Mặc Chi Đồng

Chương 17

Mặc Đồng thoáng chốc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt răng.

Lại thấy Chu Thích Hoài nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, vỗ vỗ gáy cậu ba cái, sau đó nói, “Được rồi, đi về đi.”

Mặc Đồng ngây người, không hề động.

Chu Thích Hoài đưa tay kéo cậu dậy.

“Đồ ngốc, trở về chỗ ngồi đợi thức ăn đi.”

Mặc Đồng lúc này mới đứng thẳng dậy, hơi lảo đảo trở về chỗ mình ngồi xuống.

Chu Thích Hoài chậm rãi nói, “Lúc tôi còn nhỏ, đều cắt tóc ở một tiệm nhỏ cạnh nhà, cắt xong, thợ cắt tóc sẽ dùng bàn chải mềm chải sạch vụn tóc trên cổ, lại xoa thêm phấn, là phấn rôm, trên cổ sẽ có một cái dấu trắng to to, thơm thơm. Về đến nhà, ông sẽ nói, đến đây, vỗ ba cái vào gáy, nói để không nổi rôm nổi sảy. Bây giờ rất khó gặp những tiệm cắt tóc như vậy. Khách quen, có khi trả tiền trước khi cắt, được đối xử như người nhà vậy. Cậu xem, người ta có chút tuổi lại bắt đầu hoài cổ.”

Mặc Đồng hầu như mải nghe, nghe đến câu cuối cùng, mới đáp, “Anh không phải còn lại một phần lớn thanh xuân sao? Ra vẻ già lão cái gì?”

Chu Thích Hoài ha ha cười, “Trí nhớ thật tốt, rốt cuộc vẫn là đứa trẻ.”

Bít tết rất nhanh đã được dọn lên, Chu Thích Hoài nói, “Tôi gọi cho cậu loại medium well, của tôi là medium rare. Vừa ra nước ngoài, lần đầu ăn bít tết loại medium rare, khi cắt ra thấy còn có máu, quả thật là hết hồn. Nào, chúng ta ăn đi, để nguội không ngon.” [1]

Lại cúi đầu dặn dò bồi bàn mấy câu, tay bồi bàn liền xoay người đi ra.

Nhìn Mặc Đồng dùng dao nĩa cắt thịt, động tác tuy không rất thành thục, nhưng cũng mảy may không sai, đâu ra đấy đàng hoàng, anh ta hơi bất ngờ.

Mặc Đồng nói, “Sao? Chưa ăn…”

“Thịt lợn nhưng đã thấy lợn chạy qua.” Chu Thích Hoài tiếp vào.

Thật ra khi Mặc Đồng vừa vào cấp ba, khi chất lượng giáo dục bị soi kỹ nhất, trường mở khóa dạy lễ nghi.

Mặc Đồng liếc anh ta một cái, đột nhiên nhận ra loại ánh mắt này cực kỳ mờ ám, lại cúi đầu hung hăng cắt thịt, một tia đỏ chậm rãi ửng lên trên mặt.

Chu Thích Hoài nhìn cậu.

Trên trán lòa xòa tóc mái, ngăn ngắn, sợi sợi rõ ràng, trông rất thanh sạch. Ánh mắt kia mê hoặc như vậy, không hợp lắm với khuôn mặt thanh đạm, nhưng lại động lòng người lạ kỳ.

Lòng Chu Thích Hoài hơi khẽ động.

Anh ta cũng im lặng, cúi đầu chăm chú ăn, mặt không còn lộ chút biểu tình nào.

Bồi bàn tiến đến, mang lên một chai rượu vang.

Chu Thích Hoài ngẩng mặt, đưa tay cầm lấy chai rượu, trên mặt lại là vẻ ôn hòa, nói:

“Nào, nếm thử rượu ngon tôi giữ ở đây nào. Năm 82 đấy, cậu thành niên rồi, hẳn là có thể uống một chút rượu vang.”

Nói xong, rót vào chiếc ly trước mặt Mặc Đồng chút rượu, chỉ khoảng hai ngón tay chập lại, lại rót cho mình, nâng ly với Mặc Đồng.

Mặc Đồng bắt chước anh ta nâng ly, uống một ngụm nhỏ.

Không có mùi cồn xông ra, trơn nhẵn như nhung, mùi hương tinh thuần đọng lại trong miệng.

“Thế nào?”

Mặc Đồng buông ly, không đồng ý nói, “Một chai rượu thế này, chỉ sợ bằng tiền lương ba năm trời của công nhân viên chức hạng xoàng, quả thật giống như uống máu, từng giọt nhỏ vào lòng.”

Chu Thích Hoài cười không nói.

Mặc Đồng lại nói, “Marx nói đúng, two nations!” [2]

Chu Thích Hoài cười lớn.

“A, cái cậu nhóc này thật thú vị!”

Lại một cuối tuần, Mặc Đồng lại nướng cupcake, cùng Chu Thích Hoài ngồi ở sofa xem đĩa.

Chu Thích Hoài giơ giơ chiếc bánh trong tay, nói, “Hôm nay tôi có thứ này rất hay, rất hợp với bánh này.”

Nói xong, lấy ra một hộp giấy từ trong tủ bếp, không có bao bì gì. Vừa mở hộp, liền có hương thơm ngát tỏa ra.

“Đây là của một người bạn đầu tư vườn trà tặng đấy, gọi là Thu Hào, hàng năm chỉ lúc này mới có, chỉ được hơn mười cân sản lượng; có người nói, là do các thiếu nữ chế biến, sấy bằng lò gỗ sam, không được dùng lò điện. Chúng ta mặc dù đều không phải người phong nhã gì, nhưng cũng nếm thử xem sao.”

Trong phòng lập tức tràn ngập hương trà.

Chu Thích Hoài đưa cho Mặc Đồng một tách, “Ngày mai chúng ta cùng đi xem vườn trà của cậu ấy, sẽ rất thú vị.”

Mặc Đồng cầm lấy tách, ủ ngón tay lành lạnh trên tách.

Cảm giác ấm áp truyền thẳng vào người.

………………………………

[1] dùng tiếng Anh vì không biết tiếng Việt nó kêu là gì -__- .

[2] tác giả dùng tiếng Anh trong nguyên tác.

Nói vớ vẩn một chút: chương này thấy MĐ hơi bị gàn dở -__-

……………………………

Bình Luận (0)
Comment