Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 15

“Bạch!”

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đồng thời quay đầu lại.

“Lankers, gặp cậu thật tốt.”

Bạch Hành cười híp mắt cùng Lankers chào hỏi, ngay cả Tiểu Ngân cũng gật đầu.

Lankers khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, đỏ hồng. Đôi mắt to tròn xoe trợn tròn lại càng thêm tròn, “Các anh tại sao ở chỗ này!”

Dĩ nhiên là ngữ khí mang theo một chút tức giận, ủy khuất cùng chất vấn.

“Bọn tôi chưa nói à?” Bạch Hành âm thanh ôn nhuận rõ ràng mang theo ngữ khí kinh ngạc, “Hai người bọn tôi cũng muốn tham gia cuộc thi này mà.”

Lankers chán nản, mệt cậu lúc trước còn thương tâm nửa ngày, thật vất vả quen được bạn đã nhanh như vậy liền phải chia ly, không nghĩ tới, không nghĩ tới hai người bọn họ vậy mà cũng tới tham gia cuộc thi!

Xoa xoa đỉnh đầu màu nâu của đứa nhỏ đang giận dỗi, Bạch Hành cười giải thích, “Xin lỗi, bọn tôi không phải cố ý gạt cậu. Chỉ là muốn cho cậu một điều bất ngờ, thật đó.” Thực sự không có ý khác.

Mắt to tròn xoe hướng nhìn ánh mắt chân thành của Bạch Hành, một hồi lâu sau, mới ngập ngập ngừng ngừng mở miệng.

“Vậy, về sau không được như thế.”

“Được.” Bạch Hành cười đáp ứng.

Tiêu Ngân trầm mặc đi theo bên cạnh Bạch Hành, nghe y cùng Lankers nói nói cười cười, thẳng đến Bạch Hành lặng lẽ vươn tay ra nắm tay hắn, giương mắt nhìn về khuôn mặt tươi cười như mộc xuân phong của Bạch Hành, trong ánh mắt mới hiện lên một tia thần sắc ấm áp.

“Bảo trì thể lực.”

Sau khi lại chạy một lúc, Tiểu Ngân tiến đến bên tai Bạch Hành nói, hơi thở nóng hầm hập quét qua trên vành tai trắng nõn của Bạch Hành, cảm giác ngưa ngứa làm anh không khỏi run lên.

Co rụt cái cổ, Bạch Hành theo ánh mắt Tiểu Ngân nhìn thấy Lankers có chút thở không nổi mới hiểu được hắn nói không phải mình.

“Tập trung cho cuộc thi đi, nếu nói chuyện, thì đợi lúc khảo khí trên học viện ma vũ còn có rất nhiều thời gian.”

Bạch Hành ôn hòa nói.

Lankers đầu nhỏ gật gật, nhìn về phía Bạch Hành cùng Tiểu Ngân khí định thần nhàn trong ánh mắt mang theo hâm mộ cùng – tràn đầy sùng bái?

Bạch Hành dở khóc dở cười nhìn thấy mắt ngôi sao của Lankers lại xuất hiện – có cần khoa trương như vậy không?

Đường núi dài đằng đẵng mà gian nan thật không có quét hạ bao nhiêu người, người đến trường học này không phải thiên tài thì chính là nghị lực siêu cường, thậm chí còn có nhiều người trẻ tuổi đều có đủ cả hai.

“Muốn hỗ trợ không?”

Bạch Hành thấy Lankers chạy mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn cũng trở nên đỏ hồng, hô hấp lại thêm dồn dập làm anh lo lắng tên nhóc này giây tiếp theo có thể hay không ngạt thở.

“Không, không cần.”

Lankers âm thanh khàn khàn nói, hiện tại cậu mỗi một câu nói, hít thở một lần, cũng nghĩ thấy cuống họng vô cùng đau đớn, ngay cả ngực cũng trận trận co rút đau đớn. Nhưng mà! Cậu vẫn muốn tự mình hoàn thành cuộc thi lần này, tuyệt đối sẽ không dựa vào lực lượng của người khác.

