Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 113

Dương Quỳnh và Như Quyên hoàn toàn không hiểu. Dựa theo lời Khang phi nói, hai người các nàng là đồng hương, cùng vào kinh, cùng tiến cung, hẳn là phải tình như tỷ muội mới đúng, dù thế nào cũng nên thân cận hơn so với người ngoài. Sao Lý Sung nghi lại muốn hại chết Khang phi?

Khang phi thở dài, “Các ngươi không hiểu, chứng tỏ các ngươi vẫn chưa hiểu được lòng người. Lòng người đều có ma chướng. Nhiều khi, rất nhiều việc nhìn như không hợp lý, nhưng lại phù hợp với suy nghĩ của mỗi người.”

Dương Quỳnh và Như Quyên vẫn không hiểu.

“Bổn cung và nàng có nhiều điểm tương đồng, cũng có quá nhiều chỗ có thể so sánh.”

Nói tới đây, Dương Quỳnh đột nhiên hiểu ra, “Lý Sung nghi đố kị với nương nương!”

Khang phi gật đầu, “Khi còn ở Giang Nam, nàng cũng là một tài nữ, dung mạo không tệ. Đáng tiếc luôn bị bổn cung lấn át, không thể nổi danh. Đến kinh thành, bổn cung vào phủ đệ của đại ca, không hề lộ diện. Nàng thì lại muốn tham gia yến hội ở khắp nơi, kết bạn với những thiên kim nhà cao cửa rộng ở kinh thành, dù sao cũng phải vì bản thân mà dành được một thanh danh tài nữ thật tốt. Dù là như thế, nhưng khi nàng vào cung cũng chỉ được phong là một Bảo lâm. Mà bổn cung vào cung, tức khắc liền thành Khang phi, đối lập lớn như vậy, nếu là các ngươi, thì các ngươi sẽ đối đãi với bổn cung như thế nào?”

Như Quyên cũng hiểu rồi. “Nhưng đó không phải là lỗi của nương nương!”

“Đúng vậy.” Khang phi thở dài nói: “Số mệnh của mỗi người không giống nhau. Ở trong mắt nàng, bổn cung chỉ là tốt số mà thôi. Làm người thì không thể tranh giành với số mệnh, cho nên những năm gần đây nàng đều ẩn nhẫn không bộc phát.”

“Nếu đã nhịn nhiều năm như vậy, thì tại sao bây giờ lại muốn hại nương nương?” Như Quyên hỏi.

Dương Quỳnh đã nghĩ đến vấn đề này, “Chẳng lẽ là bởi vì lần ám sát đó?”

Khang phi không cho ý kiến, “Nàng chắc hẳn luôn hận bổn cung. Lần ám sát đó, nàng bị liên lụy liền trọng thương, sau này cũng không thể tiếp tục được sủng ái. Mà bổn cung rõ ràng là mục tiêu của nhóm người Trần Chiêu nghi, lại vì có Thanh Diệp bảo hộ mà lông tóc không hao tổn. Bổn cung nghĩ, Lý Sung nghi có lẽ là hận chết bổn cung.”

Dương Quỳnh cau mày nói: “Cố chấp như vậy, sợ là thật sự muốn điên rồi.”

Như Quyên nói: “Đã biết Lý Sung nghi sẽ gây bất lợi cho người, nương nương định làm gì? Có cần thưa bẩm với Hoàng thượng không?”

Khang phi thở dài nói: “Nàng cũng là người đáng thương. Thời gian sau khi nàng bị thương chắc hẳn là sống không dễ chịu. Nếu bổn cung thưa bẩm với Hoàng thượng, đừng nói là nàng, mà ngay cả người nhà của nàng cũng sẽ bị liên lụy.”

Như Quyên nhíu mày, dò hỏi: “Ý của nương nương là... bỏ qua cho Lý Sung nghi?”

