Cậu giơ tay phải lên, duỗi ngón trỏ ra, khẽ đưa đến trước mặt đứa bé. Đứa bé chạm lấy ngón tay, lập tức gắt gao ôm chặt, đồng thời nheo mắt lại, cười khanh khách.
Xiềng xích khẽ rung lên, làm cho tầng sương lạnh trong mắt Ngu Ngốc nhạt đi một chút. Hiện tại, hành trình của cậu đã sắp đến điểm cuối, sắp phải tạm biệt, hơi ấm này... cũng có thể ra đi...
Ôm chặt đứa bé, Ngu Ngốc đi xuống cầu thang, đi trên đường cái. Cậu không ngừng hỏi những người đi đường, trong những người bị cậu hỏi thì một vài người vì cậu là kẻ ăn mày nên không có phản ứng, một vài người khác vì đôi mắt lạnh lùng của cậu mà không dám lại gần. Nhưng vẫn có một vài người trả lời cậu, đồng thời chỉ rõ nơi cho cậu.
“Xin hỏi, Học Viện Hoàng Gia — Thần Thánh Ân Sủng ở chỗ nào.”
“Nhóc muốn tới Học Viện Hoàng Gia? n, chẳng lẽ là học sinh mới? Ầy, ở nơi nào ta. Ở trên sườn núi phía Đông, có một toà thành chiếm một phần tư khu vực, đó là Học Viện Hoàng Gia chuyên dụng của Đế Quốc Hùng Lộc — Thần Thánh Ân Sủng.”
Ngu Ngốc ngẩng đầu, nhìn về phía sườn núi. Ở nơi đó, một tòa tháp màu trắng và lâu đài Hoàng Gia chiếu sáng về nơi xa xa! Dưới tòa tháp, những tòa kiến trúc xung quanh luân phiên tổ điểm cho cả Học Viện Hoàng Gia. Dù cho ở đằng xa, cũng có thể nhìn thân phận và địa vị của người trong học viện!
“Nói đi cũng phải nói lại, nhóc thật sự là học sinh mới của học viện này sao?" Người chỉ đường nhìn về phía Học Viện, hơi hơi đắc ý nói nói:
“Mùa hè hằng năm, số người muốn thi vào học viện này ở đế quốc Hùng Lộc nhiều vô kể. Thường chỉ có nhân tài ưu tú nhất mới có thể được tuyển vào Học Viện. Một khi được tuyển vào, đám người giàu đều cần giao nộp một khoản phí nhất định, tuy nhiên quy định đã nói chỉ cần là học sinh có trí tuệ siêu quần thì có thể miễn học phí, nhưng tình huống này thật sự rất hiếm. Nhóc nhìn chỉ tầm có mười tuổi, chẳng lẽ là tân sinh năm nhất sao? Nói như vậy, nhóc thật sự rất lợi hại đúng không?... A, người đâu rồi?”
Người chỉ đường rất cao hứng và tự hào. Nhưng khi hắn quay đầu lại, cậu bé ăn mày phía sau đã sớm mất tăm.
Ngu Ngốc giẫm lên những mảnh đá vụn trên đường, ở hai bên vang lên những tiếng rao hàng, cậu bước về phía học viên. Tân sinh? Học Viện? Ưu tú? Những thứ này với cậu mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì điều này không liên quan gì với cậu, thứ liên quan thì chỉ có đứa bé trong ngực với học viện này mà thôi.
Càng đến gần Học Viện, biểu ngữ hai bên đường càng ngày càng nhiều. Những đứa bé lớn tuổi hơn Ngu Ngốc một chút cũng càng ngày càng nhiều. Bọn chúng đều ở xung quanh cha mẹ,hoặc là bước đi, hoặc là ngồi xe ngựa, tiến về phía học viện.
Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh cực kì nghiêm ngặt, nhưng phạm vi dạy học cực kì rộng lớn. Trong học viện đại khái có bốn hệ thống dạy học lớn.
Thứ nhất là hệ Văn Nghệ.
Phạm vi của những giáo sư trong hệ này thuộc về văn học, những học sinh sau khi tốt nghiệp đều là nhân vật lớn. Không phải là Nghệ Sĩ, Họa Sĩ nổi danh thì cũng là nhà soạn nhạc, đạo diễn. Mục tiêu học tập hàng đầu ở chỗ này của học sinh là tu dưỡng và học về thủ đoạn chính trị, nhân viên cấp cao của Đế Quốc Hùng Lộc đều từ bên trong này mà ra. Có thể nói, nơi này là nơi chuyên môn bồi dưỡng nhân tài quốc gia.
Thứ hai, là hệ Khoa Học Kỹ Thuật.
