Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nằm ở trên giường có một thời gian trò chuyện câu đáp không không, từ từ tia buồn ngủ tìm đến. Đôi mắt hẹp dài dần dần nhắm lại, chỉ chốc lát liền truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Tiểu Ngân giương mắt nhìn gương mặt ngủ của y trong chốc lát, ở trên cái trán của y in một cái hôn khẽ, cẩn thận đem Bạch Hành dịch chuyển vào trong lòng mình, cũng theo đó nhắm mắt lại.
Qua không biết bao lâu, Bạch Hành tỉnh lại khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt ngủ của Tiểu Ngân gần trong gang tấc, không lên tiếng cũng không động, chỉ là lẳng lặng rúc vào trong lòng của hắn.
Tiểu Ngân mặc dù lúc mỗi lần làm đều rất kịch liệt hơn nữa phải thật lâu, nhưng cũng không cần phải mỗi đêm đều muốn. Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân Đại Chiến, ở phương diện này hắn vẫn duy trì một tập tình sói nào đó, tỷ như nói cách mỗi một đoạn thời gian mới có thể động dục, một khi động dục thì phải rất lâu rất kịch liệt, nhất định phải làm đến tận hứng mới có thể buông tha cho bạn đời.
Bạch Hành nghĩ đối với điểm này anh nên may mắn, dù sao cách mỗi một đoạn thời gian còn có một ngày không thể rời giường cùng mỗi ngày đều chỉ có thể nằm ở trên giường vẫn là có khác nhau rất lớn, anh hoàn toàn tin rằng, cho dù mỗi ngày đều làm, Tiểu Ngân cũng có thể làm mình không dậy nổi – thật sự là bi ai của người đàn ông a! Mọi người rõ ràng đều là đàn ông…
Ai, anh dù sao cũng là người thôi, đương nhiên không thể cùng dã thú so sánh được.
Lập tức, ý thức được mình suy nghĩ miêu tả cái gì Bạch Hành dở khóc dở cười bắt đầu nhớ lại mình có phải là cùng vị tiên sinh họ A tên Q có quan hệ huyết thống.
“Có người đến.” Tiểu Ngân đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi trong suốt màu xanh biếc không có một chút mơ hồ, thanh tỉnh tựa như hắn không phải vừa mới bừng tỉnh.
Tiểu Ngân nói xong một hồi, Bạch Hành chợt nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập hướng phòng ở bọn họ đi tới.
“Bạch, Tiểu Ngân.”
Là Rooney!
Bạch Hành và Tiểu Ngân chưa từng nghe qua được ngữ khí lo lắng nôn nóng như vậy của cậu ta.
Hai người lập tức đứng dậy.
“Mời vào.”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Vong Linh dị động! Trước theo tôi đi, vừa đi vừa nói.”
“Muốn mở hội nghị tác chiến?” Đi theo phía sau Rooney, nhìn thấy phương hướng cậu dẫn đường, Bạch Hành có chút kinh ngac hỏi, hai người bọn họ từ sau khi bộc lộ rõ thân phận luôn luôn bị xem là bên ma thú, hội nghị tác chiến gì đó liền không tham gia qua.
“Ừ. Không biết vì sao Vong Linh bên kia đột nhiên bắt đầu ngừng công kích, nhưng việc này thì không có khả năng, bởi vì từ trong Đại Chiến trước Vong Linh cấp thấp cho tới bây giờ đều là vật hy sinh của Vong Linh, mặc kệ có bao nhiêu Vong Linh cấp cao ở chúng nó đều sẽ vĩnh viễn tấn công. Có tình báo nói chúng nó đang tập kết, tựa như có người hình như đang chỉ huy.”
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua lẫn nhau, ánh mắt Tiểu Ngân sâu không thấy đáy, Bạch Hành còn lại là kinh ngạc vạn phần.
Tiến công của Vong Linh luôn luôn không có phương pháp gì, chiến thuật dã man ngay cả đám thú không am hiểu chiến thuật cũng khinh bỉ.
Vong Linh cấp thấp chỉ biết ngây ngốc đi tới cùng công kích, Vong Linh cấp cao đều mạnh ai nấy làm.
