Mặc Diện

Chương 39

Lúc đi ngang qua lâu đài u linh, Sumitobi là người thứ nhất dừng lại, nhìn nơi có phong

cách quỷ dị, rất nhiều người chùn bước, Sumitobi lại đột nhiên có hứng thú.

Nhà ma có mị lực như thế, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được muốn đi vào...

"Á!!!!!!!"

Mắt thấy một đám người thét chói tai chạy ra khỏi đường ra, tuy rằng họ đều vỗ ngực thở, nhưng ai cũng tươi cười, vui vẻ thảo luận những thứ gặp được trong nhà ma, vừa cười vừa thề không bao giờ đi nữa.

Điều này làm Sumitobi càng thêm hứng thú với nhà ma, kỳ thật cô rất sợ hãi, nhưng mà lại muốn vào xem, mình cũng rất mâu thuẫn, chẳng lẽ là bị bạn chung phòng bệnh kiếp trước luôn thích kể chuyện ma quỷ hun đúc, cho nên cô bắt đầu thích mấy thứ quỷ dị đó?

"Muốn đi à? Hm?" Atobe đương nhiên chú ý thấy Sumitobi dừng lại, liếc về phía Sumitobi đang nhìn, thấy dòng chữ ‗lâu đài u linh‘, tuy rằng Atobe cảm thấy rất nhàm chán, nhưng nhìn Sumitobi hình như rất muốn đi, nên anh nói ra, dù sao cứ đi dạo thế này cũng không hay.

"Aiz..." Sumitobi do dự, không biết rốt cuộc có nên đi hay không, Yukimura và Atobe

suy nghĩ một chút, vì thế nâng tay lên vỗ vỗ bả vai Sumitobi.

"Muốn đi thì đi thôi, tớ sẽ luôn luôn ở phía sau cậu, đừng sợ!"

Yukimura nói vậy đột nhiên làm Sumitobi có dũng khí, gật gật đầu rồi bước đến chỗ xếp hàng, Yukimura vui mừng nhìn bóng dáng Sumitobi, cười cười, đi theo, cho nên không chú ý tới ánh mắt ý vị thâm trường của Atobe.

Sẽ luôn luôn ở phía sau sao? Bổn đại gia sẽ ở phía trước của cô ấy, làm cho trong mắt cô

ấy chỉ có mình anh!

Nghĩ vậy, Atobe lại cười tự tin, cũng đi theo.

Lúc xếp hàng, nhân viên công tác phát cho Atobe và Yukimura mỗi người một cái tờ rơi,

sau đó đỏ mặt liếc hai người một cái, lưu luyến tiếp tục phát cho những người kế tiếp.

Atobe không sao cả cười cười, mở ra tờ rơi nghiên cứu, Yukimura cũng vậy.

Nội dung tờ rơi là giới thiệu một vài thứ trong lâu đài, để hiểu thêm đồng thời cũng để mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Atobe chỉ nhìn lướt qua, sau đó suy nghĩ của mình càng thêm kiên định, thì phải là quả

nhiên rất nhàm chán! Còn Yukimura thì nghiêm túc nghiên cứu cấu tạo trong lâu đài, nghĩ

chốc lát nữa nhất định có rất nhiều người đi vào, không bị đi lạc nhau mới được...

Yukimura đảo mắt qua từng hạng mục, tên đều rất thú vị, như là ―Bữa tối cuối cùng của Jêsu và 12 môn đồ‖, ―Đường hầm tử vong‖, ―Ngục giam trăm quỷ‖ v.v..., nhưng chỉ có một nơi làm Yukimura nhíu nhíu đầu lông mày, ―Phòng phẫu thuật thét chói tai‖.

Nhìn đến câu này, làm anh nhớ tới một vài kí ức không tốt...

Do nhân viên công tác chú ý đến Atobe và Yukimura nên Sumitobi không lấy được tờ rơi, hơn nữa Sumitobi cũng không có hứng thú nghiên cứu cái đó, hiện tại Sumitobi chỉ có một suy nghĩ, chính là sau khi đi vào nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đi ra!

Nếu Yukimura biết Sumitobi đang nghĩ gì, khẳng định sẽ không nín được cười ra tiếng...

Đội ngũ rất dài nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, đến lượt nhóm Sumitobi, đi đến cửa lâu đài, nghe thấy nhiều tiếng thét chói tai liên tục vang lên từ bên trong, tay Sumitobi bắt đầu run run, nhưng đã xếp hàng đến tận đây rồi, cô đâu thể nói không muốn đi, mà cô cũng không muốn bị Atobe chê cười...

Atobe quyết định đi lên trước, vì thế dẫn đầu đi vào, Sumitobi nuốt nước bọt một cái, chậm chạp không bước vào, Yukimura khoát tay lên vai Sumitobi, thoáng dùng chút lực, giúp Sumitobi đi vào.

Sau đó Sumitobi cảm thấy trước mặt đen lại, không nhìn thấy gì cả, trong nhà ma hoàn toàn tối đến mức giơ tay cũng không thấy năm ngón đâu, nếu không có Yukimura khoát tay lên vai cô, chắc chắn cô đã chạy vụt ra...