Đã sớm chú ý tới ánh mắt kiên định của Lankers, biết cậu sẽ nói như vậy Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được ánh mắt tán thưởng, Bạch Hành đưa tay triệu hồi một quả cầu nước, Tiểu Ngân làm nóng sơ qua một chút ném cho Lankers.

“Vậy uống một chút nước đi, —— hãy uống một ngụm, từ từ nuốt xuống cổ họng, thông thông yết hầu.”

Bạch Hành nhanh chóng ngăn cản muốn một ngụm đem cầu nước nhét vào miệng của Lankers.

“Ừm.”

Lankers nghe lời từ trên cầu nước hút một ngụm, đem nước ngậm ở trong miệng, từng chút từng chút xuống cổ, cảm giác được cổ họng bị đau được nước làm dịu mà dễ chịu hơn, không khỏi lại cảm kích nhìn bọn họ một cái.

Bạch Hành mỉm cười nhận lấy mà ngượng ngùng, Tiểu Ngân vẫn là trầm mặc mà đối đãi.

Bọn họ ba người vẫn luôn ở vị trí giữa đội ngũ, thành tích này vẫn giữ thẳng đến khi bọn họ hoàn thành cuộc thi.

“Hộc hộc, chúng ta, hộc hộc, đến ——”

Lankers nghiêng nghiêng ngã ngã chạy đến trước mặt giám khảo đứng ở gần đó, thở dốc phì phò nhưng khó nén hưng phấn nói, vốn giọng nói là mang theo một chút đồng âm thanh thúy cũng trở nên khàn khàn.

Giám khảo mặc y phục võ sĩ dáng người thẳng tắp tựa như Tùng Bách chống gió sương, đồng dạng trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa cùng biểu tình cổ vũ vỗ vỗ vai của cậu trai hưng phấn, cũng không nghĩ cái vỗ này đem Lankers vốn là nỏ mạnh hết đà chụp cho nằm sấp xuống.

Giám khảo trợn tròn mắt, nhanh tay lẹ mắt vớt giữ một phen Lankers ngã xuống, trên mặt không khỏi mang theo thần sắc xấu hổ và lo lắng.

Tiểu Ngân ngoài ý muốn chủ động tiến lên từ trong tay giám khảo tiếp nhận Lankers, cẩn thận kiểm tra một chút, đối với Bạch Hành lo lắng nói: “Quá mệt mỏi, đang ngủ.”

Bạch Hành nhẹ nhàng thở ra lại cũng thấy có chút dở khóc dở cười lúc này mới đi đến trước mặt giám khảo, “Ngại quá, cậu ấy là bạn của chúng tôi. Chỉ là quá mệt mỏi, vì thế, không liên quan đến anh.”

Tên nhóc này thật sự là chạy đến mơ hồ, bọn họ chính là thí sinh ban ma pháp, chạy đi qua trước mặt giám khảo ban vũ kỹ làm cái gì?

Đối phương nghe vậy cào cào tóc màu vàng, người vốn vô cùng anh tuấn bởi vì động tác này mà mang theo vài phần cảm giác ngốc ngốc, trong đôi mắt màu xanh lục chứa đầy yên tâm, “Vậy được, cậu ấy không có việc gì thì tốt, tôi thì không sao.” Nói xong, giản lược có chút tò mò cũng không lại thất lễ hỏi: “Hai người các vị là thí sinh ban vũ kỹ sao?”

Bạch Hành bật cười quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Ngân, lắc đầu, rõ ràng thấy được thần sắc kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Ba người chúng tôi đều là thí sinh ban ma pháp.”

