Edit: susublue
Giờ cơm trưa, người một nhà tụ cùng nhau dùng cơm, rốt cục đám người Mạc Hàn Trần cũng hồi thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, không ngờ đến Bồng Lai Đả lại tìm được người thân của Vũ nhi và Thu Hằng Duệ.
Sau khi ăn xong, Duẫn Hoành Triết nghiêm túc nhìn đám người trước mắt: "Băng Liên là bảo bối trấn tộc, không dễ dàng lấy được, nhưng các ngươi lại tới thật đúng lúc, nếu lần này các ngươi thắng, có lẽ sẽ có cơ hội lấy được nó."
Phu quân cháu ngoại gặp nạn, bản thân ông cũng muốn giúp, nhưng nếu có thể dễ dàng lấy thì hắn tất nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng Băng Liên lại do mấy đại trưởng lão bảo quản, sợ không thể dễ lấy như vậy.
"Cơ hội gì?" Bạch Vũ Mộng vội vàng hỏi.
Thấy Bạch Vũ Mộng gấp gáp, Duẫn Hoành Triết cười mờ ám, đến khi Bạch Vũ Mộng thẹn thùng cúi đầu, mới ho một tiếng, mở miệng nói.
"Lần này Nghiên Nhi đi ra ngoài, ta tức giận như vậy là vì Bồng Lai hội bốn năm tổ chức một lần của Bồng Lai Đảo đã bắt đầu, mà Nghiên Nhi cũng phải tham gia.
Bồng Lai hội là một trận đấu rất quan trọng của Bồng Lai Đảo, Bồng Lai hội có nhiều loại trận đấu, người đầu tiên thắng được hết sẽ có thể đưa ra một yêu cầu cho đảo chủ và trưởng lão, mặc kệ là yêu cầu gì, cho dù Bồng Lai Đảo bị diệt thì cũng phải hoàn thành."
"Đây là cái gì, Bồng Lai Đảo bị diệt, ai đặt ra quy định này, sao trước kia ta không biết?" Duẫn Tuyết Nghiên nghi hoặc mở miệng.
"Trước kia con không biết là vì con còn chưa tới tuổi tham gia, tất nhiên không cần thiết tham gia, hơn nữa Bồng Lai hội đợt trước con vẫn còn rong chơi ở bên ngoài thì sao có thể biết được." Bị Duẫn Hoành Triết nói như thế, Duẫn Tuyết Nghiên có chút ngượng ngùng thè lưỡi.
"Bồng Lai hội chỉ có con dân Bồng Lai Đảo mới có thể tham gia, Vũ nhi đã là cháu ngoại của ta thì tất nhiên cũng có thể tham gia, đây là quy định bất thành văn của tổ tiên, nhiều đợt Bồng Lai hội diễn ra như vậy, chưa từng có ai đưa ra yêu cầu diệt Bồng Lai Đảo, dù sao nếu Bồng Lai Đảo bị diệt thì bọn họ cũng không có chỗ đi."
Duẫn Hoành Triết nói xong, dừng một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng: "Đa số mọi người đều cầu nhân duyên, năm nay Bồng Lai hội có rất nhiều cao thủ, con của trưởng lão đều là tinh anh, sợ không dễ đối phó như vậy, huống hồ..."
Duẫn Hoành Triết không nói thêm gì nữa, mắt cổ quái nhìn đám người Lam Hạo Thần: "Các ngươi đều là trai tài gái sắc, sợ là có rất nhiều người thích, dù sao những yêu cầu này đều không thể từ chối, các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Chúng ta sẽ không thua!" Bạch Vũ Mộng tự tin mở miệng.
Duẫn Hoành Triết gật đầu: "Vậy các ngươi chuẩn bị một chút, tất cả các thể loại đều sẽ có, đến lúc đó gặp lại các ngươi sau!" Nói xong sau liền rời đi, để lại một đám người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Thời gian còn lại mọi người đều ở đây chuẩn bị, thật ra lần này người tham gia cũng chỉ có Bạch Vũ Mộng, dien(dannlle3*quydonn Thu Hằng Duệ và Duẫn Tuyết Nghiên, vốn dĩ Lam Hạo Thần cũng có thể tham gia, nhưng hắn lại không có hứng thú với mấy thứ này nên quyết định yên lặng ủng hộ Bạch Vũ Mộng.
Đi quảng trường trận đấu, đã có rất nhiều người chờ ở đây, đã ngồi hết vào chỗ ngồi của khách quý, bên ngoài còn có vài người dân vây quanh.
