Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 30

Nàng đã quên là sách giáo khoa năm nào có viết, khứu giác cũng có tính thích ứng.

Vào nhà trồng hoa lan hoa chi, lâu ngày mà chẳng nghe mùi hương.*

*Danh ngôn Hán Việt.

Nhưng ở trước mắt, Lý Mộ có thể ngửi được rõ ràng mùi an thần hương quen thuộc, trong đó còn pha thêm một ít mùi thuốc đắng nhàn nhạt.

An thần hương là thứ mỗi đêm nàng đều phải thắp, thuốc là thứ mỗi ngày Lâm Khước đều phải uống, đây là mùi hương quấn quanh bọn họ khi cả hai cùng sống chung dưới một mái nhà, bởi vì đã thành thói quen cho nên sớm bị bọn họ bỏ qua, vậy mà giờ nó lại hòa hợp với nhau ngay trước mắt, tỏa ra sự ấm áp đầy mờ ám.

Trong lúc xe ngựa di chuyển, một cảm giác xóc nảy nhỏ cũng phá tan sự yên tĩnh trong xe, Lý Mộ cúi đầu, chủ động kéo khoảng cách với Lâm Khước.

Bàn tay dừng trên mặt nàng của Lâm Khước cũng vì thế mà trượt tới vành tai, y nắm lỗ tai nàng vuốt v e một lúc, cuối cùng cũng đành lưu luyến thu tay lại.

Chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt nhau là không buông, bởi vì nắm quá chặt nên nêu đột ngột buông ra thì có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi, cho nên bọn họ vẫn cứ nắm như cũ.

Lý Mộ cố gắng dời lực chú ý của mình ra khỏi đôi tay nắm chặt của hai người, nàng hỏi Lâm Khước: “Thích khách từ đâu ra?”

Ngự giá xuất cung, trên dưới trạm dịch đều bị bao vây chặt như tường đồng vách sắt, thích khách nào mà thần thông quảng đại như vậy đây?

Lâm Khước: “Là nội thị được thả ra khỏi cung từ thời tiên hoàng.”

Sáu năm trước, tiên đế băng hà, Lâm Khước giết không ít hoạn quan, số còn lại được điều tới hành cung hoặc trạm dịch để hầu hạ tông thân hoàng thất.

Nội thị ra tay ám sát đã ở trạm dịch sáu năm, ngoại trừ năm ngoái, mỗi năm Lâm Khước tránh nóng đều đi ngang qua con đường này, một nội thị không thể nào đợi lâu như thế mới ra tay, sau lưng hắn chắc chắn có kẻ sai khiến.

“Yến An không phải luôn tỏ vẻ nhàm chán, muốn tìm chuyện gì đó để làm sao? Ta cho nó đi điều tra rồi.” Lâm Khước nói.

Tối cùng ngày, Lâm Yến An đã cầm kết quả tới tìm Lâm Khước, nói rằng hai tháng trước ở trạm dịch nổi lên lời đồn, nói rằng việc tiên đế băng hà có liên quan tới Yến vương, nội thị ra tay ám sát từng phạm sai lầm trong cung, được tiên đế tha thứ, trong lòng luôn mang ơn, sau khi nghe đồn mới nảy lên ý định ám sát để báo ơn.


Lâm Khước buồn chán ngắm nhìn trâm cài vừa mới tháo xuống khỏi đầu Lý Mộ: “Đây mà là lời đồn gì.”

Tiên đế chính là do y giết.

Lâm Yến An dường như không hề nghe thấy, nói tiếp: “Hai tháng trước bệ hạ truyền chỉ, khiến hành cung chuẩn bị tiếp giá.”

Đây là chuyện mỗi năm đều có, hoàng đế ham hưởng lạc, không thích chịu khổ, cho dù ở lại hành cung thì trên mặt vật chất cũng chưa từng để bản thân phải khó chịu, cho nên luôn nhắc nhở hành cung chuẩn bị sẵn sàng, toàn bộ đồ dùng bên trong đều phải là tốt nhất, đắt nhất.

Lâm Khước: “Vậy thì hợp lý rồi.”

Thủ đoạn không giống người thông minh, không những sơ hở trăm ngàn mà còn khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên một tiếng ngây thơ, đúng là rất giống phong cách của hoàng đế.

Rõ ràng lần trước y sai người dâng đầu của Đoạn công công lên còn khiến ông ta sợ muốn chết, dường như cả đời này cũng không dám phản kháng nữa, bây giờ mới qua bao lâu đâu chứ.

Lâm Khước bắt đầu nghĩ lại, lúc trước có phải y không nên chọn một người ngu ngốc như vậy làm con rối ngồi trên long ỷ hay không.

“Vẫn chưa biết điều mà…” Lâm Khước cúi đầu, vuốt nhẹ tua rua trên đầu trâm.