Đi theo những ngọn đèn treo trên tường dẫn đường và đám người, nhóm Sumitobi bước vào căn phòng thứ nhất, Yukimura nhớ rõ, căn phòng này tên là "Bữa tối cuối cùng của Jêsu và 12 môn đồ", quả nhiên vừa đi vào đã có người bắt đầu thét chói tai, sau đó chạy vụt sang

căn phòng kế tiếp.

Nhưng Sumitobi sững sờ nhìn nhiều cái xác ướp đang ngồi ở bàn ăn, phát ra tiếng cười quỷ dị, ngẫu nhiên lại không có phản ứng gì, Atobe và Yukimura nương theo ánh nến mỏng manh thấy Sumitobi sững sờ tại chỗ, dều thở dài, còn tưởng rằng Sumitobi đã bị dọa.

Atobe vốn định trực tiếp kéo Sumitobi đi, ai ngờ Yukimura lại đi đến bên cạnh một cái xác ướp, kéo cái tay đầy băng vải của xác ướp vẫy vẫy với Sumitobi, xác ướp còn liên tục phát ra tiếng cười quỷ dị, Yukimura cười nói: "Sumitobi, mấy thứ này đều là giả đấy!"

Sumitobi vốn không sợ hãi, thấy hành động hài hước của Yukimura như muốn dỗ cô, cô không nhịn được bật cười "phì" một tiếng, Yukimura tươi cười như gió xuân, lập tức khiến đám người vốn bởi vì sợ hãi mà xôn xao bỗng im lặng lại, Sumitobi cảm thấy cả căn phòng như đang sáng lên, mà ngay cả xác ướp cũng đều trở nên đáng yêu...

Cười cười, Sumitobi không nhịn được treo ba vạch đen lên sau đầu, Yukimura, anh

không biết là mình và xác ướp đứng cạnh nhau rất tương phản sao?!

Atobe khó chịu khoát tay áo, nói: "Nếu xem đủ rồi thì đi vào phòng tiếp theo thôi! Hm?"

Kế tiếp là ―Đường hầm tử vong‖, Sumitobi vẫn không cảm thấy sợ hãi, cô cảm thấy những thứ đó đều kém hơn bệnh viện khủng bố, cô nhớ rõ trước kia, mỗi khi đến đêm tối là cô không ngủ được, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng giày cao gót "Đát đát" của các y tá tuần tra đi ngang qua cửa, cô còn nhớ rõ khi cô nói với người chung phòng bệnh rằng đó là tiếng khủng bố nhất trên thế giới, cô đã bị bạn ấy cười nhạo một tuần...

Thấy Sumitobi hình như không sợ hãi, Yukimura cũng nhẹ nhàng thở ra, yên lặng đi theo phía sau Sumitobi, Atobe đi ở phía trước, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nhìn Sumitobi. Cứ thế, bọn họ đi qua ―Ngục giam trăm quỷ‖.

Phía sau còn có rất nhiều người can đảm đi theo, bởi vì thấy Atobe và Yukimura không hề sợ hãi chút nào, đi theo phía sau bọn họ hình như rất an toàn, mang theo ý nghĩ như vậy, một đám người càng thêm kiên định muốn đi theo phía sau bọn họ thẳng đến lúc đi ra ngoài.

Khi mọi người tới cửa một căn phòng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng "Đát đát" không biết từ đâu truyền đến, làm cả người Sumitobi run lên, bởi vì âm thanh đó rất quen thuộc, cho nên lúc nghe được, Sumitobi phản xạ có điều kiện sợ hãi, cứng ngắc ngẩng đầu, Sumitobi nhìn thấy trên cửa phòng có treo một chiếc đèn đỏ tỏ vẻ "Đang phẫu thuật".

"Hm? Làm cũng giống đấy!" Đi lâu như vậy, Atobe giờ mới có một chút hứng thú.

Nhưng Yukimura thì lo lắng, tay anh vẫn khoát lên vai Sumitobi, cho nên vừa rồi anh cảm giác được Sumitobi run run, hơn nữa người cô bây giờ cứng ngắc, nhưng ánh sáng nơi này quá mờ, Yukimura không nhìn thấy vẻ mặt của Sumitobi...

Atobe đi đằng trước vươn tay đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, cánh cửa chậm rãi mở ra, người Sumitobi càng ngày càng căng, phòng phẫu thuật được làm rất chân thật, mấy bác sĩ nương theo ngọn đèn phẫu thuật treo trên đầu, tay liên tục làm việc. Trong phòng phẫu thuật còn vang lên tiếng ―lách cách‖ khi động vào các công tác dụng cụ, giống như là thật sự đi tới phòng phẫu thuật vậy.

Nhưng mà Sumitobi chỉ nhìn thấy kiếp trước của mình, hình ảnh mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật, sau đó đèn đỏ trên cửa giải phẫu sáng lên, người thân ở bên ngoài lo lắng chờ đợi...

