Thân thể hắn vừa mới buông lỏng trong nháy mắt lại căng chặt, mở thông tin lục ra vừa nhìn, thì ra là Phong Diễm.
“Alo, huynh đệ, trễ thế này còn gọi cho ta, chẳng lẽ nhớ ta rồi sao?”
"Ngươi vừa rồi làm sao mà mãi ở trong cuộc gọi thế?" Giọng Phong Diễm như thường ngày, bình tĩnh truyền tới.
"Hầy, đừng nhắc nữa." Tống Dương cả người co quắp, ngồi sụp xuống trên ghế sa lông, “Là Đế Thu, tên nhà quê ấy, lần đầu dùng bộ đàm, cảm thấy mới mẻ, gọi mấy phút liền, lại còn ép ta phải cùng hắn nói chuyện. Ngươi không thấy bộ dạng ta cầu xin được buông tha đâu, thật sự là khổ sở.”
"Ngươi nói… Đế Thu dùng bộ đàm?" Trong giọng Phong Diễm thoáng lộ ra một tia cấp thiết, nhưng nền giọng vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có. Nghe ra dường như hắn cũng vừa mới rời khỏi yến tiệc hoàng thất, “Mã số của hắn là bao nhiêu?”
Tống Dương tiện tay mở bộ đàm, giọng mang chút uể oải:
“Để ta giúp ngươi tra thử xem… à, đúng rồi, 1*******. Nhưng mà nè, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì vậy, huynh đệ? Ngươi muốn mã số của hắn để làm gì?”
Phong Diễm hỏi lại ngay:
“1*******, là số này đúng không?”
Tống Dương gật đầu:
“Ừ, chính là nó. Nhưng mà, ngươi tìm ta… rốt cuộc là có chuyện gì…”
Lời hắn còn chưa nói dứt, trong đầu đã vang lên tiếng “ Títttttttttt—” lạnh lùng của tín hiệu bận.
Tống Dương: “???”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Chuyện gì thế này, từng người một đều đùa giỡn hắn chắc?!
Đế Thu khinh bỉ liếc bộ đàm, sau đó thẳng tay ném sang một bên.
Cái gì mà “khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống”? Toàn mấy thứ vô dụng, dùng thì chẳng thấy tốt đẹp gì, đã thế mỗi lần gọi đều ngắt quãng, bực bội đến cực điểm.
Ngay lúc hắn định đứng dậy rửa mặt, bộ đàm đột nhiên vang lên.
Đế Thu tiện tay mở ra, trên màn hình lại hiện ra một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Người lạ?
Ai cho phép? Tưởng rằng ai cũng có thể trực tiếp đối thoại với Bổn Ma Vương đại nhân sao?
Không tiếp!
Ma Vương đại nhân kiêu ngạo, không chút do dự dập máy, sau đó thẳng tay ném bộ đàm lên bàn.
Thế nhưng khi hắn vừa định đứng dậy, bộ đàm lại lần nữa vang lên, vẫn là dãy số xa lạ ban nãy.
Lông mày Ma Vương đại nhân nhíu chặt.
Rốt cuộc là tên nào không có mắt? Không thấy Bổn Ma Vương đại nhân đã dập máy của ngươi rồi sao? Còn dám tiếp tục quấy rầy?
Thật sự là không biết điều!
Không nói thêm một lời, hắn mạnh tay cúp máy lần nữa.
Ở đầu dây bên kia, Phong Diễm chỉ còn biết im lặng: “……”
Lần thứ ba, khi Ma Vương đại nhân vừa định rời đi, bộ đàm lại vang lên.
Nhưng lần này không phải chuông gọi, mà chỉ phát ra một tiếng “tinh” nho nhỏ.
Hệ thống nhanh chóng nhắc nhở:
[ Kí chủ đại nhân, đây là tin nhắn. ]
Đế Thu ngạc nhiên mở ra, quả nhiên thấy một tin chưa đọc. Mở xem, liền thấy dòng chữ:
“Ta là Phong Diễm. Đây là dãy số của ta, xin ngươi lưu lại.”
À, hóa ra là tiểu tử Phong Diễm.
Xem hắn thành khẩn như vậy, thôi thì Bổn Ma Vương đại nhân miễn cưỡng cho phép ngươi cùng ta đối thoại.
Phong Diễm bên kia vốn có chút thất vọng vì bị cúp máy hai lần, không ngờ bộ đàm đột nhiên vang lên trở lại. Hắn vội vàng mở ra, thấy màn hình hiện lên tín hiệu liền mừng rỡ, đôi mắt sáng bừng.