Hành trình sau đó không còn xảy ra chuyện gì nữa, ngày hôm sau bọn họ đã tới hành cung, hoàng đế cố nén sự lo âu suốt đường đi, nghĩ rằng Yến vương hẳn là không phát hiện chuyện ông ta làm, trong lòng tràn ngập hưng phấn mà đi dạo quanh khu săn bắn, ngay buổi sáng đã cưỡi ngựa, dẫn theo mấy nhóm người chạy ra ngoài, có điều nửa canh giờ sau ông ta đã bị nâng về, nói rằng ngựa mất khống chế, khiến ông ta ngã ngựa, gãy chân.

“Ông trời đúng là còn thương, sao không ngã chết luôn chứ?” Lâm Khước than thở ngay trước mặt thái giám truyền tin.

Thái giám cong eo cười trừ, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, dò hỏi xem y muốn xử lý chuyện này như thế nào, lúc trước hắn đã hỏi trưởng công chúa Chiêu Minh, trưởng công chúa nói rằng muốn lập tức bàn luận với các đại thần đề nghị của Bùi Tư Viễn, mỗi vị đại thần trong phòng đều bận rộn muốn trọc đầu vì chuyện này, tất nhiên không ai muốn để ý tới chuyện của hoàng đế.

Tân chính mà Bùi Tư Viễn đưa ra cũng được Lâm Khước xem qua, ngoại trừ ủng hộ hoàng đế, ước thúc vị Nhiếp chính vương là y đây thì không còn gì khác, Lâm Khước đã sớm đưa phần tấu chương mình sửa chữa xong cho trưởng công chúa, chỉ đợi các đại thần tranh cãi mệt mỏi rồi công bố.

Giai đoạn này đúng là không thích hợp để phân tâm.

Lâm Khước vừa mở miệng, mấy sủng tín của hoàng đế đã bị chém đầu vì tội không biết khuyên nhủ, thị vệ bên cạnh bị phạt bổng lộc, đội trưởng bị phạt mấy chục roi, Cẩm Y Vệ là người thực hiện, còn lần trừng phạt này là “thật” hay “giả” thì chỉ có người đánh và người bị đánh mới biết.




Cuộc sống của Lý Mộ ở hành cung giống như lời Lâm Khước nói, chỉ là thay đổi một nơi ở thôi.

Mặc dù các phi tần và gia quyến của đại thần đi theo không ít, cũng có nhiều người muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Yến vương phi, nhưng dù là ai đi nữa cũng đều không có cơ hội nhìn được mặt Lý Mộ một lần.

Từng có một con diều rơi vào trong viện của Lý Mộ, Lý Mộ còn chưa kịp biết thì nó đã được mang đi rồi.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, Lâm Yến An và đám hoàng tử nghe giảng xong thì trên trời đã nổi lên tiếng sấm.

“Có lẽ tối nay sẽ có mưa.” Thất hoàng tử ngồi sau lưng Lâm Yến An nói.

Lâm Yến An “Ừ” một tiếng, trên mặt không còn nụ cười như thường ngày nữa.

Thất hoàng tử: “Ngươi không thích trời mưa hả?”

Lâm Yến An cười nhạt: “Đúng là có hơi không thích.”

Chủ yếu là do phụ thân hắn cực kỳ ghét trời mưa.

Năm ngoái, mùa mưa chủ yếu tụ tập vào tháng 5, 6, 7, lúc Lâm Khước và Lý Mộ thành thân thì vào đầu tháng 8, bầu trời gần như không rơi một giọt nước nào, hơn nữa lúc vừa sống chung, cả chuyện đau đầu mà Lâm Khước còn giấu Lý Mộ, cho nên Lý Mộ tất nhiên không biết y ghét trời mưa, chỉ có lần cả hai đi phòng bếp kiếm ăn là nghe y nói qua một lần.

Mưa xuân lất phất và kéo dài, còn chưa kịp cảm nhận thì nó cũng đã trôi qua, cho nên Lý Mộ cũng không có ấn tượng quá lớn về việc Lâm Khước không thích trời mưa, cho tới tận đêm nay, tiếng mưa trở nên tầm tã, sấm sét ầm vang, trước khi Lý Mộ bị tiếng sét đánh thức thì Lâm Khước đã làm nàng thức giấc rồi.

Lý Mộ vẫn còn mơ màng, chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã nghe Lâm Khước nói: “Trời mưa rồi, nàng mau dậy với ta đi.”

Lý Mộ: “Hở?”


Lâm Khước thẳng thắng nói: “Ta không bình tĩnh được, hơi sợ.”

Lý Mộ chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu, trên mặt nàng như hiện lên cả một dấu chấm hỏi to đùng.

Bên ngoài vang lên tiếng chậu hoa bị thổi lắc lư, còn có tiếng gió mạnh gào thét, cây cối cũng vang lạo xạo khắp nơi.

Lý Mộ không sợ sấm sét, ngược lại cảm thấy trời mưa là lúc thích hợp để ngủ nhất, nhưng Lý Mộ vẫn ngồi dậy với Lâm Khước, nghĩ một lát rồi hỏi: “Sao lại sợ trời mưa?”

Lâm Khước: “Ngày đó vào sáu năm trước, trời cũng mưa.”