“Thể lực của hai anh như vậy, tôi còn nghĩ rằng——”

“Ha ha, nếu nói là ban vũ kỹ, làm thế nào cũng không thể chạy đi lên nhẹ nhàng đâu.” Dù sao thuật trọng lực chính là dựa vào thực lực của mỗi người mà phóng ra, “Xin hỏi, anh là học trưởng hay là lão sư vậy?”

“À, đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Yate Lunders học viên năm hai ban vũ kỹ.”

Yate Lunders rất thân thiện vươn tay, Bạch Hành cũng thân thiện vươn tay, hai tay nắm nhẹ, rõ ràng có thể cảm giác được gan bàn tay của Yate Lunders phủ kín vết chai.

“Thật vui khi được quen biết anh, bất quá,” Bạch Hành mang theo chút áy náy hướng Yate Lunders ý bảo cô gái giám khảo hệ ma pháp đang kêu gọi, “Chúng tôi phải đi qua bên kia.”

Yate Lunders không để bụng khoát khoát tay, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa cùng Bạch Hành giống nhau.

“Không sao, các anh nhanh đi thi. Về sau có rất nhiều thời gian nói chuyện, tôi ở khu phía Đông dãy A phòng 205, nếu có chuyện gì thì đi tìm tôi, đương nhiên, tìm tôi chơi cũng rất hoan nghênh.”

Lời này, ngược lại cùng anh mới vừa rồi nói với Lankers giống nhau.

Bạch Hành bật cười cùng Tiểu Ngân vẫn còn khiêng Lankers cùng nhau đi hướng qua địa điểm cuộc thi thứ hai của ban ma pháp.

“Người kia có gì không đúng sao?”

Bạch Hành hỏi trong lòng, nếu không phải có gì không đúng, với cá tính của Tiểu Ngân sẽ không chủ động như vậy tiến lên ôm lấy Lankers.

“Không có ác ý, nhưng, nguy hiểm!”

Tiểu Ngân không chút suy nghĩ đưa ra một kết luận như vậy.

Bạch Hành cảm thấy hiểu được, người kia ôn hòa sợ chỉ là biểu hiện đi, không giống mình, từ trong ra ngoài đều không nóng không lạnh như vậy. Anh ngược lại không nghĩ tới Tiểu Ngân nói chính là sai, đối với phán đoán của Tiểu Ngân, anh sẽ không hoài nghi.



“Thí sinh ban ma pháp tập trung ở đây, nhóm thí sinh ban ma pháp tập trung ở đây.” Một người dáng người thon mảnh, cô gái dung mạo đẹp dáng tốt đứng lên trên một đài cao tạm thời, rõ ràng thoạt nhìn qua là một cô gái rất có khí chất thục nữ, âm thanh lại vô cùng trong trẻo vang dội, nhưng khi nói thì âm thanh giòn tan, nghe như có một cỗ năng động, nhất thời làm cho người ta cảm giác cả người cô tràn đầy sức sống.

Nhóm thí sinh hệ ma pháp tản ra khắp nơi tự nghỉ ngơi dần dần tụ tập lại với nhau, mọi người thì thào thì thầm, không ít người đang đoán thân phận của cô gái này.

Tiểu Ngân khiêng Lankers cùng Bạch Hành ba người cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, dù sao dáng người Tiểu Ngân tuy rằng nói không bằng kẻ cơ bắp, nhưng cũng vô cùng chắc khỏe – hơn nữa cùng ma pháp sư ở đây so sánh qua, hắn cư nhiên đi theo ma pháp sư qua bên này, nhìn thấy Lankers trên vai hắn cùng Bạch Hành bên người, mọi người lại bắt đầu đoán chàng trai dáng người cao lớn dung mạo tuấn mỹ băng lãnh này có phải là tiễn bạn tốt mà đến không. Bởi vì khí chất của hắn nhìn thế nào cũng không giống người hầu, hơn nữa cuộc thi của trường học ma vũ Hoàng gia Forde quy định phải bằng bản lĩnh của bản thân, một khi phát hiện người khác hỗ trợ, lập tức phán định không đủ tư cách.

