Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 10

[ Tuy rằng như thế, nhưng ngài rốt cuộc muốn làm thế nào để gặp được ông ấy đây? ]

Trời mới tờ mờ sáng, Đế Thu đã thay ra một bộ quần áo sạch sẽ, trắng đến mức gần như nhợt nhạt, rồi bước ra cửa.

[ Cho dù là có thể gặp được ông ấy, ngài lại định nói với hắn điều gì? ]

[ Mặc dù hiện tại còn chưa tra ra kẻ lần đầu tiên ám sát nguyên chủ là ai, nhưng tám, chín phần chắc chắn đều có thể tính toán lên đầu Phong Nhuệ nguyên soái. ]

[ Một kẻ đã có thể ra tay ám sát thân thể này một lần, thì tất nhiên cũng có thể thực hiện lần thứ hai, lần thứ ba. ]

[ Như vậy, ngài chẳng phải đang tự đi nộp mạng hay sao? ]

Trong căn nhà đơn sơ, bốn bức tường trống rỗng của nguyên chủ, Đế Thu đã phải tìm kiếm thật lâu mới lục lọi ra được hơn mười đồng tinh tệ.

Từ khu xóm nghèo đến được phủ Nguyên soái, quãng đường cũng không hề gần. Đế Thu liền chọn tuyến phi hành công cộng số một, lên chuyến sớm nhất trong ngày.

Hắn tiện tay tìm một chỗ ngồi xuống. Dưới ánh sáng sớm trong vắt, phản chiếu từ khung pha lê sáng loáng, hắn ngồi chỉnh lại mái tóc mềm mại của mình, tỉ mỉ vuốt thẳng mấy sợi tóc rối ngoan cố dựng ngược lên.

Bởi hôm nay hắn không phải xuất hiện trong đấu trường cuộc tranh tài tinh tế, nên cũng chẳng cần đeo tấm thẻ màu đen đại diện cho “vô năng lực nhân loại” trước ngực.

Trên người hắn là chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, tuy còn hơi rộng, nhưng sạch sẽ. Dưới thân là chiếc quần thường đơn giản. Đây đã là bộ trang phục tốt nhất mà hắn có thể tìm được trong đống y phục ít ỏi của nguyên chủ để lại.

Chỉ ngồi yên đó thôi, chẳng mấy chốc hắn đã thu hút ánh mắt của không ít hành khách xung quanh.

Dù quần áo trên người tầm thường đến mức nào, thì cũng không thể che giấu được gương mặt tuấn mỹ, cùng khí chất cao quý tỏa ra từ trong ra ngoài của thiếu niên này.

Một người như thế, vốn không nên chen chúc cùng bọn họ trong tuyến giao thông công cộng tầm thường. Hắn đáng lẽ nên ngồi ở những nơi xa hoa, trên ghế bọc nhung trắng muốt như thiên nga, được người ta hầu hạ mới đúng.

Đế Thu cuối cùng cũng kiên nhẫn chỉnh xong mấy sợi tóc nghịch ngợm kia, chậm rãi nói: 

[ Chính bởi vì thân thể này đã từng bị ám sát một lần, ta mới dứt khoát trực tiếp đến tìm Phong Nhuệ. ]

[ Ngươi cũng không mong muốn ta mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng, sợ hãi, đề phòng từng phút từng giây, phải không? ]

Chỉnh tóc xong, hắn lại bắt đầu sửa sang lại quần áo.

Phi hành công cộng có tốc độ cực nhanh, chỉ chưa đến nửa giờ đã đưa hắn từ nơi xa xôi nhất thẳng tới trung tâm đế đô.

Những kỹ năng và tri thức về thế giới này, Đế Thu đều chậm rãi tiếp nhận từ trong ký ức của nguyên chủ.

Dựa theo những ký ức đó, hắn đã biết cách sử dụng các loại phương tiện công cộng, cũng biết được nơi ở và lịch trình sinh hoạt hằng ngày của Phong Nhuệ nguyên soái.

Bởi vì ký ức của nguyên chủ vốn là từng tầng tích lũy, hắn thậm chí còn hiểu rằng, nguyên chủ vốn có cơ hội khác để gặp được Phong Nhuệ. Nhưng đáng tiếc, bởi vì hèn nhát, rốt cuộc lại chọn con đường mềm yếu, ngoằn ngoèo nhất.

Mà sự chần chừ, do dự… tất nhiên chỉ dẫn đến thất bại.

