Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 27

“Không sống nổi nữa rồi!”

Hai tháng mọc rễ trôi qua, Lâm Tê Ngô nổi giận đùng đùng tung cửa chạy ra khỏi thư phòng Lý Mộ.

Nguyên nhân gây ra chuyện này rất đơn giản, chỉ là Lâm Tê Ngô được hoàng hậu mời tiến cung dự tiệc ngắm hoa, tiểu cô nương cảm thấy không thú vị rồi lại không thể không đi, hơn nữa nếu đi có thể quang minh chính đại bỏ bớt một ngày đi học, cho nên nàng đã kéo Lý Vân Khê đi cùng mình.

Hai nàng một người giỏi văn một người giỏi võ, cho dù đứng giữa các quý nữ 15-16 tuổi cũng không hề thua kém, hoàng hậu khen các nàng không ngớt lời, cuối cùng mới lộ ra mục đích chính, mượn cớ chỉ hôn cho Lâm Tê Ngô với nhi tử của mình, may mắn hai tiểu cô nương đều lanh lợi, ngươi một câu ta một tiếng vội nói lảng sang chuyện khác.

Sau ngày hôm đó, Lâm Tê Ngô đã mách với Lâm Khước, Lâm Khước bảo Lâm Tê Ngô yên tâm, y sẽ ra mặt xử lý chuyện này, hoàng hậu sẽ không dám bẫy nàng nữa, bên phía Lý Vân Khê cũng có người bảo vệ.

Mọi chuyện đáng ra tới đây là kết thúc, có điều Lâm Tê Ngô vừa nhắc tới hoàng cung là lại không ngừng được, Lý Mộ là một người nghe trung thực, căn bản sẽ không và cũng không giỏi việc ngắt lời người khác, cho nên Lâm Tê Ngô đã nói rất lâu.

Lâm Khước ngồi bên cạnh cúi đầu, ngón tay xoa nhẹ lên Chỉ cơ ở ngón cái, đợi một lúc lâu nhưng tiểu muội nhà mình vẫn không hiểu ý, thế là y đành hỏi nàng một câu: “Bài tập phải nộp vào ngày mai đã làm xong chưa?”

Lâm Tê Ngô lập tức nhảy cao ba thước: “Hôm nay muội đã tiến cung đó!”

Lâm Khước mỉm cười, mặc dù đã hai tháng trôi qua nhưng những dấu vết khi hôn mê trong thời gian dài vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi người y, nụ cười lúc này cũng rất suy yếu, lời nói ra lại hết sức tàn nhẫn: “Không phải đã về rồi sao?”

Lúc này Lâm Tê Ngô mới hét lên một câu “không sống nổi nữa rồi!” rồi bỏ chạy ra ngoài.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
4. Sắc Dịch Huân Tâm
=====================================

Đợi Lâm Tê Ngô chạy mất, Lý Mộ mới dọn dẹp lại mặt bàn, nàng thấy thời tiết hôm nay không lạnh lắm, ánh mặt trời cũng rực rỡ, mở miệng hỏi Lâm Khước: “Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”

Lâm Khước nói “được” một tiếng, Lý Mộ đi lấy gậy chống cho y, để y dựa vào bả vai mình, đỡ y đi từ thư phòng ra tới bên ngoài, dạo vài vòng trong sân.

Lâm Khước đã ngủ rất lâu, mặc dù trong thời gian đó có người tới xoa bóp tay chân cho y nhưng khi tỉnh dậy vẫn không thể lập tức xuống giường được, cho dù y có muốn xuống cũng phải nhờ Cố Trì đỡ mới miễn cưỡng bước được vài bước, bây giờ không cần người có sức lực lớn như Cố Trì nữa, Lý Mộ dìu y cũng đủ rồi.


Đợi vài ngày nữa, có lẽ y sẽ tự mình bước đi được.

