Mặc Chi Đồng

Chương 40

“Vô ích, vô ích thôi, cho dù tương lai tôi có ngày được nở mày nở mặt, cũng vẫn sẽ có người biết tôi là loại người gì. Trần tiên sinh, tôi dựa vào cái gì bịt miệng người ta mãi được?”



Trần Hạo Thiên nhìn vệt nước mắt trên mặt và vết mồ hôi trên trán cậu, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu.

“Mặc Đồng, tôi cho rằng, thành công của một người đơn giản là cống hiến cho xã hội và lo cho gia đình được đầy đủ, những việc khác, nói chung không đáng quan tâm.”

Mặc Đồng nói, “Thật ra tôi không nghĩ cao xa như vậy, muốn được thành công gì đó. Tôi chỉ muốn làm một kiến trúc sư giỏi, thiết kế những căn nhà thoải mái để những người bình thường như tôi ở.”

“Vậy sao cậu còn trốn trong nhà không chịu đến trường? Tôi không tin là ở nhà mơ tưởng lung tung thì người nghèo trên đời sẽ có nhà mà ở. Mặc Đồng, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu khó khăn đều đã gặp phải, hôm nay sao lại không chịu được? Cùng lắm chỉ là một tin đồn, nhà trường cũng không gạch tên cậu, sao lại bỏ cuộc chứ?”

“Tin đồn? Trần tiên sinh cho rằng đó chỉ là tin đồn chứ không phải sự thật sao?”

“Đúng, chỉ là tin đồn.” Thanh âm của Trần Hạo Thiên ôn hòa nhưng kiên định. “Tôi nghĩ vậy đấy, vì tôi đến giờ vẫn cho rằng, giữa cậu và Chu Thích Hoài là tình cảm thật sự chứ không phải chỉ là giao dịch về thể xác. Có lẽ hai người cũng không ý thức được.” Anh ta mỉm cười, “Có khi, bề ngoài của sự vật là hoàn toàn không đáng tin, nhưng bản thân người trong cuộc lại không nhận ra điều đó.”

Mặc Đồng cúi đầu, “Những chuyện đó, tôi đã không hề nghĩ đến nữa.”

“Nhưng vẫn phải đi học. Nghe tôi nói này, Mặc Đồng, mai đến trường đi.”

Trần Hạo Thiên đứng dậy, đi ra cửa phòng, lại xoay người lại, “Có người nhờ tôi nói với cậu, quả táo không nhất định phải cầm trong tay, quả táo nằm sâu trong lòng cũng có cùng tác dụng.”

Ra khỏi phòng ngủ, Trần Hạo Thiên nói với dì Vu, “Súp này, đừng cho Mặc Đồng ăn nữa, thấy cậu nhóc kia yếu như vậy, mấy cái thứ gây đổ mồ hôi này, ăn bao nhiêu đồ bổ cũng không hấp thu được, không bằng đổi khẩu vị, để cậu ấy ăn nhiều cơm một chút lại tốt hơn.”

Dì Vu cười nói, “Tôi cũng nói vậy đó. Nhưng Chu tiên sinh cứ…”

Trần Hạo Thiên cũng cười, “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta ngốc lắm!”

Trần Hạo Thiên trở lại công ty, Chu Thích Hoài vẫn chưa về, đang bàn bạc gì đó với hai nhân viên cao cấp.

Trần Hạo Thiên ngồi xuống chiếc sofa to, kiên nhẫn chờ. Nửa giờ sau, hai vị nhân viên cao cấp kia mới rời đi.

Chu Thích Hoài cũng không nhìn anh ta, chỉ cười nói, “Cậu đi nói chuyện rồi à? Cái thằng nhóc kia ngoài mặt thì ngoan cực kỳ nhưng thật ra lại cứng đầu hết nói, còn chưa mệt sao? Không chịu đi sao?”

Trần Hạo Thiên nói, “Chỉ đến báo cho cậu một tiếng, để cậu khỏi phải lo lắng. Ngày mai cậu ta hẳn sẽ đi học.”

Chu Thích Hoài ngẩng đầu, chậm rãi xoay xoay cây bút trên tay, “Hạo Thiên, cậu nói chuyện sâu xa quá, tớ lo lắng cái gì?”

“Cụ thể lo lắng cái gì thì tớ cũng không rõ lắm, tớ cũng không phải con sâu trong bụng cậu.”

“Hạo Thiên, cậu càng ngày càng thú vị.”

“Không bằng cậu đâu, cậu còn thú vị hơn nhiều.”

“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, chúng ta đừng có giả điên thì tốt hơn. Hai người tuổi tác đã đáng làm ông rồi, nói chuyện kiểu này, làm người ta chịu không nổi mà nhớ lại cái thời còn là thiếu niên.”

Trần Hạo Thiên thu lại nụ cười, nói, “Tớ nói thẳng vậy. Thích Hoài, tính lại đi. Cậu ta cái gì cũng không biết. Tội lỗi gì cũng không nên đổ lên đầu cậu ta. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, cậu ta cũng… cũng chẳng có được mấy ngày sung sướng.”

Chu Thích Hoài hồi lâu không nói gì, sau cười nhạt nói, “Thảo nào trước đây nữ sinh ở trường đại học đều tôn thờ cậu, thì ra cậu thật sự hiệp nghĩa đầy bụng như vậy.”

Khuôn mặt Trần Hạo Thiên lộ vẻ giận dữ, “Chu Thích Hoài, người thông minh thì đi lừa người khác chứ không đi lừa chính bản thân mình. Cậu dẫn cậu ta đi dự lễ đính hôn của Keegen, thông qua quan hệ mà đuổi giáo sư Thang, xử sự như thể một tay người yêu đang ghen. Cậu cuối cùng lại hợp tác với Đàm thị, bảo tớ đưa giấy khen cho cậu ta, nói với cậu ta cây táo gì gì đó, lại giống như một kẻ đang yêu say đắm. Chu Thích Hoài, tớ thấy cậu quả thật y hệt như một con nhện to bị mắc bẫy bởi chính sợi tơ mình phun ra.”

“Trần Hạo Thiên, cái kiểu dùng từ của cậu thật là trẻ con!”

“Quá khen! Cũng không trẻ con bằng hành vi của cậu!”

“Cậu không phải tớ, cậu không gặp phải những chuyện như tớ, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, nhưng cậu đã từng chứng kiến sự khổ sở đau đớn của tớ, Hạo Thiên.”

“Vậy,” Thanh âm của Trần Hạo Thiên nhỏ lại, “Đừng để bi kịch lại tái diễn với một người không đáng phải chịu, được không?”

Trần Hạo Thiên đứng dậy, “Thích Hoài, tớ biết bản chất con người cậu, nếu không sẽ không làm bạn cậu lâu như vậy. Cậu nghĩ cho kỹ đi, được không?”

Trần Hạo Thiên đi rồi, Chu Thích Hoài một mình ngồi lại thật lâu.

Anh ta lấy ra một vật từ trong ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, cẩn thận vuốt ve trong lòng bàn tay.

Đó là một chiếc tách trà miệng rộng, làm bằng tay, trên tách là hình khuôn mặt người.

Bên tai có thanh âm trong trẻo nói, “Nếu anh cười, tôi sẽ ném ra ngoài cửa sổ.”

Chu Thích Hoài tắt đèn, ngồi trên chiếc ghế to trong bóng tối, chầm chậm đung đưa ghế.

Bình Luận (0)
Comment