Dáng người cao lớn rắn chắc, ngũ quan anh tuấn khắc sâu, một đầu tóc ngắn đen bóng, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy như đêm đen, một thân trang phục võ giả màu đen.
Vua của hắc ám – nhìn người đàn ông cách đó không xa cảm giác tồn tại rất mạnh, Bạch Hành trong lòng không hiểu sao xuất hiện mấy chữ này.
Khiến anh nhẹ nhàng thở ra chính là, bộ dạng của đối phương mặc dù cực kỳ xuất sắc, nhưng cũng không có như anh lo lắng cùng Tiểu Ngân cực kỳ giống nhau.
Bạch Hành vừa vẫn luôn lo lắng Vua Vong Linh đối với Tiểu Ngân quen thuộc như thế vừa loáng thoáng có một loại cảm giác kỳ quái tồn tại đó có thể hay không rất máu chó như là thân nhân của Tiểu Ngân.
May mắn không phải!
“Ngươi sắp phải tiến cấp Thần cấp.”
Tiểu Ngân chỉ nhìn hai mắt đối phương đã biết được.
Vua Vong Linh thoải mái cười, cánh môi mỏng mỏng thoáng câu lên, lộ ra một loại hương vị cao quý mà gợi cảm.
“Đúng vậy, chẳng qua còn cần một chút kích thích nho nhỏ. Ta phải cùng ngươi một trận chiến hẳn là có thể đạt tới đích.” Cùng biểu tình bình tĩnh tương phản, trong mắt hắn lộ ra một loại chiến ý mãnh liệt gần như điên cuồng, giống như một con thú mất đi lý trí, mong chờ muốn lao ra giết người.
“Hừ!”
Tiểu Ngân khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi muốn nói ta vì sao không sợ ngươi giết ta?” Đối phương cười, “Đến loại trình độ này, nếu không thể đột phá Thần cấp thì chết ở đây có sao đâu! Huống hồ, ta muốn đi, ngươi cũng không nhất định ngăn cản được ta.” Hắn dường như hướng về một chỗ nói, ánh mắt nhẹ nhàng mà liếc Bạch Hành một cái.
“Ngươi rốt cuộc có phải Vua Vong Linh không?” Bạch Hành đột nhiên chen vào một câu.
“Dựa theo nhận biết của các ngươi mà nói, đúng vậy.”
“Vì sao phải tiến công đại lục, nơi đây không có nguyên tố vong linh các ngươi thích, cũng không thích hợp các ngươi sinh tồn. Các ngươi thậm chí chưa từng nghiêm túc muốn lấy được thắng lợi! Vì làm cho sinh linh trên đại lục giúp ngươi củng cố thống trị?”
“Ha ha ha…,” Vua Vong Linh cười ha hả, “Ngươi rất thông minh, sức tưởng tượng cũng rất phong phú! Đương nhiên không phải nguyên nhân này, chẳng qua suy đoán của ngươi hơi dính một chút mép. Đúng rồi, các ngươi có thể gọi ta ——”
“Tiểu Hắc!”
Bạch Hành nhìn xem hắn một thân áo choàng đen, cố ý khiêu khích nói một câu.
“Hửm?” Người nọ rất có hưng trí nhướng cao mày, “Tên tương tự cùng Vua ma thú sao? Cũng được đó, còn rất thân mật ——”
Nói còn chưa dứt, đã bị Tiểu Ngân công kích đánh gãy.
Bạch Hành thấy thế, thật không có lo lắng ngược lại cười.
Dùng loại biện pháp này chọc giận Tiểu Ngân là vô dụng, cho dù chọc giận Tiểu Ngân hắn cũng sẽ không mất đi lý trí, ngược lại sẽ càng thêm bình tĩnh cùng tàn khốc.
Bạch Hành lui ra phía sau đến một chỗ khá xa, lúc nhìn xem bọn họ chiến đấu đồng thời cũng không quên nhớ phòng bị.
Nơi này cách vết nứt không gian có chút gần, nhưng gần đó tựa hồ bị tên ‘Tiểu Hắc’ kia làm sạch qua, không có một Vong Linh tồn tại.