Sau khi bước xuống giao thông công cộng, Đế Thu thẳng tiến đến phủ Nguyên soái.

Phủ Nguyên soái được canh phòng nghiêm ngặt. Vách tường kim loại dày nặng bao bọc xung quanh, vây chặt lấy tòa kiến trúc trắng muốt, huy hoàng bên trong, uy nghiêm tựa như thành đồng vách sắt.

Đứng từ ngoài mà nhìn vào, Đế Thu chỉ giống như một con kiến nhỏ bé. Muốn vượt qua được hàng rào canh gác này căn bản không thể, huống chi là muốn lay động cả tòa quái vật khổng lồ này.

Ngay lúc hệ thống cho rằng, Đại Ma Vương vẫn luôn không chịu đi theo lẽ thường rốt cuộc cũng sẽ “lật xe”, thì bất ngờ một thanh niên mặc quân trang màu xanh lục từ trong phủ Nguyên soái bước nhanh ra, đi thẳng tới trước mặt Đế Thu, từ trên cao nhìn xuống hỏi:

“Xin hỏi, ngươi chính là Đế Thu?”

Đế Thu gật đầu.

Thanh niên mặc quân trang hơi đánh giá hắn một chút, rồi nói: “Nguyên soái đại nhân có lệnh mời. Xin mời ngươi theo ta.”

Hệ thống: [ ?! ]

— Khiếp sợ.jpg —

Cái gì cơ? Thế này là thế nào?

Sao lại thành “cho mời” rồi?!

Ta là ai, ta đang ở đâu, rốt cuộc ta đang chứng kiến loại trò quỷ quái gì thế này?!

Không, hắn vốn không phải ma quỷ… hắn chính là Ma Vương kia mà!

Này chẳng lẽ Ma Vương đại nhân mọc ra đến tám trăm cái tâm nhãn sao?!

[ Có phải thấy rất tò mò? ] Phủ Nguyên soái rộng lớn, Đế Thu vừa đi theo sau người lính kia, vừa chậm rãi quan sát cảnh vật xung quanh. Từ xa, hắn liền thấy trên bãi cỏ có bóng dáng uy nghiêm của một thân ảnh đang luyện tập quân sự.

[ Chẳng lẽ… hắn nhớ tới tình phụ tử nên mới làm vậy? ] Hệ thống còn chưa kịp phản ứng.

Đế Thu: [ Đương nhiên không phải. Hắn là nguyên soái của đế quốc hành tinh R20, mà giải thi đấu liên minh tinh tế lại được tổ chức ngay tại R20. Với tư cách là người bảo vệ tôn nghiêm của đế quốc, hắn tuyệt đối không cho phép trong cuộc thi xảy ra chuyện gì khiến đế quốc mất mặt. Nhưng sự việc lại thực sự phát sinh, đó chính là tiêu chí vật bị làm giả. ]

[ Ngươi chẳng phải đã nói, ta ở thời khắc cuối trận đấu đã hút hết ma lực trong tiêu chí vật của hai huynh đệ kia, coi như là để trả thù bọn chúng sao? ]

Hệ thống: [ Chẳng lẽ không phải thế? ]

Ma Vương đại nhân… rốt cuộc ngài có bao nhiêu tầng tâm cơ? Ngài là đi một bước mà đã tính được cả trăm bước về sau sao?!

Đế Thu: [ Không sai, ta đương nhiên là đang trả thù bọn họ. ]

Hệ thống: [ ??? ]

— Xe này thắng gấp quá, suýt nữa văng ta ra ngoài rồi. —

[ Nhưng đó chỉ là một trong những nguyên nhân. Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn. Ta muốn cố ý khiến cho tiêu chí vật bị lộ vào thời điểm quan trọng nhất của trận đấu, để cuộc thi mất hết thể diện. Chỉ như thế, Phong Nhuệ mới không thể không tự mình ra mặt. ]

[ Bởi vì số lượng khán giả trực tiếp quá đông, đến lúc đệ trình thành tích cuối cùng, hình ảnh sẽ xen kẽ, bóng dáng của ta sẽ liên tục xuất hiện trong khung hình người khác. Tin tức tiêu chí vật giả mạo sẽ nhanh chóng lan rộng. Để bảo vệ vinh quang đế quốc, Phong Nhuệ nhất định phải ra tay. ]

[ Ngươi cứ yên tâm, bọn họ tuyệt đối không thể tra ra được gì. Mà ta lại là người duy nhất từng tiếp xúc với tiêu chí vật giả kia. Phong Nhuệ muốn gặp không phải vì ta, mà là vì muốn moi ra tin tức ta biết. Đừng nói ta tự mình đến tìm hắn, cho dù ta không đi, hắn cũng sẽ tìm đến ta. Tối hôm qua hai ta còn ngủ một giấc yên lành, bất quá, ta đoán Phong Nhuệ thì chắc hẳn không được may mắn như vậy. ]

Hệ thống: [………]

Đáng sợ quá. Đây chính là Ma Vương đại nhân sao?