“Tuy rằng bổn cung thương cảm nàng, nhưng cũng sẽ không mềm lòng như vậy. Bổn cung sẽ không hảo tâm lung tung để mình bị vây trong cảnh nguy hiểm.” Khang phi nghiêm túc trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới nói: “Bổn cung sẽ nói chuyện với nàng.”

“Vậy Yên Xảo xử lý thế nào?” Dương Quỳnh hỏi.

“Vô luận Lý Sung nghi ra sao, Yên Xảo tuyệt đối không có đường sống.” Khang phi nhìn Dương Quỳnh, chậm rãi nói: “Nàng biết quá nhiều chuyện, bổn cung không thể giữ nàng lại.”

“Ta hiểu được.” Trong lòng Dương Quỳnh vẫn như cũ không thoải mái, nhưng nếu không đối nghịch với Khang phi, lần này Yên Xảo bị Lý Sung nghi vứt bỏ, thì khoản nợ này cũng có thể coi như tính sang cho Lý Sung nghi.

Một ngày này có quá nhiều sức ép, sau bữa cơm chiều, Dương Quỳnh lằng nhằng Dương Quỳnh đi nghỉ ngơi. Như Quyên vội vã nói chuyện này cho Nguyên Hương, thấy Khang phi cũng không cần mình hầu hạ, thì sẽ không đi theo vào tẩm điện.

Trong điện không có người, vừa vặn thuận lợi cho Dương Quỳnh. Nàng ôm Khang phi vào ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Cũng may ngươi không có chuyện gì.”

Chân mày khóe mắt Khang phi đều nhiễm ý xuân, dịu dàng nói: “Có ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không sao.”

“Thu Hoa, hôm nay thật sự làm ta sợ muốn chết.” Dương Quỳnh lại giả bộ đáng thương.

Khang phi cười dỗ dành nói: “Được rồi, ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi như thế nào?”

Dương Quỳnh gian tà nhìn thân mình Khang phi, hỏi: “Thân thể của ngươi sắp khỏe rồi chứ?”

Nói tới đây, Khang phi đâu còn có thể không hiểu, mặt liền đỏ lên, “Làm sao ngươi đều...”

Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt tội nghiệp của Dương Quỳnh chọc cười, “Thu Hoa, lần trước ta không làm gì cả. Ngươi phải bồi thường cho ta.”

Khang phi bất đắc dĩ, e lệ gật đầu.

Dương Quỳnh mừng rỡ, kéo Khang phi về phía giường.

Khang phi lên giường, chui người rút vào trong chăn. Dương Quỳnh nhìn thấy, thế này xử lý thế nào?

Giương mắt nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Khang phi, hai mắt liền cười thành hình trăng khuyết. Nàng biết Khang phi chỉ đang xấu hổ, chứ không phải không muốn.

Cái chăn đương nhiên không ngăn được móng vuốt sói của Dương Quỳnh. Vài lần đã bị Dương Quỳnh vứt ở một bên. Để trừng phạt Khang phi không thành thật, Dương Quỳnh cù khắp người nàng. Khang phi rất sợ ngứa, lần này xem như đã bị chế trụ tử huyệt. Không đến hai chiêu liền cười đến chả nước mắt, nằm trên giường liên tục xin tha.

Dương Quỳnh gợi cằm Khang phi lên, cúi đầu, hôn lên môi Khang phi.

Thân mình Khang phi khẽ run rẩy, dường như so với ngày thường càng mẫn cảm hơn.

Tay Dương Quỳnh cởi bỏ y phục của Khang phi, từng cái từng cái, cho đến khi ngón tay chạm đến được da thịt ôn nhuận mịn màng, giống như mê muội lưu luyến trên da thịt không chịu rời đi.

Thân mình Khang phi còn chưa khỏe hẳn, lại mệt mỏi một ngày, lúc này lực tự chủ quả thật rất kém. Dương Quỳnh chạm một cái, liền khiến nàng run rẩy. Cảm giác mới mẻ không ngừng tiến vào đại não, Khang phi ngày càng cảm thấy tiếp đón không kịp.