Khác với hệ văn nghệ, học sinh trong hệ này chuyên về khoa học tự nhiên, trong này đủ các phần tử cuồng nhiệt khoa học. Đi vào đâu, khắp nơi đều có thể nhìn thấy một số người quỳ xuống đất dùng đá viết công thức và người tự lẩm bẩm. So với những hệ khác, đây có lẽ là hệ im lặng nhất. Không có vũ hội, không có giải trí, các hệ khác thì có đầy đủ các loại công trình giải trí, nhưng học sinh ở đây coi nghiên cứu là phương thức giải trí tốt nhất.
Thế nhưng, đừng xem thường học sinh ở đây. Những bậc thầy về vũ khí của đế quốc đều xuất phát từ nơi này. Tổng thể lại, Đế Quốc Hùng Lộc vẫn là một đế quốc quân sự, với lại xung quanh đế quốc cũng không thể nói là hoàn toàn an toàn. Đối với phương diện chiến tranh, một vũ khí tốt thường sẽ tính quyết định lớn nhất.
Thứ ba, là hệ Tung Thạch.
Hệ này khác thuộc với những hệ Chiến Đấu. Tung Thạch Sư, là hệ có sức mạnh cường đại nhất. Bọn họ thông qua nghiên cứu khoáng thạch thiên nhiên ẩn chứa Nguyên Tố Tự Nhiên — Đạo Lực Thạch, để sử dụng những sức mạnh không thể tin nổi. Bọn họ có lẽ rất yếu, thời điểm đánh nhau có lẽ sẽ bị địch nhân đánh ngã rất nhanh. Hơn nữa sau khi sử dụng Đạo Lực thạch, xuất hiện rất nhiều yếu tố không lường trước được như sức mạnh bên trong Đạo Lực Thạch đột nhiên mất khống chế. Trừ cái đó ra, Đạo Lực thạch còn được gọi là Ác Ma khoáng thạch, có lời đồn là bất kì ai sử dụng sức mạnh trong đó đều thờ phụng ma nữ hoặc phù thuỷ. Nhưng có một điều, đến ngay cả những người phản đối kia đều không có nghi ngờ.
Sức mạnh của Tung Thạch Sư mạnh đến mức nào?
Nếu như nói một chiến sĩ đẳng cấp Luyện Tâm đối chiến với một Túng Thạch Sư đẳng cấp Chước Kỹ... Kết quả, khả năng thường sẽ nằm ngoài dự tính. (DG: một thằng cao hơn 1 cảnh giới choảng nhau với một thắng thấp hơn 1 cảnh giới mà còn không chắc chắn thì tự hiểu:)))
Thứ tư, là hệ Võ Đấu.
Hệ này đối với là nơi trọng yếu nhất để chèo chống nhân tài chiến tranh của đế quốc, là hệ trọng yếu nhất của Học Viện. Hệ Văn Nghệ bồi dưỡng những thứ liên quan đến nghệ thuật, giáo dục và những nhân viên quốc gia; hệ khoa học kỹ thuật bồi dưỡng ra những nhà phát minh vĩ đại và những nhà khoa học. Tuy lực chiến của hệ Tung Thạch rất đáng sợ, nhưng những học viên có thể tốt nghiệp ra thật sự rất ít. Thậm chí hơn mười năm không có một Tung Thạch Sư hợp cách nào. Ngược lại, nhân tài của hệ Võ Đấu tranh nhau xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhiều đến mức khiến cho người ta hoa mắt. Không ngừng thay máu cho quân đội của Đế Quốc Hùng Lộc.
Đây chỉ là phân loại cơ bản của Học Viện, nếu mà tiếp tục phân chia thì số lượng nhiều như sao trời. Mỗi một hệ đều có dựa theo tuổi tác mà sắp xếp tương ứng, từ sáu tuổi đến mười tuổi là mầm non, mười một tuổi đến mười bốn tuổi là Sơ Đẳng, mười lăm tuổi đến mười tám tuổi là Cao đẳng, từ mười tám tuổi trở lên là đại học. Toàn bộ Học Viện là một thể giáo dục vô cùng cân đối.
Đương nhiên, đây là nếu ngươi có năng lực học hết môn Học tương ứng trong một hệ, mà không có nghỉ học giữa chừng.
Hàng năm vào đầu tháng sáu, những thí sinh tham gia thi ở những nơi khác sẽ chờ giấy báo tuyển vào tháng bảy và tháng tám. Nhưng Thần Thánh ân sủng thì không giống. Bởi vì hoàn cảnh học tập nơi này khác hẳn học viện bình thường, cho nên sau khi kết thúc thi tầm mười ngày liền có giấy báo nhập học, để bọn hắn sớm vào Học Viện, làm quen với cảnh vật xung quanh. Phải biết, học viện này quá lớn. Mà học kỳ mới bắt đầu, những giáo sư không có thời gian giúp ngươi chậm rãi quen thuộc nơi này và thoát khỏi sự nuông chiều.
