Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 4

Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

Lý Mộ không hề biết người Lâm Tê Ngô đang nhắm tới là mình, cũng chẳng hay lời nói của mình đã ảnh hưởng đến trưởng công chúa Chiêu Minh như thế nào.

Sau khi quay về từ chùa Minh Đài, vào trong viện của lão phu nhân, Triệu ma ma muốn thay y phục cho Lý Mộ nhưng nàng chỉ cởi lớp áo bông ngoài cùng ra, không cho Triệu ma ma tiếp tục cởi nữa.

Triệu ma ma vẫn luôn trách mắng Phi Tinh Tiêm Vân, có điều bà lại rất kiên nhẫn với Lý Mộ, hỏi: “Tiểu thư mệt rồi sao? Muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi lát nữa rồi thay?”

Lý Mộ hơi do dự một chút, từ tốn gật đầu.

Thế là Lý Mộ ngồi cạnh bàn, đôi bàn tay tay ôm một ly nước ấm nghỉ ngơi. Các nha hoàn, ma ma qua lại trong phòng, dọn dẹp tất cả đồ đạc mang ra ngoài lần này thật ngăn nắp, cũng ôm hết mấy món đồ mang từ ngoài về ra tìm chỗ để đặt.

Trong lúc bận rộn, Phi Tinh hỏi Tầm Mộc có gặp được chuyện gì thú vị không, Tiêm Vân nói rằng dọc đường đi chỉ xảy ra vài chuyện nhỏ nhặt, còn nhắc tới việc tiểu cô nương không biết danh tính tình cờ đi lạc vào khách xá, chỉ trách làm thất cô nương và bát cô nương lại xích mích, cãi nhau to một trận.

Phi Tinh cầm mấy cành hoa mai mà tam ca Lý Mộ đã hái trên đường lên, cắm một nhánh vào bình, còn lại thì sẽ được mang đi làm mật hoa mai. Nàng ta vừa hái hoa xuống vừa khó hiểu hỏi: “Hai vị tiểu thư cãi nhau thì cứ mặc kệ, ngươi nên ở cạnh tiểu thư mới đúng, cũng đâu có liên quan tới ngươi, sao không duyên không cớ lại oán trách?”

Tiêm Vân lúc này mới nhắc tới thác nước đóng băng mà tiểu cô nương kia đã nói đến, nói rằng Lý Vân Khê và Lý Doanh chỉ lo cãi nhau, hoàn toàn quên mất chuyện muốn xin lão phu nhân lúc quay trở về thì vòng tới cạnh thác nước, hại mình phải chờ đợi một lúc lâu.

Hai người nhỏ nhẹ ríu rít với nhau, mãi cho tới khi Triệu ma ma nghe thấy phiền, sai các nàng đi làm việc không được nói nữa, các nàng mới chịu im lặng.

Trong suốt quá trình đó, Lý Mộ ngồi im như pho tượng, không nói tiếng nào, lặng lẽ giảm bớt sự hiện diện của bản thân, đồng thời ổn định cảm xúc, chờ đợi cơ hội? Một cơ hội để xử lý bức thư đang giấu trong lồ ng ngực mình.

Lý Mộ không phải kẻ thật sự ngu ngốc, nàng biết rõ cho dù có lấy tin tức giấu trong tập thơ thì Lý gia vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị xét nhà.

Lý Văn Đạo không đáp lại, bên phía thái phó cũng chưa chắc đã cho rằng Lý Văn Đạo đã từ chối, cũng có thể bọn họ nghĩ Lý Văn Đạo không phát hiện ra tin mật, do đó sẽ tìm cách tránh né Yến vương, tiếp xúc với ông ta lần nữa.

Nếu Lý Mộ muốn khiến cho Lý Văn Đạo không xen vào lần hành động này, thoát được khả năng bị xét nhà diệt tộc, nàng không chỉ phải lấy đi mật tin mà còn cần ra tay từ chính Lý Văn Đạo, khiến ông ta không còn ý định tham gia vào cuộc ám sát này.