Lần này, bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có thể là bởi vì có Rooney dẫn dắt, thật không có trải qua thông báo bọn họ liền đi theo Rooney tiến vào lều chủ tướng, trong chớp mắt, Bạch Hành rõ ràng cảm giác được bầu không khí ngưng trệ một chút.
Không ít người đang dùng ánh mắt không hiểu nhìn xem hai người bọn họ.
“Hừ!” Tiểu Ngân hừ lạnh một tiếng, đối với ánh mắt đủ màu nhìn về mình thật không thích.
“Bạch, Tiểu Ngân, các cậu rốt cục đến đây.”
Nguyên soái Weson tự mình tiến lên nghênh đón, ngữ khí cùng trước kia không chia thành hai loại.
“Nguyên soái Weson.” Bạch Hành cung kính chào hỏi, Tiểu Ngân cũng gật đầu.
Đột nhiên, Tiểu Ngân cau mày.
“Sao vậy?”
“Lại có Vong Linh Thánh cấp đi tới, không hề ít.”
Lời của Tiểu Ngân làm các tướng lĩnh đang ngồi thay đổi sắc mặt, hiện tại pháo đài Snow ngoại trừ Thánh cấp Bạch Hành con người thuần gốc này ra, toàn bộ Thánh cấp đều không thể chỉ huy ma thú.
Viện binh còn chưa tới.
“Chúng ta nếu không thì đến xem.”
Bạch Hành hỏi.
“Trước không cần, bọn nó còn chưa có tiến công. Huống hồ bên kia còn có Long tộc ở, bọn nó mặc dù ngoại trừ Vong Linh Cốt Long không dễ ra tay đối phó, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn thấy Vong Linh tổn thương sinh linh trên đại lục.”
“Tìm chúng ta chuyện gì?”
Tiểu Ngân không khách khí hỏi, lấy tuổi và từng trải của hắn thật sự không tất yếu đối với Nguyên soái Weson cung kính, bình thường khách khí đã rất được rồi.
“Chúng ta muốn hỏi có thể hay không đem quân đoàn ma thú đưa vào kế hoạch tác chiến?”
Nguyên soái Weson nghiêm túc mà chờ mong hỏi.
“Đó không có khả năng!” Tiểu Ngân quả quyết từ chối. Nếu thật sự đồng ý, như vậy đến lúc đó quân đoàn ma thú tuyệt đối trở thành vật hy sinh đối phó của Vong Linh Thánh cấp. Chưa nói đến, bất luận một chủng tộc trí tuệ nào trên đại lục cũng sẽ không để ý đem quân đoàn ma thú làm vật hy sinh, bởi vì ở trong mắt bọn họ, đám ma thú của rừng rậm Sương Mù căn bản là dã thú thực lực cường đại lại thông minh mà thôi.
Nguyên soái Weson không nói cái gì, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng kết quả này đối với ông mà nói cũng tính bên trong dự kiến.
Bạch Hành chú ý tới rất nhiều tướng lĩnh khác trong lều đều lộ ra thần sắc bất mãn.
“Nguyên soái, vì sao đột nhiên muốn đem quân đoàn ma thú đưa vào kế hoạch tác chiến, theo tôi được biết trong Đại Chiến trước kia cho tới bây giờ chưa làm qua như vậy?”
“Việc này ——” Nguyên soái Weson trầm ngâm, “Mọi người cho rằng có lẽ các cậu sẽ đồng ý, dù sao làm như vậy có thể làm cho rất nhiều người tránh được tử vong.”
“Cho dù đại giới là tử vong của ma thú sao?”
Bạch Hành gắt gao nhìn chằm chằm mắt của Weson, không đợi đối phương trả lời, anh liền tự mình mở miệng trước.
“Không cần trả lời, là tôi hỏi một vấn đề ngu xuẩn.”
Đối với con người mà nói nhiều ma thú chết một chút nói không chừng bọn họ ngược lại rất cao hứng.
Bạch Hành không thể trách cứ gì, làm nhân loại mà nói làm ra lựa chọn như vậy cũng không có gì sai. Thật sự! Bạch Hành thật cho rằng như vậy, nếu không phải anh từ thế giới khác mà đến, nếu không phải anh cho tới bây giờ là ở trong rừng rậm Sương Mù, nếu không phải Tiểu Ngân và đám ma thú kia, anh sẽ theo lẽ thường đương nhiên làm ra lựa chọn cùng với mấy người đang ngồi này giống nhau.
