Ma Y Độc Phi

Chương 23

Nhưng mặc kệ thế nào đều do Lam Hạo Thần mang vào, cũng không thể bạc đãi nàng ta. Nghĩ như vậy, lễ phép hỏi: "Cô nương, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?"

Nàng kia thấy có người đến hỏi, chậm rãi mở miệng: " Vị công tử vừa mới đi vào kia, đã cứu ta, ta hiện tại đã là người của hắn."

Nghe nói như thế, Linh Trần vừa uống một ngụm nước, trong nháy mắt liền phun ra. Không phải đâu, chủ tử từ khi nào lại có lòng tốt như vậy?

Nhìn bộ dạng cô nương kia cũng không tệ, không phải chủ tử đã coi trọng cô nương nhà người ta rồi chứ. Vậy Bạch tiểu thư làm sao bây giờ?

Linh Ngạn nghe nói như thế cũng có chút giật mình, nhưng hắn cũng không biết tình cảm Lam Hạo Thần đối với Bạch Vũ Mộng, nên cũng không phản ứng quá lớn, nếu hắn biết sớm một chút, sẽ không thảm như thế.

“ Vậy cô nương, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đến phòng chủ tử, hắn đã trở lại." Linh Ngạn lễ phép mở miệng.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng rất rối rắm, đến cùng có nên đưa đến phòng chủ tử hay không, hắn biết, chủ tử rất ưa sạch sẽ. Nhưng người là tự chủ tử mang về, chắc là không có việc gì đi.

Vị cô nương nhanh chóng gật đầu, liền đi theo Linh Ngạn đến phòng Lam Hạo Thần, ngồi một chỗ lẳng lặng chờ.

Lại nói Bạch Vũ Mộng bên này, nổi giận đùng đùng về phòng, "Phanh" một tiếng liền đem cửa phòng đóng lại, ngay cả Hận Nhuế đều lắp bắp kinh hãi, tiểu thư chưa từng phát hỏa lớn như vậy.

Khi Lam Hạo Thần đuổi kịp, cửa phòng đã đóng lại, hắn chỉ có thể ở ngoài cửa bất đắc dĩ cười, không có biện pháp, vì người trong lòng, làm đầu trộm đuôi cướp có gì đáng ngại?

Lam Hạo Thần theo từ cửa sổ lén lút vào phòng Bạch Vũ Mộng, Hận Nhuế thấy được, vừa muốn kêu lên, Lam Hạo Thần liền bảo nàng câm miệng, nàng nghe lời rời khỏi phòng. 

Bạch Vũ Mộng như cũ đắm chìm trong tức giận, cũng không phát hiện. Đột nhiên, nàng không còn tức giận nữa, biểu cảm tức giận dần biến mất, trở lại nhàn nhạt, giống như không có gì xảy ra cả.

Lần này đến phiên Lam Hạo Thần hốt hoảng, hắn tình nguyện để Mộng Nhi giận hắn, mắng hắn, đánh hắn, cũng không muốn nhình thấy biểu cảm này, thật sự làm cho hắn sợ hãi, sợ Bạch Vũ Mộng một chút đều không quan tâm đến hắn.

Bạch Vũ Mộng tựa hồ tỉnh táo lại liền phát hiện Lam Hạo Thần, quay đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Xin hỏi Chiến Vương có gì chỉ giáo? Nếu không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi, mời ngươi ra ngoài."

Nói xong liền đứng lên. Lam Hạo Thần vội vàng bắt lấy tay nàng, Bạch Vũ Mộng quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn cầm lấy tay nàng. Lam Hạo Thần chỉ nới ra một chút, hắn biết, Bạch Vũ Mộng lúc này là rất tức giận.

"Mộng Nhi, nàng nghe ta giải thích, ta là vô ý cứu người, nàng..." Lam Hạo Thần vội vàng giải thích.

"Ngươi không cần giải thích với ta, việc đó cùng ta có liên quan gì sao? Ngươi cứu ai, đâu có liên quan tới ta, ngươi muốn cứu ai, thì cứ việc đi cứu." Bạch Vũ Mộng giọng điệu nhàn nhạt không hề có cảm tình.

"Mộng Nhi..." Lam Hạo Thần lại một lần nữa bắt lấy tay Bạch Vũ Mộng.

"Buông tay! Chúng ta không có quan hệ gì, thỉnh Chiến Vương tự trọng!" Ngữ khí Bạch Vũ Mộng phút chốc trở nên lạnh lùng.

Nhìn Bạch Vũ Mộng đi vào, nhưng Lam Hạo Thần lại không có biện pháp gì, muốn phát tiết một chút, lại sợ ầm ĩ đến Bạch Vũ Mộng, liền nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.

Bên trong Bạch Vũ Mộng tự giễu cười, lời nói của nam nhân vĩnh viễn không thể tin, một giây trước hắn còn nói vĩnh viễn yêu ngươi, giây tiếp theo lại quay đi nói với một người khác y như vậy.

Vậy bản thân cần gì phải tức giận, nam nhân như vậy không có gì tốt, không có nhẫn nại như vậy, nàng không cần. Nàng chưa bao giờ cần nam nhân bảo hộ.

Nếu Lam Hạo Thần nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Bạch Vũ Mộng, nhất định sẽ không đi ra ngoài. Vừa đi ra, Lam Hạo Thần liền hối hận đến ruột đều xanh.

Lam Hạo Thần từ trong phòng Bạch Vũ Mộng đi ra, về đến phòng của mình. Đi vào phòng, nhìn thấy một nữ tử ngồi ở bàn, hoài nghi bản thân đi nhầm phòng.

