Mặc Mạch

Chương 11

Dưới ánh mặt trời chói chang, các lớp khối 10 xếp thành hàng lục tục đi theo đội hình băng ngang qua khán đài chủ tịch, Lục Nhung đứng ở cuối hàng lớp A5, thỉnh thoảng lo lắng quay đầu nhìn về phía khán đài gần đó, là chỗ Trần Mỹ Hoa đang ngồi, bên cạnh là cô chủ nhiệm.

Lâm Mộ toàn bộ chú ý đều đặt trên người Lục Nhung, Tào Trạm ngồi bên cạnh kể lại chuyện Tưởng Thiên Hà ức hiếp mình thế nào, Lâm Mộ vừa nghe vừa nhìn chằm chằm hàng cuối đội hình của lớp 10A5.

“Bước nghiêm—— Bước!” Phụ trách dẫn đầu của lớp A5 vung cao cờ trên tay, các học sinh xoay hướng về phía khán đài nghiêm chào.

Tào Trạm tùy theo âm thanh trong sân cất cao giọng: “Tưởng Thiên Hà mắng tớ là ngốc đần!”

Lâm Mộ vừa nhìn chăm chăm gương mặt của Lục Nhung thấp thoáng dưới vành nón, vừa tranh thủ hỏi lại: “Cậu nói gì?”

Tào Trạm thành thật trả lời: “Tớ bảo tớ gọi là Mê Mang.”

Nữ sinh cầm cờ phía dưới lại hô: “Kính—— chào!”

Lục Nhung nâng cánh tay, đầu ngón tay đặt hờ bên vành nón, Lâm Mộ vừa cảm thấy người nào đó đẹp trai muốn chết lại vừa phải phân tâm đáp lời Tào Trạm.

“Cậu không hề nghe tớ nói.” Tào Trạm mất hứng, cả giận nói “Không nói nữa.”

Lâm Mộ hơi há miệng, còn chưa kịp nói gì, liền bất ngờ nhìn thấy Lục Nhung đang hướng tầm mắt về phía mình.

Ánh mặt trời hừng hực, gió lồng lộng cuồng nhiệt thổi tung, đến cả đám mây cũng như muốn bốc cháy, Lục Nhung lại tựa như một mảnh bạc hà, ánh mắt nam sinh lưu luyến lướt qua, tựa như chiếc thuyền nhỏ lẳng lặng bềnh bồng trên mặt nước, gợn nhẹ mặt sóng lăn tăn, để rồi trôi trong vô thanh vô tức.

Lâm Mộ hô hấp như ngừng lại, canh đúng thời điểm nở rộ nụ cười, đối phương lại quay đầu đi không hề nhìn cậu nữa.

Tào Trạm kề sát vào Lâm Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang nhìn ai vậy?”

Lâm Mộ không nhịn được thờ dài, lầu bầu: “Người ta không để ý đến tớ.”

Tào Trạm không có cách nào xâu chuỗi mấy chi tiết này lại với nhau, chỉ đành gật gù cái hiểu cái không, Lâm Mộ vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương, đưa tay xoa đầu cậu nhỏ: “Giờ tự học chiều hôm nay Tưởng Thiên Hà có mặt không?”

Tào Trạm khó hiểu: “Chi vậy?”

Lâm Mộ cười đến lộ ra tám cái răng, nói như đang nghiến răng nghiến lợi: “Tớ đi tẩn cho nó một trận báo thù thay cậu.”

Tào Trạm: “…”

***

Nghi thức duyệt binh kết thúc, tiếp đến là tiết mục diễn thuyết động viên của hiệu trưởng. Lục Nhung cũng trở về chỗ của lớp mình, Trần Mỹ Hoa lần này rất ngoan, không hề gây phiền toán cho cô chủ nhiệm.

Bà giống như rất thích nhìn Lục Nhung mặc đồng phục rằn ri, miệng cứ gọi “Tranh Niên”, “Tranh Niên” liên hồi.

Lục Nhung tháo nón ra, để bà nội nhìn thấy rõ mặt mình, bình tĩnh nói: “Mỹ Mỹ, cháu không phải ông nội, bà nhận sai người rồi.”

Trần Mỹ Hoa có chút mất hứng, giơ tay đánh cậu mấy cái, lát sau lại giống như quên mất chuyện này, bắt đầu đung đưa hai chân, cất giọng ca hát.

Lục Nhung hít sâu một hơi, trầm mặc một lát, mới quay đầu nhìn về phía ghế khán đài lớp 11, Trần Mỹ Hoa đột nhiên kề sát lại gần, nhỏ giọng nói: “Mỹ Mỹ thấy chị gái đó.”