Âm thanh kiều mỹ khẽ tràn ra khỏi cánh môi bị hôn đến kiều diễm ướt át, chui vào lỗ tai Dương Quỳnh. Đây cũng chính là cổ vũ lớn nhất, Dương Quỳnh càng ra sức châm lên từng ngọn lửa trên người Khang phi.

Khang phi khó chịu vặn vẹo thân mình, kéo tay Dương Quỳnh, rồi lại không biết làm gì.

Dương Quỳnh thích nhất dáng vẻ Khang phi bất lực nhìn mình như vậy. Ánh mắt trong veo lại mê man của nàng chính là liều thuốc thúc tình tốt nhất trên thế gian này.

“Rất khó chịu phải không? Ta tới giúp ngươi.” Có kinh nghiệm lần trước, lần này Dương Quỳnh sẽ không lúng túng không tìm thấy đường nữa. Tay nàng quét qua chiếc bụng bằng phẳng của Khang phi, khẽ chạm một cái liền khiến cho thân mình Khang phi run rẩy.

Thân thể thật sự là vô cùng mẫn cảm! Dương Quỳnh cảm thán trong lòng.

Trên da thịt Khang phi lưu lại dấu vết mồ hôi chảy qua, vô cùng ái muội.

Theo động tác của ngón tay Dương Quỳnh, thân thể Khang phi cong lên, nghênh hợp cùng động tác của nàng.

Trong tẩm điện xuân ý dạt dào, trong màn trướng kiều ngâm không dứt. Hai nữ tử đều muốn giao thân thể và trái tìm của mình cho đối phương.

Đêm khuya, thấy Khang phi mệt mỏi mà thiếp đi, Dương Quỳnh không thể không lại tự trách mình. Lực tự chủ của mình đúng là yếu kém, biết rõ Khang phi còn chưa khỏe hẳn, nhưng vẫn không khống chế nổi bản thân.

Nàng xuống giường, đi vắt khăn sạch. Lại nói vẫn là Như Quyên tri kỷ, cố ý dùng chậu đồng đựng nước ấm đặt trên chậu than, như vậy sẽ không sợ bị lạnh.

Dương Quỳnh tiến vào trong màn, tỉ mỉ giúp Khang phi lau chùi thân thể. Khang phi chỉ động nhẹ, nhưng không tỉnh. Dương Quỳnh thấy động tác không hề đề phòng của nàng, cười lắc đầu.

Có lẽ lúc thanh tỉnh đã ngụy trang cho bản thân mình quá tốt rồi, lúc này Khang phi lại vô cùng an tĩnh nhu thuận, giống như động vật nhỏ, khiến người ta muốn che chở.

Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh cùng Như Quyên đến Điện Phong Nguyên. Điện Phong Nguyên là nơi ở của Lý Sung nghi và Tề Sung dung. Chủ yếu là bởi vì bộ dạng của Lý Sung nghi bây giờ giống như nửa phế nhân, nếu ở đây một mình, vậy chẳng khác nào là nàng bị đày vào lãnh cung. Thế nhưng hiện giờ an bài như vậy, lại khiến cho hai người các nàng đều rất khó xử.

Một người cảm thấy nếu mình đã là phế nhân thì nên tự sinh tự diệt, vậy mà lại còn sắp xếp cho nàng ở cùng với một người cả ngày cười nhạo nàng. Người kia cảm thấy mình có một vị hàng xóm tốt như vậy, còn muốn tranh sủng như thế nào? Hoàng thượng chỉ cần nghĩ đến Lý Sung nghi thì sẽ không chịu đến Điện Phong Nguyên nữa.

Lâu ngày, tuy rằng hai người ở dưới cùng một mái hiên nhưng lại ít trò chuyện.

