“Maude, Andreu, các cậu lập tức trở về pháo đài Snow.”
Chương 89: Chấm dứt
Bạch Hành ngừng thở nhào đầu về phía trước, nhưng mà tốc độ của thú Răng Nanh quá nhanh, trước khi thú Răng Nanh tiến về phía anh móng vuốt đã cào sau lưng Tiểu Ngân. Khiên gió nửa trong suốt tốc độ cao xoáy tròn cùng móng vuốt của thú Răng Nanh tiếp xúc, từng chút từng chút bị xoáy vỡ, sau đó vỡ vụn trở về như cũ làm nguyên tố gió.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một đạo tường băng lập tức xuất hiện ở trước móng vuốt của thú Răng Nanh. Cuối cùng, lúc móng vuốt lóe u quang đụng tới phía trước Tiểu Ngân, Bạch Hành đem hắn dời đi.
Nhưng mà, Bạch Hành lại quên đề phòng nguy hiểm bên người mình.
Anh khi dời Tiểu Ngân, một con thú Răng Nanh từ không trung lao xuống, cái mỏ sắc nhọn nhắm ngay ngực của Bạch Hành. Lúc này Bạch Hành đã không còn thời gian tránh né…
Tiểu Ngân đôi mắt xanh sẫm cùng xanh biếc đan vào nhau trừng lớn, đôi mắt chìm sâu trơ mắt nhìn Bạch Hành, nếu nói nhìn kỹ có thể phát hiện cơ thể hắn đang run rẩy kịch liệt, nói lên Tiểu Ngân đang ở bên trong cùng Vua Vong Linh tiến hành chiến đấu kịch liệt!
Trong chớp mắt, mỏ của thú Răng Nanh đã đột phá phòng ngự của Bạch Hành!
Đôi mắt đen láy của Bạch Hành đã có thể chiếu ra răng nhọn của thú Răng Nanh, thân thể anh đột nhiên trầm xuống, rơi xuống rất nhanh, miễn cưỡng né tránh công kích của thú Răng Nanh.
Trong rơi xuống Bạch Hành theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngân, lại phát hiện hắn vẫn ở trong đấu tranh.
Phất tay đem Tiểu Ngân kéo đến bên cạnh mình, Bạch Hành phát hiện cơ thể mình lại đột nhiên biến thoải mái, loại cảm giác nặng nề vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Năng lực khống chế trọng lực! Đó là ——
Bạch Hành mang theo Tiểu Ngân ở không trung vòng quanh, mắt nhanh chóng đảo qua Lão Gấu.
Khống chế trọn lực là bản năng của Đại Địa Chi Hùng, là năng lực đặc biệt của chúng nó thân là ma thú hệ thổ.
Khoảng cách xa như thế phóng thuật trọng lực, có thể làm được nếu không phải Tiểu Ngân vậy nhất định là Lão Gấu.
Thú Răng Nanh theo sát hai người bọn họ mà đến, bất đắc dĩ, Bạch Hành đành phải tiếp tục rơi xuống, mang theo Tiểu Ngân dừng ở trên đất. Như vầy ít nhất không cần lo lắng tấn công đến từ phía dưới.
Mới vừa rơi trên mặt đất, Bạch Hành mãnh mẽ thả ra khí thế Thần cấp của mình, theo sát khí thế đồng thời thả ra còn có một mảnh mỏng Đao Băng.
Lại có ba con thú Răng Nanh ở trong khí thế ngắn ngủi của Bạch Hành chụp lấy ngừng lại rồi bị đoạt mất tánh mạng, thân thể khổng lồ ầm một tiếng rơi trên mặt đất, văng tung tóe lên rất nhiều bông tuyết lạnh lẽo.
Nhưng việc này cũng không ngăn cản được tấn công của thú Răng Nanh khác, bọn nó vẫn không ngừng ngang nhiên phát động tấn công, không sợ hãi, những Đao Băng đánh trúng trên người bọn nó vẫn không thành công đánh trúng khởi nguyên tựa hồ hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến hành động của bọn nó.
