Mặc Anh Xâm Lược

Chương 5.1

Sau khi tan tầm, Đoạn Dạ Nhai đến câu lạc bộ Donie để tập luyện thể hình ‘Tiêu hao’ đến ba tiếng. Anh lại đánh bóng vào tường thêm nửa tiếng nữa.

Pierre Lỗ không nhìn nổi nữa rồi, “Tổng giám đốc, anh đang tự hành hạ bản thân đó hả!” Nếu như là anh ta, thì đã sớm chuột rút bắp chân và hôn mê rồi.

Từ trước đến nay, khí thế của bọn họ luôn hào hứng, rốt cuộc là vì ai mà tổng giám đốc khổ sở như vậy?

Sau khi uống hết một chai nước suối, Đoạn Dạ Nhai vừa lau mồ hôi, vừa nói: “Đi thay quần áo, chúng ta đấu kiếm!”

Pierre Lỗ đứng bên cạnh nói không ngừng: “Ma quỷ còn không tập luyện đến như vậy, mạng của anh ít nhất đã mất đi một nửa rồi.”

Phiền phức! Đoạn Dạ Nhai không nhịn được hạ lệnh: “Đi làm việc cậu cần phải làm đi, cậu là người thực hiện nó, chứ không phải là gà mẹ.”

Pierre Lỗ chỉ có thể rời khỏi đó, dù sao anh ta cũng là nhân viên, Đoạn Dạ Nhai mới là ông chủ lớn.

Hai mươi bốn tiếng đồng hồ, phòng tắm hơi trong câu lạc bộ Donie chưa đóng cửa một ngày nào được trang bị thiết bị cơ bản, Đoạn Dạ Nhai quyết định đi tắm hơi, tình trạng cơ thể của anh cùng với hơi bốc lên khiến anh buồn ngủ, cảm xúc gần như bùng nổ.

Vậy mà có một phần tử không sợ chết làm phiền anh……

“Thái tử Đoạn, đã lâu không gặp.”

Anh mở mắt nhìn d>đ,lq'đ một cách lười biếng rồi nhắm mắt lại, “Con mối! Là thủ lĩnh của súng ống đạn dược như vậy mà cũng rảnh rỗi quá?”

“Nhiệm vụ mà thái tử Hắc cùng thái tử Việt giao phó đã hoàn thành, cho nên bay đến tỉnh T để ôn chuyện cũ.”

“Hiểu rồi.” Anh mở mắt ra, má bên trái của con mối có một vết sẹo dữ tợn kinh khủng, giống như sứ giả đi lấy mạng.

Con mối, tẩu miêu, con báo cùng Linh Dương đều là những nhân tài mà Việt Tiềm Thiên coi trọng. Trong tổ tức phản động của Việt Tiềm Thiên thì các loại người nào cũng có đủ cả, bốn người bọn họ mỗi người đảm đương một phía của Châu Á, đều là thủ lĩnh mỗi phương.

Bởi vì anh và Việt Tiềm Thiên tình anh em ‘Biển cạn đá mòn’, cho nên con mối và bốn người bọn họ cũng coi anh như anh em thân thiết.

Nhưng rất không đúng lúc, hôm nay anh không có tâm tình nói chuyện tào lao với con mối.

“Nếu như không phải chuyện trái đất sắp diệt vong, thì đừng có làm phiền tôi.” Lửa giận của anh vẫn như cũ.

“Chỉ là ôn chuyện thôi mà.” Không phải đã rõ ràng rồi sao? Con mối dám vào hang cọp nhổ lông cọp đây mà.

Không sai, bây giờ thái tử Đoạn không khác con cọp bao nhiêu.

“Pierre Lỗ làm việc lơ đãng quá, để cho người khác xông vào phòng tắm hơi mà chưa xin phép.” Có lẽ anh nên xử phạt Pierre Lỗ. Khóe miệng của con mối bỗng nhúc nhích, bày ra bộ dáng không nể nang mỉa mai.

“Cười cái con quỷ!” Con mối chết tiệt! Bóp chết anh ta! “Không phải là do một người khác phái mà mất kiềm chế đấy chứ, tử vong mấy triệu tế bào không sao chứ?”

Đầm rồng hang hổ! “Thái tử tôi đây lăn lộn tình trường vài chục năm, chỉ có tôi làm tổn thương phụ nữ, ở đâu ra chuyện tôi khổ sở vì phụ nữ chứ? Để kiếp sau rồi nói.”