Ánh mắt Lục Nhung khẽ trầm xuống, bình tĩnh hỏi: “Chị gái Mỹ Mỹ thấy là người nào?”

Trần Mỹ Hoa vươn ngón tay, thật lòng đáp: “Chị gái cùng Mỹ Mỹ đi WC.”

Lục Nhung nhìn chăm chăm Lâm Mộ thật lâu, sau đó cúi đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào bà nội của mình, biểu cảm có phần lạnh nhạt nói: “Đó là em trai, không phải chị gái.”

Trần Mỹ Hoa ra sức lắc đầu, bà nói chuyện giống như một bé gái đang cố sức phản bác lời người lớn: “Là chị gái, Mỹ Mỹ biết mà.”

Lục Nhung tựa hồ khẽ mỉm cười, nhỏ giọng như đang lầu bầu hỏi: “Mỹ Mỹ làm sao biết được?”

Trần Mỹ Hoa suy nghĩ một lát, vẻ mặt đắc ý cuốn cuốn tóc của mình, cười rộ lên: “Mỹ Mỹ biết.”

***

Hôm nay lớp 10 được tan học sớm, nhưng lớp 11 vẫn phải trở về tiếp tục giờ tự học, Lâm Mộ nghĩ mãi mà không bịa ra được lý do gì để đi bắt chuyện với Lục Nhung, cuối cùng đành bực bội cùng mọi người trở về lớp.

An Cẩm Thành thấy vừa điểm danh lớp xong người nào đó lại muốn chạy trốn, liền cau mày gọi lại: “Đi đâu?”

Lâm Mộ vẻ mặt đương nhiên: “Lớp kế bên.”

An thiếu gia trầm mặc một lát, đột nhiên bảo: “Tôi đi cùng cậu.”

Lâm Mộ chẳng hiểu ra sao: “Theo làm cái gì?”

An Cẩm Thành: “Học sinh bình thường mỗi ngày đều phải thay phiên qua đó, không biết à?”

Lâm Mộ đương nhiên biết, nhưng quy định này có cũng như không, ai thích liền đi thường, ai không thích liền không đi, nhà trường cũng không cưỡng chế ép buộc mọi người.

Nếu An thiếu gia muốn đi, Lâm Mộ cũng không thể kéo chân không cho người ta đi, hơn nữa trước đó tên này cũng có công gọi Sở Lâm đến giúp đỡ, Lâm Mộ cảm thấy mình có thể bớt ghét tên này một chút xíu.

Hai người kẻ trước người sau đi đến cửa lớp đặc biệt, học sinh cùng giáo viên của lớp đều quen thuộc Lâm Mộ, cậu chào mọi người một lượt rồi theo lệ thường đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Triều, An Cẩm Thành cô đơn đứng ở cửa hồi lâu, sau đó đi đến một chỗ trống trong góc ngồi xuống, vị thiếu gia này nhìn thật sự rất lạc quẻ so với cả lớp, khiến mọi người ai nấy đều nghía cậu ta bằng ánh mắt quỷ dị.

Lâm Triều chọt chọt em trai mình, ra dấu thủ ngữ hỏi:【Cậu ta qua đây chi vậy?】

Lâm Mộ nhanh chóng ra dấu thủ ngữ trả lời:【Ai biết đâu, chắc lên cơn điên.】

Lâm Triều cảm thấy thành kiến trong lòng em trai mình quả thực không khác gì một tòa núi lớn, vẻ mặt không đồng tình quay sang nhìn An Cẩm Thành, nào ngờ đúng lúc đụng phải ánh mắt của đối phương đang nhìn qua đây.

Người nọ giống như không ngờ cô sẽ nhìn qua, ánh mắt có hơi chùn lại.

Lâm Triều theo bản năng nở một nụ cười hết sức vô hại với đối phương.

Nào ngờ An Cẩm Thành lại mím chặt môi, hai hàng lông mày cau lại, quay ngoắt nhìn sang chỗ khác.

“…” Nụ cười của Lâm Triều đọng lại trên mặt.