Ho khẽ một tiếng, hắn nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Xin chào, là Phong Diễm đúng không?” Trong đầu truyền đến một giọng nói mềm mại, mang theo chút non nớt.
Khóe môi Phong Diễm vô thức cong lên:
“Đúng, là ta. Chào ngươi, Đế Thu.”
Âm thanh thiếu niên truyền qua bộ đàm, biến thành giọng nũng nịu như trẻ con:
“Làm sao ngươi biết được mã số của ta? Tống Dương nói cho ngươi sao?”
Phong Diễm gật đầu:
“Đúng vậy, vừa rồi ta gọi cho Tống Dương, cùng hắn… bàn bạc một chút chiến lược cho trận đấu sắp tới, nhân tiện mới biết được số của ngươi.”
Thiếu niên khẽ hừ:
“Có gì mà phải thương lượng nhiều như vậy.”
Phong Diễm sững lại, sau đó nghiêm túc giải thích:
“Ờ… trận tiếp theo sẽ diễn ra ở khu núi cao. Ở đó, điểm tiêu chí phân bố khắp nơi trên núi. Núi cao lại thường xuyên bị sấm sét bao phủ, đặc biệt là ngọn Kình Thiên Phong ở trung tâm, hiểm trở cực kỳ. Bắt đầu từ khu núi cao, thi đấu sẽ áp dụng cơ chế đào thải, mỗi khu đều loại bỏ từ mười đến hai mươi phần trăm số người.”
“Cho nên từ lúc đó, chúng ta bắt buộc phải thu thập điểm. Mà điểm ở từng ngọn núi cũng khác nhau, càng cao, càng nguy hiểm thì hệ số điểm càng lớn.”
“Ta nhắm tới quán quân, muốn có điểm cao thì nhất định phải chọn leo Kình Thiên Phong. Nhưng để an toàn, chúng ta cần xác nhận kế hoạch nhiều lần, tránh xảy ra sơ hở.”
Nói một tràng dài, Phong Diễm khẩn trương nuốt nước bọt.
Đã giải thích kỹ như vậy, hẳn là Đế Thu sẽ tin mục đích hắn gọi Tống Dương chứ?
Bên kia im lặng hồi lâu, khiến hắn không chắc chắn, liền dè dặt gọi:
“Đế Thu?”
“Ta đang nghe.” Giọng thiếu niên nhanh chóng vang lên, “Nhưng ngươi sai một điểm.”
Phong Diễm tim chợt thắt:
“Sai? Chỗ nào?”
Không lẽ hắn phát hiện mình đang nói dối?
Âm thanh non nớt nhưng trầm ổn vang vọng:
“Quán quân là của ta.”
“…”
Phong Diễm thầm thở phào, thì ra chỉ là chuyện này.
“Nếu vậy, ngôi quán quân sẽ là của ngươi. Ta… làm á quân cũng được.”
Thua dưới tay đệ đệ, sao có thể tính là thua? Đệ đệ mạnh mẽ như vậy, mình nhường cũng chẳng mất mặt. Quá hợp lý.
Điện thoại im lặng thêm một hồi, rồi thiếu niên lại lên tiếng:
“Vậy ngươi tiếp tục nói đi.”
Phong Diễm ngồi xuống ghế sa lông, rót một ly hồng trà:
“Nói cái gì?”
Đế Thu nghiêm túc:
“Nói về Kình Thiên Phong. Ta cũng muốn leo lên ngọn núi đó, cần phải chú ý điều gì?”
“À, có chứ.” Phong Diễm nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói:
“Bởi vì núi cao quanh năm chịu ảnh hưởng của lôi vân, nên khắp nơi đều tích tụ điện sét. Đây chính là thiên đường của dị năng giả hệ Lôi. Trong trận tới, bọn họ nhất định sẽ chiếm lợi thế.”
“Lúc leo núi tuyệt đối không được chạm tay trực tiếp vào bề mặt đá, giày nhất định phải là giày cách điện, tuyệt đối không được tháo ra. Nếu buộc phải tiếp xúc cơ thể với mặt đất, tốt nhất phải lót một tấm vải cách điện.”
“Nói mới nhớ, ngươi trận tới còn muốn lập đội cùng Chu Lệ và Sonja Nhã không?”
Đế Thu nhún vai:
“Chưa biết, còn tùy tình huống.”
