Mặc Mạch

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Topic trên diễn đàn bị xóa sổ rất nhanh, chỉ là không ai biết được, rốt cuộc Mạc Hiểu Hiểu có nhìn đến nó hay không.

Đồng phục mới cuối cùng cũng được phát ra, Mạc Hiểu Hiểu nhận về một cái chân váy ca-ro với chiều dài nhỉnh hơn mọi người một chút.

Hôm nhận đồng phục, Mạc Hiểu Hiểu cầm chiếc váy trên tay nhìn thật lâu, sau đó thật cẩn thận cất vào cặp sách.

Chủ nhật hôm ấy, Lý Tử cuối cùng vẫn là không kềm được lòng gọi điện thoại bàn đến nhà Mạc Hiểu Hiểu, bởi vì cô bé không có di động, người nhận điện thoại phía bên kia đầu dây là mẹ của Mạc Hiểu Hiểu, bà Thái Lệ Vân.

“Lý Tử đấy hả cháu!” Giọng của Thái Lệ Vân tràn ngập sức sống, trình độ văn hóa của bà không cao, công việc hiện tại đa phần là làm bảo mẫu giúp việc nhà, bình thường nếu không cần đến nhà gia chủ dọn dẹp thì bà sẽ kiêm chức đi ship hàng, một thân một mình chăm sóc con gái tuy vất vả nhưng bà rất ít khi phàn nàn oán trách.

“Mạc Hiểu Hiểu đang làm bài tập, để cô gọi nó ra nghe.”

Lý Tử kiên nhẫn chờ một lát, nghe bên kia vang lên tiếng dép lê lẹp xẹp, chỉ lát sau Mạc Hiểu Hiểu liền đón nghe điện thoại.

“Alo.” Giọng của Mạc Hiểu Hiểu bình thản, khi cô nói chuyện, Thái Lệ Vân ở bên cạnh xen lời “Con nhớ mời Lý Tử tới nhà mình chơi đó.”

Mạc Hiểu Hiểu khẽ cười nói một câu “Biết rồi”, lại quay sang cầm ống nghe hỏi “Nghe hông á, mẹ bảo tớ mời cậu qua nhà chơi đó.”

Lý Tử thản nhiên “Ừ” một câu tỏ vẻ đồng ý, tiếp theo khựng lại một lát, mới lên tiếng nói: “Ngày mai hào cờ, cậu nhớ mặc đồng phục đấy.”

Mạc Hiểu Hiểu nghe vậy ngẩn ra, có chút không chắc lắm hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho tớ chỉ để nói cái này thôi hả? Tớ nhớ mà.”

Lý Tử lại “Ừm” một tiếng, không biết có nên nói mấy lời như “Nhớ mặc váy” hay không, trầm mặc hồi lâu, mới vờ như vô tình hỏi: “Thử váy chưa? Có vừa người không, hay chật?”

“Vừa lắm.” Mạc Hiểu Hiểu tỏ ra rất vui vẻ, im lặng suy tư một lát, mới nói “Mẹ cũng khen tớ xinh á.”

Lý Tử rốt cuộc mỉm cười, thật lòng nói: “Tớ biết mà, nhất định là rất xinh.”

***

Tối đó, Thái Lệ Vân miệng ngâm nga hát khẽ, vừa giúp Mạc Hiểu Hiểu ủi thẳng chân váy, ủi xong liền dùng móc treo lên, đặt cạnh áo sơ-mi, đứng ngắm nghía một lát, lại giống như không chịu được nhàn rỗi, đứng dậy dùng tay vuốt thẳng mấy cái nếp uốn.

Mạc Hiểu Hiểu đi ra uống nước, nhìn thấy chiếc váy bị mẹ mình treo lên, vẻ mặt lộ ra nét sững sờ.

“Ngày mai là có thể mặc vào rồi.” Thái Lệ Vân rõ ràng vui sướng hơn cả con gái mình, bà nói “Mẹ mới giúp con đánh bóng giày da, mặc chung với váy chắc chắn sẽ rất xinh.”

Mạc Hiểu Hiểu không đáp, giống như muốn cười, nhưng khóe miệng chưa kịp cong lên, hốc mắt đã ửng đỏ, cô cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng, nói: “Mẹ, con không mặc váy đâu.”

Thái Lệ Vân giật mình, nắm lấy tay kéo con gái mình ôm vào lòng, vỗ nhẹ dỗ dành: “Sao Hiểu Hiểu lại khóc? Nếu con không muốn mặc vậy chúng ta không mặc nữa, mẹ lấy quần ra ủi cho con nha, chịu không.”

Mạc Hiểu Hiểu khẽ gật đầu, dùng tay dụi nước mắt, rồi lại có chút luyến tiếc không muốn cất váy vào, vẻ mặt rối rắm bứt bứt đầu ngón tay, ba hồi nhìn váy, ba hồi lại nhìn xuống chân mình.

Thái Lệ Vân không biết trong trường đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho con gái mình đột nhiên không muốn mặc váy. Bà cũng không biết nói mấy lời đạo lý gì đó để an ủi người khác, chỉ có thể nhìn thẳng con gái mình, vẻ mặt đau lòng nói: “Trong mắt mẹ, Hiểu Hiểu mặc cái gì cũng là xinh đẹp nhất, chân của con gái mẹ không có xấu xí chút nào hết.”

Mạc Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, vươn hai tay ôm choàng lấy Thái Lệ Vân, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: “Con cũng không cảm thấy chân của mình xấu xí.”

Cô hít mũi mấy cái, thanh âm rất khẽ: “Nhưng mà… con vẫn sợ.”

***

Thứ hai hôm ấy, Lý Tử đến trường rất sớm. Ban đầu cô ngồi trong phòng học chờ đợi, nhưng chờ một lát lại thấy trong lòng bứt rứt, liền đi ra ngoài cửa lớp đứng chờ, Lục Nhung nhìn cô bạn này vài lần, cuối cùng thật sự chịu không nổi, mới lên tiếng hỏi: “Cậu tính đi ra cửa trường đón người luôn sao?”

Lý Tử nhìn nam sinh, nhạt giọng nói: “Tớ còn muốn đi tới nhà giúp cậu ấy mặc váy vào kìa.”

Lục Nhung khẽ cụp mắt, có chút buồn cười: “Đừng khẩn trương quá mức như vậy, tớ nghĩ chắc cậu ấy không thấy đâu.”

Lý Tử: “Tốt chẳng linh, mà xấu lúc nào cũng linh, trực giác của tớ trước giờ rất chuẩn.”

Lời vừa dứt, Mạc Hiểu Hiểu liền xuất hiện ngay góc rẽ hành lang.

Ánh mắt của Lục Nhung cùng Lý Tử đồng thời hướng về phía nửa người dưới của nữ sinh, bọn họ không nhìn thấy chiếc chân váy ca-ro xinh đẹp kia đâu, thay vào đó là chiếc quần thẳng ống màu đen giống như nam sinh.

Lý Tử cả người trở nên cứng ngắc, cô xiết chặt nắm tay, gương mặt nhỏ nhắn trở nên khó coi vô cùng.

Mạc Hiểu Hiểu ngẩng đầu, tựa hồ có chút kinh ngạc khi thấy hai người họ, ánh mắt có phần chột dạ đảo qua một bên, cố gắng gom hết dũng khí mới gượng được nụ cười, hô lên: “Chào buổi sáng…”

Lục Nhung nhíu mày, nâng mắt nhìn đối phương, rất khẽ thở dài: “Chào buổi sáng.”

Lý Tử không nói gì.

Mạc Hiểu Hiểu đưa tay gãi đầu, cô cũng không phải kiểu người giỏi che giấu cảm xúc, cô đưa tay níu lấy tay Lý Tử khẽ lắc lư nhè nhẹ, có chút lấy lòng nói: “Tối qua tớ suy nghĩ kỹ… vẫn là mặc quần tốt hơn.” Cô nhỏ giọng nói “Tại tớ nhát quá, sợ bị người ta lôi lên diễn đàn nữa…”

Lý Tử cảm thấy yết hầu mình giống như bị ai đó đổ nước sôi vào, căm uất lại tức tưởi, hốc mắt nóng bừng, cô giơ tay che lại ánh mắt, không dám nhìn Mạc Hiểu Hiểu, thật lâu sau mới nghẹn giọng nói: “Cậu không cần sợ, tớ cũng thay quần.”

Mạc Hiểu Hiểu nhoẻn miệng cười: “Nói bậy bạ gì á, chân cậu đẹp như vậy, mặc váy mới xinh.”

***

Lâm Triều gác chéo chân ngồi trong lớp, đang lướt lướt diễn đàn trường thì điện thoại đột nhiên rung lên một cái, là tin WeChat Lâm Mộ nhắn.

“Hôm nay làm lễ chào cờ chung với lớp 10.” Lâm Mộ lời ít ý nhiều “Chị giúp em để ý đồng phục của cô nhỏ chân thép kia nha.”

Lâm Triều nhanh chóng gõ lên màn hình: “Tại sao nhà trường lại cấm kiểm tra IP? Lão tặc Chung Hòa rốt cuộc nghĩ cái gì? Cái tên cẩu nô tài đó!”

Lâm Mộ: “…”

Đại khái cũng chỉ có một mình Lâm Triều mới dám nhục mạ mắng chửi hiệu trưởng trường mình như vậy, dù sao mấy giờ học văn hóa Lâm Triều cũng ít lên lớp, không bị Chung Hòa “tàn phá độc hại” nên mới dám càn rỡ nói bậy như vậy. Chứ đổi lại người khác thì dù có là An Cẩm Thành chắc cũng không dám mạo phạm Chung Hòa.

Nghe bên ngoài đồn đãi, trong Khôn Kiền, Sở Lâm nổi danh là khẩu xà nhưng tâm phật, ngoài mặt là một con cọp mẹ, nhưng trong lòng đối với học sinh, nhất là các học sinh khuyết tật vô cùng thương yêu, dịu dàng đến như muốn tan chảy. Mà Chung Hòa thì khác, hoàn toàn đối lập ngược lại với Sở Lâm, quả thực không khác gì hổ báo sài lang, bởi vì trong mắt ông ta chỉ có ích lợi cùng tương lai phát triển của nhà trường. Áp lực học tập của đám học sinh bọn họ khủng khiếp như vậy cũng toàn nhờ vị này ban cho, quản lý cực kỳ hà khắc, hơn nữa còn bất cận nhân tình.

Mắng Chung Hòa xong, Lâm Triều cũng không cảm giác thoải mái được tí nào. Bên ngoài vang lên tiếng loa tập họp, Tào Trạm kéo tay mấy lần, Lâm Triều mới đứng dậy.

Các lớp tập trung chỉnh lý sau đó xếp thành hàng, lớp 10 ở lầu dưới, các học sinh lục tục đi ra sân trường, lớp 11 cũng xuống lầu theo ra sân. Lớp 12 vì phải một lòng chuẩn bị cho kì thi đại học, mấy việc như chào cờ này được đặc cách miễn tham dự.

Lớp chuyên 11 xếp hàng ở đằng trước sân, Lâm Mộ vặn muốn gãy cổ cũng nhìn không tới lớp A5 của Lục Nhung, di động trong túi hơi run lên, Lâm Mộ lôi ra nhìn, là một cái meme Lâm Triều nhắn đến.

Lâm Triều:  

Lâm Mộ: Có thấy không?

Lâm Triều: Em ấy không mặc váy.

Lâm Mộ: …

Lâm Triều: Chắc chị tức chị chết mất! Đứa nào xóa cái topic đó mà lẹ dữ vậy!!? Chị muốn war với cái đứa khốn kiếp kia! Mắng từ sáng tinh mơ cho đến tối mù mịt! Từ tối mù mịt chửi đến trời hửng sáng! Coi đứa nào chết trước!!

Lâm Mộ nghĩ, mắng chửi nhau không gây chết người bà chị ơi…

Cậu cất di động vào túi, quay đầu lại bắt gặp Tôn Hải đang nhìn mình chằm chằm.

“Cô bé chân thép thế nào?” Tôn Hải vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Lâm Mộ suy nghĩ, cuối cùng vẫn là nói ra “Mặc quần.”

Tôn Hải trợn trừng hai mắt, một lát sau mới khó chịu mắng một tiếng “Mẹ nó!”

Kỳ thật Lâm Mộ trong lòng cũng không kềm được phẫn nộ, giờ chào cờ hôm nay là An Cẩm Thành lên phát biểu, Lâm Mộ không có hứng nghe, bàn tay cắm trong túi ngọ nguậy cả buổi, cuối cùng cầm di động ra nhắn tin cho Tưởng Thiên Hà.

“Đến lúc trả món nợ mày thiếu tao trước đó rồi.” Lâm Mộ bấm gửi đi rồi, lại giống như có chút lo lắng bổ sung thêm một câu “Mày đừng mắc công vờ vịt không chịu nhận, hôm đó hai chúng ta giao kèo với nhau rồi đó, đứa nào dám chối đứa đó không có ciu.”

Chờ cả buổi trời, Tưởng Thiên Hà chỉ trả lời lại một hàng dấu chấm chấm chấm.

Lâm Mộ: Vừa chạy vòng vòng quanh sân trường vừa hô to [ Tôi là Tưởng Thiên Hà, tôi không có ciu! ]

Tưởng Thiên Hà bên kia có lẽ là phẫn nộ xì cả khói, trên màn hình biểu hiện “typing…” một hồi lâu mới thấy nhắn qua một dòng: Cái thằng tó này, rốt cuộc muốn ông mày làm cái gì!?

Lâm Mộ hết sức đáng khinh trả lời lại: Tóm lại mày nhớ kỹ là được, tao chỉ nhắc mày thôi á mà.

Tưởng Thiên Hà: …..
Bình Luận (0)
Comment