Ta rốt cuộc đang phục vụ cho cái gì thế này? Người này thật sự có thể trở thành “Chúa Cứu Thế” sao?

Hắn đã tính toán từ lúc nào chứ? Là ngay từ khi phát hiện mình bị hai huynh đệ kia lừa gạt? Hay từ thời khắc mới bước vào rừng hung thú?

Hoặc là, từ khoảnh khắc hắn biết được thân thế của nguyên chủ, đã sớm bày ra bàn cờ tính toán đến hôm nay?

Nhưng khi ấy hắn làm sao biết trong tiêu chí vật chứa ma lực, lại càng không thể biết rằng sau khi ma lực bị hút cạn sẽ biến thành bột mịn?!

Chẳng lẽ nếu không có tiêu chí vật, hắn vốn còn có những quân cờ khác để sử dụng sao?!

Nghĩ đến đây, hệ thống không tự chủ được rùng mình, rồi yên lặng… đóng cửa im lặng.

Mỗi lần trò chuyện với ký chủ đại nhân, nó lại bị chính sự ngây ngốc và thiếu sót trong đầu mình làm cho tự ti.

Đế Thu theo sau người lính mặc quân trang, bước qua những hành lang xa hoa, đi xuyên khắp phủ Nguyên soái, chẳng mấy chốc đã đến trước một cánh cửa màu đỏ sẫm, cổ kính uy nghiêm.

Người lính giữ thẳng sống lưng, cung kính gõ cửa một tiếng, rồi trịnh trọng thưa:

“Nguyên soái đại nhân, Đế Thu tiên sinh đã được đưa đến.”

Rất nhanh, từ bên trong vang ra một giọng nói lạnh lẽo không hề mang theo chút nhiệt độ nào:

“Để hắn đi vào.”

Khi Đế Thu bước vào, chỉ thấy Phong Nhuệ đang lười nhác tựa người trên ghế sa-lông, phong thái ưu nhã mà nhấp một ngụm hồng trà.

Hôm nay ông ta không mặc quân trang, mà thay bằng một bộ âu phục nhàn nhã, đường cắt tinh xảo ôm sát thân hình. Dù chỉ là quần áo mặc thường ngày, hàng khuy áo cũng được cài chặt đến tận nút cao nhất, từ trên xuống dưới không hề có một nếp nhăn nào.

Người đàn ông này, so với lần đầu gặp gỡ, vẫn y nguyên dáng vẻ căng thẳng, khí thế bức người. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, không mang một tia hơi ấm.

Ông ta chẳng giống một con người, mà như một khối thép dày lạnh lẽo, nặng nề mà bất khả xâm phạm.

Đế Thu không kìm được nhớ lại những danh xưng mà nguyên chủ từng thì thầm trong ký ức về Phong Nhuệ:

“Xương sống của Đế quốc”, “Vũ khí của quốc gia”, “Vuốt trảo* của hoàng thất”…

*Vuốt trảo: móng vuốt.

Thanh danh của người này trên tinh tế vốn vừa khen vừa chê. Kẻ yêu thích ông thì sùng bái như thần minh, kẻ oán hận ông lại chửi rủa rằng ông chỉ là một cỗ máy chiến tranh máu lạnh vô tình.

Mà hiện tại, cỗ “binh khí lãnh huyết” ấy lại đang ngồi trước mặt hắn.

Trong phòng chỉ có một mình Phong Nhuệ. Vị sĩ quan mở cửa đưa Đế Thu vào liền nhanh chóng khép chặt cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Tiếng bước chân xa dần, Đế Thu thong thả tiến về phía ghế sa-lông, ngồi xuống ngay đối diện với Phong Nhuệ.

Khi hắn đang quan sát người đàn ông này, thì đồng thời, ánh mắt của Phong Nhuệ cũng đang soi xét thân hình gầy gò của thiếu niên ngồi trước mặt.