Lý Mộ vui vẻ mong mỏi từng ngày, chờ đến lúc Lâm Khước trở nên khỏe mạnh hơn.

Nàng nghiêm túc nhìn đường, Lâm Khước nghiêm túc ngắm nàng.

Cơ thể không khỏe khiến Lâm Khước luôn mang tâm trạng mờ mịt, cho nên mấy ngày qua y rất dính Lý Mộ, mỗi lần nhìn gương mặt vui vẻ của Lý Mộ khi thấy y khỏe mạnh, tâm trạng của y cũng vui vẻ theo.

Đợi tới lúc mệt mỏi, nha hoàn lập tức bưng ghế dựa đến chỗ hai người, Lý Mộ cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nói: “Đẹp quá.”

Ở hiện đại, đặc biệt là thành phố bị ô nhiễm nghiêm trọng, nàng rất hiếm khi được nhìn thấy bầu trời trong xanh như thế.

Nàng vừa dứt lời, bên môi đã có một miếng điểm tâm được Tiêm Vân bưng tới, Lâm Khước dùng khăn lau tay rồi cầm một miếng đút cho Lý Mộ.

Lý Mộ theo bản năng muốn dùng tay nhận lấy, lại bị Lâm Khước né tránh, nàng im lặng mấy giây rồi há miệng ngậm lấy.

Nàng cắn một miếng điểm tâm từ tay Lâm Khước, sau đó giơ tay nhận lấy phần còn lại, mặc dù lỗ tai nàng đã đỏ bừng, nhưng chỉ cần nàng không nhìn Lâm Khước, giả vờ bình tĩnh thì cũng không xem như mờ ám.

Lý Mộ lừa mình dối người nghĩ: Chính là như thế.

Nàng mặc kệ trái tim đang đập loạn trong ngực, cũng mặc kệ cả hành động vuốt lỗ tai nàng và nụ cười sung sướng của Lâm Khước.

Một lúc sau cả hai mới về phòng, đã đến thời gian Vô Độ bắt mạch cho Lâm Khước rồi.

Quan hệ giữa Lâm Khước và Vô Độ rất khó nói, câu đầu tiên mà Lâm Khước nói với Vô Độ sau khi tỉnh dậy là: “Tại sao ta còn chưa xuất gia mà ngươi đã hoàn tục rồi?”

Chuyên môn xát muối lên vết thương của người khác.

Vô Độ rất muốn xoay người bỏ đi, mặc ai thích chữa thì chữa, tiếc rằng sau lưng hắn có đệ đệ của người ta, hắn chỉ đành suy nghĩ lại.

Sau khi Lâm Khước biết cuộc sống mấy năm qua của Vô Độ, y còn lấy làm chuyện cười kể cho Lý Mộ nghe.

Năm đó, Cẩm Y Vệ còn chưa nằm trong tay Lâm Khước, Lâm Khước cũng không có nhiều quyền lực, nắm hết toàn bộ kinh thành trong tay như bây giờ, cho nên khi Cố Trì chạy đi mời Vô Độ tới cứu Lâm Khước, thế tử Y vương có quan hệ tốt với Cố Trì đồng thời cũng có mặt ở kinh thành biết được tin tức, chạy tới tìm Vô Độ trước Cố Trì.


Vô Độ tin lời thế tử Y vương rằng Lâm Khước vì đoạt quyền đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào, hãm hại bao nhiêu người.

Thế tử Y vương dùng thân phận bạn bè tốt của đệ đệ Lâm Khước, lời nói tỏ vẻ rất khách quan, bên trong còn trộn lẫn thật giả, hơn nữa khi đó danh tiếng của Lâm Khước cũng không tốt, cho nên Vô Độ mới không chịu cứu Lâm Khước, cố ý kéo dài tới khi tiên đế băng hà, nhân lúc lửa cháy bỏ trốn khỏi hoàng cung.