Nhìn kỹ, rõ ràng không có đi sai."Linh Trần, Linh Ngạn, các ngươi tới giải thích cho ta đây là có chuyện gì?"

Linh Trần cùng Linh Ngạn nghe tiếng kêu đi lên, nhìn thấy nữ tử này, Linh Ngạn mở miệng nói: "Chủ tử, cô gái này không phải là ngươi mang về sao, ta cho rằng... Cho nên mới đem nàng vào đây."

Nghe hắn nói như thế Lam Hạo Thần nổi trận lôi đình: "Nàng ta là ta mang về  sao? Các ngươi có dùng đầu óc để suy nghĩ không?"

Linh Trần cùng Linh Ngạn nhất thời sợ tới mức không dám nói thêm nữa, sao chủ tử lại phát hỏa lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ làm sai rồi, không thể nào?!

Lam Hạo Thần còn muốn nói cái gì, vừa quay đầu lại, liền thấy Bạch Vũ Mộng đứng ở cửa phòng, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền đi xuống lầu.

"Mộng Nhi..." Lam Hạo Thần vội vàng kêu, nhưng không được đáp lại.

Lúc này Bạch Vũ Mộng nghĩ, thực mau a, người đều đã đưa vào phòng!

Linh Trần cùng Linh Ngạn nhìn thấy tình huống này, chỉ biết bản thân gặp rắc rối rồi, rõ ràng chủ mẫu tương lai đang tức giận, mà chủ tử lại không thể làm gì, sẽ không đem cơn tức giận chuyển tới trên người bọn họ đi!

Linh Trần mắt đầy thương hại nhìn Linh Ngạn một cái, huynh đệ, xin lỗi, ai bảo ngươi dẫn nữ tử này vào phòng chủ tử, tự mình chuốc lấy khổ đi!

Linh Ngạn vẻ mặt cười khổ ha ha, lần này thật sự xong rồi!

"Nói! Là ai tự chủ trương đưa nàng vào?" Lam Hạo Thần giọng điệu lạnh lùng, người nghe được cũng rùng mình.

"Là... Là ta." Linh Ngạn thành thật nói.

Lam Hạo Thần nhìn chằm chằm Linh Ngạn thật lâu, lâu đến nỗi cả người Linh Ngạn đều không được tự nhiên."Tốt lắm, sau khi trở về, bản thân ngươi tự đi hình đường lĩnh phạt, mặt khác, đi rừng rậm ma quỷ rèn luyện ba tháng rồi trở về."

Nghe nửa câu nói phía trước, linh ngạn nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng trừng phạt ở hình đường thật tàn khốc, nhưng vẫn có thể chịu được, nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, cả người đều trực tiếp ủ rũ, không phải chứ, rừng rậm ma quỷ, hắn lúc trước từ nơi này đi ra, không bao giờ nữa muốn quay lại địa phương đáng sợ kia nữa. Lần này phải đi không nói, còn phải đi ba tháng, ông trời ơi, hắn rốt cục tạo nghiệt gì a?!

Lam Hạo Thần không mở miệng nói chuyện nữa, chạy nhanh xuống lầu tìm Bạch Vũ Mộng, lúc xuống lầu còn không quên hung hăng trừng mắt Linh Ngạn một cái.

Linh Trần thật thông minh đi vào nói với nữ tử kia: "Cô nương, ngươi ở lại phòng này đi!"

Sau đó lại giúp Lam Hạo Thần đặt một căn phòng khác, phòng này đã bị "Ô nhiễm", Lam Hạo Thần tuyệt đối sẽ không ở lại.

Bạch Vũ Mộng đi ra khỏi khách sạn, tùy ý đi dạo, không có mục đích. Ánh mắt mơ hồ, tựa hồ suy nghĩ cũng không đặt ở phố xá.

Hận Nhuế đau lòng nhìn Bạch Vũ Mộng, tiểu thư rốt cuộc làm sao. Nàng vừa rồi cũng thấy được hoàn cảnh trong khách sạn, tiểu thư tựa hồ từ lúc đó liền bắt đầu không vui, không phải là vì Chiến Vương đi!

Chủ tớ hai người đều tự suy nghĩ, đều không nhìn thấy người phía trước, thẳng đến khi sắp đụng phải, Bạch Vũ Mộng mới phản ứng lại, mang theo Hận Nhuế nhẹ nhàng tránh qua một bên.

Người kia thấy nàng, dừng bước chân: "Tốt, ngươi còn dám ra đường, lần này ta xem ngươi làm sao chạy trốn?"

Người tới là người của Nhậm Trung Trúc, tựa hồ là tìm người giúp đỡ, hùng hổ đi tới.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, người này thật đúng là kiên trì không ngừng a, vừa vặn hiện tại người đầy bực tức không chỗ phát tiết, các ngươi đến đây chịu chết đi.

Cũng không nói gì, trực tiếp liền động khởi thủ. Nàng không cần dùng vũ khí, hoàn toàn là dùng tay không mà đánh, nàng dùng võ thuật kiếp trước học, cũng không có hề thất thế.

Hận Nhuế nhìn tiểu thư đánh liều mạng như vậy, hoàn toàn chỉ dùng sức mạnh, như vậy đối với bản thân tổn thương rất lớn, không khỏi vì tiểu thư mà cảm thấy phẫn nộ.

Đến cùng là vì sao tiểu thư lại muốn tra tấn thân thể của chính mình như vậy. Tuy rằng võ lâm đại hội còn rất lâu mới bắt đầu, nhưng điều này cũng bất lợi a!
Bình Luận (0)
Comment