“Vị bạn học này, ban vũ kỹ bên kia cũng đã bắt đầu cuộc thi. Bạn đem cậu trai trên vai đó đặt ở đây đi, chúng tôi sẽ chiếu cố cậu ấy.” Cô gái trên đài rất nhiệt tình nói.

Phụt – Bạch Hành không nhịn nổi nữa bật cười. Mà Tiểu Ngân nguyên nhân bởi vì dáng người mà bị ‘Kì thị’ thả Lankers trên vai xuống.

“Ta là thí sinh ban ma pháp.”

Trên mặt lạnh lùng trả lời nói.

Cô gái kia ngược lại cũng không nổi giận cùng xấu hổ, có chút hồn nhiên gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, “Phải không? Ha ha, bạn lớn lên khỏe mạnh như thế tôi còn tưởng rằng là ban vũ kỹ bên kia đó, he he, tốt tốt, một anh chàng xinh đẹp như vậy có thể vào ban của chúng ta, nhìn xem chính là hưởng thụ nha.”

Nghe cô gái xinh đẹp nói như vậy, xung quanh nhất thời vang lên một trận tiếng cười vang thiện ý, nhóm nữ thí sinh lại đối với lời của cô gái trên đài rõ ràng là vô cùng tỏ vẻ đồng ý, hại Tiểu Ngân nhất thời trở thành cái đinh trong mắt phần đông nam sinh.

Bạch Hành từ trong tay Tiểu Ngân tiếp nhận Lankers, ôm vào trong ngực, lay vai cậu đem cậu đánh thức.

“Ưm ư – tôi còn muốn ngủ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận tràn đầy vẻ mặt thèm ngủ, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng có chút vểnh lên, đầu nhỏ nhắm thẳng trong gáy cổ của Bạch Hành chui vào. Trên chân cũng không có sức, cả người chui tiến vào trong lòng ngực của Bạch Hành, để anh nâng mình lên.

Đứa nhỏ này – Bạch Hành một tay đỡ thắt lưng thon nhỏ mềm dẻo của Lankers, một tay nâng mông nhỏ thịt nung núc của cậu, nhất thời lại không nhẫn tâm đánh thức cậu. Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân vào lúc Lankers hướng chui trong lòng ngực Bạch Hành đã bắt đầu trừng mắt, hiện tại thấy ánh mắt Bạch Hành, lập tức đi đến trước mắt, vươn tay phải xách áo của đứa nhỏ kia, đem cậu tóm ra, trên tay trái trống không xuất hiện một cái bóng nước – chính là đã hạ thấp nhiệt độ – hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lankers tạt lên ——

“Oa a——”

Lankers bị lạnh giật mình, sợ hãi la tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng còn nhỏ nước.

“Cuộc thi bắt đầu.”

Bạch Hành tiến lên giúp cậu lau lau mặt, thuận tiện nhẹ nhàng ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn hạ thủ cảm xúc rất tốt, làm cậu càng thêm thanh tỉnh.

“Tỉnh táo chưa?”

“Rồi.”

Mắt to màu xanh da trời ngập nước nhìn Bạch Hành ôn nhu, đầu nhỏ gật một cái.

Bất tri bất giác, cậu trai xinh đẹp của nhóm ba người đặc biệt này trở thành tiêu điểm mọi người chú mục.

Tiểu Ngân không sao cả, Bạch Hành thì lại là hậu tri hậu giác, vì thế Lankers – rất thường xuyên bị người chú mục, cho nên trước mắt hoàn toàn không phác giác cái gì dị thường.

Bạch Hành có chút đau đầu nhìn nhìn mọi người xung quanh mãnh liệt giương mắt nhìn ba người bọn họ, trong suốt a trong suốt, thật sự là một chuyện không dễ dàng.