Bạch Hành liên tục phát ra ma pháp phòng ngự, trên mặt đất trong phạm vi nhỏ linh hoạt tránh né.
Nhưng mà, làm anh bất đắc dĩ chính là, nhóm Vong Linh Thánh cấp trên mặt đất thấy anh cùng Tiểu Ngân rơi xuống trên mặt đất, lại một lần nữa càng thêm liều chết hướng bên này tấn công tới.
Lẽ nào đây là bản tính của Vong Linh!
Bạch Hành cảm thấy mình không thể lý giải. Không thể lý giải bọn nó vì sao phải chấp nhất như vậy giết chết Vua Vong Linh đã không còn thực lực, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng có thể không quan tâm.
Nhưng mà hiện tại đối phương hiển nhiên cũng không cho anh thời gian tự hỏi vấn đề này.
Công kích như thủy triều liên miên không ngừng, mạnh mẽ từng sóng hướng Bạch Hành.
Anh khó khăn ngăn cản, còn phải bảo hộ Tiểu Ngân bên mình.
Khiến chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc thậm chí bất khả tư nghị chính là anh thành công!
Khi thời điểm một con thú Răng Nanh cuối cùng vây công bọn họ rơi trên mặt đất, chính Bạch Hành cũng có chút không tin. Anh biết mình là Thần cấp, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng qua mình cư nhiên cũng cường đại như vậy!
Cho dù như thế, cũng không đại biểu uy hiếp bọn họ đã giải trừ.
Ở trong thời gian Bạch Hành tiêu diệt thú Răng Nanh, đã không có ít Vong Linh Thánh cấp xông qua Thánh cấp đại lục ngăn trở chạy hướng bọn họ. Xem số lượng ít nhất có hai mươi mấy tên, hơn nữa còn là Kẻ Bất Tử, Vu Yêu, Kỵ Sĩ Tử Vong…Tấn công xa, công kích vật lý cùng tấn công ma pháp vong linh đều có.
Một đám Vong Linh như thế, càng khó đối phó! Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, Vong Linh chạy tới sẽ càng ngày càng nhiều!
Bạch Hành do dự một chút, lại bay lên trời.
“Băng Đống Phong Bạo!”
Một ma pháp chuẩn bị ra tay dùng đại khái thời gian vài phút, hướng tới đám Vong Linh đuổi tới ném qua.
Đáng tiếc chỉ hơi đóng băng hành động tương đối trì hoãn Vua Yêu cùng Kẻ Bất Tử, Vong Linh khác như cũ chạy như bay mà đến.
Bạch Hành trong tay vẩy ra vài miếng Đao Băng, đầu tiên giải quyết Vu Yêu cùng Kẻ Bất Tử bị đóng băng này.
Sau đó, không đợi anh đối với nhóm Vong Linh mặt đất còn lại động thủ, lại có vài con thú Răng Nanh bay tới.
Tuần hoàn như thế, Bạch Hành không có thời gian thở gấp.
Cho dù anh là cao thủ Thần cấp, có ma lực gần như vô hạn cũng không thể duy trì tinh thần tập trung cao độ thời gian dài như vầy tiến hành chiến đấu.
Sau một ngày một đêm ——
Bạch Hành thở gấp, trên đầu là mồ hôi lạnh lạnh, nhìn chằm chằm một con thú Răng Nanh còn lại duy nhất trên đỉnh đầu, trên mặt đất đứng mấy chục Vong Linh Thánh cấp như hổ rình mồi.
Anh đã bắt đầu cảm thấy choáng vàng đầu hoa mắt, không phải không còn ma lực, là tinh thần lực sắp tiêu sạch.
Làm sao đây?
Thánh cấp đại lục khác căn bản là dứt không ra tay đến trợ giúp bọn họ, mà chính Bạch Hành thân mình ở không trung cũng lung lay sắp đổ.