Đợi mọi người dọn dẹp xong hết mọi thứ, Triệu ma ma mới cho Phi Tinh và Tiêm Vân nghỉ ngơi một chút, bản thân bà thì đi thay y phục giúp Lý Mộ.

Những người ngoài viện đều thấy lời nói cùng cử chỉ của Lý Mộ khác hẳn người thường, tất nhiên sẽ không dễ hầu hạ, chỉ có người trong viện lão phu nhân mới biết rằng tuy Lý Mộ đôi khi sẽ làm ra những hành động khó mà tưởng tượng nổi, nhưng tính tình của nàng thiên về lặng lẽ trầm ổn, ít khi gây phiền phức, so với mấy đệ đệ muội muội khác thì ngoan ngoãn hơn nhiều.

Hơn nữa, hôm nay nàng cứ như bị trúng tà, sáng sớm đã chạy ra ngoài, bây giờ thì không chịu thay y phục, vì muốn né bàn tay của Phi Tinh mà bò cả lên giường, cuộn người vào góc để tỏ sự phản đối.

Phi Tinh đứng ở mép giường có khuyên cỡ nào cũng không được, Triệu ma ma và Tiêm Vân chạy tới giúp đỡ, ba người hết nịnh nọt rồi lại tới lừa gạt mà vẫn không khiến Lý Mộ để ý tới, chỉ biết đứng im lo lắng suông.

Vì các phòng chỉ cách nhau có một bức tường, cho nên tiếng động ở đây nhanh chóng truyền tới tai lão phu nhân.

Lão phu nhân chống quải trượng đi vào phòng, ngồi xuống bên mép giường, mở miệng gọi một tiếng “Mộ nha đầu”, vẫy tay gọi Lý Mộ tới bên cạnh mình.

Lý Mộ làm lơ mọi người cuối cùng cũng chịu cử động, nàng di chuyển tới cạnh lão phu nhân, đưa một bàn tay ra nắm lấy ống tay áo của bà, tay còn lại thì nắm chặt vạt áo của mình, cúi đầu không chịu nói chuyện.

Lão phu nhân nhìn Kiều ma ma một cái, Kiều ma ma lập tức hiểu ý, kéo đám người Triệu ma ma ra ngoài đợi.

Thế là trong phòng chỉ còn lão phu nhân, Kiều ma ma cùng với Lý Mộ.


Lão phu nhân nhỏ giọng hỏi Lý Mộ tại sao lại không chịu thay y phục, có phải nàng đang bị ai bắt nạt không.

Lý Mộ lắc đầu, sau đó kéo vạt áo xuống, cởi nút gài kết hình song hoa của áo bông, kéo cổ áo lót thấp xuống, lấy một tờ giấy mỏng đã được nàng cất giấu từ lâu ra, vẫn còn mang hơi nóng từ cơ thể mình.

Lão phu nhân nhận lấy tờ giấy, ban đầu bà còn hơi nghi ngờ, sau mới thấy rõ trên giấy viết cái gì, sắc mặt của bà cũng trở nên nghiêm túc, bà đưa tay lên che đi nội dung trên trang giấy, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, sai Kiều ma ma đi kiểm tra lần nữa, bảo đảm bên ngoài không có người nghe lén mới thôi, bà quay đầu lại hỏi Lý Mộ: “Cái này con lấy từ đâu?”

Giọng của Lý Mộ còn nhỏ hơn bà: “Thư phòng.”

Lão phu nhân nhớ lại chuyện sáng nay Lý Mộ chạy vào thư phòng của đại nhi tử, hỏi lại lần nữa: “Thư phòng của cha con?”

Lý Mộ gật đầu.

Lão phu nhân chậm rãi hít sâu một hơi, im lặng suy nghĩ một hồi mới hỏi lại Lý Mộ: “Con có thấy bên trên viết gì không?”

Lý Mộ cúi đầu, khẽ lắc.

Kiều ma ma ở bên cạnh nhắc nhở lão phu nhân: “Sau khi ngũ cô nương hết bệnh thì đã quên rất nhiều chữ, có lẽ không xem rõ đâu.”