Vô Độ sợ bị Lâm Khước bắt được, còn ngơ ngác chạy tới Lạc Dương nhờ thế tử Y vương giúp đỡ, thế tử Y vương cũng đồng ý, lén lút giấu hắn đi, kết quả chưa tới hai năm thì toàn bộ Y vương phủ đã bị Lâm Khước xóa sạch, gia phó dẫn thế tử Y vương đi trốn, Vô Độ cũng chạy theo ra ngoài.

Cũng bắt đầu từ lúc này, Vô Độ mới phát hiện sự kỳ lạ.

Y vương bị giết nhưng bá tánh địa phương lại hết sức vui mừng, cũng không cảm thấy Yến vương giế t chết cậu ruột của mình có gì là sai, không ai mở lời oán trách Yến vương, những kẻ lên tiếng chỉ trích Yến vương điên cuồng, giết cả ruột thịt sẽ bị thiên lôi đánh chết đều là quan to quý tộc sống trong nhung lụa và tông thân hoàng thất.

Từ khi đó, Vô Độ cuối cùng cũng bắt đầu để ý tới cử chỉ của thế tử Y vương, dần phát hiện hắn ta cũng không hề lương thiện như những gì biểu hiện bên ngoài.

Ít nhất trong mắt hắn ta, bá tánh không phải là người, không phải đối tượng để bố thí sự lương thiện.

Mặc dù việc thế tử Y vương xấu xa cũng không chứng tỏ rằng Lâm Khước là người tốt.

Thế nhưng ít nhất lúc quốc khố trống rỗng, trưởng công chúa Chiêu Minh trấn thủ Liêu Đông cần quân lương, Lâm Khước không hề tăng thuế của bá tánh theo lời khuyên của quan đại thần, mà đã giơ kiếm về phía các phiên vương có vương phủ xa hoa lộng lẫy không kém hoàng cung bao nhiêu.

Sau đó thế tử Y vương lại muốn Vô Độ hồi cung, giả vờ chữa bệnh để ám sát Yến vương, Vô Độ từ chối thì thế tử Y vương mới để lộ sát ý của mình, muốn gi ết chết hắn để không ai có thể giải độc cho Yến vương nữa, thế là hắn bỏ chạy.

Hắn bị thế tử Y vương đuổi giết suốt một đường, ít nhiều gặp gỡ Huyết nương tử của Sa Lĩnh trại chú ý tới gương mặt anh tuấn và y thuật của hắn, phù hợp làm cha dượng của hai đứa trẻ, thế là hắn trở thành áp trại phu quân, tiện đường hoàn tục, từ đó mai danh ẩn tích, nếu không có lẽ hắn đã trở thành vong hồn dưới kiếm thế tử Y vương từ lâu rồi.

Tiếc rằng để giữ được mạng sống, hắn đành phải từ bỏ tự do, Huyết nương tử không hề tin lời nói của hắn, còn biết tên hòa thượng mà Nghĩa An giáo muốn giết là hắn, nghiêm túc canh chừng hắn suốt mấy năm, mãi cho tới khi trại thổ phỉ bị bao vây, trưởng công chúa Chiêu Minh nhét hắn vào bao tải đưa về kinh.

Sáu năm qua, cuộc sống của Vô Độ đúng là lên xuống phập phồng.

Vô Độ bắt mạch cho Lâm Khước xong, hỏi thêm vài câu mới nhìn về phía Lý Mộ.

Từ sau khi Lâm Khước tỉnh lại đã nhờ Vô Độ kiểm tra cho Lý Mộ, chủ yếu là chữa trị thói mất ngủ, mặc dù nàng đã quen nhưng Lý Mộ vẫn hy vọng bản thân có thể đi ngủ được ngon giấc.


Đối với Vô Độ mà nói, thêm một bệnh nhân cũng không phiền phức, phiền phức là hắn không chữa được bệnh này.

Vô Độ thở dài: “Đã thay đổi ba phương thuốc an thần rồi, hay là bỏ đi, dù sao cũng là tâm bệnh, dùng thuốc cỡ nào cũng không thể trị hết được.”