Thậm chí không xem như lựa chọn, tính mạng đồng loại của mình và tính mạng của dã thú, căn bản là không cần thiết phải lựa chọn. Không liên quan đến lương tri, chính là một loại bản năng, chủng tộc nào cũng sẽ có bản năng.
Chỉ có điều, anh hiện tại là đứng ở bên ma thú, cố tình lại là một loài người, trong lòng vẫn là không thể kiềm chế nghĩ thấy có chút bi ai.
“Xin hỏi,” Một tướng lĩnh trẻ tuổi anh tuấn đứng lên, trên mặt lộ vẻ thân thiết lại có chút nghi hoặc cười, “Bạch Hành tiên sinh là con người sao?”
Bạch Hành nắm chặt tay Tiểu Ngân một chút, ngăn lại dị động của hắn. Nhân vật như vầy, chính anh có thể giải quyết!
“Đúng vậy.” Luận về ôn nhuận bình thản chàng trai còn kém Bạch Hành rất xa, Bạch Hành sắc mặt bình thản ôn hòa trả lời nói. Anh thậm chí không có treo lên nụ cười ôn hòa bình thường cũng đã làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác bình tĩnh và ôn hòa từ trong xương cốt đi ra, loại khí chất này không lúc nào là đều làm cho người ta cảm thấy ấm áp mà bình tĩnh, khí chất bồi dưỡng ra cùng cậu xuất ra há chỉ cách biệt một trời, “Nhưng mà từ khi tôi đến thế giới này tôi đã ở trong rừng rậm sương mù.”
Đối với bên nhân loại mà nói Bạch Hành không thể nghi ngờ là một nhân vật quan trọng, anh thân là một con người nhưng là bạn đời của Vua ma thú, hơn nữa cùng phần đông ma thú Thánh cấp tình cảm khá tốt.
Vô luận là thầm kín hay là công khai, đây là lần đầu tiên Bạch Hành nói đến thân thế của mình, rất nhiều người đều dựng lên lỗ tai.
“Tôi ngay từ lúc đầu là một người cái gì cũng không trọn vẹn là người bình thường không có lực chiến đấu gì.” Bạch Hành cười nhạt lại ném trái bom tiếp theo, “Thực lực hiện tại hoàn toàn là dựa vào từ trong đấu tranh giữa sinh tử đổi lấy.”
“Nhưng mà ——” Anh không phải là bạn đời của Vua ma thú sao? Có bảo hộ của Vua ma thú vì sao còn cần liều chết liều sống đề cao thực lực của mình?
“Nếu tôi không cố gắng, nếu là phải nhu nhược dựa vào anh ấy để tồn tại, Tiểu Ngân đã sớm vứt bỏ tôi, có lẽ, anh ấy sẽ ra tay giết tôi chăng?” Bạch Hành cười vui vẻ, anh vì bản thân tự hào, anh hoàn toàn có tư cách đứng ở bên cạnh Tiểu Ngân!
“Ừm.” Không có phản bác, không có phủ nhận, Tiểu Ngân không chút do dự khẳng định lời Bạch Hành.
“Rừng rậm Sương Mù là một nơi rất tốt.” Bạch Hành dưới nụ cười ôn hòa kết luận. “Như vậy, ngài còn có nghi vấn sao?”
Chàng trai do dự một chút.
“Anh là quý tộc Hoàng đế bệ hạ phong không phải sao? Còn có Vua ma thú cũng vậy, thân là quý tộc…”
“Phụt…” Bạch Hành vui vẻ, đứa trẻ này nha, chơi rất vui, anh vô tội chớp mắt, “Thân là quý tộc thế nào? Tôi trên đường nghe người ta nói làm quý tộc, có thể tùy tiện khi dễ dân thường, cái gì cũng không cần làm còn có rất nhiều tiền và đặc quyền, bọn họ vẫn luôn nói quý tộc đều là khốn nạn, nhưng tôi và Tiểu Ngân tự nhận cũng không làm chuyện xấu, cho nên khi đức vua nói muốn cho chúng tôi làm quý tộc liền đồng ý. Còn có cái gì khác sao?”
