Edit: Susublue
Bạch Vũ Mộng có chút kích động đến nỗi hai tay run lên, ôm chặt Lam Hạo Thần, cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được cảm giác mất người yêu là thế nào, đau như vậy, làm người ta sống không bằng chết.
Trái tim như bị vét sạch, như đã đánh mất thứ quan trọng nhất của bản thân, mặc kệ làm mình trở nên hoàn mỹ như thế nào, vẫn luôn có cảm giác mất mát.
Mở mắt nhìn vào trong nước, tận lực nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong nước, thoạt nhìn càng thêm hoàn mỹ, nhưng cảm giác cô độc dù tuyệt vời thế nào vẫn thấy tiếc nuối. Vẻ mặt tiều tụy mơ hồ ngẩng lên, như có một loại ma lực...
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Mọi người đã sớm đình chỉ việc đánh nhau, mọi người vội vàng đưa Lam Hạo Thần về doanh trướng, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ ở bên trong trị liệu cho Lam Hạo Thần.
Bạch Vũ Mộng luôn cầm chặt lấy tay Lam Hạo Thần, dù thế nào cũng đều không chịu buông tay. Nhưng Thu Hằng Duệ nhõng nhẽo cứng rắn ép buộc, mới đưa nàng ra ngoài được, bởi vì Trúc Đạp Vũ nói khi bọn họ trị liệu cho hắn Bạch Vũ Mộng không thể ở bên cạnh.
Bạch Vũ Mộng tựa hồ còn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn thất vọng, nhưng những chuyện này vẫn không thể làm nàng hết lo lắng. Giờ phút này nàng rất hận bản thân mình, rõ ràng y thuật tốt như vậy, lại không có biện pháp gì.
Bên trong, Lam Hạo Thần vẫn rất suy yếu, nhưng máu Bạch Vũ Mộng đúng là đã khiến hắn tốt hơn rất nhiều. Hắn suy yếu trợn tròn mắt, nhìn một vòng, không thấy Bạch Vũ Mộng, có chút thất vọng nhắm mắt lại.
"Nàng ở bên ngoài!" Trúc Đạp Vũ thật sự không nhìn nổi nữa, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Mĩ nam tử trên giường đang bị bệnh nhất thời vui sướng nhìn ra bên ngoài, như xuyên thấu qua màn che mà nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ đang sốt ruột chờ ở bên ngoài.
"Các ngươi đã yêu nhau như vậy, ngươi cần gì phải làm vậy?" Trúc Đạp Vũ vẫn nhịn không được khuyên nhủ.
"Ta phát hiện ta đã làm sai rồi, ta không nên vì chuyện của bản thân mà để nàng giết ta, nếu ta chết, ta không nên để cho nàng biết." Nói xong nhắm mắt xuống, "Nhưng, sao không cho nàng đi vào?"
Mạc Hàn Trần thở dài: "Hạo Thần, chúng ta không cho nàng đi vào, là vì bí mật này, không phải ngươi không muốn cho nàng biết sao!"
Nói xong dừng một chút, nhìn Trúc Đạp Vũ một cái, mới nói: "Hơn nữa, ngươi có biết vì sao ngươi không chết không?"
Nhìn thấy Lam Hạo Thần tỏ vẻ nghi hoặc, Mạc Hàn Trần ngưng trọng nhíu mày: "Khi ngươi chết, ngươi uống máu của Bạch Vũ Mộng, lại có kì tích xuất hiện cứu ngươi sống lại."
"Nếu ta không sai, chỉ sợ Bạch Vũ Mộng chính là nữ tử có linh hồn tinh thuần!" Trúc Đạp Vũ bổ sung thêm.
Lam Hạo Thần lâm vào trầm tư, nàng biết thân phận thật sự của Bạch Vũ Mộng, như vậy, nàng thật sự chính là thuốc dẫn sao?
"Có thể xác định được sao?" Lam Hạo Thần không dám xác định hỏi lại một lần nữa.
“ Ừ, hôm nay chuyện đã xảy ra như vậy, có thể xác định, nhưng mấy vị thuốc khác vẫn chưa tìm được, ngươi muốn nói cho nàng biết không?"
Lam Hạo Thần cúi đầu, không ai nhìn rõ biểu cảm."Hạo Thần, đã có thể tìm được thuốc dẫn, diễn]dàn>llequy1do6n như vậy những thứ khác cũng sẽ có khả năng tìm được, ngươi không thể buông bỏ, ngươi nói cho nàng biết đi!" Mạc Hàn Trần khuyên nhủ.
Thật ra biết được Bạch Vũ Mộng chính là thuốc dẫn, hắn rất khiếp sợ, vốn dĩ cổ độc của Hạo Thần không được tốt lắm, không ngờ trời không tuyệt đường người, thuốc dẫn lại ở ngay bên cạnh.