Nếu có thù lao xứng đáng thì mới mang bọn họ theo. Hai ngày trước Chu Lệ vừa trả cho hắn một khoản phí bảo hộ, hẳn hoi ba mươi khối năng lượng thạch cấp một, cũng khá hào phóng.
Phong Diễm do dự một chút, rồi nói:
“Tống Dương là dị năng giả hệ Lôi. Nếu ngươi đồng ý, có thể để hắn gia nhập đội chúng ta.”
(Đoạn này ko phải shop nhầm đâu nhe, ý Phong Diễm là coi đội của hắn và đội của Đế Thu là cùng 1 đội, simp em trai dữ luôn)
Hừm, như vậy chẳng phải mỗi ngày hắn đều có lý do gặp đệ đệ sao?
Bên kia thiếu niên im lặng vài giây, rồi trầm giọng:
“Các ngươi cũng muốn ta bảo vệ sao? Một người thì là bảo vệ, năm người thì cũng vẫn là bảo vệ. Được thôi, dễ như ăn cháo.”
Mắt Phong Diễm sáng rực:
“Thật chứ?”
Hắn không hề biết, trong lời nói của Đế Thu, “dễ như ăn cháo” mang hàm ý thế nào.
“Dĩ nhiên. Ngươi tình ta nguyện, sao có thể có giả?”
“Được!”
Đế Thu lập tức bắt đầu màn mặc cả quen thuộc:
“Ngươi trả bằng năng lượng thạch, hay bằng tinh tệ?”
Giờ đây hắn đã tích đủ ma lực để ứng phó mọi tình huống, không còn cảnh nghèo rớt mùng tơi như khi mới đến tinh tế nữa. Ngoài ma lực dư dả, hắn còn sở hữu kha khá tinh tệ.
Dùng tinh tệ thì hắn lại gần thêm một bước tới giấc mơ mua nhà. Dùng năng lượng thạch thì sức mạnh ma lực của hắn càng tăng lên. Dù chọn thế nào, hắn đều có lợi.
Phong Diễm hơi khựng lại, chưa bắt kịp nhịp điệu, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi:
“Ý ngươi là sao?”
Cái gì thế này? Đang yên đang lành lại chuyển đề tài đột ngột như vậy?
Đế Thu sợ bị lỗ, liền hỏi lại lần nữa:
“Ngươi cảm thấy bản thân… đáng giá bao nhiêu tiền?”
Phong Diễm suy nghĩ, rồi nói:
“Ta không biết, nhưng nghe nói ở chợ đêm có treo lệnh ám sát ta, giá thưởng tận một ức tinh tệ.”
“Cái gì?! Nhiều như vậy?!” Đế Thu mắt sáng rỡ, “Hóa ra ngươi đáng giá đến mức đó? Một ức tinh tệ? Vậy thì dễ nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi. Trong lúc thi đấu ở khu núi cao, ngươi tuyệt đối không được chơi xấu.”
Phong Diễm vội vàng thề thốt:
“Ta nói một là một, chưa từng thất tín, sao có thể chơi xấu? Có điều… một ức tinh tệ vẫn còn ít. Lệnh truy nã do phụ thân ta ban ra, giá cao nhất tới ba mươi tỉ tinh tệ.”
“Thật sao?!” Đế Thu lập tức cảm thấy như vừa nắm được mật mã làm giàu, “Vậy hắn có cần vệ sĩ không?”
Nếu hắn cứu mạng Phong Nhuệ, vậy 300 ức tinh tệ* chẳng phải sẽ đến tay trong chốc lát sao? Trong đầu hắn dường như đã thấy Ma Vương pháo đài lấp lánh vẫy gọi mình.
*1 ức tinh tệ = 100 triệu tinh tệ
Phong Diễm lắc đầu:
“Không, phụ thân ta rất mạnh, hiện tại gần như không ai có thể giết được. Nhưng vì ông ấy kết thù quá nhiều, ta mới bị treo thưởng liên lụy. Từ nhỏ đến lớn, ta đã không ít lần gặp ám sát. Ngẫm lại cũng nên cảm ơn bọn chúng, nếu không nhờ sự ép buộc đó, có lẽ ta cũng không có thành tựu như hôm nay.”
Hắn dừng lại, ánh mắt sáng ngời, chân thành nói thêm:
“Trong tất cả, sự khích lệ lớn nhất… chính là ngươi, Đế Thu.”
---
Mấy ngày nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến lúc phải kết thúc.
Một lần nữa, thời khắc tổ chức Giải thi đấu Liên minh Tinh Tế lại đến.