Còn đây là tâm bệnh gì thì Vô Độ cũng từng hỏi, Lý Mộ lại giả câm điếc, không muốn nói cho hắn.

Lâm Khước cũng đợi đến đêm khi chỉ có hai người để hỏi chuyện Lý Mộ, vẻ mặt của Lý Mộ rất khó chịu, tâm trạng cũng ủ rũ không vui, Lâm Khước đành phải hứa rằng sẽ không ép nàng nói ra nữa.

Lý Mộ gật đầu đồng ý với Vô Độ, muốn bỏ thì cứ bỏ, dù sao đổi ba phương thuốc rồi đều không hiệu quả, trong lòng nàng cũng thấy áp lực.

Lâm Khước nghe thế, nói: “Nếu không có cách thì bỏ đi.”

Lý Mộ cố gắng tranh thủ thêm một chút cho mình: “Có thể đổi lại phương thuốc cũ không?”

Các phương thuốc sau này đều quá đắng, phương thuốc ban đầu là canh an thần táo chua, uống xong sẽ có vị ngọt, dễ chịu hơn nhiều.

Vô Độ vô cảm đồng ý cho Lý Mộ dùng phương thuốc cũ, sau khi vui vẻ vì cuối cùng mình cũng thoát khỏi lần tra tấn này, hắn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Cả hai phu thê đều không có số sống lâu, còn bày vẽ làm gì.”

Hắn vừa dứt lời, cả phòng chìm vào im lặng.

Lý Mộ, Lâm Khước và các nha hoàn, ma ma hầu hạ bên cạnh đều nhìn về phía Vô Độ, khiến lông tơ toàn thân hắn dựng thẳng.

“Không, không phải, ta không có ý đó…” Vô Độ chỉ hận không thể tát cái miệng mình một cái.

Lâm Khước quay đầu lại, ra hiệu cho Lưu ma ma dẫn hết nha hoàn ra ngoài, Lưu ma ma đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lâm Khước, nhanh chóng cúi đầu dẫn mọi người ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lý Mộ hốt hoảng, Lâm Khước lạnh mặt, hỏi Vô Độ: “Ý của ngươi là gì?”

Cái gì gọi là cả hai phu thê đều sống không lâu? Y thì thôi đi, Vi Hi của y không ốm đau, thân thể khỏe mạnh, tại sao lại sống không lâu?

Vô Độ: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”

Hắn giải thích: “Lúc ta vừa chạy ra khỏi hoàng cung đã từng gặp mặt Yến vương phi.”

Lý Mộ nghiêng đầu, tính thời gian, khi đó nàng chưa xuyên không, có lẽ người Vô Độ gặp được là nguyên chủ.

“Khi đó ta không dám nói thẳng.” Vô Độ nói với Lý Mộ: “Cho nên chỉ nói mơ hồ rằng nàng không thể sống quá mười sáu, nếu có thể sống sót, chắc chắn là phúc của gia tộc, của quốc gia.”


Đây là lần đầu tiên Lý Mộ nghe việc này, nàng nắm lấy tay Vô Độ, im lặng nhìn hắn một hồi, lồ ng ngực bắt đầu đập nhanh hơn: “Ngươi nói là “ta” không sống quá mười sáu sao?”

Một Lý Mộ bình thường ít khi nói chuyện, dù có nói cũng luôn mang vẻ mặt vô cảm đột nhiên nôn nóng hỏi dồn như vậy khiến Vô Độ cũng sợ tới nhảy dựng: “Phải, đúng thế, nhưng ta khi đó chỉ thấy được như vậy, nhìn không ra tại sao ngươi lại không sống quá mười sáu, cũng không biết chuyện ngươi sẽ gả cho Yến vương khi qua sinh nhật mười sáu, càng không biết ngươi sẽ mang tới ích lợi gì cho đất nước, cho… cho nên ngươi muốn hỏi thêm nữa thì ta cũng không cách nào trả lời ngươi được đâu.”