“Thân là quý tộc phải đối với đức vua nguyện trung thành, phải nghe theo mệnh lệnh của đức vua.” Chàng trai làm hình dáng hùng hồn, chẳng qua vừa rồi Bạch Hành kia một phen châm biếm trắng trợn vẫn làm cho sắc mặt của cậu khẽ biến.
“Phải không? Vậy vì cái gì quý tộc không đem tất cả tài sản của mình đều giao cho đức vua đi, không phải muốn nguyện trung thành sao? Vậy nếu đức vua mệnh lệnh mấy quý tộc đem toàn bộ tài sản của mình nộp lên bọn họ cũng sẽ đồng ý sao?”
“Đức vua sẽ không làm như vậy…”
“Sẽ không? Hay là không dám?” Bạch Hành thu liễm nụ cười, mang theo châm chọc nhàn nhạt.
Chàng trai cầu giúp đỡ nhìn về phía những người khác, kết quả không ai để ý cậu.
“Cậu không phải muốn nói tôi là quý tộc nên nghe theo mệnh lệnh của đức vua, sau đó phối hợp với các cậu cuối cùng để cho quân đoàn ma thú nghe theo chỉ huy của các cậu…” Anh mở ra hai tay nhún nhún vai, thở dài, “Cậu có biết Tiểu Ngân sống bao nhiêu năm không? Mấy ma thú Thánh cấp này lại sống bao nhiêu năm không? Năm tháng dài như vậy đủ để làm một kẻ ngu ngốc lớn dần thành một trí giả, càng đứng nói vốn chúng nó còn có trí tuệ. Cũng được, chúng nó đích xác còn có dã tính của dã thú, nhưng điều đó là bởi vì bản thân chúng nó không muốn thay đổi, chúng nó thích trải qua loại cuộc sống đơn giản này. Đừng tưởng rằng chúng nó là ngủ ngốc, nói thật, nếu tôi thật sự trong lòng hướng bên nhân loại ôm tâm tình lợi dụng đi tiếp cận chúng nó, như vậy ngay cả lời cũng không cần phải nói, trực tiếp bị chúng nó từ bỏ. Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chúng nó sẽ mềm lòng. Tâm tư của tôi, ở trước mặt chúng nó là trong suốt.” Nói tới đây, Bạch Hành có chút buồn bực, “Cho nên, không nên muốn tôi làm chuyện bất lợi cho chúng nó. Trước không nói tôi sẽ không không làm, chính là tôi muốn làm cũng không thành công được.”
“Đi thôi, bên kia hình như có chút phiền toái.”
Bạch Hành sau khi nói xong, cả lều chủ tướng một mảnh trầm mặc, thẳng đến Tiểu Ngân mở miệng.
Trước khi lại bị kéo ra lều chủ tướng, Bạch Hành quay đầu lại.
“Người kia, chính là cậu, người vừa rồi hỏi tôi nói, có thời gian cậu có thể đến bên quân đoàn ma thú nhìn xem, tôi có thể cam đoan an toàn của cậu. Kỳ thật cũng không cần lo lắng, chút tâm tư kia của cậu, ở trước mặt chúng nó giống như chơi đùa, chúng nó cũng không có tứ so đo với cậu!”
Giỏi, trước khi đi còn làm cho nhà người ta không thoải mái một chút!
“Kai, sau khi trận chiến lần này chấm dứt cậu liền đi đến quân đoàn ma thú một chuyến.”
Một âm thanh già nua hạ quyết định.
Cái chàng trai tên là Kai vừa rồi hướng Bạch Hành hỏi lập tức nhảy lên, “Vì sao?” Cậu chính là mới đắc tội cái tên Bạch kia, sẽ chết người đó!
“Hoảng cái gì! Vừa rồi vị kia không phải nói sẽ cam đoan an toàn của cậu sao, thật sự là vô dụng! Ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, cậu còn sợ hắn ăn quỵt hay sao!” Ngoại trừ Nguyên soái Weson ra một vị tướng lĩnh già nhất quát lớn nói.
“A, được rồi.”
Kai cúi đầu ủ rũ đáp ứng, có biện pháp gì, kia chính là ông nội của cậu, lại là lãnh đạo của cậu, mặc kệ là ai thân phận đều làm cậu không có biện pháp từ chối.