Lần thi đấu này trải rộng trên địa hình núi non hiểm trở đầy mây sấm, bất kể là kỵ sĩ hay công chúa đều không thích hợp tham gia. Bởi vậy, lần này Đế Thu không mang theo họ, mà để tất cả bọn họ ở lại Tống gia.
Sau khi biết Đế Thu có thể tự mình mang theo không gian chứa đồ đặc biệt, Tống gia liền chuẩn bị cho hắn một đống lớn đồ dùng sinh hoạt, bao lớn bao nhỏ chất thành cả đống.
Theo lời gợi ý của Phong Diễm, lần này Đế Thu thay đổi phục trang, mặc vào một bộ quần áo có công dụng cách điện.
Bộ quần áo ấy mang đậm phong cách khoa học kỹ thuật: bên trong là lớp bó sát màu đen ôm thân thể, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu bạc dài đến ngang gối. Áo gió liền với mũ trùm, tại tay áo cùng đường eo còn có những đường vạch đen làm điểm nhấn, tạo thêm phần tinh tế.
Đứng giữa đám đông, nhìn từ xa, hắn chẳng khác nào một vị tiểu vương tử bước ra từ thế giới khoa học viễn tưởng.
Sau khi lần lượt cáo biệt với công chúa, kỵ sĩ cùng cả gia đình Tống lão gia tử, Đế Thu, Chu Lệ và Sonja Nhã ba người cùng nhau bước lên chiếc phi cơ khổng lồ tại khu chuẩn bị.
“Vậy lần này ngươi thật sự định leo l*n đ*nh Kình Thiên Phong sao?”
Giữa bầu không khí nhốn nháo, Chu Lệ nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn Đế Thu.
Đế Thu đeo một chiếc balô nhỏ sau lưng. Tất cả vật dụng cần thiết đều được hắn đặt vào đôi khuyên tai hồng ngọc có không gian chứa. Chỉ duy nhất trứng của Trùng Vương – vì là vật sống không thể bỏ vào đó – nên bị hắn nhét trong chiếc balô màu nâu sau lưng.
Đế Thu khẽ “Ừ” một tiếng, xem như câu trả lời.
Chu Lệ lại nhìn thoáng qua Sonja Nhã đang ôm tiểu thú nhỏ, do dự một hồi lâu mới chậm rãi mở lời:
“Lần này e rằng chúng ta không thể đồng hành cùng ngươi.”
“Ta định mang Sonja Nhã chọn tuyến đường an toàn hơn. Lần trước ta đã từng tham gia Giải Liên minh, khi ấy vì tranh hạng mà liều mạng xông pha. Nhưng bây giờ khác rồi, ta tham gia là để bầu bạn cùng Sonja Nhã. Nếu chỉ một mình ta, ta nhất định sẽ theo ngươi lên Kình Thiên Phong. Ta hiểu rõ năng lực của ngươi, nhưng dù sao đây cũng là thi đấu. Thực lực của chúng ta có hạn, nếu đi cùng ngươi, e rằng chỉ thành gánh nặng.”
Trong mắt Sonja Nhã ánh lên nét mất mát, nhưng nàng vẫn gật đầu, khe khẽ nói:
“Ừ, Thu Thu, lần tranh tài này chúng ta phải tạm biệt ở đây. Sau khi thi đấu xong, ngươi vẫn sẽ đến nhà ta tìm ta chơi chứ?”
Đế Thu khẽ nhíu mày:
“Công chúa của ta với kỵ sĩ chẳng phải vẫn ở trong nhà các ngươi sao? Nếu ta không đến, lẽ nào các ngươi còn định chiếm giữ cả công chúa lẫn kỵ sĩ của ta?”
Ánh mắt Sonja Nhã vốn đang buồn bã bỗng lóe lên niềm vui, nàng cười khẽ:
“Ừ, vậy thì tốt, chờ thi đấu xong chúng ta gặp lại.”
Các tuyển thủ lần lượt tụ tập đông đủ. Cửa phi cơ tại khu chuẩn bị cũng từ từ khép lại, báo hiệu thời khắc khởi hành đã đến.
Ngay sau đó, giọng nữ máy móc quen thuộc vang lên:
“Các tuyển thủ thân mến, thật vui mừng khi lại được gặp mọi người lần nữa.”
“Phi cơ khu chuẩn bị sẽ khởi động sau một phút. Địa điểm hạ cánh lần này là Khu núi cao – trận đấu thứ tư.”