Lý Mộ giống như những đứa trẻ được học chữ giản thể từ nhỏ, mặc dù chưa từng học chữ phồn thể nhưng vẫn có thể dựa vào hình dáng chữ viết để đoán được một hai, nếu là từng chữ phồn thể riêng lẻ thì có một số nàng đúng là không biết. Để nhanh chóng nhớ hết các chữ viết thường dùng, mỗi lần đọc sách mà nhìn thấy chữ không biết, nàng sẽ ghi chép lại, cho tới khi đủ một trang giấy thì mới lấy hết can đảm đi hỏi người khác.

Người nàng hỏi nhiều nhất chính là lão phu nhân và Lý Vân Khê vẫn thường xuyên tới chỗ lão phu nhân này, đó cũng là những lúc hiếm hoi mà nàng mở miệng nói chuyện, cho nên việc này cũng không được xem là bí mật trong viện lão phu nhân.

Lão phu nhân nghĩ tới đây, ôm lấy Lý Mộ rồi vỗ vai nàng một cái, dỗ dành: “Mộ nha đầu đừng sợ, nói cho tổ mẫu biết sao con lại lấy nó?”

Lý Mộ lắc đầu.

Lão phu nhân: “Vậy sao con lại không muốn thay y phục, không dám để người khác phát hiện ra nó?”

Lý Mộ không lắc đầu nữa, nàng nắm chặt ông tay áo của lão phu nhân, giọng điệu còn chậm hơn mấy lần bình thường: “Con… lấy trộm… đồ.”

Dáng vẻ này của nàng chẳng khác nào tiểu hài tử làm sai chuyện, không dám nói ra, chỉ muốn tìm cách trốn tránh.

Lồ ng ngực lão phu nhân như có cục đá rơi xuống: “Hài tử ngoan, lấy trộm đồ của cha con là sai, chuyện này tổ mẫu sẽ giúp con, con không được nói chuyện này cho những người khác biết, có được không?”

Lý Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

Tối đó, mọi người trong nhà cùng nhau tới viện lão phu nhân ăn cơm.

Lý Mộ im lặng cúi đầu ăn uống, sau khi mọi người tụ tập nói chuyện phiếm một hồi thì tan, chỉ có Lý Văn Đạo là bị lão phu nhân tìm cớ gọi lại.

Lý Mộ được Triệu ma ma đưa về căn phòng ở phía đông, lúc cửa chuẩn bị đóng lại, nàng có quay đầu nhìn, đôi mắt lướt qua khoảng sân ngăn cách giữa phòng mình với sảnh trước, dừng trên bóng dáng lão phu nhân và Lý Văn Đạo đi vào căn phòng phía tây.

Khi cửa phòng hoàn toàn khép lại, Lý Mộ mới dời mắt, bị Triệu ma ma kéo đi rửa mặt uống thuốc.

Qua một năm ở chung, Lý Mộ đã biết lão phu nhân rất xem trọng lợi ích của gia tộc, cho nên khả năng cao lão phu nhân sẽ khuyên nhủ Lý Văn Đạo không nên để mình bị cuốn vào chuyện liên quan tới Yến vương, việc hoàng đảng đấu đá lẫn nhau, để tránh liên lụy cả gia tộc.


Ở cổ đại, một chữ “hiếu” đã đủ để áp chế một người.

Có điều nàng cũng không dám nắm chắc trăm phần trăm, dù sao trên đời này vẫn luôn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Lỡ như lão phu nhân không có cách nào ngăn cản được Lý Văn Đạo, lỡ như lão phu nhân lại bị Lý Văn Đạo thuyết phục ngược lại thì sao, hay lỡ như lão phu nhân cũng muốn Yến vương chết, lỡ như xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn nữa… cho nên đến lúc đó nàng phải làm sao đây?

Lý Mộ uống thuốc, thay đồ ngủ xong, ngồi trên đầu giường ngẫm nghĩ hồi lâu, cho đến khi Lý Văn Đạo rời đi, sảnh trước tắt đèn, nàng mới im lặng chui vào trong chăn, xoay người vùi mặt xuống nệm.

