bộ mười một vạn quân đội dưới trướng tập kết hết vào trong thành sẵn sàng chiến đấu. Dù số lượng ít hơn địch nhân nhưng Truy Mệnh cũng rất tự tin có thể thủ thành vững như bàn thạch.
Nhưng mối nguy hiểm tiềm tàng lại đến từ phía sau. Nếu đội quân của tướng Viktor bình ổn xong kinh thành Tehran. Lại xua quân kết hợp với đế chế Shang hạ nốt tòa cô thành Aryan do Chipboy Chó Điên trấn giữ. Thì tòa thành này cũng sẽ trở thành một tòa cô thành.
Thành Piran có thể coi như thành lũy cuối cùng của vương quốc Persian. Có thể nói vương quốc này đã sắp đi đến bên bờ diệt vong. Chủ trương của tướng Truy Mệnh là co cụm phòng thủ chặt tòa thành. Liên kết cùng quân đội của Tổng tư lệnh Pantheon của liên quân Greek - Macedonia đang giao chiến phía Sinop, đánh bại quân đội Babyliona và Egyptiana đang chiếm đóng lãnh địa vương quốc Hittite. Sau đó sẽ mượn lực lượng liên quân kéo về giải phóng Persian.
Có thể nói chủ trương này vô cùng hợp lý trong tình hình hiện tại. Thế nhưng Võ hầu tướng quân Hồng Anh lại không đồng ý. Chàng muốn chia một nửa binh lực kéo về chiếm lại kinh thành Tehran phá thế cô lập cho thành bang Aryan. Sau đó hội quân với Chipboy Chó Điên chống lại sự liên thủ của tướng Shenlong - Shang và Viktor - Babylion. Từ đó dần chiếm lại các vùng đất đã mất.
Phải nói chiến lược của Hồng Anh cũng là vô cùng hợp lý nhưng nó lại không phù hợp với một Persian đã suy yếu vô cùng. Chính vì thế tướng Truy Mệnh là kịch liệt phản đối.