“Dự kiến thời gian bay khoảng 20 phút. Trong suốt quá trình sẽ có rung lắc nhẹ, xin mọi tuyển thủ hãy đứng vững. Cuối cùng, chúc các vị có một hành trình thi đấu vui vẻ.”
“Đếm ngược khởi động bắt đầu.”
“Mười, chín, tám…”
Theo tiếng đếm vang lên, cả khu chuẩn bị bắt đầu bay lơ lửng, rồi nhanh chóng lao về phía khu rừng hung thú quen thuộc.
Vì phải tạm chia tay Đế Thu, Sonja Nhã dọc đường cứ mãi thất thần. Bình thường lúc này nàng đã sớm ríu rít “bô bô” bên cạnh Đế Thu, nhưng nay chỉ ôm tiểu thú nhỏ, lặng lẽ dựa vào vách tường, vẻ mặt rầu rĩ.
Chu Lệ cũng đành bất lực, chỉ có thể lấy kẹo ra dỗ dành nàng.
Sonja Nhã ngậm viên kẹo, nét không vui trên mặt mới giảm bớt đôi chút. Chu Lệ lúc này mới quay sang nhìn Đế Thu lần nữa:
“Ta đã truyền cho ngươi khá nhiều tư liệu về hung thú khu núi cao cùng những điều cần chú ý, ngươi đã xem qua chưa?”
Đế Thu ngơ ngác liếc mắt nhìn hắn:
“Hả?”
“….” Chu Lệ day day trán, nhẫn nại nói:
“Chính là lúc ta đưa cho ngươi bộ đàm ấy, ta đã nói sẽ gửi tư liệu vào máy truyền tin của ngươi. Sau đó ta còn gọi điện xác nhận một lần nữa. Ngươi lúc đó chẳng phải đã đáp ứng rồi sao? Ngươi không xem à?”
Đế Thu suy nghĩ một hồi mới nhớ lại.
Khi ấy hắn đang nằm ngủ nướng trên giường, bỗng nhiên bị cuộc gọi của tên nhân loại ngu ngốc này đánh thức. Vì bộ đàm quá ồn, hắn mở ra rồi tiện tay ném sang một bên.
Đặc tính của bộ đàm là khi tiếp xúc cơ thể thì âm thanh sẽ truyền thẳng vào não, còn nếu không chạm cơ thể thì chỉ phát ra ngoài loa.
Khi ấy hắn đang trong cơn giận vì bị quấy rầy giấc ngủ, căn bản chẳng nghe Chu Lệ nói cái gì. Việc không đập nát bộ đàm đã coi như hắn khoan dung lắm rồi.
Chỉ nhớ loáng thoáng có tiếng lải nhải của Chu Lệ, hắn liền ậm ừ “ừ a a” mấy tiếng qua loa.
Thì ra, là gửi tư liệu cho hắn.
“Lúc đó ta đang ngủ.” Đế Thu bĩu môi, “Ngươi không thể đợi ta tỉnh rồi gọi lại sao?”
Đúng là không có mắt nhìn, nhân loại ngu xuẩn.
Chu Lệ nhất thời nghẹn lời: “…”
Rõ ràng khi ấy là năm giờ chiều! Người bình thường ai lại ngủ đến tận giờ đó cơ chứ.
Ngay lúc này, một giọng nói xa lạ chen vào, thu hút sự chú ý của cả hai:
“Xin chào.”
Chu Lệ vừa nghe tiếng liền quay đầu: “Lục thiếu?”
Người đến là một thanh niên cao ráo, vóc dáng gần như ngang bằng Chu Lệ. Khác với thân hình rắn chắc của Chu Lệ, thanh niên này da trắng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, trên mặt còn mang cặp kính không gọng.
“Chu Lệ, mấy năm không gặp rồi.” Người được gọi là Lục thiếu mỉm cười chìa tay, “Không ngờ ngươi lại tham gia thi đấu lần này, trước giờ vẫn không thấy ngươi.”
Chu Lệ bắt tay đơn giản, rồi nghe đối phương hỏi tiếp:
“Ngươi và vị tuyển thủ này là đồng đội sao?”
Chu Lệ khẽ gật đầu, lại lắc đầu:
“Lúc trước thì có, nhưng trận này tạm thời không.”
“Vậy thì vừa hay.” Lục thiếu dời ánh mắt về phía Đế Thu, mỉm cười tự giới thiệu:
“Xin chào, ta là dị năng giả hệ Lôi cấp S. Ở khu núi cao này ta có ưu thế tuyệt đối. Không biết ngươi có nguyện ý lập đội cùng ta không?”