Một chỗ như thế này tất nhiên là Vua Vong Linh đặc biệt chọn lựa, thực lực của chính hắn cũng đã so với Tiểu Ngân yếu hơn, nếu nói lại rời vết nứt không gian quá xa, vậy không phải muốn đột phá Thần cấp mà là muốn tìm chết. Nếu nói nơi này lại có một đoàn Vong Linh, Vua ma thú không có khả năng phát hiện không ra! Cho nên, Vua Vong Linh muốn dựa vào Tiểu Ngân đột phá Thần cấp, phải mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm một mình cùng Tiểu Ngân Bạch Hành gặp mặt!
Tiểu Ngân xông lên đi qua là một trảo, lợi trảo sắc bén lóe hàn quang mang theo ánh sáng trắng bạc bạc, đó nguyên tố quang nồng đậm tản mát ra hào quang.
Vua Vong Linh thật không có trốn tránh, mà là động thân mà lên, cơ thể xoay một cái nhanh nhẹn trốn qua móng vuốt của Tiểu Ngân, cánh tay duỗi ra đánh về phía đầu của Tiểu Ngan.
Cũng không có lui lại né tránh một quyền của Vua Vong Linh bao gồm lực lượng và nguyên tố Vong Linh, Tiểu Ngân trực tiếp ở trước người mình bày ra một trận phòng ngự loại nhỏ.
Một quyền trực tiếp ầm ở trên trận phòng ngự, nguyên tố quang màu trắng và nguyên tố Vong Linh màu đen triệt tiêu lẫn nhau phát ra âm thanh xì xèo.
Một mũi tên do nguyên tố quang tạo thành đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bắn về phía yết hầu của Vua Vong Linh.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù là Vua Vong Linh cũng không có thời gian tiến hành phòng ngự, chỉ phải buông tha cho công kích tường phòng ngự nguyên tố quang đã trở nên hơi mỏng, dứt ra lui về phía sau.
Tiểu Ngân cũng thừa dịp cơ hội này, phi thân lui về phía sau. Chân sau vừa mới rơi xuống đất, ra sức đạp trên mặt đất, cơ thể lại như mũi tên nhằm về phía đối phương. Hướng yết hầu của đối phương táp tới!
Tốc độ của hắn quá nhanh, cơ thể màu bạc như tia chớp giống nhau vọt qua. Lúc cơ thể Vua Vong Linh còn chưa có ôn định, cái miệng của hắn đã gần trong gang tấc.
Không hoảng không vội ổn định cơ thể, một chiêu thức cùng Tiểu Ngân vừa rồi sử dụng ra giống nhau. Mũi tên màu đen hướng tới cái miệng nhào tới của Tiểu Ngân…
Tiểu Ngân vung móng vuốt, đem mũi tên nguyên tố vong linh nén thành đánh bay, hai bên chạm nhau, thế nhưng lại phát ra âm thanh kim loại đụng chạm. Vậy mà, ở trong nháy mắt ngắn ngủi này, đối phương đã làm được chuẩn bị phòng ngự.
Thấy công kích của mình vô phương có hiệu quả, Tiểu Ngân đón lấy mũi tên lực lượng tiếp theo, cơ thể lại thối lui về phía sau. Cùng lúc đó, một đường tia chớp màu trắng từ trên trời giáng xuống. Công kích hướng Vua Vong Linh, ma pháp này Vua Vong Linh cũng không dám đối cứng, mà là dồn dập triệu ra khiên bảo hộ nguyên tố vong linh.
Một trận tiếng vang rầm bang, tia chớp bổ trúng tấm chắn màu đen.
Tiểu Ngân nhẹ nhàng linh hoạt đứng ở trên đất, đôi mắt màu xanh biếc không mang theo nửa phần tình cảm dừng ở trên người Vua Vong Linh.
Sau khi công kích tính chất thăm dò, hai người ngược lại cẩn thận lên, nhất thời chuyển sang không có ai giành công kích trước.
Trong chốc lát sau, cơ thể Vua Vong Linh đột nhiên hướng về phía trước đi tới, hai cẳng chân dùng sức đạp mặt đất, tốc độ chạy như bay thế nhưng so với Tiểu Ngân chậm không bao nhiêu!