Cắn chặt răng, Bạch Hành lại phát ra một Đao Băng, còn chưa kịp quan sát có hay không đánh trúng thú Răng Nanh trên bầu trời kia, anh đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn, bắt đầu có một loại cảm giác bay bổng.
Bạch Hành biết mình cùng Tiểu Ngân bởi vì không có ma pháp của mình chống đỡ mà đang rơi xuống, nhưng mà anh thật sự không có biện pháp mở to mắt, không có biện pháp vắt ra bất cứ một tia tinh thần lực nào. Anh biết tiếp đó chờ đợi mình cùng Tiểu Ngân là gì, nhưng kỳ quái chính là anh một chút cũng không thấy sợ hãi. Cũng không sao cả, anh đã cố gắng hết sức lớn nhất, Tiểu Ngân sẽ không trách anh. Nếu Đại Chiến, bên đại lục thắng cục đã định, cũng không còn gì để lo lắng…
Tự nhiên mà vậy, thân thể Tiểu Ngân cũng bắt đầu theo Bạch Hành rơi xuống.
Bất đồng với Bạch Hành mê man, hắn là tỉnh táo.
Cũng không trợ giúp Bạch Hành, hắn hoàn toàn vô pháp ở không trung đứng lại, chỉ có thể theo Bạch Hành cùng nhau rơi xuống rất nhanh.
Dựa theo vị trí của hai người, Bạch Hành hiển nhiên phải so với với hắn rơi xuống trước trên mặt đất.
Phía dưới, một con Kẻ Bất Tử đang tham lam nhìn Bạch hành càng ngày càng gần, một đôi cánh tay tráng kiện vươn cao cao, hưng phấn cùng đợi…
Ngay khi thân thể Bạch Hành rơi vào trong bàn tay Kẻ Bất Tử màu xám trắng, một Đao Gió từ trên trời giáng xuống!
Một đạo ánh sáng bạc hiện lên, thân thể Bạch Hành biến mất ở phía trên Kẻ Bất Tử.
Kẻ Bất Tử như là không phản ứng được, còn ngây ngốc vươn cánh tay bảo trì tư thế chờ đợi vừa rồi.
Cánh tay tráng kiện của nó theo chỗ Đao Gió vừa rồi cắt qua gãy, bằng chứng là vết cắt bóng loáng.
Kẻ Bất Tử sẽ không cảm thấy đau đớn, tay rớt xuống đối với nó mà nói cũng không co bao nhiêu tổn thương, nhưng mà con mồi trơ mắt từ trước mặt biến mất lại làm nó cực kỳ phẫn nộ.
Hướng tới con sói to màu bạc xinh đẹp ở không trung kia ánh mắt phẫn nộ, yết hầu Kẻ Bất Tử phát ra tiếng kêu trầm trầm.
Sói to màu bạc không đếm xỉa nó, tự mình đưa Bạch Hành trên lưng hắn bay đến trước mặt mình, vươn đầu lưỡi nho nhỏ xước mang rô liếm lên khuôn mặt tái nhợt của y.
Bạch Hành kỳ thật cũng không có hoàn toàn mất đi thần trí, chỉ là tinh thần lực cạn kiệt làm anh đau đầu muốn nứt ra hơn nữa hôn mê không thể điều khiển cơ thể mình.
Tiểu Ngân cũng không lộ vẻ rất nôn nóng, loại tình huống này đối với hắn mà nói cũng không xa lạ. Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp như ngọc bích thượng đẳng lộ ra ánh sáng dịu dàng, sau khi xác định Bạch Hành trong thời gian ngắn không thể khôi phục, hắn trở lại đem Bạch Hành phóng đến trên lưng mình.
Sau khi làm xong, sói to trên bầu trời dần dần thu liễm toàn bộ dịu dàng của mình, cả người cao thấp tản ra khí thế lẫm liệt, ánh mắt nhìn về phía Vong Linh Thánh cấp rét lạnh như băng, lợi hại như dao, tràn ngập sát khí thuần nhiên.