Lý Mộ cũng được xem như là người đi ngủ sớm nhất trong nhà, lão phu nhân còn không ngủ sớm bằng nàng.

Một là bởi vì cổ đại không có nhiều hoạt động dành cho người sợ giao tiếp, ánh sáng từ nến lại mờ nhạt, đọc sách viết chữ rất dễ gây cận thị, thứ hai là vì chất lượng giấc ngủ của nàng không tốt lắm, thường xuyên mất ngủ và ngủ không đủ, cho nên nàng quyết định ngủ sớm một chút để chờ cơn buồn ngủ, tránh khả năng chết đột ngột.

Sau khi nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn sót lại nha hoàn phụ trách gác đêm là Phi Tinh.

Khác với Tiêm Vân nhát gan sợ phiền phức, Phi Tinh hoạt bát và to gan hơn nhiều, trong phủ không có ai là nàng ta không thể nói chuyện cùng, còn thường xuyên mang mấy tin đồn thú vị nghe được từ người khác về kể cho các nàng nghe, bản chất chính là một người hướng ngoại rất được yêu quý.

Chỉ cần Phi Tinh gác đêm, cho dù Lý Mộ không đáp lại lời nào thì nàng ta cũng có thể nói chuyện tào lao mấy câu với Lý Mộ, hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Xin lỗi.” Giọng nói hơi khàn vang lên trong bóng đêm tối tăm, ngắt ngang mấy lời lải nhải của Phi Tinh.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Lý Mộ ngồi dậy từ trên giường, nương theo ánh nến mỏng manh trên bàn, lấy số tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, nàng ngồi xuống bên mép giường, đưa ba phần tiền mừng tuổi vào tay Phi Tinh đang ngơ ngác.

Lý Mộ muốn nói rất nhiều lời, chỉ tiếc rằng nàng nghẹn nửa ngày cũng chỉ thốt ra được câu đã nói trước đó: “Xin lỗi.”

Chỉ vì nàng muốn thay đổi việc Lý gia bị xét nhà, hại bọn họ xém chút bị phạt bằng đòn roi, còn bị trừ mất hai tháng tiền lương, nàng thấy cực kỳ áy náy.

Phi Tinh cầm ba phần bạc vụn trong tay, sững sờ nhìn về phía Lý Mộ.

Lý Mộ xoay người nằm xuống giường, đắp chăn thật đàng hoàng, nằm thẳng một hồi nàng lại chui vào trong chăn, tự trách vì bản thân không dám nói thêm mấy câu nữa, chỉ buông ra hai câu xin lỗi đơn giản như kia thật sự có vẻ rất ngạo mạn và qua loa ư?

Lý Mộ rơi vào quy trình tự ghét bỏ bản thân, nhưng nàng đã cố hết sức rồi, nàng thậm chí còn lén lút đưa hết tiền cho Phi Tinh, nhờ Phi Tinh thay nàng đưa hai phần còn lại cho Tiêm Vân và Triệu ma ma, tránh việc lần sau nàng còn phải tiếp xúc với Tiêm Vân và Triệu ma ma nữa.

Khoan đã.

Lý Mộ chui đầu ra khỏi chăn, nếu nàng cứ giao tiền cho Phi Tinh như thế, lỡ bị người khác phát hiện thì có khi nào họ sẽ nghĩ rằng Phi Tinh lấy trộm tiền mừng tuổi của nàng không?

Lý Mộ hay lo lắng lại bắt đầu bối rối thêm lần nữa, không hề phát hiện từ khi nàng nói lời xin lỗi, Phi Tinh không còn mở miệng nói chuyện nữa.

Thời gian dần trôi qua trong im lặng, Lý Mộ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định phải có sự đồng ý của lão phu nhân, để lão phu nhân biết rằng nàng đã bổ sung thêm tiền tiêu vặt cho Triệu ma ma, tránh trường hợp vô tình làm việc xấu, gây phiền phức cho các nàng.