“Khụ khụ, tôi nghĩ tôi có thể cùng Kai đi cùng.”
“Tam hoàng tử, việc này…”
“Yên tâm, không có việc gì.”
“Vậy được rồi.”
“Vậy Kai liền xin ngài quan tâm nhiều hơn.”
“Chúng ta hai người quan tâm lẫn nhau đi.”
“Nhưng mà tôi đến chỗ đó để làm chi a?”
“Đương nhiên phải đi nhìn xem ma thú Thánh cấp trong truyền thuyết, nhìn xem chúng nó rốt cuộc là bộ dáng gì, nếu có thể mò được một hai con thì tốt.” Lão Tướng quân vuốt râu vẻ mặt hướng đến nói.
Sụp đổ – ông nội ngài hơi quá đáng a, nếu vì tìm hiểu tình báo gì đó của đối phương con còn có thể ôm tâm trạng vì quốc gia đi hy sinh, nhưng mà ông đã cho con chút lý do như vậy, con cũng muốn làm lính đào ngủ a a a!!! – Chàng trai tên là Kai suy nghĩ tan vỡ.
“Bên kia xảy ra chuyện gì?”
“Vong Linh Thánh cấp ở quy mô lớn hướng bên này di chuyển.”
“Là cái gì?”
“Từ tốc độ thấy hẳn là Kỵ Sĩ Tử Vong và Kẻ Bất Tử.”
“Rất nhiều sao?”
“Không thua số lượng bên này của chúng ta.”
“Nếu nói như vậy Gấu con và Ưng con ở lại bên kia cũng không an toàn.” Bạch Hành trầm ngâm nói.
Tiểu Ngân khẽ ngừng lại, gật đầu.
Chiến đấu giữa Thánh cấp quả thật không phải hai nhóc con kia có thể tham dự.
“Làm sao bây giờ?”
“Đưa Maude đến đây!” Tiểu Ngân nói.
Vì sao là Maude?
…
Tiểu Ngân bỗng dưng tốc độ nhanh hơn, chỉ chốc lát đi đến chỗ tụ tập của ma thú.
Đám ma thú đều cảm giác được khí thế đối diện truyền đến, cho nên đều tụ cùng một chỗ, ngay cả Lôi Ưng và Cẩm Khâm đã khôi phục một bộ phận cũng đều tự mang theo tộc nhân ở trong không trung xoay quanh cảnh giới.
“Lão Gấu, Lôi Ưng, tôi muốn đem Gấu con và Ưng con tạm thời đưa đến chỗ người bạn loài người. Lôi Ưng, thân thể ngươi còn chưa có hoàn toàn khôi phục, lần này đi bảo vệ Gấu con và Ưng con.” Bạch Hành ra mặt bố trí nói.
Lôi Ưng nghe xong ở trong không trung không phục kêu vài tiếng.
“Người bạn kia của ta mặc dù đáng tin, nhưng thực lực cũng không cao, nếu nói thật sự có người muốn đoạt hai tên nhóc này anh ta cũng ngăn không được.”
Bạch Hành cũng không lo lắng, chậm rãi nói.
Tiểu Ngân hừ lạnh một tiếng, “Nhanh lên, trận chiến cũng sắp bắt đầu, chúng ta phải nhanh bắt tụi nó tống đi, sau đó lại đuổi trở về. Ai kêu ngươi chính mình ngu ngốc, lần trước bị thương!”
Bị lời nói châm chọc trắng trợn của Tiểu ngân đả kích Lôi Ưng ủ rũ bay xuống, đứng ở trên đất, cuộn lên một mảnh tuyết trên đất.
“Tốt lắm, đợi ngươi khỏe lên liền đổi lại Lão Gấu làm chuyện này, kỳ thật ngươi cũng không chịu thiệt.” Bạch Hành an ủi nói, “Lôi Ưng, ngươi có thể biến lớn thành như Ưng con không?”
Lôi Ưng kêu vài tiếng.
“Có thể, nhưng không chịu.” Tiểu Ngân phiên dịch.