Chu Lệ nghe vậy, hơi ngẩn ra.
Lục thiếu – tên thật là Lục Ngọc – tại Đế Đô có địa vị rất đặc biệt.
Gia tộc Lục gia vốn chuyên về giáo dục, trong nhà có nhiều người là Đế Sư, tức thầy dạy của Hoàng Đế và các công hầu quý tộc. Bởi thân phận đặc thù ấy, Lục gia từ trước đến nay luôn giữ lập trường trung lập: không thân cận phe phái nào, cũng không kết oán với bất kỳ thế lực nào.
Gia tộc ấy trân trọng danh hiệu Đế Sư, luôn duy trì sự độc lập, tuyệt đối tránh để bản thân rơi vào tranh chấp quyền lực.
Trong ấn tượng của Chu Lệ, Lục Ngọc là gương mặt đại diện xuất sắc nhất của thế hệ bọn họ: quan hệ rộng nhưng luôn giữ khoảng cách, hành xử kín kẽ, chưa từng chủ động tìm người khác hợp tác.
Ấy vậy mà hôm nay, Lục Ngọc lại đích thân tới mời Đế Thu lập đội?
Điều này quả thật hiếm lạ.
Chu Lệ hiểu rõ Lục Ngọc, hắn không phải loại người ham chiếm lợi. Như vậy, rất có thể trong mắt Lục Ngọc, việc mời Đế Thu hợp tác là để… giúp đỡ Đế Thu.
Chu Lệ nhíu mày nhìn Đế Thu, trong lòng khó hiểu: Từ bao giờ tiểu tử này lại có liên hệ với Lục gia?
Đế Thu thản nhiên hỏi:
“Hợp đội với ngươi? Ngươi thật sự mạnh đến vậy sao?”
Lục Ngọc vẫn mỉm cười:
“Không sai, ta rất mạnh. Dù không dám chắc giành hạng nhất, nhưng ta có thể đảm bảo ngươi rời khỏi khu núi cao này an toàn toàn vẹn.”
“Thế thì thôi.” Đế Thu khoát tay, “Ngươi đi đi, ta không cần. Ta đã có đồng đội rồi.”
Không có lợi ích thì chẳng cần hợp tác. Với hắn, vẫn là Phong Diễm đáng tin nhất – ít ra cũng trị giá một ức tinh tệ.
Trong mắt đen của Lục Ngọc thoáng hiện chút kinh ngạc, hắn hỏi:
“Vậy ngươi đã lập đội cùng ai?”
“Cùng ta.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Từ xa, ba người đi tới.
“Chúng ta đã nói trước rồi, hắn là đồng đội của ta.” Phong Diễm bước nhanh tới, đứng chắn giữa Đế Thu và Lục Ngọc, “Ngươi đến muộn rồi.”
Muốn giành đệ đệ của hắn? Không có cửa.
Ánh mắt Lục Ngọc vẫn không dao động, yên lặng thu tay lại, mỉm cười như trước:
“Vậy chúc ngươi may mắn, tuyển thủ Đế Thu. Tạm biệt.”
Nói xong, hắn khẽ cúi người chào, rồi xoay người rời đi.
Chu Lệ đưa mắt nhìn bóng lưng Lục Ngọc, rồi lại nghi hoặc quay sang hỏi Đế Thu:
“Ngươi quen hắn sao?”
Đế Thu nghiêm túc lắc đầu:
“Không quen, lần đầu gặp.”
Chu Lệ: “…”
Thế thì lạ thật, vì sao Lục Ngọc lại chủ động mời hắn hợp đội?
Ngay lúc đó, giọng nữ máy móc lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Lệ:
“Các tuyển thủ thân mến, phi cơ đã đến vùng trời rừng hung thú. Khoảng cách đến khu núi cao còn 3 phút.”
“Tiếp theo, xin cho phép ta giới thiệu sơ lược quy tắc thi đấu lần này.”
“Trong khu núi cao, mây sấm dày đặc, sấm sét giáng xuống không ngừng suốt 24 giờ. Nơi đây có tổng cộng 520 ngọn núi lớn nhỏ, ở trung tâm chính là đỉnh Kình Thiên Phong – ngọn núi cao nhất.”
“Thời gian thi đấu: 7 ngày 7 đêm. Các tuyển thủ phải sinh tồn trong khu vực núi cao trong khoảng thời gian này. Nếu rời khỏi trước thời hạn, coi như thất bại.”