“Xin hỏi, không phải muốn thi sao?”

Âm thanh ôn nhuận trong trẻo truyền vào trong tai mọi người, cô gái đứng ở trên đài xem diễn nhìn rất sung sướng mới phát hiện chính sự của bản thân còn chưa có lo liệu.

“Được rồi được rồi, không cần nhìn ba người bọn họ nữa, về sau mọi người là một hệ, còn không phải muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy sao.” Bạch Hành hắc tuyến, đây là cái lời gì? —— “Hiện tại, chúng ta bắt đầu cuộc thi. Nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, bất nam bất nữ đứng ở giữa.”

Vừa dứt lời, phần phật một cái, hai hàng đội ngũ ngay ngắn có trật tự thành hình, ở giữa không còn lại một người.

“Tôi tên là Diana Stirling, là huynh trưởng nữ sinh năm hai hệ ma pháp, cuộc thi còn lại chia làm ba mục, chế ngự ma pháp, uy lực ma pháp cùng tốc độ thi thuật, chỉ cần các bạn đạt tiêu chuẩn trong một mục là có thể tiến vào trường học học tập.”

Thấy dưới đài không ít người lộ ra biểu tình kinh hỉ, Diana cũng cười nói: “Đừng cho rằng như vậy rất đơn giản nha, nếu không cố gắng hoàn thành đến lúc đó nếu bị loại khỏi thì đừng trách tôi không nhắc nhở các bạn. Học viện ma vũ Hoàng gia Forde chúng ta cũng không nhất định muốn thiên tài, bởi vì trong lịch sử rất nhiều cường giả đều là dựa vào chuyên cần và chịu khó đạt được thành công, nhưng muốn tiến vào chốn trường học này thì nhất định phải có sở trường, cho dù hiện tại còn chưa đạt được, cũng phải làm cho các lão sư thấy được quyết tâm cùng cố gắng của các bạn. Ở chốn trường học này, có thiên tài trời sinh, bọn họ ở dưới sự dạy dỗ vĩ đại của giáo sư trở thành cường giả ngẩng đầu ra trường, trở thành tồn tại mọi người kính ngưỡng, nhưng cũng có rất nhiều thiên tài cần mẫn, thiên phú của bản thân bọn họ cũng không phải quá xuất sắc, thậm chí là bình thường mà thôi, nhưng thông qua cần cù và khắc khổ, cũng ngẩng đầu ra khỏi trường, được mọi người dùng ánh mắt tôn kính và hâm mộ vây quanh. Vì thế, cho dù thiên tư như thế nào, tại học viện ma vũ hoàng gia Forde đều có thể tự mình tìm được phương pháp học tập thích hợp, ở nơi đây làm khởi điểm cho giấc mộng thành tựu hướng thành công của bạn!”

Một hồi lời nói hùng hồn mỗi người trẻ tuổi dưới đài ý chí chiến đấu sục sôi, trên mặt tràn đầy thần sắc kích động, giống như tiến vào học viện ma vũ Hoàng gia Forde thì có ý nghĩa tựa như bọn họ đã thành công.

Lankers khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ, nắm tay nắm chặt, trong ánh mắt tràn ngập kích động nhìn chằm chằm Diana trên đài, một bộ hình dáng nhiệt huyết dâng trào.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua nhau, rất có loại cảm giác mọi người say duy độc ta tỉnh.

“Như vậy, tiếp theo là do huynh trưởng nam sinh năm hai Tean Lehman đến dẫn dắt các bạn tham gia cuộc thi chế ngự ma pháp.”

Nói xong, một người nam sinh trên dưới hai mươi tuổi vóc dáng vừa phải cả người tràn ngập phong độ người trí thức xuất hiện ở trước mắt chúng thí sinh.

“Vậy thì, mọi người đi theo tôi đi.”