Tiểu Ngân không hoảng không vội vươn móng vuốt, một đạo ánh sáng hình trảo thẳng tắp công kính hướng Vua Vong Linh.
Cơ thể đối phương đột nhiên lệch đi, đùi phải dùng sức, hướng về bên trái lắc qua. Cùng lúc đó, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen.
Chuôi kiếm này từ trên xuống dưới một khối không biết chất liệu, màu đen đục như là có thể thu nạp hết thảy ánh sáng.
Dùng kiếm chém ra lại một lần nữa nghênh diện trảo ánh sáng mà đến, Vua Vong Linh vọt tới trước mặt Tiểu Ngân, giơ lên cao cao trường kiếm, dùng sức chém xuống!
Tiểu Ngân không lùi mà tiến tới, móng vuốt lợi hại trực tiếp đối diện trường kiếm kia.
Sau một tiếng đánh thanh thúy, một người một sói rất nhanh thối lui, tiếp theo lại cùng tốc độ giống nhau lại chiến cùng một chỗ.
Cuối cùng, thân ảnh của bọn họ đan vào nhau, tốc độ nhanh đến làm cho người ta khó có thể thấy rõ động tác của bọn họ. Chỉ có tiếng vang rầm rầm bang bang không ngừng truyền đến, làm cho người đứng xem biết rõ chiến đấu của bọn họ có bao nhiêu kịch liệt.
Bạch Hành nhìn không chuyển mắt chằm chằm chiến đấu của hai người.
Động tác của họ đơn giản mà trực tiếp, hoàn toàn không có động tác dư thừa.
Thủ đoạn của họ đa dạng, vừa không hạn chế vũ kỹ cũng không hạn chế ma pháp, đem vũ kỹ và ma pháp hoàn mỹ dung hợp với nhau. Bọn họ đối với nguyên tố lý giải quả thật đạt tới cực hạn, vận dụng tự nhiên, dễ dàng điều khiển.
Không có bất luận cái gì gọi là ma pháp rộng, chỉ có đơn giản trực tiếp!
Trở lại nguyên dạng, sáng chói đến cực điểm rồi trở lại là bình tĩnh.
Nhắm mắt lại, cảm thụ động tác của bọn họ và nguyên tố lưu động, tinh thần Bạch Hành dần dần lâm vào trong chiến đấu của hai người.
Lực chú ý của anh hoàn toàn bị lưu động của nguyên tố trong không khí hấp dẫn đi.
Ma pháp của hai người hoàn toàn không có đình trệ và cứng ngắc, nguyên tố này tựa như là có ý thức của mình, có thể hoàn toàn phối xứng trận chiến của hai người.
Loại cảnh giới thần kỳ này lập tức hấp dẫn Bạch Hành.
Anh bắt đầu chậm rãi cảm nhận giác ngộ từ trong chiến đấu của hai người chỗ này nhận được.
Cuối cùng, nhập vào trong suy tưởng. Cảm nhận được trạng thái cũng biến thành nguyên tố gió và nguyên tố nước ở khắp nơi trong không khí…
Sau một trận triền đấu, Vua Vong Linh hơi thở vững vàng phi thân lui sau.
Quần áo trên người gã bị cắt qua không ít chỗ, lộ ra da thịt rắn chắc trơn nhẵn. Trên người cũng có mấy chỗ vết thương, còn có một chút máu chảy ra.
Tiểu Ngân có chút kinh ngạc.
Từ trước giờ chưa thấy qua Vong Linh còn có máu.
Sau khi rớt ra khoảng cách, vết thương trên người Vua Vong Linh bắt đầu mấy máy nhanh chóng khép lại, chỉ chốc lát sau trên người trừ vết rách trên quần áo cũng nhìn không ra dấu vết chiến đấu gì.
Tiểu Ngân hoàn toàn không bị thương.
Gạt qua kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, hắn lại tiến lên, đoạt tấn công trước.
Cơ hội hiếm có này, nếu có thể hắn rất muốn đem đối phương lưu lại.
Vua Vong Linh thần sắc cũng không rất khẩn trương, mặc dù trong chiến đấu vừa rồi gã ở phía dưới.