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua...

Cô cực kỳ muốn nhanh chóng ra khỏi phòng phẫu thuật, cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi bệnh viện, cô cảm thấy nơi này thật lạnh...

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, những người chờ đợi lập tức vây quanh.

"Bác sĩ, thế nào rồi?!"

"Mọi người chính là người thân của người bệnh sao?"

"Vâng vâng vâng! Là chúng tôi!"

Bác sĩ vươn tay cởi mũ giải phẫu khỏi đầu, cúi đến bên chân, vẻ mặt tiếc hận: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức..."

Người nhà lập tức đau lòng muốn chết, có người quỳ ngồi dưới đất, có người muốn vọt

vào phòng phẫu thuật, cũng có người hò hét "Trả con gái của tôi lại cho tôi!"...

Bao nhiêu lần nhìn thấy hình ảnh như vậy trước phòng phẫu thuật, cũng từng ảo tưởng mình đi ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ như thế nào, sau đó mới biết được, mình không thể nào nhìn đến.

Nghĩ vậy, hai hàng lệ chảy qua hai má Sumitobi...

Cùng lúc đó, các bác sĩ trong phòng phẫu thuật bắt đầu đỏ rực mắt lên, trong phòng phẫu thuật cũng bắt đầu có tiếng ―trả lại mạng cho ta‖ khủng bố quanh quẩn, Sumitobi rốt cuộc không nhịn được che kín lỗ tai, thét lên bén nhọn.

"Á!!!!!!!! "

Đám người vốn đang hoảng nghe thấy tiếng kêu của Sumitobi nên cũng bắt đầu nhốn nháo, bắt đầu trốn xung quanh, Sumitobi cũng lao chạy lung tung theo đám người, cô chỉ biết là mình không muốn đứng ở nơi tràn đầy mùi tử vong này thêm một giây nào nữa...

Yukimura vốn định bắt lấy Sumitobi, lại bị đám người tách ra, đợi đến khi Yukimura

phản ứng lại, bởi vì nơi này rất tối, nên anh không thể biết được Sumitobi chạy đi đâu.

Nói cho mình phải bình tĩnh, Yukimura lại càng nắm càng chặt nắm đấm, hình như Sumitobi vừa đi đến đây đã có chút không bình thường, nhưng nghĩ lại mới nhận ra Sumitobi cũng từng bởi vì bị tai nạn xe cộ mà phải vào phòng phẫu thuật, có lẽ là bị ám ảnh với phòng phẫu thuật từ đó...

Sao anh lại có thể vô tâm như thế, sao anh có thể không nghĩ ra trước khi vào đây chứ!

Tự trách mình vô tâm, Yukimura chạy về phía đường ra, dù thế nào thì lâu đài này cũng chỉ có một đường ra, hẳn là Sumitobi chạy về phía đó...

Atobe từ lúc Sumitobi bắt đầu vụt chạy đi đã chú ý tới cô không bình thường, vội vàng chạy theo, mắt thấy Sumitobi mù quáng chạy đụng vào đồ vật mấy lần cũng không tính dừng lại, Atobe rốt cục không chịu được nữa, chạy đến bên cạnh Sumitobi kéo tay cô lại...

Cảm giác thấy mình bị người nào đó bắt lấy, Sumitobi vốn bối rối giờ phút này càng thêm hoảng hốt, trong đầu chỉ có hình ảnh phòng phẫu thuật và bác sĩ, vì thế vừa kêu to "Buông ra!", vừa đấm Atobe liên tục.

Atobe cau mày, không so đo với Sumitobi, anh vốn có được nhãn lực tốt đến mức có thể nhìn thấu đối phương, cho nên vừa rồi đã chú ý tới Sumitobi khác thường, bây giờ cũng chỉ có thể tận lực tránh né cú đấm của Sumitobi, vội nói với Sumitobi: "Là bổn đại gia, cái cô gái không hoa lệ này! Mở to mắt nhìn rõ ràng cho tớ!!"

Nghe thấy tiếng nói của Atobe, Sumitobi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Atobe, nước mắt nhanh chóng chảy xuống. Cô khóc khiến tay chân Atobe hơi rối loạn, đại gia anh đã từng ứng phó được với rất nhiều tình huống, chỉ là không ứng phó được với con gái đang khóc.

"Này này, cậu đừng khóc..."

"Seiichi, cậu ở đâu..." lúc này, trong óc Sumitobi hoàn toàn hỗn loạn, chỉ nhớ rõ những lời Yukimura từng nói với cô, bây giờ chỉ nhìn thấy Atobe nhưng không nhìn thấy Yukimura, Sumitobi không nhịn được ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu khép kín mình lại.

Lúc này Atobe cũng không biết nên làm gì bây giờ, anh ngồi xổm xuống, định nói gì đó để an ủi Sumitobi, chợt nghe tiếng của Yukimura, cùng với tiếng bước chân dồn dập...

"Sumitobi!!"

......

...
Bình Luận (0)
Comment