Nói xong những lời này, anh mỉm cười, diện mạo vốn hơi lộ vẻ bình thường bởi vì nụ cười này vậy mà mang theo một ít cảm giác mị hoặc, nhóm nam sinh còn chưa cảm giác ra sao, không ít nữ sinh bởi vì nụ cười này mà trong khoảng thời gian ngắn ngốc tại chỗ.

Học viện ma vũ Hoàng gia Forde thật đúng là không đơn giản a. Không biết là một vài người lộ ra đặc biệt xuất sắc, hay là học viện đặc biệt đào tạo nhân vật lợi hại?

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân tâm linh tương thông đồng thời nhìn về phía đối phương, cho dù là cái dạng nhân vật gì, ở trước mắt hai người bọn họ đều không có tính uy hiếp.

“Bạch, Tiểu Ngân, chúng ta đi thôi.”

Lankers hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía trước.

“Vẫn luôn quên hỏi, Lankers, cậu là ma pháp sư hệ gì?”

“Hệ Thuần quang.”

Bạch Hành gật đầu, “Ừm, cái này rất thích hợp với cậu. Lankers là đứa nhỏ tốt bụng.” Thiện lương, thuần khiết.

Lankers hiếm khi liếc trắng mắt, “Tôi nhớ rõ chúng ta chính là lớn như nhau.” Chẳng qua Bạch Hành cùng Tiểu Ngân quả thực rất có cảm giác người lớn a – nghĩ đến mình ở trước mặt bọn họ tính trẻ con, không khỏi lại vỗ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.

Bạch Hành chỉ cười không nói.

“Hai người các anh là gì?”

“Tôi là hệ thủy và hệ phong, còn Tiểu Ngân, là hệ hỏa và hệ quang.”

Lankers mở to miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Ngân.

“Làm sao vậy?”

“Ách, bình thường thuộc tính ma pháp cùng tính cách một người ít nhiều sẽ có chỗ phù hợp với nhau, tính cách Tiểu Ngân thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được anh ta là hệ hỏa.”

Lankers rất thành thật ăn ngay nói thật, vì thế cậu làm sao cũng không thể tưởng tượng được Tiểu Ngân lạnh như băng cư nhiên là hệ hỏa?!

“Việc này a, một người là không thể chỉ nhìn bề ngoài, Tiểu Ngân tuy rằng tỏ vẻ lạnh lùng —”

“Nhưng mà, trên thực tế nội tâm của anh ta rất nhiệt tình.” Lankers rất khẳng định mở miệng, nhìn về phía Tiểu Ngân – nghe được lời của cậu, Tểu Ngân đen mặt.

Bạch Hành bật cười, nhìn xem cậu, “Không, nội tâm anh ấy cũng lạnh như băng, chẳng qua đối với người nhận định sẽ rất tốt. Tuy rằng sẽ không nói điều gì, nhưng lại luôn dùng hành động thực tế để thể hiện quan tâm của anh ấy.”

Nói xong, ánh mắt ôn hòa mềm mại nhìn về phía Tiểu Ngân, đối diện với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy của hắn, hai người liền như vậy nhìn xem lẫn nhau, Bạch Hành cũng quên mất lời mình muốn nói.

Lankers nhìn xem Bạch Hành lại nhìn xem Tiểu Ngân —— “Như vậy, Bạch Hành chính là người Tiểu Ngân nhận định à?”

“Ừ, tôi rất may mắn đi, chúng tôi là người thân duy nhất của nhau.”

“Ừ – cảm giác hình dáng của hạnh phúc dường như rất tốt.”

“Lankers cũng là người bạn duy nhất của tôi và Tiểu Ngân a. Vì thế cũng là người chúng tôi nhận định.”

Bạch Hành xoa xoa đầu nhỏ của cậu, ôn nhìn nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bởi vì một câu của mình mà trở nên cao hứng lại thỏa mãn.
Bình Luận (0)
Comment