“Ngươi là Đế Thu, đúng chứ?” – Phong Nhuệ đặt ly trà xuống bàn, giọng điệu lãnh đạm, “Ta đã nhận được báo cáo từ bên tổ chức giải thi đấu của Liên minh tinh tế. Ngươi là người phát hiện ra bốn viên tiêu chí vật bị làm giả. Trong số đó, hai viên mất tích ngay trong rừng rậm hung thú, còn hai viên khác lại bị phát hiện ngay tại khu chuẩn bị cuối cùng.”

“Điều quỷ dị là, hai viên tiêu chí giả kia ngay từ đầu đã đánh lừa được giám khảo cùng hệ thống quét quang não. Kết quả điều tra lại không tìm được chút sơ hở nào. Ta muốn biết, rốt cuộc ngươi đã làm cách nào để phân biệt được chúng.”

Đế Thu bưng lên ly hồng trà đã nguội lạnh, chén làm bằng sứ trắng viền vàng, tinh xảo đẹp mắt , thứ đồ cả đời nguyên chủ cũng chẳng mua nổi.

“Ta không có kiên nhẫn để dây dưa lòng vòng.” Hắn nhấp một ngụm trà rồi lập tức nhăn mặt, đặt xuống bàn với vẻ chán ghét, đổi chủ đề sang hướng khác:

“Ta là con trai của ngươi. Chắc ngươi đã biết điều đó rồi chứ?”

Phi, cái thứ hồng trà gì mà khó uống thế, chẳng ngon chút nào!

Ngón tay Phong Nhuệ đang giữ lấy ly trà thoáng khựng lại. Hắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Thu:

“Rồi sao nữa? Ngươi muốn nói gì? Trách móc ta đã vứt bỏ ngươi? Hay ngươi muốn ta công khai thừa nhận thân phận, đưa ngươi trở về, ban cho ngươi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về ngươi?”

Đế Thu ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc:

“Ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, để nói một câu cảm tạ. Cảm ơn ngươi đã ban cho ta sinh mệnh này.”

“Được rồi, ta nói xong rồi.” Hắn thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng, sắc mặt nghiêm túc lại dần trở về vẻ tản mạn ban đầu. “Đó là lời ta muốn nói từ trước kia. Còn bây giờ, là điều ta muốn nói với ngươi ở hiện tại.”

Ánh mắt Phong Nhuệ thoáng ngạc nhiên.

Trước kia? Hiện tại?

Trước kia thì chỉ để cảm tạ, vậy hiện tại là gì? Hắn định mở miệng đòi hỏi hay uy h**p sao? Thật là không biết lượng sức.

“Ta từng bị ám sát trong khu chuẩn bị của Liên minh tinh tế. Ngươi có biết chuyện đó không?”

Giọng thiếu niên bình thản, nhưng lại mang theo sự lạnh nhạt, xa cách, tựa hồ từ trên cao nhìn xuống.

Phong Nhuệ khẽ cau mày. Hắn ghét nhất là có kẻ dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình:

“Chuyện đó ta nhất định phải biết sao?”

“Nực cười. Một đứa trẻ yếu đuối vô dụng như ngươi đã dám tham gia cuộc thi kia thì phải chuẩn bị tinh thần để chết. Nếu là ta, khi còn kịp rút lui ngay từ đầu, ta sẽ lập tức bỏ thi, chí ít cũng giữ lại được cái mạng.”

“Ngươi chỉ là một con sâu nhỏ yếu ớt, sống sót thôi đã khó khăn, còn muốn chen chân vào bầy sói sao?”

Đế Thu đáp:

“Ngươi biết hay không biết cũng được. Nhưng ta muốn ngươi nhớ, trong những vòng thi tiếp theo, ta hy vọng ngươi sẽ bảo đảm an toàn cho ta. Nếu ta đột ngột chết đi, một số tư liệu trong tinh võng của ta sẽ tự động phát tán.”

“Ngươi chắc cũng không muốn để tin tức mình vứt bỏ một đứa con ruột yếu đuối bị lan truyền khắp mọi ngóc ngách của tinh hệ, khiến danh tiếng và gia nghiệp mà Phong gia xây dựng bấy lâu nay bị một ‘sâu bọ’ như ta cắn nát mà sụp đổ chứ?”

Phong Nhuệ lạnh giọng:

“Ngươi chẳng có chứng cứ nào cả. Không ai sẽ tin những lời ngươi nói. Hơn nữa, ta có đủ năng lực phong tỏa tất cả tài khoản của ngươi.”