"Để cho ta suy nghĩ một chút đi, các ngươi ra ngoài trước đi!" Giọng nói của Lam Hạo Thần có chút mỏi mệt.
Chờ Mạc Hàn Trần băng bó cho hắn xong, bọn họ đi ra ngoài. Hai mắt Lam Hạo Thần như vô thần nhìn vào một chỗ, như đang nhớ lại thứ gì đó.
Nhớ lại những thứ đã từng rất thật tốt đẹp, khuôn mặt Bạch Vũ Mộng hiện lên trước mắt hắn rất nhiều lần, trong lòng Lam Hạo Thần rất loạn, không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn biết, nếu Bạch Vũ Mộng biết chuyện này, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để giúp hắn. Nhưng hắn không muốn như vậy, hắn không muốn để cho Mộng Nhi của hắn lâm vào nguy hiểm.
Có chút mê mang, hắn không biết nên làm thế nào, từ khi nào mà hắn lại trở nên do dự như vậy, ngay cả một chuyện nhỏ cũng không quyết định được. Có lẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi!
...
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Lúc Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ đi ra ngoài, Bạch Vũ Mộng vội vàng đi lên: "Thế nào, hắn... Có khỏe không!?"
Hai người nhìn nhau một cái, Mạc Hàn Trần mở miệng: "Tốt, bảo vệ được tánh mạng, nhưng vẫn còn rất yếu ớt, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, hi vọng ngươi không vào quấy rầy hắn."
Bạch Vũ Mộng ngẩn người, đột nhiên đã hiểu được gì đó, nhìn về cửa, mím môi, bỏ đi.
Mạc Hàn Trần nhìn về phương xa, bất đắc dĩ thở dài, Hạo Thần, chuyện ta có thể giúp, chỉ có như vậy thôi, hi vọng có ích cho ngươi, ta thật sự không muốn nhìn thấy kết cục như vậy.
"Đã muốn để bọn họ ở cùng nhau, vì sao không nói thẳng cho nàng biết?"
"Ta đã hứa với Hạo Thần là sẽ không nói, thì nhất định sẽ không nói, ta chỉ có thể giúp bọn họ như vậy thôi!"
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc lại u mê, có lẽ, hai người bọn họ không muốn hiểu mà thôi!" Trúc Đạp Vũ thở dài, liền xoay người bỏ đi.
Mạc Hàn Trần đứng một hồi, cũng rời đi, hắn muốn đi nghiên cứu thuốc, làm thế nào để áp chế bệnh tình của Lam Hạo Thần.
Bên này, Bạch Vũ Mộng vẫn lo lắng, muốn chính mắt nhìn thấy hắn. Né tránh ánh mắt mọi người, lặng lẽ ẩn vào doanh trướng của Lam Hạo Thần.
Nhìn nam tử nằm trên giường, Bạch Vũ Mộng bước thật nhẹ, đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt gần như trong suốt kia, không kiềm chế được, đau lòng chảy nước mắt.
Nhìn máu chảy ra từ miệng vết thương thấm ướt quần áo, không nhịn được chảy nước mắt, là do nàng đâm, nàng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng bản thân lúc này, chỉ biết là đã đau đến chết lặng.
So với lúc trước khi biết hắn phản bội nàng còn đau hơn, thì ra, bất tri bất giác, nàng đã yêu sâu như vậy, sâu đến nỗi có thể bình tĩnh tha thứ việc hắn phản bội mình.
Từ lúc Bạch Vũ Mộng tiến vào Lam Hạo Thần đã tỉnh, biết là Bạch Vũ Mộng, hắn lập tức thả lỏng toàn thân. Tùy ý để Bạch Vũ Mộng muốn làm gì thì làm.
Kém chút nữa Lam Hạo Thần kiềm chế không được nỗi nhớ nhung, ôm Bạch Vũ Mộng vào ngực, nhưng, lý trí nói cho hắn biết, không thể làm như vậy, không thể vọng động như vậy.
Bạch Vũ Mộng ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Lam Hạo Thần. Giờ khắc này, thời gian như dừng lại, một ít hình ảnh tốt đẹp đứng yên lại.
Khi Mạc Hàn Trần đưa thuốc đến nhìn thấy cảnh tượng này, lẳng lặng đứng một hồi, vẫn không đành lòng quấy rầy, lắc đầu đi ra ngoài.
Đến khi Lam Hạo Thần thật sự nhịn không được nữa, chỉ có thể làm bộ vừa tỉnh lại, mở mắt. Hắn thấy được vẻ bối rối trong mắt Bạch Vũ Mộng.
Giống một nai con chấn kinh, chân tay Bạch Vũ Mộng luống cuống, khẩn trương không biết nên làm gì. Từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp tình huống như vậy.
Lam Hạo Thần không khỏi bật cười, cứ như vậy cười như không cười nhìn Bạch Vũ Mộng, không biết đang suy nghĩ cái gì, mắt mơ hồ lộ ra vẻ kiên định.