“Cái đó… có thể thả tay ra trước được không? Nếu để nương tử ta nhìn thấy thì không hay lắm.” Ngoài miệng thì Vô Độ nói rằng bản thân bị ép buộc chứ không phải tự nguyện, nhưng tới bây giờ hắn không thể không gánh vác trách nhiệm của một người làm chồng, làm cha, ở mặt nào đó, hắn vẫn rất tự giác.

Lý Mộ thả tay Vô Độ ra, mặc dù Vô Độ nói rằng mình không biết nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi thật sự không thấy được điều gì khác sao?”

Vô Độ nhìn trái nhìn phải gương mặt của nàng: “Cái gì khác?”

Vô Độ lắc đầu: “Không thấy.”

Lý Mộ hơi tiếc nuối, còn tưởng rằng Vô Độ biết nàng xuyên không, biết cách giúp nàng xuyên trở về.

Lâm Khước nghe Vô Độ nói thế thì sắc mặt tốt hơn một chút, lúc này mới chú ý tới thái độ của Lý Mộ… y đã sớm biết tới chuyện này, khi đó cố tình lừa gạt là sợ Lý Mộ biết lão phu nhân Lý gia đối xử tốt với nàng vì lời nói của Vô Độ, khiến Lý Mộ đau lòng.

Lý Mộ không đau lòng, nàng nói: “Chỉ xem biểu hiện, không xem lòng.”

Cho dù là vì điều gì đi nữa, việc lão phu nhân đối xử tốt với nàng là thật, chưa từng hại nàng, vậy sao nàng phải đau lòng?

“Trong chuyện này, ta nghĩ như thế.” Lý Mộ nói rất nghiêm túc, còn nhấn mạnh thêm lần nữa.

Lâm Khước đồng ý với lời nàng nói: “Ừ, có vài thứ nếu bàn luận về mục đích thì cũng chưa chắc là xấu.”

Lý Mộ không hiểu lời Lâm Khước lắm, mãi tới khi gần cuối tháng, Lý Mộ nghĩ sinh nhật Lý Vân Khê sắp tới, đang buồn rầu vì không biết tặng nàng cái gì, Lâm Tê Ngô đã nhắc tới bó hoa đan móc năm ngoái, còn hết lời khen ngợi: “Đại tẩu năm ngoái có đưa tới bó hoa giả như thật, hết sức xinh đẹp, ta chưa bao giờ gặp được người có tay nghề giống như tẩu, tẩu có thể tặng cho ta một bó vào sinh nhật năm nay không?”

Lý Mộ bắt được từ ngữ quan trọng: “Chưa bao giờ… nhìn thấy?”

Lâm Tê Ngô vẫn chưa cảm nhận được có gì kỳ lạ, không hề keo kiệt mà tiếp tục khen ngợi: “Phải, độc nhất vô nhị, ta chưa từng nhìn thấy ở bên ngoài, đại tẩu nghĩ như thế nào mà làm được thế? Rất lợi hại.”

Lý Mộ chớp mắt, hỏi: “Có phải muội có một con ngựa con màu trắng?”

Lâm Tê Ngô: “Đúng thế, nó tên là Giáp Quang, chính là con ngựa mà ta cưỡi mỗi lần học cưỡi ngựa bắn cung đó, lúc sinh nhật mười tuổi thẩm thẩm đã tặng ta, khi đó nó còn rất nhỏ.”

Sinh nhật mười tuổi của Lâm Tê Ngô cũng chính là tháng chín năm kia, nhưng trong thư nàng viết là con ngựa con được đưa tới vào tháng giêng năm ngoái.

“Tê Ngô.” Lý Mộ hỏi: “Người viết thư cho ta, không phải muội sao?”

Bình Luận (0)
Comment