Duẫn Hoành Triết đã sớm sắp xếp chỗ ngồi cho đám người Bạch Vũ Mộng gần khán đài, bởi vì trận đấu sắp diễn ra thì các trưởng lão mới tới nên chỗ ngồi có vẻ trống.
Nhóm người Bạch Vũ Mộng đi qua liền gây náo loạn, một đám tuấn nam mỹ nữ chói lọi ngồi ở đó, dù có không muốn gây chú ý cũng khó.
"Oa, các ngươi nhìn kìa? Những người đó thật sự quá đẹp!" Đám người háo sắc không dám tin cảm thán.
"Đúng vậy đúng vậy, nhưng ta lại chưa từng nhìn thấy bọn họ?" Mắt một người háo sắc khác cũng đỏ rực.
"Các ngươi không biết rồi, nghe nói là cháu của đảo chủ, gần đây mới trở về." Một người lý trí đứng bên cạnh bổ sung.
"Đúng vậy, ta cũng nghe nói, nhìn khí chất bọn họ cũng biết là tôn quý bất phàm, không biết bọn họ có thắng Bồng Lai hội lần này hay không."
"Ta thấy cháu gái Uyển Uyển của đại trưởng lão sẽ đoạt giải quán quân, dù sao nàng ta có danh tài nữ vang dội, hơn nữa lại rất xinh đẹp, nhất định là sẽ thắng."
"Ta thấy còn chưa chắc, ngươi nhìn nữ tử ngồi bên trong kia đi, dung mạo chỉ có hơn Uyển Uyển tiểu thư chứ không kém, đặc biệt là khí thế toàn thân, vượt Uyển Uyển tiểu thư rất nhiều."
"...."
Bên này một nhóm người đứng bình luận không hề biết có một nữ tử che mặt đứng sau bọn họ không nghe lọt một chữ nào, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, nhưng lại như không có cảm giác đau, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng cảm nhận được phía sau có ánh mắt thù hận, tao nhã quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Lâm Uyển Uyển, vô tội sờ sờ mũi, Bạch Vũ Mộng buồn bực nghĩ, sao ta lại đắc tội với người ta nữa vậy.
Lam Hạo Thần nhìn ra nàng đang buồn bực, xoa đầu nàng: "Mộng Nhi, mặc kệ nàng ta, người ta ghen tị với dung mạo của nàng thôi, không cần phải để ý."
Bạch Vũ Mộng nở nụ cười tà ác, nhìn Bạch Vũ Mộng như vậy, Lam Hạo Thần nở nụ cười yêu chiều, không biết nụ cười khuynh thành này đã làm mù mắt và rối loạn tâm hồn nhiều người.
Nhưng qua một lúc, vài vị trưởng lão đã dẫn người thân đến đông đủ, cháu gái cháu trai của họ cũng đều đến đây, đều là tinh anh trong gia tộc, bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Bồng Lai hội.
Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn đám người bên kia, liếc mắt một cái đã biết ai là người xấu, ai là người tốt, nhưng không biết trưởng lão tự cho mình là người lúc trước đưa mẫu thân về có ra mặt hay không.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, đầu tiên là nhiều người cùng đấu, cho đến khi còn lại năm người cuối cùng sẽ tiến hành một trận đấu công bằng, chỉ giữ lại một người còn trụ lại trên đấu trường dù là phiền phức bao nhiêu, cần bao nhiêu thời gian, đều sẽ đấu đến khi trận đấu kết thúc.
Vốn dĩ Bồng Lai hội đã được cử hành từ mấy ngày trước rồi, lúc này Bồng Lai hội lại có rất nhiều cao thủ, nhiều người chờ mong, thậm chí có người lén lút bắt đầu đặt tiền cược xem vị nào sẽ thắng.
Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn đám người Mạc Hàn Trần, bọn họ hiểu ý gật đầu, diẽn(daffnlle3<quysdo0n đi đến chỗ đám người đang tụ lại với nhau, không chút do dự đặt tiền cược Bạch Vũ Mộng thắng.
Mọi người thấy bọn họ phóng khoáng như vậy, nhìn họ như nhìn người ngốc, một người đứng bên cạnh nhìn không được nữa mới nhắc nhở bọn họ: "Các ngươi có muốn nghĩ lại không, không cần đặt nhiều như vậy đâu, dù sao lỡ như thua..." Câu nói kế tiếp hắn không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn, thua táng gia bại sản là chuyện thường.
"Không cần, chúng ta tin tưởng nàng." Trúc Đạp Vũ ngẩng mặt, trong mắt đầy tin tưởng. Nhìn thấy bọn họ như vậy, mọi người cũng không nói gì nữa, dù sao cũng do bọn họ tự lựa chọn.