Không hoảng không vội đón nhận tấn công của Tiểu Ngân.
Lần này tựa hồ là dùng hết toàn lực, chiến đấu của hai người càng thêm kịch liệt lên.
Mặt đất xung quanh bị công kích của bọn họ đánh cho lồi lồi lõm lõm.
Hai người cũng không đơn giản là đánh lá cà và chiến đấu ma pháp, trong mỗi lần tấn công đều trộn lẫn hỗn hợp hai loại lực lượng vũ kỹ và ma pháp.
Cuối cùng, một thân màu đen trên người Vua hắc ám hóe ánh sáng tối tăm, mà trên da lông màu trắng bạc của Tiểu Ngân lại lấp lánh ánh sáng màu trắng.
Hai người hướng tới đối phương vọt qua.
Sau một tiếng ầm nổ, hai thân ảnh bay ra.
Tiểu Ngân linh hoạt dừng ở trên đất, mà Vua Vong Linh khi đứng ở mặt đất có chút lảo đảo.
Công kích vừa rồi thật không có như bề ngoài nhìn qua đơn giản như vậy, nguyên tố Vong Linh và nguyên tố quang lúc làm hao mòn chống cự lẫn nhau hai người đều bị thương.
Tiểu Ngân vội vàng tiến lên không muốn lại cho đối phương cơ hội khôi phục.
Ai ngờ, Vua Vong Linh phất tay chính là mũi tên Vong Linh hướng Bạch Hành bắn tới.
Lúc này, Bạch Hành đang đắm chìm trong cảm ngộ nguyên tố, đối với mũi tên Vong Linh căn bản không có nửa phần năng lực phòng bị.
Tiểu Ngân lại không có vội vã đi cứu viện, mà là tiếp tục cố chấp hướng Vua Vong Linh tấn công tới!
Sau một tiếng kêu rên, Vua Vong Linh đỡ ngực lui về phía sau.
Vào lúc này, khi mũi tên Vong Linh lập tức sẽ công kích đến trên người Bạch Hành, trước người y đột nhiên dựng lên một bức tường băng, đem mũi tên màu đen ngăn ở trước người Bạch Hành.
Cho dù như thế, mũi tên Vong Linh vẫn là ăn mòn bên trong tường băng tiến tới, thẳng đến lúc sắp phải xuyên qua tường băng mới ngừng lại.
Vua Vong Linh buông cánh tay đỡ ngực chỉ thấy trước ngực hắn vài đường vết thương thật dài, miệng vết thương lưu chuyển, phía trên còn có dấu vết như cháy bỏng của nguyên tố quang tạo thành, nguyên nhân chính là vì tồn tại của nguyên tố quang miệng vết thương mới không thể như vừa rồi nhanh chóng khép lại được.
Vua Vong Lính vào lúc Tiểu Ngân hướng tới phi thân lui về phía sau.
“Mục đích của ta đã đạt được, xem ra của ngươi cũng đạt được. Như vậy thì dừng ở đây đi!”
Nói xong, liên tục vài đạo mũi tên Vong Linh nối tiếp cùng nhau hướng Bạch Hành bay qua.
Tiểu Ngân lần này không tiếp tục công kích, mà là hướng tới mũi tên Vong Linh chạy vội qua, cùng với trước khi chúng nó đánh trúng Bạch Hành đem chúng nó đánh rơi.
Đợi khi hắn làm xong mấy việc này, Vua Vong Linh đã như cũ rời đi.
Tiểu Ngân không để ý lắm Vua Vong Linh đã vô pháp truy kích, ngược lại đem mắt dừng ở trên người Bạch Hành.
Quả thật, xem ra mục đích của hắn ta đã đạt được.
Lúc Bạch Hành mở to mắt, Tiểu Ngân vẫn là hình sói, đang ngồi xổm bên người anh, lấy loại tư thái bảo hộ.
“Chúng nó thế nhưng có sinh mệnh.”
Ngữ khí khẳng định, ánh mắt nghi vấn.
Tiểu Ngân gật đầu, khẳng định nghi vấn của Bạch Hành.