“Vậy anh điên cuồng tiêu hao thể lực vì ai?” Bây giờ đã là hai giờ sáng, Pierre Lỗ đáng thương còn không dám tan việc về nhà ôm vợ nữa.

“Hừ.” Vấn đề nhàm chán.

“Dáng dấp của quả phụ đó xinh đẹp thật chứ………….”

“Điều tra tôi sao?” Anh em cái kiểu gì vậy chứ?

“Quan tâm thôi.” Nói ít ý nhiều.

“Con mối vang danh Âu Mỹ, đủ để lật đổ tổ chức xã hội đen toàn cầu mà lại có lòng như thế sao?” Phải không tim không phổi chứ.

Gương mặt con mối như ma quỷ, cười nhẹ nhè, “Thái tử Đoạn, anh bị tình yêu làm điên đảo rồi, cả thái tử Hắc cũng vậy.”

Đoạn Dạ Nhai bị kích thích phát hỏa! “Tôi thích rất nhiều phụ nữ đến nổi không đếm xuể, thích và yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

“Không, chuyện của anh và quả phụ đó là khác.”

“Không có gì khác hết!” Mặc dù anh có một chút động lòng, nhưng cực kỳ ít.

Hơn nữa đã trải qua một lần, anh không đủ chắc để khăng khăng một lòng chung thủy với cô.

“Người bên ngoài thì sáng suốt hơn.” Con mối đứng lên, bước ra ngoài, “Không quấy rầy người hao tổn tinh thần vì tình nữa.”

“Con mối chết tiệt!” Anh ta không lo đi kiếm tiền bất chính, mà chạy đến đây tìm anh để trêu chọc.

Không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lẽo của anh, con mỗi lạnh nhạt nói, “Nhắc nhở anh một tiếng, tình hình đàn ông có chủ ý tiếp cận quả phụ không ít đâu, anh nên thêm chút sức lực để trói trái tim cô ta lại đi.”

“Điểm tâm nhỏ ăn nhiều sẽ ngán, không chừng khẩu vị của tôi sẽ lặp lại, quan trọng là không tập trung vào một vị duy nhất.”

Vậy mà điểm tâm nhỏ cũng có khả năng gây nghiện, cũng là một dạng ma túy, khó có thể từ bỏ. Con mối nhún vai, người trong cuộc thì hay mơ hồ!

Đến nỗi một người nhanh nhẹn còn phải xác nhận………….

Đó là chuyện thái tử Đoạn nên quan tâm, không cần anh ta phải tốn nhiều suy nghĩ.

※※※

Bởi vì hành động bất tiện, Sài Thương Y lấy cửa hàng làm nhà, tạm sống tại phòng tiếp khách của Thanh Tùng.

“Oa!”

Một thiết hét long trời lở đất.

Tiểu Tương trợn tròn mắt, “Bà chủ, cái này là của bạch mã hoàng tử gởi sao!”

Sài Thương Y đang kiểm tra sổ sách, cũng không kiềm chế được kinh ngạc. Rất nhiều hoa hồng được sắp vòng thành hình trái tim………….

“Tổng cộng có 2200 đóa hoa!” Một nhân viên khác tên là Vân Nhi hâm mộ nói: “Bà chủ, cũng vừa đúng với tuổi của chị đó, thật là lãng mạng!”

“Nếu có người nào đó tặng em nhiều hoa đến như vậy, em lập tức cưới người đó.” Một bà cô xinh đẹp cũng tham gia náo nhiệt.

2200 đóa hồng! Có phải là Đoạn Dạ Nhai muốn giảng hòa với cô không?

Chẳng biết hồi hộp điều gì, đôi tay của Sài Thương Y phát run khi mở tấm thiệp ra.

Hồn oanh mộng khiên*, vì em.

*Hồn oanh mộng khiên: gặp được em trong giấc mơ.

A! Là anh ta! Cái người đụng cô bị thương, mang cô đến bệnh viện băng bó vết thương.

Cô không hiểu tại sao lại cảm thấy mất mác, thất vọng.

Vân Nhi tán thưởng, “Xem kìa, tỏ tình kiểu Quỳnh Dao như vậy, thật sự làm cho lòng người tan chảy.”

“Đáng tiếc, là người ta tặng cho bà chủ.” Tiểu Tương vừa vuốt hoa, vừa giễu cợt đồng nghiệp.