Bạch Hành đảo cái xem thường, không cần nghĩ cũng biết tên muộn tao này chê như vậy không đủ uy phong, không thể thể hiện ra khí thế uy vũ của Ưng Vương hắn.
“Ưng Vương trọc đầu làm thế nào nữa cũng sẽ không có khí thế đi.” Nhịn không được nói một câu.
Kết quả, Lôi Ưng nghe xong, hoa hoa lệ lệ hóa thạch.
“Ơ, đả kích có lớn như vậy sao? Nếu không như vầy đi, ngươi xem lông vũ của ngươi còn có thể dài ra đúng không? Chỉ cần ngươi đồng ý biến nhỏ, ta khiến cho Tiểu Ngân dùng ma pháp hệ quang giúp ngươi thúc giục lông vũ dài ra, ngươi thấy thế nào?”
Lôi Ưng nghe xong liên tục gật đầu.
“Tiểu Ngân, ma pháp hệ quang có thể làm được không?”
“Chưa thử qua.”
……
“Chẳng qua, vì phòng ngừa ngươi làm được một nửa rồi chạy về, phải đợi ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này sau đó mới có thể thúc giục dài ra.” Bạch Hành nghĩ trước dỗ đã rồi hãy nói sau, dù sao đến lúc đó cho dù không có biện pháp thúc giục dài ra Lôi Ưng cũng không có biện pháp.
Lôi Ưng sửng sốt, lập tức kêu vài tiếng, dùng ánh mắt trắng trợn khinh bỉ Bạch Hành một phen, xoay người đem mông đối diện bọn họ.
“Hắn nói em đừng nghĩ lừa hắn, em về chút suy nghĩ cẩn thận này lừa hắn còn sớm lắm!”
Tiểu Ngân phiên dịch…
Lời này nghe quen tai…Bạch Hành cắn răng!
Tiêu Ngân vươn tay, một đạo ánh sáng trắng dừng ở trên đỉnh đầu Lôi Ưng, liền thấy lông vũ kia dài ra mắt thường có thể thấy được, cuối cùng Lôi Ưng lại biến trở về hình dáng ban đầu.
Hoan hô một tiếng, Lôi Ưng biến thành Ưng con nhỏ, oai vệ đứng ở bên cạnh con trai.
Ưng con chưa thấy qua ba ba như vậy, tò mò vỗ cánh đi qua, kết quả bị ba ba nó hung hăng ức hiếp một trận, đáng thương hề hề cọ cọ đến bên cạnh Gấu con làm nũng.
Móng vuốt nhỏ lông xù của Gấu con vỗ vỗ Ưng con, thật thà an ủi đồng bạn nhỏ.
“Đợi chiến đấu lần này kết thúc lại nhổ lần nữa đi, ha ha.” Bạch Hành ở trong lòng nói với Tiểu Ngân.
…
“Ba con này là gì? Cũng là ma thú Thánh cấp sao?” Maude mặt không chút thay đổi nhìn xem ba con trước mắt.
“Đúng vậy, hai con khác là người nhà.” Bạch Hành trả lời.
Maude gật đầu, “Hóa ra con ưng có thể sinh ra gấu sao? Ma thú của rừng rậm Sương Mù quả nhiên rất thần kỳ.”
…
“Tóm lại, trong trận chiến lần này hai tên nhóc này không thể tham gia, anh giúp đỡ trông chừng chúng nó.”
“Được.”
“Có phiền toái để cho nó giúp anh giải quyết.”
“Ừ.”
“Hai chúng tôi đi đây.”
“Được.”
Sau khi Bạch Hành đi, Maude đối với ba con ma thú trong phòng áp dụng phương thức nuôi thả tự do, cũng chính là trên cơ bản xem nhẹ tụi nó tiếp tục xử lý chuyện của mình.
Ưng con tò mò đi lại xung quanh, Lôi Ưng nhắm mắt dưỡng thần, Gấu con đã sớm tìm một chỗ thoải mái nằm ngủ, cục thịt nhỏ ghé vào chỗ mềm mềm ngủ đến thiên hôn địa ám.
Khi Tiểu Ngân và Bạch hành lại trở lại chiến trường, vừa lúc vượt qua một đội Kỵ Sĩ Tử Vong trận hình chỉnh tề cưỡi Yểm Mộng hướng về đám ma thú tiến lên.