Lâm Mộ thấy chị mình vẻ mặt căm tức quay đầu lại, tưởng cô bị ai ức hiếp liền ra dấu hỏi han:【Chị sao vậy?】

Lâm Triều bực bội hất hất tóc, giống như một vị nữ hoàng đầu đội vương miện, lạnh lùng vẫy ngón tay:【Không có gì, đụng phải bệnh thần kinh.】

Lâm Mộ: “…”

***

Giờ tự học chiều của lớp đặc biệt không giống các lớp khác, đa số học sinh đều không ngồi ở vị trí của mình mà là tốp ba tốp năm tụ lại gần nhau, nhìn không giống như đang thật lòng học tập tẹo nào. Học sinh câm điếc chiếm số lượng nhiều nhất, xem như một quần thể nhỏ, lẫn nhau trao đổi đều phải khoa tay múa chân, thoạt nhìn rất giống kịch câm. Lâm Triều đang cùng mấy cô bạn thân thảo luận về phim ảnh cùng các ngôi sao đang nổi tiếng đương thời, thoạt nhìn không khác gì mấy so với nữ sinh bình thường.

Những lúc như vậy Hứa Nhất Lộ vẫn luôn thật lòng chuyên tâm đọc sách, cậu có sách giáo khoa do giáo viên chuẩn bị riêng, để ôn tập lại kiến thức đã học được vào buổi sáng.

Lâm Mộ thường thường sẽ giúp cậu đọc đề, nhưng đọc được một nửa lại phải quay sang hướng dẫn Tào Trạm.

Lâm Mộ bên này còn chưa hướng dẫn xong, bên kia Lâm Triều đột nhiên bị thầy giáo kêu ra ngoài.

Bạn thân của Lâm Triều vẻ mặt hưng phấn hơn cả cô, ra sức vung tay:【Là Lục Nhung đó!】

Lâm Mộ ngây ra một lát, theo bản năng quay đầu, quả nhiên thấy được Lục Nhung đang đứng ở cửa lớp, một tay níu lấy Mỹ Mỹ đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm.

Vẻ mặt của Lâm Triều có chút rối rắm, cô nhìn thoáng qua em trai ngồi bên cạnh, chầm chậm đứng dậy đi đến cửa lớp, Lục Nhung chỉ chỉ ra ngoài, ý bảo ra ngoài nói chuyện một chút.

Lâm Mộ không kềm được lòng nhúc nhích cái ghế dưới mông, kim loại cạ vào đất gây ra âm thanh chói tai, Hứa Nhất Lộ ngẩng mặt khỏi bản sách chữ nổi, mò mẫm sờ lên mu bàn tay Lâm Mộ: “Cậu bị sao vậy?”

Lục Nhung cùng Lâm Triều bị bức tường che chắn hoàn toàn kín kẽ, theo góc Lâm Mộ nhìn ra chỉ có thể thấy được vạt áo sơ-mi của thiếu niên, Mỹ Mỹ vẫn đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt cười ngây ngô nhìn Lâm Mộ.

Tào Trạm nhìn Lâm Mộ, suy nghĩ thật lâu mói hỏi: “Lục Nhung tìm chị cậu làm gì vậy?”

Lâm Mộ chỉ có thể nói thật: “Nghỉ hè bọn họ từng cùng tham gia hoạt động giao lưu hỗ trợ của khu dân cư… xem như có quen biết nhau.”

“Ồ.” Tào Trạm giống như không hứng thú lắm với việc này, cúi đầu tính toán đề bài một lát, lại ngẩng lên nhìn Lâm Mộ, hỏi “Vậy cậu sốt ruột cái gì?”

Lâm Mộ giật mình lảo đảo, suýt chút té từ trên ghế xuống đất, biểu tình có chút khó coi, ra vẻ thoải mái nói: “Tớ có sốt ruột gì đâu?”

Tào Trạm vẻ mặt không tin nhìn nhìn đối phương.

Lâm Mộ sống lưng cứng ngắc, vừa muốn quay đầu nhìn ra cửa lớp, vừa sợ bị Tào Trạm hỏi han mấy lời khiến cậu cảm thấy bối rối, cả người cáu kính vò vò đầu, ngón tay gõ lên giấy nháp, ngữ điệu có chút hung dữ: “Giải đề!”

Tào Trạm tủi thân, cả tiếng hô lên: “Cậu xấu lắm, cậu nói dối!”

Nghe thấy hai chữ “nói dối” Lâm Mộ quả thực chột dạ muốn chết, vác mặt đi ra cửa nhìn dáo dác xung quanh, chỉ có Mỹ Mỹ vẫy tay với cậu, còn Lâm Triều vẫn chưa trở về.

Lâm Mộ lại bắt đầu sốt ruột, lẩm bẩm trong miệng như đang than thở oán giận: “Nam nữ thụ thụ bất thân… Hai người bọn họ có cái gì nói với nhau đâu mà lâu như vậy chứ!”
Bình Luận (0)
Comment