Sài Thương Y xoa xoa thái dương, bất lực nói: “Các em ra ngoài được không? Chị đau đầu quá.”

“Dạ, được..........” Tiểu Tương cùng Vân Nhi vội vàng đi ra ngoài, nhưng một lúc sau thì họ quay trở lại, một bóng đen lạnh lùng khí thế dienddan.l^q'đ^ đi vào khiến trái tim các cô gái bị treo ngược.

Đoạn Dạ Nhai sải bước đến gần Sài Thương Y, anh nhướng lông mày, liếc vòng hoa trái tim một cái.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Anh không nên tức giận, cô và anh hoàn toàn không có quan hệ gì, giỏi lắm chỉ có ba ngày hai đêm là thuộc về nhau.

Vậy mà, đáng chết! Anh đúng là khí huyết chảy ngược mà, rất muốn đánh cô!

Sài Thương Y không tự chủ được co rúc trên sôpha, bộ dáng của anh giống như đang bắt gian tại giường.............

Nếu như anh giết cô, thì cô cũng không ngạc nhiên, nhìn anh đứng giống như một con cọp.

Tiểu Tương đứng một bên không ngừng lên tiếng ‘Đùa giỡn’, “Anh Đoạn à, bà chủ của chúng tôi cũng rất đào hoa, mặc dù anh cũng thuộc dạng đẹp trai…, nhưng rốt cuộc phụ nữ cũng thích người mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn hơn.”

“Tiểu Tương!” Sài Thương Y cực kỳ bối rối, rất muốn độn thổ.

Đoạn Dạ Nhai cầm tấm thiệp lên nhìn một cái, cười nhạo, “Tôi chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ! Tôi cũng đủ bận rộn với những người phụ nữ chủ động dính vào tôi rồi, đâu cần thiết phải dùng chiêu nực cười như vậy?” Khốn kiếp! Cái gì mà nhớ với thương chứ?

“Đúng rồi, anh cũng rất sáng láng đó!” Vân Nhi cũng chen miệng vào, “Nhưng anh Đinh cũng không kém, một ngày đến đây ba bốn lần, cũng dịu dàng với bà chủ lắm đấy!”

Tiểu Tương cũng đổ thêm dầu vào lửa, nói dối, “Anh Đinh còn xoa bóp chân cho bà chủ nữa, đút bà chủ ăn…………..”

“Các em không được nói bậy!” Muốn hại chết cô!

Anh nhìn từng cái, sau đó, anh thật sự nổi giận, nhìn cô chằm chằm một cách hung ác.

Bầu không khí như ngừng lại, một bà cô đứng ở trước cửa kêu to, “Chú em đẹp trai, chiếc xe lăn này là chú mang đến cho bà chủ đúng không?”

Khóe miệng anh co lại, sắc mặt khó coi, bây giờ nhìn mặt Diêm Vương còn dễ chịu hơn anh gấp mấy lần.

“Gãy chân thì cho ngồi xe lăn là đúng rồi.”

“A!” Tiếng không khí xé ra từ bốn phía, chẳng lẽ anh không một chút tình cảm nào với Sài Thương Y sao?

Sài Thương Y nhìn anh tức giận bỏ đi, nước mắt cô tuôn rơi, cô cảm thấy lòng mình tan nát.

※※※

Một chiếc xe Mercedes dừng ở trước cửa Thanh Tùng.

Một người đàn ông cao thẳng bước ra, thân hình cường tráng cùng khuôn mặt điển trai, lập tức thu hút được ánh mắt của đám con gái và các bà cô.

Anh ta tự nhiên đi vào, nhìn thấy Sài Thương Y ngồi trên xe lăn thì lập tức nở nụ cười.

“Tốt rồi, để tôi dìu em lên xe.”

Cô mờ mịt, “Tôi không có bị bệnh đâu.”

“Hôm nay là ngày đi cắt chỉ…………….. Chân của em bị thương, em quên rồi sao?” Anh ta bày ra vẻ mặt thâm tình, rất nhiều phụ nữ đang uống trà thảo dược quanh đó muốn bay đến đấy.

Đầu năm nay trai đẹp thì đầy đường, nhưng để kiếm được người đàn ông chung tình thì không dễ.

Cô vội nói, “Không cần phải lãng phí thời gian của anh như vậy, tôi tự đến bệnh viện cũng được mà.”

“Không! Đây là trách nhiệm của tôi. Đừng quên, là tôi đụng em bị thương.”