Bạch Hành chậm rãi nhổ ra khẩu khí, “Mấy nguyên tố thế nhưng có sinh mệnh! Thật sự là bất khả tư nghị, chúng nó không có ở xung quanh chúng ta thì cũng là chưa đến.”
“Chúng nó không xem như tự có ý thức, chỉ là có chút bản năng mà thôi. Loại trình độ này xem như không có trí tuệ, chẳng qua xem như là một loại sinh mệnh.”
Tiểu Ngân giải thích nói.
Bạch Hành cau mày.
“Như vậy trong chiến đấu chúng ta sử dụng nguyên tố…”
“Không sao, khác nhau chỉ là được ngưng tụ với lại tán ra trong không khí mà thôi.”
“Thần cấp chính là như vậy sao?”
Bạch Hành cảm thấy tinh thần lực của mình phảng phất vô cùng vô tận, điều động mấy nguyên tố cũng không cần ma lực nữa, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể cùng chúng nó câu thông, tiếp đó mà làm chúng nó dựa theo suy nghĩ của mình hành động. Cả người thoải mái đến cực điểm, tinh thần hữu lực mà no đủ.
“Thần cấp của em chính là như vậy.”
Tiểu Ngân ngắn gọn trả lời.
“Vua Vong Linh đâu?”
“Trốn về giới Vong Linh.”
“Hắn đột phá chưa?”
“Vừa rồi chưa, chẳng qua cảm ngộ đã có, trở lại giới Vong Linh ẩn tu thật tốt một chút hẳn là không có trở ngại.
“Bởi vì em mới để cho hắn chạy?” Bạch Hành có chút cười khổ nói, anh vừa rồi đã thấy mảnh tường băng kia, tất nhiên không có thấy lỗ nhỏ lộ trên mặt. Nghĩ cũng biết Vua Vong Linh là làm sao chạy thoát ở dưới tay Tiểu Ngân.
“Không sao.”
Tiểu Ngân không có phủ nhận.
“Vì sao chúng ta tiến cấp dễ dàng như vậy? Lúc trước anh rõ ràng rất nguy hiểm, con bởi vì bị thương với năng lượng tiêu hao quá mức mà biến trở về bộ dàng còn nhỏ.”
Tiểu Ngân sửng sốt, “Ta cũng không biết. Chẳng qua Vua Vong Linh còn chưa xem là đột phá, ta nghĩ giới Vong Linh bên kia hắn còn phải ăn khổ. Em, ta cũng không biết.”
Chẳng lẽ là bởi vì anh từ thế giới khác đến, cho nên thiên kiếp bên này không để ý tới anh?
Bạch Hành có chút hắc tuyến nghĩ đến.
Bất kể như thế nào có thể tới Thần cấp luôn luôn tốt, anh thần thanh khí sảng đứng dậy, cảm nhận một số thứ trước kia chưa từng cảm giác được.
Tâm tình đột nhiên trở nên sáng sủa mà nhẹ nhàng khoan khoái.
Kỳ thật từ lần trước bắt đầu từ thời điểm bị Vua Vong Linh công kích, Bạch Hành liền bắt đầu nóng lòng đột phá Thần cấp. Anh chán ghét cái loại cảm giác vô lực bất lực và cảm giác suy sụp đó.
Không nghĩ tới lần này – như là nghĩ đến một số khác thường, Bạch Hành đột nhiên xoay người.
“Tiểu Ngân, anh là vì để em đột phá mới có thể cùng Vua Vong Linh chiến đấu sao?”
Bạch Hành vội vàng hỏi.
“Ta không thể chiến đấu với em.” Tiểu Ngân không có trả lời thẳng thừng, chẳng qua ý tứ của hắn đã biểu đạt ra.
Không thể cùng Bạch Hành chiến đấu để y nhận được cảm ngộ, cho nên liền cùng Vua Vong Linh chiến đấu, để Bạch Hành có thể từ bên trong tìm được một số thứ bình thường cảm giác không được!
“Ừm, em rất vui.”
Thời gian sau đó, Vong Linh tiến công đột nhiên trở nên mãnh liệt. Nhưng mà, bọn nó vốn là có thứ tự có căn cứ tấn công trở nên cùng Đại Chiến trước kia giống nhau, không có kế hoạch không có chiến thuật, chỉ biết ngây ngốc công kích. Không hiểu quanh co cùng tạm thời tính toán thối lui.