Cửa học viện mở ra, nhìn qua cửa trường, có thể nhìn thấy bên trong là một cái hoa viên vô cùng lớn. Trong hoa viên có rất nhiều con đường nhỏ, dẫn về phía những công trình kiến trúc xung quanh. Mọi người ra vào ở chỗ này tương đối tự do. Tuy nhiên điều này cũng là điều bình thường, nếu muốn xác minh thân phận của hơn ngàn đứa trẻ và phụ huynh thì thật không bình thường..
“Tránh ra! Tránh ra!”
Ngu Ngốc lui về ven đường, mặc cho một chiếc xe ngựa gào thét đi qua. Trên cửa xe ngựa có huy hiệu quý tộc, từ cửa sổ có thể nhìn thấy một người phụ nữ mập đang chải tóc cho đứa bé khoảng mười lăm tuổi. Rất rất nhiều người cũng như vậy mà, tiến vào học viên.
“Ô oa.”
Đứa bé vẫn nở nụ cười như cũ, bé duỗi đôi tay nhỏ không ngừng như muốn vồ lấy cái gì. Ngu Ngốc nhìn về toà tháp trắng cao ngất này, hít một hơi thật sâu, sau đó bước vào học viện.
—————————————————————————————————————————————————————————————————
Một đứa trẻ ăn mày lặng lẽ đi vào trong đám người. Bởi vì quá nhiều người, không một ai chú ý tới kẻ không hợp với hoàn cảnh này. Đứa trẻ cúi đầu, đi vào ngỏ nhỏ ít người, dưới bóng mờ chậm rãi cất bước. Dần dần, âm thanh nơi cánh cửa và bóng dáng của những học sinh đang ló đầu ra dần biến mất.
Bởi vì, cậu đã vòng qua quảng trường, đi vào khu nghỉ ngơi của công nhân viên chức.
Nơi này rất yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức không có một chút âm thanh nào.
Ngu Ngốc chậm rãi ngừng lại, nhìn qua bên trong tôn này nữ tính điêu khắc khuynh đảo lấy cái bình, để nước từ trung lưu dưới.
Bây giờ là tháng sáu. Cách lần thứ nhất ôm lấy đứa bé đã là 5 tháng. Giờ phút này, thân thể nó đã lớn và tốt lên nhiều, không phải cứ ngủ mà mở to mắt dò xét thế giới bên ngoài.
Ngu Ngốc ngơ ngác đứng trước đài phun nước, những giọt nước toé lên làm đầu cậu ướt nhẹp. Trong tiếng ào ào của nước, bất tri bất giác cậu nhìn lại quá khứ...
Nhìn lại quá khứ, tuyệt đối không phải là một điều tốt. Vì đấu tranh sinh tồn, cậu căn bản cũng không có thời gian để nhìn lại cuộc sống trong quá khứ. Vả lại cậu cũng không có hoài niệm gì, dù sao qua lại hết thảy đều có thể ở sau đó mỗi một ngày bên trong trải nghiệm. Nhớ lại, đã sớm thành không biết danh từ không rõ.
Nhưng bây giờ, cậu lại nhớ lại. Cậu nhớ lại đêm bão tuyết kia, lần thứ nhất cậu ôm lấy đứa bé này. Hôm đó, gió rất lạnh, lạnh đến mức ngấm sâu vào da thịt và xương cốt của cậu. Lần thứ nhất cậu đem đồ ăn của mình đưa cho một đứa trẻ không có tác dụng gì, lần thứ nhất mang nó trốn tránh sự truy sát của người khác, ở trong thùng rác dơ bẩn hôi thối qua đêm bão tuyết.
Cậu nhớ lại cảnh thay tã cho nó, nhớ lại cảnh nấu nước nóng rồi đút cho nó uống, nhớ lại cảnh mang theo nó qua tiệm thuốc xem bệnh. Cậu càng hồi tưởng cậu càng nhớ đứa bé, cậu né tránh ánh mắt của binh lính, trải qua trăm nghìn cay đắng mới có thể đứng ở chỗ này.
Những khung cảnh trước kia, chậm rãi hiện lên trong đầu Ngu Ngốc. Sau khi nhớ lại những thứ kia, cậu chậm rãi cúi người đem bé gái trong ngực... đặt nó ở đài phun nước.
Nơi này, là Đế Quốc Hùng Lộc, là thành Phong Sa, là Học Viện Hoàng Gia — Thần Thánh Ân Sủng. Cậu đã hoàn thành di nguyện của cha đứa bé, bình an đem nó tới đây. Sau này, một người ngoài như cậu nên rời khỏi cuộc sống của đứa bé, biến mất trong bóng tối...