“Ta đương nhiên có chứng cứ.” – Đế Thu đặt chén trà xuống, ngón tay đan nhau đặt trên đùi, dáng vẻ ung dung tựa lưng vào ghế sa-lông. 

 “Trong vòng đầu thi đấu, ta từng chạm mặt con trai cưng của ngươi, Phong Diễm. Lúc đó ta đã lấy được một sợi lông của hắn. Sau khi rời khỏi, ta làm giám định gen so sánh. Báo cáo ghi rõ ràng, khả năng chúng ta là song sinh cùng huyết thống đạt 99,9999%.”

“Ngươi cũng không thể tìm ra tài khoản tinh võng mà ta đã gửi báo cáo ấy. Trong tài khoản đó, ngoài bản so sánh gen còn lưu giữ nhiều thứ đặc sắc khác. Tin ta đi, những thứ ấy đủ khiến toàn bộ gia tộc các ngươi thân bại danh liệt. Một khi ta không định kỳ đăng nhập, tất cả nội dung sẽ lập tức gửi đến mọi cơ quan truyền thông trong các tinh cầu.”

Sắc mặt Phong Nhuệ dần trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo như dao găm găm chặt vào thiếu niên trước mặt, tựa hồ muốn soi xét xem trong lời hắn có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả.

“Phong Nguyên soái, ngươi đã thuận buồm xuôi gió quá lâu, đến nỗi quên mất thế giới này vốn không xoay quanh một cá nhân nào cả.” Đế Thu ngước mắt, ánh nhìn lướt qua bên trên đầu hắn, “Người ta sống đến già còn phải học thêm điều mới. Ta rất tình nguyện dùng cái mạng hèn mọn này để dạy ngươi một bài học quý giá.”

Dòng chữ trên Lam Điều không hề biến đổi, chỉ có con số phía sau hơi nhúc nhích một chút.

[ Giá trị sợ hãi +1 ]

[Keng! Chúc mừng ký chủ đại nhân, thu được 1 điểm sợ hãi giá trị.]

“Về chuyện giả mạo tiêu chí vật mà ngươi vừa nói, thật ra ta cũng không rõ lắm. Có lẽ là giác quan thứ sáu. Từ nơi sâu thẳm, ta nghe thấy một giọng nói mách bảo đó là đồ giả.”

Dưới ánh mắt ngày càng trầm lạnh của Phong Nhuệ, Đế Thu chậm rãi đứng lên:

“Được rồi, cảm ơn ngài đã bớt chút thời gian quý báu để gặp ta.”

“À, còn một việc nữa.”

“Ngươi nên trân trọng cơ hội lần này, bởi vì trong tương lai không xa, ta sẽ bước l*n đ*nh thế giới, giẫm đạp vô số người dưới chân. Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể ngước nhìn theo bóng lưng ta.”

“Ngắm kỹ gương mặt này đi.” – Hắn bỗng nhiên nở một nụ cười tà ác 

 “Bởi cuối cùng, khuôn mặt này sẽ trở thành ác mộng của ngươi và cả con trai ngươi.”

Phong Nhuệ nhìn nụ cười tươi sáng mà lại kỳ quái của thiếu niên, trong lòng thoáng nghi hoặc:

“… Đứa nhỏ này, đầu óc có vấn đề sao?”

Đế Thu nói xong, ánh mắt lại nhìn về đỉnh đầu Phong Nhuệ.

[ Giá trị sợ hãi +1 ]

Nụ cười tà mị liền biến mất, hắn hừ khẽ, bất mãn mở miệng:

“Đi thôi!”

Nói nhiều như thế, cuối cùng chỉ vắt ra được có một điểm sợ hãi, đúng là tức chết người!

Đế Thu vừa bước đến cửa, bỗng nhiên dừng lại.

Phong Nhuệ thoáng cau mày, nghi ngờ nhìn hắn.

Chỉ thấy thiếu niên xoay người, chìa tay ra:

“Đến đây rồi, có thể cho ta mượn trước năm trăm tinh tệ không? Sau này ta sẽ trả lại ngươi.”

Phong Nhuệ: “???”

Hệ thống: “[ … ]”

Ma Vương đại nhân, vậy mà lại mở miệng xin vay tiền? Đây… có phải còn gọi là khí phách của đại trượng phu không?

Bình Luận (0)
Comment