“Kỳ quái, thực lực của bọn Vong Linh làm sao trong chốc lát mạnh trong chốc lát yếu a?”
Không ít người trong lòng không ngừng thắc mắc nói thầm.
Bạch Hành và Tiểu Ngân tất nhiên biết đây là bởi vì Vua Vong Linh trở về không gian Vong Linh mà làm nguyên nhân Vong Linh nơi đây như rắn mất đầu.
Bạch Hành ít nhiều có chút hắc tuyến, vị Vua Vong Linh này cũng rất không hiểu chuyện. Cho dù đột phá cấp cũng đừng đem thủ hạ mặc kệ không để ý để ở nơi đây a. Vong Linh bị bỏ rơi này cũng thật là xui xẻo!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà tiện nghi hiếm có không chiếm là kẻ ngốc.
Thừa dịp Vua Vong Linh không ở, Bạch Hành và Tiểu Ngân mang theo đàn ma thú quét sạch không ít lần Vong Linh Thánh cấp.
Hai Thần cấp cộng thêm một đống lớn Thánh cấp, hành động có quy mô có tổ chức có kế hoạch, đến nơi nào cũng không đâu địch nổi, Vong Linh Thánh cấp này hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Cuối cùng đành phải từ giới Vong Linh điều đến nhiều Vong Linh Thánh cấp hơn, mới dựa vào ưu thế số lượng tạm thời áp chế hành động càn quét một bên của đại lục.
Cho dù như thế, Bạch Hành và Tiểu Ngân mỗi ngày trợ giúp loài người và quân đội Tinh Linh đồng thời chiến đấu Vong Linh cấp thấp dư dả còn thường xuyên cùng ma thú bay đi đánh lén Vong Linh
Đến bước này, Bạch Hành bị Vua Vong Linh làm cho tâm tình vô cùng buồn bực hoàn toàn khôi phục.
Lúc nay, viện quân các quốc gia lục tục tới pháo đài Snow.
Chiến trường lại mở rộng, chiến đấu cũng càng thêm mãnh liệt.
Trong khe nứt không gian mỗi thời mỗi khắc đều cuồn cuộn không dứt mãnh liệt ra vô số Vong Linh cấp thấp cấp cao.
Sau đó ư mấy Vong Linh chết lặng chạy hướng chiến trường, giết người, sau đó bị giết.
Trong tuần hoàn như thế.
Đại Chiến tựa hồ cứ như vậy dính lên đài.
Nguyên soái Weson khôi phục cơ thể, Rooney cũng rốt cục lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cậu nhìn qua cùng trước kia thật sự không có khác nhau, chỉ là bên người không còn có một thân hình gầy gò.
Lúc quân đội định phối cho cậu một phó quan khác cậu đã từ chối.
“Bạch! Có tấn công!” Lankers đã lâu không thấy thở hổn hễn chạy tới, đối với Bạch Hành đứt quãng nói ra.
Bạch Hành mạc danh kỳ diệu nhìn xem cậu, tấn công không phải mỗi ngày đều có sao?
“Là đế quốc Oni, từ bên kia, quân đội…” Lankers chỉ vào phương hướng đại lục, đối với Bạch Hành nói.
Nói lời còn chưa dứt, Bạch Hành và Tiểu Ngân liền không bóng dáng.
Lankers nhìn chỗ không bóng người, bẹp bẹp miệng. Thật không nghĩa khí, cậu chính là ma pháp sư đó, cũng không nói dẫn cậu cùng nhau trở về.
Lúc Bạch Hành và Tiểu Ngân chạy tới pháo đài Snow, liền thấy Nguyên soái Weson một bộ biểu tình nổi giận đùng đùng.
Ông cụ râu đều nhanh dựng thẳng lên, ngoài ra mang theo một ít cảm giác xấu hổ – dù sao nhóm Tinh Linh còn ở, thật sự là mất mặt đều ném đến ngoại tộc!
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Bạch Hành trộm hỏi Rooney bên cạnh.