“Không thể trách anh được, là do tôi lơ đãng, đi ra tới đường lớn…”

Anh ta nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy, “Cho tôi một cơ hội được không? Hai ngày nay tôi đều thấy em cười rất tươi trong giấc mơ của tôi.”

“Bà chủ, chị để cho anh ấy chở đi, như vậy vết thương không bị động!” Vân Nhi cười nói, cô thật ganh tỵ với bà chủ đào hoa của cô!

Anh Đinh chắc chắn là hàng hiếm đó! Khôi ngô tuấn tú lại nhiều tiền, dịu dàng và tình cảm, a, đốt đèn lồng cũng tìm không ra đó!

“Nhân viên và khách hàng của em đều ở đây, nếu em cứ từ chối tôi như vậy……, thì tôi còn mặt mũi nào nữa chứ!”

Sài Thương Y không còn lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác d?đ`lee^quy''đôn là cùng anh ta đi ra cửa. Dù sao chỉ là đi cắt chỉ mà thôi.

“Nè, mọi người nói xem, Anh Đinh và Đoạn Dạ Nhai ai đẹp trai hơn?” Vân Nhi đưa ánh mắt dõi theo chiếc Mercides.

“Đương nhiên là anh Đoạn rồi!” Mọi người cùng nhau đồng thanh.

Tiểu Tương thêm vào một câu, “Anh Đoạn có một sức quyến rũ chết người, người bình thường không chống đỡ nổi.”

“So với Takenouchi Yutaka* thì anh Đoạn đẹp trai hơn!” Cô gái đang xếp khăn lông cũng si mê nói gần như kích động.

*Takenouchi Yutaka: Một diễn viên người Nhật Bản.

Vân Nhi cũng gật đầu một cái! “Anh ta là một cỗ máy xấu xa, tàn bạo, khí chất khiến người ta mê muội.”

“Nhưng anh ta đi xe máy, còn anh Đinh thì đi Mercedes thay đi bộ đấy, hai bánh không sánh bằng bốn bánh rồi!” Phu nhân Giáp nói.

Phu nhân Dĩ phụ họa, “Anh Đoạn lúc nào cũng mặc quần jean cùng giày thể thao, riêng giày da của anh Đinh cũng đã tốn trên gần vạn đồng rồi.”

“Trai nghèo thì làm sao so với người thành đạt được chứ.” Phu nhân Bính và phu nhân Đinh cùng lên tiếng. Phu nhân Mậu ngồi bên cạnh trầm tư………. Cái người tên Đoạn Dạ Nhai này nhìn rất quen? Hình như tạp chí kinh tế tài chính đã từng đưa tin……………

A! Anh ta chính là con trai độc nhất của Đoạn Lại Tục! A……… Cũng có thể là bà nghĩ sai rồi, đường đường là thiếu gia nhà giàu một trăm tỷ, làm gì có người nào địa vị cao lại tự hạ thấp địa vị của mình để đi làm công nhân ở công trường chứ?

“Bà chủ hạnh phúc thật đó!” Chỉ thấy Tiểu Tương và Vân Nhi ngưỡng mộ lên tiếng.

Mười giờ đêm, bụng đói cồn cào, tủ lạnh ở Thanh Tùng thì không có gì hết.

Sài Thương Y thay quần áo, đến siêu thị mua sushi và sandwich.

Chân của cô cơ bản là đã lành rồi, vết thương vốn không lớn lắm. Vừa đi ra khỏi tiệm được vài bước, đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng có ai đó đi tới gần, “A…..” Lông mao của cô dựng đứng! Có một mũi dao ở sau lưng cô.

Khuôn mặt của hai người đàn ông lộ ra khiến người khác ghê tởm đang đi về phía cô, “Tiểu thư, không ngủ được có phải không?”

“Các người không được làm bậy, chỉ cần tôi hét một cái, các hộ gia đình sẽ….”

“Gạt người! Con đường này đều là cửa hàng, đã đóng cửa hết rồi, chỉ có quỷ mới tới cứu cô em thôi!” Bọn hắn nhìn cô cười.

Người đàn ông cầm dao nhọn sau lưng cô cất giọng nói, “Không cần nhiều lời nữa! đem con nhỏ vào chỗ nào tối đi.”

“Happy! Dạy mày bao nhiêu lần rồi mà không chịu nói tiếng Mỹ là sao.

