Editor: Tịnh Vũ
Hiên Lục thu tay về, thiếu niên kia từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh, giống như đang xác định vị trí của mình. Phát hiện mình vẫn còn đang ở núi tuyết, mà xung quanh lại có nhiều người, lúc này trên mặt lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc. Xoay người lại quỳ lạy với Hiên Viên Lăng.
"Đa tạ ân cứu mạng này của công tử." Đại khái vì ở trong tuyết lạnh quá lâu, mà giọng nói khàn khàn đến không thể tả.
Lục Ly nghe thấy, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, sau đó biến mất không thấy nữa.
Hiên Viên Lăng lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
Thiếu niên kia dường như bị sự lạnh lùng trên người Hiên Viên Lăng hù dọa, thân thể nhẹ nhàng run một cái, lúc này mới khẽ đáp: "Ta là con trai của một thợ săn sống dưới núi, thế hệ trong nhà đều dựa vào việc săn dã thú trên đỉnh Tuyết Sơn mà sống, lần này lên núi đi săn, gặp một con tuyết hồ, vốn định săn hồ ly xong sẽ xuống núi, nhưng không ngờ nửa đường gặp phải một nhóm người, bọn họ tưởng là ta nghe lén đối thoại của bọn họ, liền đánh ta ngất xỉu tại đây. Cũng may gặp được ân công, đã cứu được một mạng của ta."
"Trên đỉnh Tuyết Sơn này còn có những người khác sao?" Hiên Nhất vừa nghe, nhất thời vội vàng mở miệng hỏi.
Thiếu niên gật đầu một cái, trên mặt có vẻ vẫn còn chút sợ hãi, "Lúc ta đi ngang qua, nghe nhóm người kia đang thương lượng muốn chặn giết người nào đó, lúc ấy ta rất sợ, chỉ muốn tranh thủ chạy trốn, cho nên nghe được cũng không nhiều."
"A! Nhất định là..." Hiên Nhất có chút kích động nói, lại bị ánh mắt như đao của Hiên Nhị hù dọa, liền rút lại lời nói.
"Không biết ân công lên núi lần này là vì chuyện gì? Mặc dù ta không biết võ công gì, nhưng ở trên núi tuyết này cũng coi như quen thuộc, nói không chừng có thể giúp được một ít chuyện." Thiếu niên do dự chốc lát, liền mở miệng khẽ nói, vừa nói, vừa len lén nâng mắt nhìn về phía Hiên Viên Lăng.
"Chúng ta lên núi để tìm Băng kỳ lân, không biết ngươi có thấy qua chưa." Ngược lại là giọng nói của Lục Ly, Hiên Nhất vừa nghe thấy liền kinh ngạc nhìn nàng một cái. Chuyện này bí mật như vậy, tại sao nàng lại có thể tùy ý nói cho người khác biết như vậy chứ?
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ly, lại thấy trên dung mạo khuynh thành tuyệt sắc kia mang vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, một đôi mắt sáng trong trẻo lộ ra vẻ lạnh nhạt, tựa như có thể nhìn thấu tất cả vậy, trong lòng không khỏi rét lạnh một cái, cúi đầu xuống, "Ta chỉ nghe nói ở phía nam đỉnh Tuyết Sơn có xuất hiện Băng kỳ lân, lúc cha ta lên núi đi săn đã từng thấy, nhưng ta lại chưa từng thấy qua." Ngừng một chút, lại nói: "Băng kỳ lân là thần thú, nghe nói chỉ có người có duyên mới có thể trông thấy."
"Ngươi gọi là Hoàng Nhị Ngưu sao?" Lục Ly mở miệng lần nữa, nhưng lại hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan.
Thiếu niên gật đầu, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Hiên Nhất cảm thấy buồn bực không thôi, vì sao nàng lại biết tên của thiếu niên này? Trong lòng đối với thân phận nàng không khỏi lại có mấy phần hoài nghi. Nâng mắt nhìn về phía Hiên Viên Lăng, nhưng phát hiện chủ tử nhà mình dường như không cảm thấy một chút kỳ quái nào, ngược lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn về phía nữ nhân kia có mấy phần ôn nhu, chờ một chút, ôn nhu? Hiên Nhất bị sự nhận thức của mình về việc này hù sợ, trời ạ, từ trước đến giờ chủ tử đều lạnh như băng, đối đãi với vị trong cung kia đều là bộ dáng lãnh đạm, lúc này lại ôn nhu nhìn nữ nhân kia...