Lần này Khang phi đến, hai người đương nhiên phải ra ngoài tiếp đón. Khang phi nói với Tề Sung dung, “Bổn cung có mấy lời muốn nói với Lý Sung nghi, Tề Sung dung sẽ không để tâm chứ?”

Tề Sung dung vội vàng cười làm hòa nói: “Khang phi nương nương nói gì vậy, thần thiếp đương nhiên sẽ không để tâm. Nếu Khang phi có lời muốn nói với Lý Sung nghi, vậy thần thiếp xin trở về phòng trước.”

Dù Lý Sung nghi không nguyện ý, nhưng vẫn phải dựa theo cấp bậc lễ nghĩa đưa Khang phi về phòng mình.

Khang phi cười nhẹ nhàng, quay đầu nói với nhóm người Dương Quỳnh, “Các ngươi ở bên ngoài chờ, bổn cung có mấy lời muốn nói riêng với Lý Sung nghi.”

Dương Quỳnh có chút không yên lòng, liếc mắt nhìn Khang phi một cái, Khang phi khẽ gật đầu, lúc này Dương Quỳnh mới không tình nguyện dứng ngoài cửa. Lý Sung nghi biết Khang phi đến đây nhất định là vì chuyện hôm qua. Nhưng rõ ràng nàng đã đồng ý thả cho mình một con ngựa, chẳng lẽ hôm nay liền đổi ý? Hơn nữa điều kì lạ chính là, Lý Sung nghi cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nàng nói với Tâm Xảo, “Ngươi cũng ra bên ngoài chờ đi.”

Tâm Xảo yên lặng gật đầu, lui ra khỏi phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, chỉ lưu lại hai nữ tử đã quen biết từ nhỏ.

Biểu tình của Lý Sung nghi rất bình tĩnh. Nàng nhìn Khang phi, nói: “Nương nương có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Khang phi nói: “Ngươi không có gì muốn nói với bổn cung sao?”

Lý Sung nghi cười, cười đến mức rất có tố chất thần kinh, “Người là phi, thần thiếp là tần, theo quy củ, đương nhiên là nương nương nói trước.”

Khang phi lắc đầu, “Ngươi đối với bổn cung thành kiến quá sâu.”

“Thần thiếp không nên có thành kiến sao?” Lý Sung nghi gắt gao nhìn chằm chằm Khang phi nói. “Chẳng lẽ thần thiếp còn phải vui vẻ vì có một vị đồng hương như nương nương sao?”

Khang phi không nói, mím môi mỏng chở Lý Sung nghi nói tiếp.

Lý Sung nghi thấy bộ dạng này của Khang phi, giọng căm hận nói: “Ta ghét nhất dáng vẻ này của ngươi. Cái gì cũng không nói, chỉ nhìn, để cho người khác nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ thắng. Sau đó ngươi lùi một bước đánh trả đối phương, ép người khác không thể xoay người. Ngươi vĩnh viễn đều như vậy, trước mặt người ngoài thì giả bộ làm người tốt, sau lưng lại lòng dạ độc ác. Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là người mù. Chuyện của Liễu Thục phi, Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư đều không thoát được có liên quan tới ngươi. Ngươi lừa được người khác, chứ không lừa được ta.”

Khang phi thấy ánh mắt Lý Sung nghi có hơi phiếm hồng, không khỏi thở dài, “Lý Ngữ Khanh, xưa nay bổn cung chưa từng nói mình là người tốt. Bổn cung làm những chuyện kia, trước nay đều là ghi nợ. Ngươi nói trước mặt người khác bổn cung giả làm người tốt, có ai mà không như thế? Không phải ngươi cũng vậy sao? Rõ ràng hận bổn cung đến chết, nhưng trước mặt người ngoài không phải vẫn cẩn thận cung kính bổn cung sao?”

Lý Sung nghi không phản bác được.
Bình Luận (0)
Comment