Sau đó Lý Mộ không ngừng nói với bản thân rằng “đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, có chuyện gì thì để mai rồi tính”, nàng cố gắng hết sức để thả lỏng cơ thể, tìm về cảm giác buồn ngủ.


Không biết đã qua bao lâu, ý thức của nàng dần chìm vào mộng đẹp, ngay khi nàng sắp ngủ, đại não thích làm trái ý đã chủ động giúp nàng nhớ lại cảnh tượng nói chuyện với Lâm Tê Ngô, khi đó nàng mở miệng hoàn toàn là do kích động, cảm giác xấu hổ khi không được ai tiếp lời thổi quét khắp đầu óc nàng, làm nàng lập tức tỉnh táo trở lại.

Lý Mộ: “…”

Lý Mộ vừa bực bội vừa thẹn thùng, bắt đầu đá đạp lớp chăn trên người, muốn đá bay đoạn ký ức này ra khỏi đầu.

Nàng đá xong thì lại sợ làm ồn tới Phi Tinh, im lặng mất mấy giây, nhẹ nhàng kéo màn giường, lén lút nhìn ra bên ngoài, sau đó kinh ngạc khi phát hiện ra bên ngoài đã không còn ai nữa.

Phi Tinh biến mất rồi.



Mười một tháng giêng, trong phủ Yến vương.

Lâm Khước ngồi trên ghế bánh dưới tán hoa lê, tay trái kê đầu, sắc mặt uể oải lật xem mấy bài viết của Lâm Tê Ngô.

Lâm Tê Ngô ngồi bên cạnh thì cười tươi rói, háo hức ăn quýt ngọt được tiến cống theo đường thủy từ phía nam, trên bàn ngoại trừ giấy và bút thì chính là một ngọn núi toàn vỏ quýt.

Sau khi ăn xong phần của mình, Lâm Tê Ngô còn chưa đã ghiền, lia mắt nhìn về phía chiếc bàn gỗ hương bên cạnh Lâm Khước, nơi đó có đặt một mâm quýt ngọt gần như không ai chạm vào.

Lâm Tê Ngô đứng dậy, đi tới gần lấy một quả, thấy Lâm Khước không phản ứng thì lập tức vui vẻ lột vỏ quýt.

Bên cạnh mâm đựng trái cây còn đặt một cuộn giấy tròn to bằng bàn tay và một bức thư chưa mở, Lâm Tê Ngô liếc mắt nhìn qua, chú ý thấy trên cuộn giấy viết một hàng chữ “Nữ nhi Lý Mộ của Binh Bộ tả thị lang Lý Văn Đạo”, hỏi: “Là vị tỷ tỷ Lý gia mà hai ngày trước huynh bảo muội qua thăm dò ấy hả?”

Lâm Khước không thèm nâng mắt lên: “Ngay cả bài tập của mình cũng không làm được mà còn thời gian rảnh rỗi để ý tới người khác sao?”

Lâm Tê Ngô lại thấy mình làm bài tập khá tốt, làm gì có chuyện không tốt nhưng nàng lại không dám phản bác, lẩm bẩm hai câu rồi hỏi tiếp: “Có thể cho muội xem thử không? Muội thật sự rất muốn biết tỷ tỷ Lý gia rốt cuộc là khờ thật hay chỉ đang giả vờ.”

Lâm Khước ngước mắt nhìn nàng một cái: “Không được làm dơ giấy.”

“Vâng.” Lâm Tê Ngô một ngụm nuốt luôn nửa quả quýt còn lại, xoay người ném vỏ quýt vừa mới lột lên bài tập của mình, sau đó mới đi rửa tay, lau sạch rồi mở cuộn giấy ra.

Bên trong cuộn giấy viết Lý Mộ là con của tiểu thiếp, di nương lúc sinh nàng vì khó sinh mà chết, từ nhỏ đã được mẫu thân Tiền thị nuôi lớn. Tiền thị đoan trang lại thận trọng, trong mắt trong lòng chỉ có hai nhi tử ruột thịt, tuy đối xử với “nữ nhi” Lý Mộ không tệ nhưng cũng chẳng quá thân thiết.