“Từ trận thứ tư, giải đấu bắt đầu áp dụng chế độ đào thải. 10% số tuyển thủ có điểm thấp nhất sẽ bị loại.”
“Cách tính điểm đã được gửi đến thiết bị cá nhân của từng tuyển thủ, nơi này sẽ không nhắc lại chi tiết.”
“Xin nhắc nhở: giải đấu chủ trương hữu nghị là hàng đầu, thi đấu chỉ là thứ yếu. Tuyệt đối cấm giết người, nếu vi phạm sẽ bị xử thua.”
“Cấm mang theo bất cứ vũ khí hay công cụ nào của văn minh thấp cấp trở lên (ngoại trừ trang phục cách điện). Nếu vi phạm cũng coi như thua.”
“Trong trường hợp nguy hiểm, tuyển thủ vẫn có thể cầu cứu bên ngoài sân đấu. Nhưng như các vòng trước, một khi cầu viện thì coi như tự động bỏ cuộc, trận đấu kết thúc.”
Khi giọng nữ tiếp tục vang lên, phi cơ khu chuẩn bị đã bắt đầu hạ thấp dần.
“Do sấm sét dày đặc gây nhiễu tín hiệu, xin các tuyển thủ nhanh chóng tiến vào khu thi đấu.”
Giọng nói đã xen lẫn tạp âm “xẹt xẹt” của điện lưu.
“Khi khu chuẩn bị hạ xuống, các tuyển thủ sẽ có 10 phút chuẩn bị. Nếu trong thời gian này chưa tiến vào khu thi đấu, sẽ coi như bỏ cuộc.”
“Đếm ngược sắp bắt đầu. Chúc mọi người thi đấu vui vẻ, chú ý an toàn. Hẹn gặp lại tại lễ tổng kết!”
Cửa phi cơ từ từ mở ra, giọng nữ cũng bị nhấn chìm bởi âm thanh chói tai của dòng điện. Trên màn hình khổng lồ phía trên, đếm ngược 10 phút chính thức bắt đầu.
Chu Lệ cùng Sonja Nhã lập tức hoàn tất xác nhận lập đội. Trước khi đi, Chu Lệ còn liếc nhìn Phong Diễm, ý vị sâu xa dặn dò:
“Hãy chăm sóc hắn cho tốt, chúng ta đi trước.”
Dù Đế Thu đôi lúc rất mạnh mẽ, nhưng phần lớn thời gian hắn lại chẳng thể tự lo.
Vừa sợ đau, vừa sợ bẩn, lại đòi ngủ đủ giấc, quần áo còn phải tinh tươm sạch sẽ.
Sonja Nhã lưu luyến nhìn hắn một hồi, rồi ủy khuất theo Chu Lệ nhấn nút “xác nhận chuẩn bị”, lập tức biến mất khỏi chỗ.
Thấy Chu Lệ và Sonja Nhã rời đi, Phong Diễm cũng giơ thiết bị cá nhân:
“Đế Thu, ta mời ngươi.”
Đế Thu gật đầu:
“Được.”
Phía sau Phong Diễm, Tống Dương cùng Lâm Mạn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mang theo vài phần vi diệu.
Chuyện Đế Thu lập đội với Phong Diễm, bọn họ cũng vừa mới biết được khi nãy.
Phong Diễm là đội trưởng, hắn mở miệng nói trong đội ngũ thêm người, tự nhiên không ai có thể trách cứ, thế nhưng… tại sao lại là Đế Thu?
Người kia, đã từng thẳng thừng từ chối Phong Diễm một lần, thậm chí còn khiến bọn họ phải quỳ xuống trước mặt hắn.
Điều này làm cho Lâm Mạn không sao hiểu nổi.
Phong Diễm rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Vì sao lại muốn đem một kẻ từng khiến bọn họ chịu khuất nhục như vậy giữ lại bên cạnh?
___
Trận thi đấu trực tiếp sau mười ngày tạm ngừng rốt cuộc cũng mở ra lần nữa, khán giả từ lúc trời vừa sáng đã chờ chực bên ngoài giao diện trực tiếp.
Ngay khi phòng trực tiếp vừa khởi động, số người xem của Đế Thu trong nháy mắt đã vượt qua một triệu.
[ Ta thấy cái gì thế này? Quả thật y như hiện thực còn kinh ngạc hơn cả tưởng tượng. Đế Thu lại lần nữa cự tuyệt lục thiếu hợp đội, ha ha ha, cứu mạng, ta nhớ rõ không lâu trước đó, hắn cũng đã từ chối Phong thiếu hợp đội rồi cơ mà. ]
[ Hừ, đây chính là thứ mị lực chết tiệt không sao kháng cự, càng ngày càng nhiều tuyển thủ ưu tú đều bị sức hút cá nhân của Đế Thu hấp dẫn đến rồi. ]
[ Oa oa oa! Phong Diễm xuất hiện! Má ơi, chẳng lẽ Đế Thu cuối cùng cũng chịu gật đầu hợp đội với Phong Diễm rồi sao? Đây chẳng phải chính là truyền thuyết “thế kỷ đại hòa giải” ư? Cứu mạng a! Rõ ràng chỉ là thi đấu mà thôi, vì sao ta lại cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình nhiều tập? Quá kịch tính, từ chối, rồi đối chọi gay gắt, kế tiếp là âm thầm nhung nhớ, cuối cùng hợp đội! ]
[ Thật sự tuyệt vời! ]
[ Các tỷ muội, ta chính thức tuyên bố, ta quỳ xuống rồi! ]
[ Không chỉ quỳ xuống, mà còn muốn bái phục nữa. ]
[ Đáng tiếc là Chu ma ma cùng Sonja Nhã và Thu Thu bảo bối đã rời đi, không thể chứng kiến màn kịch này. ]
[ Chu thiếu hiện tại cũng có phòng trực tiếp của riêng mình rồi, ai yêu thích Chu thiếu có thể qua đó. Chỉ là tạm thời chia ra trong khu thi đấu thôi, trên thực tế bọn họ vẫn là bằng hữu thân thiết. Ta có bạn ở đế đô nói, đêm đó tại tiệc hoàng gia trên hành tinh R20, Thu Thu tuyển thủ đã xuất hiện cùng người nhà họ Tống. ]
[ Nha, vậy thì tốt rồi. Nhìn thấy bảo bối Thu Thu từ một thân một mình đến nay dần dần có thêm nhiều đồng bạn, thật lòng vì hắn mà vui mừng. ]
[ Đúng thế, ta cũng từ kẻ từng mắng chửi hắn, đến giờ càng ngày càng mê hắn. Ô ô ô, Manh thần cố lên! Xông thẳng tới a! ]
---
Không hiểu thì vẫn là không hiểu, nhưng Lâm Mạn cũng không ngốc đến mức đi chất vấn Phong Diễm tại sao lại mời Đế Thu gia nhập.
Nàng chẳng những không tỏ vẻ nghi ngờ, mà còn lập tức nở nụ cười tao nhã, cất giọng chào đón:
“Đế Thu tuyển thủ, hoan nghênh ngươi gia nhập.”
Chỉ có Tống Dương, tên ngốc này, khi nghe thấy tin hợp đội, con ngươi cơ hồ muốn trừng đến rơi ra ngoài hốc mắt.
Hắn kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc!
Phong Diễm, ngươi nói cho ta nghe, vì sao nhất định phải cùng hắn liên thủ lập đội?
Chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ coi trọng hắn, mà hoàn toàn không để ý tới ta – huynh đệ tốt bao năm nay của ngươi sao?
Hôm nay ta nói rõ ràng ngay tại chỗ này, có hắn thì không có ta, có ta thì tuyệt đối không có hắn!
Ta cùng hắn vốn đã không thể đội trời chung, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai, nếu không thì ta sẽ không bao giờ bước chân vào đội ngũ này nữa!
“Tống Dương.” Phong Diễm nghiêng mắt liếc hắn một cái, thanh âm bình thản, “Mau bấm nút ‘chuẩn bị thi đấu’, hiện tại còn thiếu mỗi ngươi thôi.”
Đế Thu cũng hờ hững liếc hắn, ánh mắt mang theo mấy phần chán ghét: “Nhanh lên đi, đừng có lãng phí thời gian của người khác.”
Tống Dương lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta bấm là được chứ gì!”
Nếu không thì đành tạm thời nhịn xuống trước vậy… trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu, có chút nghẹn ngào, càng thêm bối rối.
Ngay khi Tống Dương cuối cùng cũng đưa tay nhấn xuống nút “Chuẩn bị thi đấu”, dưới chân mọi người đột ngột hiện ra một vòng xoáy đen kịt, như hư không mở ra cánh cửa nuốt chửng tất cả.
Bốn người bọn họ trong khoảnh khắc liền bị hút vào vòng xoáy đen thẳm, thân thể lập tức rơi vào trạng thái vừa không trọng lực vừa bị xé rách đến run rẩy toàn thân.