Tấn công tính cường đại mà tràn trề cùng khí thế Thần cấp lực áp bách đem mấy chục Vong Linh Thánh cấp phía dưới hoàn toàn ngăn chặn.
Khí thế cùng tính cách của hắn là gắn bó chặt chẽ, đồng dạng là khí thế Thần cấp, Bạch Hành thì càng thêm hòa nhã một chút, không có lực áp bách quá lớn, mà Tiểu Ngân thì lại là tương phản, khí thế của hắn tràn ngập tính công kích cùng lực áp bách, cùng với trộn lẫn trong đó tức giận và sát khí, đủ để dọa phá lá gian của một Thánh cấp.
Đáng tiếc, Vong Linh không có cảm giác sợ hãi này, bọn nó chỉ là bị ngăn chặn mà thôi.
Đám lông màu bạc thật dài của sói to màu bạc theo gió lạnh trên cánh đồng tuyết băng lãnh này lay động, hắn giãn tứ chi, cao ngạo mà tàn nhẫn nhìn đám kẻ địch đau khổ chống lại khí thế của hắn.
Sau đó, hóa thành tia chớp màu bạc, bay nhanh hướng kẻ địch vút qua! Cùng với thân ảnh của hắn mà đến còn có mấy đạo tia chớp quang lôi hỗn hợp!
Rất nhanh, hữu hiệu, trực tiếp.
Tiểu Ngân rất nhanh tiêu diệt mấy chục Vong Linh Thánh cấp trên mặt đất.
Bạch Hành thì ở dưới hai tầng tác dụng yên tâm cùng tinh thần cạn kiệt, trầm trầm ngủ.
Hành động của Tiểu Ngân không kinh động y nửa phần.
Khi thời điểm Bạch Hành từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, anh đã về phòng mình.
Đôi mắt chớp chớp cay rát, một quả cầu nước xuất hiện ở trên môi anh, sau khi hơi làm ẩm đôi môi nứt nẻ, Bạch Hành mở miệng ra nhẹ nhàng cắn một ngụm ở trên quả cầu nước, nước trong nhất thời hóa thành một đạo dòng chảy trong lành làm dịu cổ họng khô khát của anh.
“Tỉnh?”
Âm thanh Tiểu Ngân ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng vang lên.
Bạch Hành mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân ngồi ở trên giường, vươn tay ôm chầm Bạch Hành.
“Em rất nhớ anh.”
Bạch Hành âm thanh thô khàn nỉ non, tham lam cảm thụ hơi thở của Tiểu Ngân.
Anh chung quy cảm thấy mình giống như đã thật lâu thật lâu thật lâu không nhìn thấy qua Tiểu Ngân, lâu đến anh cảm thấy mình cùng Tiểu Ngân lần ôm cuối là chuyện từ kiếp trước.
“Đại Chiến đã kết thúc.”
Hai người lẳng lặng ôm trong chốc lát, Tiểu Ngân chủ động mở miệng nói.
“Vâng.”
“Vua Vong Linh không chết, lúc đó hai chúng ta ai cũng không làm gì được ai, hắn không muốn ta chết cũng không muốn chết, cho nên hai chúng ta đạt thành hiệp nghị, ta buông hắn ra, hắn từ trong cơ thể ta đi ra ngoài.”
“À.”
Việc này Bạch Hành loáng thoáng đã đoán được, với bản lĩnh của Vua Vong Linh, cho dù Tiểu Ngân đại bạo phát làm sao đại khái cũng không thể lập tức bắt hắn ta tiêu diệt. Nhưng mà, lúc đó dưới loại tình huống này, nếu hắn ta không muốn chết thì phải buông tha trận chiến đấu này cùng Tiểu Ngân.
Hiện đang nghe Tiểu Ngân nói ra, anh kỳ thật cũng không có bao nhiêu cảm giác ngoài ý muốn.