Đầu xuân năm mười lăm tuổi, Lý Mộ vì ham chơi mà bị cảm lạnh, bắt đầu từ đó cơ thể ngày một yếu dần, thi thoảng sẽ bệnh nặng một thời gian, mời bao nhiêu đại phu tới khám vẫn không tài nào khá lên được.

Đầu tháng ba năm mười sáu tuổi, Lý Mộ vì bị bệnh mà xém chết, sau khi cơ thể khỏi hẳn thì dần khỏe mạnh trở lại, có điều đầu óc lại ngu si.

Lão phu nhân đã tỏ thái độ vô cùng tức giận trước bệnh cảm lạnh của Lý Mộ, còn vì thế mà trách mắng dâu trưởng mà bản thân bà cũng ngưỡng mộ, dẫn Lý Mộ vào ở trong tiểu viện của mình, còn những hạ nhân vô ý gây ra chuyện này thì gần như đều bị bán đi hết.

Mật thám Phi Tinh của Cẩm Y Vệ nhân thời cơ này mà được điều tới bên cạnh Lý Mộ.

Lý Mộ có thể thuận lợi dùng trò chơi “trốn tìm” để chạy tới nghe lén Lý Văn Đạo cũng là nhờ có Phi Tinh âm thầm giúp đỡ, bởi vì Phi Tinh cũng cần thêm thời gian cho bản thân, hỏi thăm tin tức của Lý gia.

Để đảm bảo Lý Mộ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi chơi trốn tìm, Phi Tinh đã thăm dò nơi mà Lý Mộ thích trốn nhất là cái ngõ cạnh thư phòng Lý Văn Đạo, cho nên vào buổi sáng mùng chín tháng giêng, Lý Mộ mới chạy ra khỏi viện của lão phu nhân, Phi Tinh ở phía sau đã tìm tới chỗ Lý Mộ.

Nhưng Phi Tinh không hề có ý định đưa Lý Mộ về ngay, bởi vì nàng ta cũng muốn biết Lý Văn Đạo và Ôn Bỉnh Nhân nói gì trong thư phòng.

Đợi Lý Văn Đạo và Ôn Bỉnh Nhân rời khỏi thư phòng, nàng ta đang định đưa Lý Mộ quay về, kết quả lại phát hiện Lý Mộ nhảy vào trong thư phòng, lấy mất mật tin giấu trong tập thơ.

Sau khi xong việc, nàng ta đã thả bồ câu đưa thư, gửi toàn bộ tin tức về Lý Mộ tới phủ Yến vương.


Vào tối mùng chín tháng giêng, nàng ta đã gửi thêm một tin nhỏ, trên tờ giấy ghi rõ ràng Lý Mộ chính là một kẻ ngốc.

Ngoại trừ những chuyện này, còn có một chuyện xảy ra từ sáu năm trước, vì vừa tìm hiểu được nên đã lập tức gửi đi, cho nên tin tức này không được ghi vào trong cuộn giấy mà nằm ở một tờ giấy riêng.

Trong tin tức có nói rằng năm Lý Mộ mười một tuổi đã đi cùng lão phu nhân tới chùa Minh Đài thắp nhang lạy Phật, khi xe ngựa đi được nửa đường, bọn họ gặp được một tên hòa thượng đầu bù tóc rối chặn đường, xin một chén nước.

Lão phu nhân đã ra lệnh cho Kiều ma ma tới đưa nước, vừa hay Lý Mộ nhỏ tuổi cũng xốc mành lên vì tò mò, hòa thượng kia vừa nhìn thấy gương mặt của nàng đã sững sờ ngay tại chỗ, còn thở dài liên tục, than thở tới mức Kiều ma ma thấy lo lắng, vội hỏi nguyên nhân.

Hòa thượng uống nước xong, cũng không nói bản thân mình than thở điều gì, ngược lại chỉ nói câu “tương lai thay đổi theo lòng”, khen ngợi Lý Mộ tới mức trên trời dưới đất không có người thứ hai, cuối cùng mới nói câu “Đợi nàng cập kê, đó là khi gia tộc dù có gặp tai kiếp, cũng chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.”