Sài Thương Y quên luôn choáng váng! Cô giận bản thân, sớm biết vậy thì không nên ra cửa, thà chịu đói còn hơn là gặp phải lưu manh……….. “Tôi sẽ đưa hết tiền trong người tôi cho các anh……………….”

“Ba người bọn anh chỉ muốn cô em chiều chuộng bọn anh một chút thôi mà!” Tên mặc áo sơmi hoa nhổ ra một cục đàm. Tên đầu húi cua đưa tay ra nhấn vào ngực cô một cái, “Ha ha, được đó, cô em nhìn thì gầy yếu, nhưng không ngờ lại có thịt đầy đủ như vậy.”

“Khàn” một tiếng, áo cô bị xé ra, hô hấp của cô cũng bị dừng lại trong chốc lát.

“Tao trước, hai bọn mày đứng đợi đi……………”

Tên mặc áo sơmi hoa kéo cô vào trong một ngõ hẻm tối om không có ai lui tới.

“Dừng tay!” Một âm thanh uy quyền truyền đến.

“Đừng có chõ mõm vào, ông anh!” Tên đầu húi cua đi tới chỗ phát ra tiếng hét như một con gấu.

“Buông cô ấy ra! Đó là bạn gái của tôi.”

Sài Thương Y vừa vui mừng, vừa sợ, Đinh xuất hiện như là vị cứu tinh, nhưng trên tay đám lưu manh có dao!

“A! Thì ra là chị dâu tương lai! Thất lễ, thất lễ, mượn chơi một chút thôi, rồi trả lại ông anh sau……….. A a”

“Mẹ kiếp! Mày dám vặn gãy tay em tao, nếu bọn tao không giết mày thì bọn tao là kẻ hèn nhát!” Tên mặc áo sơmi hoa buông Sài Thương Y ra, cầm một con dao khác chạy về phía Đinh cùng với tên còn lại.

Trái tim của Sài Thương Y như muốn nhảy ra ngoài, cô lo lắng nhìn về phía bốn người đàn ông đang vật lộn.

Sau một trận hỗn loạn, ba gã lưu manh bỏ chạy về phía con phố khác.

Đinh cũng bị thương.

“Thật xin lỗi, chỉ vì cứu tôi…….” Cô thực sự thấy có lỗi.

Đinh dùng mu bàn tay chặn vết thương, hai mắt anh nhìn cô tràn đầy yêu thương say mê, “Vì em, tôi cũng nguyện tan xương nát thịt.”

Cô kinh ngạc, anh vậy mà vẫn còn đủ dũng khí thổ lộ? Nhưng cô chỉ cảm thấy phiền não, không có một chút vui vẻ nào.

Nếu như câu nói đầy lãng mạn như vậy được Đoạn Dạ Nhai thốt ra thì tốt biết bao…

Không, không đúng, sao cô có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy, chẳng lẽ trái tim của cô đã sớm đi lạc trên người Đoạn Dạ Nhai rồi sao?

Giống như bằng chứng tội phạm đã được xác nhận, cô không thể phủ nhận tình cảm của cô.

Đây cũng là lý do tại sao mấy ngày hôm nay cô đau khổ, chỉ vì anh bỏ mặc cô mà đi……….

Hốc mắt cô liền ướt, “Anh Đinh, anh đi với tôi đến bệnh viện kiểm tra vết thương được không? Con dao kia có vẻ không được sạch sẽ, coi chừng bị mắc bệnh uốn ván.” A, nếu Đoạn Dạ Nhai biết được cô rơi nước mắt vì anh, nhất định sẽ cười nhạo cô tự mình đa tình!

Đinh mỉm cười, “Xe của tôi đậu ở đầu đường, chúng ta đi qua đi!”

Bóng dáng hai người càng lúc càng xa, ba tên lưu mạnh đột nhiên nhảy ra, cười nhẹ, “Số tiền kia dễ kiếm như chơi, chỉ cần diễn trò một chút là đã có mười vạn đồng vào túi rồi.”

Tên cầm dao không khỏi lo lắng, “Tao ra tay chắc cũng không quá nặng, vết thương chắc cũng không nghiệm trọng chứ?”

Tên mặc áo sơmi vỗ vỗ vai hắn, nhếch miệng, “Chắc không sao đâu! Chính nó dặn dò như vậy, làm vậy mới giống như thật chứ!”

“Đi uống rượu………, kiếm thêm mấy em gái ngồi chung hưởng thụ.” Tên đầu húi cua nói.
Bình Luận (0)
Comment