"A Nhất, sao ngươi nhìn chằm chằm chủ tử suốt thế, ngươi sẽ không yêu chủ tử đó chứ? Chẳng qua, ngươi còn không biết che giấu kín đáo một chút, cẩn thận chủ tử nổi giận nha." Hiên Lục nhận thấy mắt hắn không nháy nhìn chằm chằm chỗ chủ tử, khí tức lạnh lẽo trên người chủ tử so với đỉnh tuyết này còn lạnh hơn, nhưng hắn lại không cảm nhận được.
Hiên Nhất hoảng sợ một trận, cúi đầu ho khan hai tiếng, thu hồi tầm mắt, nhưng mặt lại phồng đến đỏ bừng, hung ác trợn mắt nhìn Hiên Lục một cái. Không nghĩ tới bình thường tên này im lặng không nói, lại có thể có lúc nhạo báng người khác.
"Nếu ngươi quen thuộc địa hình ở đây, vậy ngày mai ngươi cùng chúng ta cùng đi tìm Băng kỳ lân đi." Hiên Nhị nhìn thiếu niên một cái, lại tiếp tục động tác trong tay. Rất nhanh, liền trải một cái mền thật dày trên mặt đất.
Nằm nghỉ trên mặt đất bằng phẳng, phía sau còn có một khối đá cao lớn, thuận tiện cản một chút gió rét.
Hiên Viên Lăng cùng Lục Ly ngủ trên mền, đám người thị vệ cùng thiếu niên ngủ chung ở nơi xa hơn chỗ này một chút. Một đêm này, lại hết sức yên tĩnh.
Chung quy ban ngày trên Tuyết Sơn nếu so sánh với những chỗ khác càng sáng rực, sáng sớm mấy người liền tiến về phía nam Hoa Tuyết Sơn.
Đường đi lại càng lúc càng trở nên gập ghềnh trắc trở, mặc dù mỗi người đều đi giầy chống trượt, nhưng mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận.
Đi tới nửa đường, suốt dọc đường vẫn đi ở đằng trước thân hình Hiên Nhị bỗng nhiên chợt lóe, nhanh chóng bay xẹt qua hông, mà Hiên Lục đi phía sau cũng dặn dò một tiếng với Hiên Nhất, tiện tay rút bội kiếm bên hông ra, cũng bay vọt về phía kia.
Rất nhanh, lại có một bóng người từ bên cạnh bay ra, lưỡi dao sắc bén trong tay trong nền tuyết trắng hiện lên hàn quang, trực tiếp đâm về phía Hiên Viên lăng.
Hiên Nhất vừa định ra tay, lại nghe bên tai vang lên giọng nói trầm thấp.
"Bảo hộ Vương phi cho tốt."
Hiên Nhất ngẩn ra, khẽ đáp một tiếng, lui về sau mấy bước, đứng kế bên người Lục Ly.
"Chính là bọn họ!"
Thiếu niên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hét lớn, tay chỉ vào những tên hắc y vừa xuất hiện, "Chính bọn họ đã đánh ta bất tỉnh."
Tiếng đao kiếm va chạm xen lẫn tiếng gió lạnh thấu xương, ở trên đỉnh tuyết yên tĩnh vì vậy mà lộ ra vẻ lạnh lẽo nghiêm túc. Rất nhanh, mấy tên hắc y ngã xuống đất, máu đỏ tươi thấm vào mặt tuyết, trong chốc lát dần dần biến mất không thấy.
Hiên Nhị cùng Hiên Lục gần như tung người nhảy trở lại, vẻ mặt đều có mấy phần ngưng trọng.
"Chủ tử, chắc chắn bọn họ đã mai phục ở phía trước, sợ rằng có ít nhất ba mươi người."
"A, ta biết còn có một con đường, có thể đi vòng qua, chỉ là nơi này có một khe núi." Thiếu niên dường như nhớ tới điều gì, vỗ đầu một cái, khẽ nói.