Kiều ma ma bị lời nói trước sau quay cho choáng váng, đợi đến khi phản ứng lại thì hòa thượng kia đã biến mất không còn bóng dáng.

Lão phu nhân kể chuyện này cho sư phụ trong chùa Minh Đài, các sư phụ trong chùa cũng không biết lai lịch của hòa thượng đó, quan sát gương mặt Lý Mộ cũng không phát hiện được gì, chuyện này cứ thế trôi qua.

Mãi cho tới hai năm trước, Lý Mộ bắt đầu đổ bệnh, lão phu nhân lại nghĩ tới lời hòa thượng xin nước đã nói.

Trước kia toàn bộ sự chú ý của lão phu nhân đều dồn hết vào câu “gia tộc gặp kiếp nạn”, sau khi Lý Mộ bị bệnh thì mới nhớ lại ẩn ý trong nửa câu đầu.

Đợi tới cập kê, vậy nếu… nàng không thể sống tới lúc cập kê thì sao?

Cho nên lão phu nhân mới nổi giận lôi đình khi Lý Mộ bị bệnh, còn trách mắng Tiền thị không biết lo lắng chu toàn, bán hết hạ nhân có liên quan, cuối cùng đưa Lý Mộ vào tiểu viện của mình, tự tay chăm sóc.

Lâm Tê Ngô xem xong, ấn tượng về Lý Mộ lại càng trở nên bí ẩn hơn, ngay cả nói thôi cũng không dám chắc chắn: “Cái này thật sự không phải lấy từ thoại bản đó chứ?”

Mọi chuyện thật sự quá ly kỳ.

Hơn nữa: “Nàng thật sự là kẻ ngốc sao?”

Lâm Khước: “Muội không tin?”

“Tất nhiên muội tin vào tin tức do Cẩm Y Vệ đưa tới, có điều muội cứ thấy Mộ tỷ tỷ không giống đồ ngốc.” Lâm Tê Ngô suy nghĩ, hỏi: “Hay là muội mời tỷ ấy tới nhà chơi, thử một chút?”

Chỉ cần tiếp xúc thêm vài lần, ít nhiều gì cũng sẽ phát hiện ra được.

“Muội dám mời, Lý gia chưa chắc dám thả nàng ra.” Lâm Khước nói: “Ta nghe nói muội có vẻ hợp ý với một vị cô nương khác của Lý gia?”

Lâm Tê Ngô: “Phải, tên nàng là Vân Khê, Lý Vân Khê.”

Lâm Khước ném bài tập của Lâm Tê Ngô qua cạnh mâm đựng trái cây, nói: “Giờ muội dọn về phủ công chúa cũng không biết viết cho nàng một bức thư?”

“Ôi trời! Huynh không nhắc tới thì muội cũng quên mất đấy, lúc trước muội còn bảo nàng tới chùa tìm muội chơi nữa chứ.” Lâm Tê Ngô vội vàng đặt cuộn giấy và tin tức xuống: “Muội phải viết thư nói cho nàng một tiếng, bài tập này…”

Lâm Khước nghe Lâm Tê Ngô nhắc tới bài tập, gương mặt lập tức xụ xuống: “Cút.”

Hai mắt Lâm Tê Ngô phát sáng: “Là huynh nói đó nhé, muội đi đây, thẩm thẩm có hỏi tới thì huynh phải giúp muội che giấu đó.”

Trong lúc nói chuyện, nàng còn thuận tay lấy thêm hai quả quýt, cuối cùng chưa nói hết câu thì người đã chạy biến ra khỏi phòng.



Sáng sớm hôm sau, có hai bức thư được gửi tới Lý gia từ phủ trưởng công chúa, nghe nói cả hai bức thư đều do Lâm Tê Ngô viết, một bức cho Lý Vân Khê, một bức cho Lý Mộ.

Bình Luận (0)
Comment