Lý Mộ: Vì bị thương nên tạo thành ám ảnh tâm lý sao?

Lý Mộ bắt đầu ngồi không yên, tinh thần của nàng tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi, để bản thân không nằm xuống, nàng không còn chú ý tới việc duy trì khoảng cách nữa, di chuyển tới cạnh Lâm Khước, ngồi sát vào y.

Lý Mộ: “Chỉ cần ngồi cạnh chàng là được hả?”

Lâm Khước vươn tay ôm nàng, nhỏ giọng đáp lời.

Lý Mộ cứ thế ngồi cạnh Lâm Khước hơn nửa đêm, hai người thỉnh thoảng còn nói vài câu đùa giỡn, khiến cả hai đều bật cười không ít lần.

Lý Mộ không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào, tới giữa trưa hôm sau nàng mới tỉnh dậy, ngoài phòng vẫn còn mưa nhỏ, tí tách rơi xuống mái hiên.

Đáng lẽ sau mưa thì nhiệt độ phải giảm, nhưng Lý Mộ vừa tỉnh ngủ chỉ cảm thấy quá nóng, nóng vô cùng.

Nàng không kịp phản ứng mình đang dựa gần Lâm Khước tới mức nào, ngay cả tầm nhìn cũng hơi mơ hồ, vừa giơ tay đã chạm vào làn da rắn chắc ấm áp.

Nàng ngơ ngác, một lát sau mới nhận ra bản thân đang được Lâm Khước ôm, một tay Lâm Khước gối dưới đầu nàng, một tay khác vòng quanh eo, còn có một chân đè trên đùi nàng.

Bọn họ gần như dính sát vào nhau, bảo sao không nóng.

Lý Mộ im lặng lùi ra khỏi lòng ngực Lâm Khước.

“Ưm!”


Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hít khí, Lý Mộ ngẩng đầu, trùng hợp thấy Lâm Khước đang cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt, đôi môi gần như sắp chạm vào.

Chỉ cần Lâm Khước cúi thấp hơn một chút hoặc Lý Mộ ngửa đầu cao hơn một chút…

Lý Mộ chú ý tới cổ họng Lâm Khước di chuyển, Lâm Khước cũng cảm nhận được bàn tay đặt trên ngực mình của Lý Mộ đã toát mồ hôi.

Lâm Khước rất muốn cúi đầu, muốn siết cánh tay ôm Lý Mộ vào lòng, hôn nàng, yêu nàng, cắn cổ nàng giống như trong giấc mơ, thử xem Lý Mộ có phát ra âm thanh run rẩy sắp khóc hay không, khiến người ta muốn dừng mà không được, còn muốn đặt hai tay của nàng chạm vào nơi khác ngoài ngực của mình.

Nhưng mà…

Lời dặn dò của đại phu Vô Độ đúng lúc hiện lên.

Lâm Khước kiềm chế xúc động, ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Lý Mộ, nói: “Tay ta tê rồi.”

Lý Mộ đáp: “Chân ta cũng thế.”

Cả hai nhỏ giọng bật cười, dục hỏa trong lòng Lâm Khước cũng giảm xuống.

Bọn họ lùi về sau, đợi tay và chân không còn tê nữa mới ngồi dậy, rửa mặt thay đồ như mọi ngày.

Nếu Lâm Khước không làm vẻ mặt bất mãn ở nơi Lý Mộ không thấy, nếu lúc Lý Mộ xuống giường hai chân không mềm nhũn xém chút đứng không vững, thì mọi chuyện đúng là không khác bình thường là mấy.



Trong hành trình tránh nóng lần này, chỉ có Cố Trì ở lại kinh thành, trưởng công chúa Chiêu Minh, Lâm Yến An và Lâm Tê Ngô đều tới, trưởng công chúa dường như có ý định bồi dưỡng Lý Vân Khê, kéo theo cả Lý Vân Khê tới đây, để nàng và Lâm Tê Ngô tiếp tục học tập ở hành cung.

Ngoài ra Vô Độ cũng đến, hắn không dẫn theo thê nhi, Vô Độ sợ bọn họ không chịu nổi quy tắc cung đình.

Buổi chiều, Vô Độ tới bắt mạch cho Lâm Khước như thường lệ, cảm nhận được ánh mắt bệnh nhân của mình nhìn mình không ra gì, trong lòng hắn thầm nghĩ không biết bản thân mình lại chọc giận tôn đại phật này chỗ nào.

Lúc dọn dẹp hòm thuốc chuẩn bị rời đi, trong đầu Vô Độ bỗng lóe sáng, đột nhiên đã hiểu oán niệm vây quanh Lâm Khước suốt hôm nay từ đâu mà ra, rõ ràng chính là dục cầu bất mãn.

Vô Độ bắt đầu mở miệng nhắc nhở, bảo Lâm Khước phải cố gắng kiềm chế, cơ thể là vốn liếng quan trọng nhất, cơ thể khỏe mạnh thì mới sống lâu được, hắn còn chưa nói xong đã bị Lâm Khước gọi người kéo ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment