Mặc Mạch

Chương 28

Tưởng Thiên Hà không giống như Tào Trạm, trước lúc lộ mặt cậu ta đã chạy đi báo với Sở Lâm trước rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu thì Tưởng Thiên Hà không cần phải ra vẻ anh hùng, đứng câu giờ chờ quân tiếp viện tới tiêu diệt kẻ địch là được.

Tiếc là, kế hoạch theo không kịp biến hóa, thấy ngốc đần bị mấy tên khốn kiếp kia nắm tóc đè dưới đất, sợi thần kinh “anh minh thần võ” trong đầu cậu chàng liền đứt cái bong.

Nhìn Tưởng Thiên Hà một người đánh ba, Tào Trạm chỉ biết há hốc mồm.

Không phải vì cậu ta đánh nhau quá lợi hại, mà là không ngờ cậu ta bị đánh thê thảm tới vậy.

Bự con cùng đầu vàng đánh người không hề có một chút nương tay, đấm cái đầu tiên đã đánh cho ra máu, Tưởng Thiên Hà đưa tay bụm mũi, còn chưa kịp đứng vững người đã bị đầu vàng đạp một cái té sấp xuống đất.

“Nhìn nó tao cứ tưởng phải xịn sò lắm cơ.” Nam sinh cầm di động ghi hình ôm bụng cười ha ha “Hóa ra yếu như con sên.”

Tào Trạm mới đầu còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ vì “Tưởng Thiên Hà bị đánh”, đợi đến lúc cậu nhỏ hoàn hồn, lập tức dùng cả tay chân lồm cồm bò dậy nhào lên người Tưởng Thiên Hà, ngăn lại bự con cùng đầu vàng đấm đá, vừa lớn giọng hô to “Không được đánh cậu ấy!”

Tưởng Thiên Hà một tay che đầu một tay đẩy Tào Trạm sang bên cạnh, đầu vàng đang tính sẵn tiện đá cho mấy phát, đầu hẻm đột nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ của Sở Lâm “Các người dừng tay cho tôi!”

Tào Trạm thút tha thút thít khóc, ôm ghì Tưởng Thiên Hà không chịu buông, đầu vàng cùng bự con xoay người bỏ chạy, cũng tiện tay lôi kéo nam sinh ghi hình.

Tưởng Thiên Hà nhổm dậy đang tính đuổi theo, Tào Trạm không cho phép “Cậu chảy máu kìa!”

Tưởng Thiên Hà tức giận la lên “Buông ra! Nếu không đánh cậu bây giờ!”

“Cậu đánh không lại tớ!” Tào Trạm lúc này hoàn toàn không sợ đối phương, tay chân luốn cuống chùi máu mũi dùm cậu ta, nước mắt rơi như mưa “Cậu không lợi hại chút nào hết.” Còn không quên trách móc.

Tưởng Thiên Hà “…”

Tào Trạm “Ngày thường cậu hung dữ tớ như vậy, còn… còn ăn hiếp tớ.”

Tưởng Thiên Hà đen mặt, nghiến răng nói “Câm miệng!”

Tào Trạm suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc nghĩ ra được một từ, cậu nhỏ nấc một cái, lắp bắp nói “Cậu, cậu như vậy gọi, gọi là… vô năng cuồng nộ!”

Tưởng Thiên Hà “…”

Sở Lâm báo cảnh sát, căn cứ châm ngôn “đuổi tận giết tuyệt”, cô không tính buông tha cho bất cứ tên côn đồ nào.

Tưởng Thiên Hà được mang trở về phòng cứu thương của trường Khôn Kiền, lúc này mẹ của Tào Trạm bà Kỷ Thanh Vân cũng tới, bà hết sức long trọng cảm ơn Tưởng Thiên Hà vì đã hăng hái làm việc nghĩa, nom tư thế giống như còn tính may cờ thưởng tuyên dương.

Tưởng Thiên Hà được khen tới đỏ bừng cả mặt, hai lỗ mũi nhét hai cái bông gòn, bác sĩ phòng y tế bảo cậu ngước đầu lên, nào ngờ máu vẫn là từ lỗ mũi thấm xuyên bông gòn chảy ra.

Cảnh sát dựa theo quy trình lấy chứng cứ lập hồ sơ, Tào Trạm cùng Tưởng Thiên Hà cũng phải đi theo đến cục cảnh sát ghi khẩu cung, chú cảnh sát nhìn Tưởng Thiên Hà mặt mũi bầm dập liền nở nụ cười hiền lành, khen một câu “Anh hùng xuất thiếu niên”.

Tưởng Thiên Hà… đành mặt dày nhận lấy chứ biết sao.

***

Sang hôm sau, việc này cũng được thông báo trong giờ thể dục buổi sáng theo hướng khen ngợi tuyên dương, Tưởng Thiên Hà mặc dù đã cố ý che mặt, nhưng vẫn bị nhiều người chạy theo hỏi.

Đám tiểu đệ của cậu ta thì chỉ hận không thể chém cho gió bão bay khắp thiên hạ.

“Đại ca của tụi này mà, đương nhiên lợi hại rồi!”

“Một mình đánh mười!”

“Bị thương? Bị thương thì sao? Thử cho ông đi một mình đánh mười xem! Sợ là đứt tay què chân luôn ấy chứ!”

“Đại ca của tụi này chỉ bị thương một chút xíu trên mặt.”

Tưởng Thiên Hà thật sự muốn kiếm keo dán miệng tụi này lại, mà Tào Trạm thân là nhân chứng biết rõ chân tướng cũng chẳng buồn vạch trần.

Giờ nghỉ trưa, Lục Nhung đến tìm.

Cậu cùng Trần Mỹ Hoa đứng ở ngoài cửa lớp A3, Tưởng Thiên Hà ngồi ở bàn cuối nhìn thấy đối phương, có chút ngẩn ra, thò chân đá đá ghế Tào Trạm ngồi phía trước mình.

Tào Trạm có phần chậm tiêu ngước mặt lên, nhìn thấy Lục Nhung thì há mồm “A” lên một tiếng.

“A cái gì mà a.” Tưởng Thiên Hà vẻ mặt cau có đứng dậy, vươn tay kéo lấy Tào Trạm “Đi ra ngoài nói chuyện.”

Tào Trạm với Lục Nhung không quen thân cho lắm, người cậu thân là Trần Mỹ Hoa cơ, tình hữu nghị của hai bà cháu này rất thắm thiết, đến mức gặp nhau thiếu điều tay bắt mặt mừng. Tào Trạm vẫn còn nhớ rõ lời của đầu vàng cùng bự con nói hôm qua, vẻ mặt có chút dè dặt cẩn thận nhìn Lục Nhung, hỏi “Cậu có quen họ không?”

Vẻ mặt Lục Nhung thản nhiên lạnh nhạt, ngắn gọn trả lời “Bạn cấp 2.”

Tưởng Thiên Hà khoanh tay ôm ngực, biểu tình hiếm thấy lộ vẻ nghiêm túc “Thù hận cỡ nào mà đã lên cấp 3 tụi nó còn mò tới?”

Tào Trạm thật ra cũng không tính hỏi việc này, nhưng Tưởng Thiên Hà cũng đã nói ra, cậu liền gật đầu theo “Bọn họ hung dữ lắm, cậu đừng đi gặp bọn họ.”

Lục Nhung nhìn sang cậu “Tôi không tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ đến tìm tôi.”

Tưởng Thiên Hà cau mày “Tìm cậu làm gì?”

Lục Nhung mím môi không đáp.

Tào Trạm an ủi “Cô Sở báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ bắt người xấu, tới lúc đó cậu không cần phải sợ nữa.”

Tưởng Thiên Hà hừ cười một tiếng “Bắt cũng có ích lợi gì? Đều là vừa tròn mười sáu, giật tiền chẳng bao nhiêu, cũng chỉ ăn hiếp mấy đứa học sinh, trung tâm vị thành niên cũng không thèm nhận, nếu bị đuổi học tụi nó lại càn rỡ hơn, tới lúc đó mọi lúc mọi nơi tùy thời đều có thể ngồi canh người.” Cậu ta giống như pháo bắn một loạt nói xong, lại hỏi “Lúc trước sao lại dính líu tới tụi nó? Hay là tụi nó bắt nạt cậu?”

“Bọn họ bắt nạt Mỹ Mỹ.” Trần Mỹ Hoa đang ngồi bên cạnh nghịch cái mũ len đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà lộ vẻ ngây thơ khờ dại, giọng nói nhỏ nhẹ khẽ khàng “Bọn họ bắt nạt Mỹ Mỹ, bắt Nhung Nhung đưa tiền, Nhung Nhung đưa bọn họ mới không bắt nạt nữa, Nhung Nhung còn nhỏ, đánh nhau không lại bọn họ, nhưng mà bọn họ càng đòi càng nhiều, Nhung Nhung không có tiền, bọn họ liền xô Mỹ Mỹ xuống sông.”

“Mỹ Mỹ không thích nước.” Bà nội dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, có chút đáng thương hút hút mũi “Nước rất lạnh.”

***

Thời cấp 2, mỗi ngày đi học Lục Nhung đều phải mang theo rất nhiều tiền lẻ trong người, không phải để tiêu xài, mà là để “biếu kính” đám người lòng mang ý xấu nhằm vào cậu.

Cậu từng báo việc này với thầy cô, cũng từng đánh nhau với họ, nhưng kết quả đều là vô dụng.

Đám người kia không sợ bị đuổi học, lời uy hiếp bọn họ hay nói nhất với cậu chính là “Đuổi học càng tốt, đuổi học tụi tao sẽ ngày ngày đứng trước cửa nhà mày, chơi bà già mày.”

Nhưng Lục Nhung không thể nghỉ học, cậu chẳng những không thể nghỉ học, còn phải cố gắng học tập, cậu phải dẫn theo Trần Mỹ Hoa thoát khỏi vũng bùn kia. Cậu không phải chỉ có một mình, cậu còn bà nội, ngay cả lúc đánh nhau cậu cũng không dám liều mạng, cậu rất sợ lỡ như mình gặp chuyện, Mỹ Mỹ còn lại một mình phải làm sao đây?

Trần Mỹ Hoa bị xô té xuống sông đào hôm ấy là vào ngày rét đông tam cửu (*), những con sông phía Nam đều lạnh đến sắp sửa đóng băng, Lục Nhung vừa chạy đến bờ sông không kịp suy nghĩ liền lập tức nhảy xuống cứu bà, chờ đến lúc vừa ngoi lên khỏi mặt nước, cậu đột nhiên nghĩ… hay là thôi, cứ thế cùng bà nội chết đi cho rồi.

Cả người chìm giữa dòng nước rét buốt đến xương, cậu ngẩng đầu nhìn xem đám người đang cười nhạo mình.

Trong đầu cứ liên tục trào lên ý nghĩ, chết đi, cứ thế mà chết… đi có khi lại tốt hơn.

Mỹ Mỹ sẽ không bị đau bệnh tra tấn nữa, sẽ không tùy tiện đi tiêu đi tiểu đầy người nữa.

Mỗi ngày đều sợ hãi đến trường, tìm bà nội, đánh nhau, bị cười nhạo, bị coi thường.

Cậu không thấy được có cái gì tốt đẹp, cũng không gặp được người nào tốt lành.

Giống như đắm trong bùn lầy, vẫn luôn chìm xuống, chìm xuống, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.

Cuối cùng, khi nước sông gần tràn qua lỗ mũi, Lục Nhung được vài người hợp lực kéo lên bờ, Trần Mỹ Hoa vừa lạnh lại sợ hãi, khóc đến không thở nổi, bà cũng không biết mới nãy mình suýt chút nữa đã cùng cháu mình chết đuối trong sông.

Lục Nhung nằm trên bờ đê thật lâu thật lâu, cuối cùng cậu đứng dậy, cõng bà nội trên lưng.

Đêm ấy sau nửa đêm trời đổ tuyết lớn, Lục Nhung cứ thế cõng Trần Mỹ Hoa lang thang không mục đích đi tới, đi rất xa rất xa, không biết phải đi đâu đến đâu, cuối cùng bị cảnh sát tuần tra trên đường mang về cục cảnh sát.

Sau lần ấy, mọi chuyện vỡ lở, nhà trường rốt cuộc áp dụng biện pháp xử trí, Lục Nhung cũng hưởng thụ nửa học kỳ yên bình khó được, rồi thi đậu vào Khôn Kiền, nghỉ hè cậu dẫn theo Mỹ Mỹ đi tham gia hội trao đổi hỗ trợ dành cho những người khuyết tật của Quận Đông.

Lục Nhung không còn gặp lại những kẻ đã từng bắt nạt mình thời cấp 2 nữa.

Nhưng thỉnh thoảng, cậu vẫn nghĩ đến cái chết.

Nghĩ đến nước sông rét lạnh cùng với con đường đi mãi cũng vĩnh viễn không đến đích trong đêm tuyết ngày ấy.

Mãi cho đến khi… cậu gặp được Lâm Mộ giả trang thành Lâm Triều.

Gió nóng mùa hè thốc vào mặt, nắng gắt như lửa, nóng rát đến cháy bỏng cả da thịt toàn thân.

Bóng cây như ảnh, tiếng ve râm ran.

Người nọ ngồi trên ghế dài, nhìn cậu nhoẻn miệng cười, sau đó vươn tay, năm ngón tay xòe ra phẩy phẩy, rồi lại áp sát lên trán vỗ nhẹ hai cái.

【 Bây giờ hết nóng rồi. 】Người nọ nói với cậu như vậy.

___________

Chú thích

(*) Tam cửu là  “chuỗi chín ngày” thứ ba sau Đông Chí (cũng tức là ngày 19 đến 27). Đây là 9 ngày trời rét lạnh nhất, nên tục xưng là rét đông Tam Cửu.
Bình Luận (0)
Comment