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, "Vậy thì đi đường vòng."
Lần này Hiên Nhất rất sáng suốt không định nghe dự tính của chủ tử nhà mình, trực tiếp đi phía ngoài theo sau lưng thiếu niên đi về hướng khác.
Rất nhanh, mấy người liền đến chỗ khe núi.
Hai bên khe núi chỉ cách nhau vài trượng, nhưng ở giữa lại sâu không thấy đáy. Hiên Nhị đá một cục đá nhỏ rơi xuống, nhưng giống như lặng lẽ mà biến mất không một tiếng động vậy, hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh vang động nào.
"Bây giờ làm sao đi qua đây?" Hiên Nhất nhìn khe núi có chút giật mình, nếu muốn dùng khinh công bay qua, chỉ sợ ở đây chỉ có mình chủ tử mới có năng lực này.
Thiếu niên vội vàng giải thích: "Phía dưới có một nơi có thể miễn cưỡng đi qua chỗ này, chẳng qua con đường nhỏ kia vừa hẹp lại rất trơn trượt, trước đây có rất ít người có thể an toàn vượt qua."
Mấy người men theo đường đi xuống, quả nhiên liền thấy phía trước có một con đường nhỏ vừa đủ một bước chân, thà nói là đường nhỏ, không bằng nói con đường này là do nước kết thành băng, trơn bóng vô cùng, thậm chí có thể xuyên qua mặt băng thấy rõ vực sâu vô tận phía dưới.
Thiếu niên dẫn đầu đi trước, Hiên Viên Lăng đi đằng sau, đưa tay dắt Lục Ly, Lục Ly giẫy giụa muốn rút ra, nhưng lại không rút được, chỉ có thể ngừng lại, cẩn thận đi ở phía sau.
Tiến độ bước đi cực kỳ chậm chạp, nhưng cũng từng bước đến gần vách núi đối diện. Đi tới nửa đường, biến cố bỗng nhiên phát sinh. Thiếu niên kia chợt rút ra một cây đoản kiếm từ trong ngực, đâm về phía Lục Ly.Trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ dữ tợn hiếm thấy.
Hiên Viên Lăng kinh hãi, tay vung lên, mang gió táp ác liệt chặn lấy, một tay lại ôm chặt Lục Ly, rất sợ nàng mất thăng bằng sẽ té xuống.
Thiếu niên kia chợt cười lạnh một tiếng, đoản kiếm giữa đường xoay vòng, thân hình linh hoạt chợt lóe, tránh một chưởng kia, lưỡi dao sắc bén đâm về phía Hiên Viên lăng.
Lục Ly nhíu mày, bây giờ khí tức của Hiên Viên Lăng ngày càng trở nên suy yếu, nếu như lúc này lại động thủ, chỉ sợ sẽ mang lại nguy hiểm cực lớn. Vừa nghĩ đến, thân hình vừa chuyển động, một cây chủy thủ đã từ ống tay áo trượt xuống, đâm ra ngoài.
Mặc dù chuyện xảy ra trong chớp mắt, nhưng thắng bại đã định.
Thiếu niên kia dường như rất kinh ngạc khi biết Lục Ly lại mang tuyệt kỹ, ngực cắm chủy thủ từ trên tảng băng rơi xuống.
Mặc dù Lục Ly ra tay giết hắn, nhưng có lẽ vì mức độ động tác không quá lớn mà bị đoản kiếm kia làm bả vai bị thương.
Hiên Viên Lăng nhìn đầu vai nàng từ từ chảy ra máu tươi, ánh mắt lạnh lẽo, vừa muốn mở miệng, chợt nghe dưới khe núi truyền tới một tiếng kêu to. Ngay sau đó, đỉnh đầu giống như có thiên quân vạn mã đang lao xuống.
Lục Ly liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt liền thay đổi, "Không tốt, tuyết sắp lở rồi."
Hiên Viên Lăng ôm chặt eo nàng, vừa muốn nhanh chóng bay qua, nhưng ngực chợt đau nhói, giống như đang từ từ rách ra, thân hình ở giữa không trung lảo đảo, nhưng lại không tránh kịp, liền bị khối tuyết to lớn trước mắt đập xuống, hai người cùng nhau rơi xuống vực sâu.