Mặc Mạch

Chương 44

An Cẩm Thành bị Lâm Mộ huỵch toẹt bí mật ra như vậy, đại khái cũng kiểu như mặc kệ ra sao thì ra bố chả quan tâm nữa, lạnh mặt ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, Lâm Triều mặc dù có hơi nghi nghi nhưng cũng không nghĩ nhiều, túm mép váy nhấc lên cho hai người họ xem, kèm theo ra dấu 【 Có mặc quần bó trong nè 】

Lâm Mộ mắc cười muốn chết, giả vờ ngăn lại nói 【 Mau buông xuống 】

An Cẩm Thành toàn thân giống như bức tượng điêu khắc cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt không dám nhìn vào đôi chân thon dài như ngọc trắng của thiếu nữ, vành tai đỏ đến mức giống như một cái quả mọng chín, bối rối xoay đầu nhìn sang chỗ khác.

Lâm Triều bĩu môi, vẻ mặt chẳng thèm để tâm, đưa tay ra dấu 【 Lát nữa chị đi kỳ viện, hôm nay Lý cửu đoạn sẽ đến đánh cờ. 】

Lâm Mộ gật đầu ra vẻ đã biết, Lâm Triều trước khi đi liếc mắt nhìn An Cẩm Thành một cái rồi mới đi, người nọ chả biết đứng đấy khó chịu bất mãn cái gì, từ đầu tới cuối không thèm để lộ mặt lần nào.

Hai chị em này hiển nhiên đều thuộc dạng thích làm mấy trò con mèo, An Cẩm Thành đứng đó giận dỗi trong chốc lát, cũng không biết dỗi ai giận ai, Lâm Mộ cũng mặc kệ cậu ta, tự mình đứng dựa vào lan can bục chủ tịch nhìn xuống sân, đúng lúc này mấy lớp khối 10 bắt đầu đi vào sân, Lâm Mộ nhìn một cái lập tức thấy được Lục Nhung đứng ở cuối hàng.

Lục Nhung ngẩng đầu, ánh mắt cùng Lâm Mộ khẽ chạm vào, thiếu niên nhoẻn miệng cười đáp lại, Lục Nhung nhìn hồi lâu mới dời mắt đi.

Chờ tới đội ngũ lớp người ta đi rồi mà Lâm Mộ vẫn còn dí nhìn theo không chịu thôi, bởi vì tạm thời chưa thể rời khỏi được, nên chỉ đành đứng đây nhìn chứ biết sao giờ.

***

Thời gian bận rộn ba ngày vội vã trôi qua, Lâm Mộ tranh thủ mọi thời cơ chạy đi gặp mặt Lục Nhung, trong đó có một lần là hai người họ cùng nhau làm mấy món vật dụng cổ vũ, Lý Tử phụ trách mang tài liệu, Trần Mỹ Hoa cực kỳ hào hứng đòi làm mấy cái biểu ngữ mini.

Những lúc thông thường như thế này, hai người bọn họ có muốn ở riêng với nhau cũng không được, không chỉ có Trần Mỹ Hoa, Tào Trạm, Hứa Nhất Lộ và Mạc Hiểu Hiểu đều đến cả. Lâm Triều mấy hôm nay hoặc là đến kỳ viện đánh cờ hoặc là tập luyện ở đội cổ động, An Cẩm Thành phải đi quanh sân thể dục phụ trách kiểm tra thiết bị thể dục, còn cố ý dẫn theo Tưởng Thiên Hà cùng Tôn Hải, hai người kèm hai bên như hai gã vệ sĩ phụ trách làm dáng bảo vệ mặt mũi cho “bích hoa”.

Theo lý mà nói tình với tình huống đặc biệt kiểu Tào Trạm, cậu nhóc rất khó tập trung sức chú ý vào việc gì đó lâu dài được, ấy thế mà chỉ cần làm mấy việc có liên quan đến thủ công, cậu nhỏ lại chẳng đòi đi chơi lấy lần nào.

Mê Mang có một đôi tay cực kỳ khéo léo, cắt xén, may vá, thêu thùa… loại nào cậu cũng thuần thạo lành nghề, việc này đến Lâm Mộ cũng thấy rất là thần kỳ, cũng từng hỏi cậu nhỏ mấy lần.

“Tại tớ thích…” Tào Trạm suy nghĩ, có chút phiền não nhưng lại rất thành thật đáp “Tớ chỉ biết làm mấy cái này, nên làm thôi.”

Lâm Mộ nhìn hoa văn Tào Trạm thêu trên biểu ngữ màu đỏ, hoàn toàn không hề có cái nào lặp lại, liền nhịn không được chậc lưỡi một tiếng.

Lý Tử cùng Mạc Hiểu Hiểu cũng tò mò tụm lại xem, nhớ tới lần trước trong hoạt động văn hóa Tào Trạm cũng đã từng mang những vật phẩm bằng da mình làm triển lãm ở trong lớp, trên cái túi của Trần Mỹ Hoa hiện giờ vẫn đang treo con thỏ nho nhỏ bằng da màu nâu đỏ.

“Mê Mang đúng là thiên tài!” Mạc Hiểu Hiểu ăn nói bao giờ cũng niềm nở thẳng thắn, lời nịnh hót khen ngợi cũng như không cần tiền tuôn ra: “Mẹ tớ lúc trước có bảo với tớ á, những người bị chướng ngại trí lực ở mặt nào đó siêu lợi hại, hơn người bình thường nhiều lắm luôn, Mê Mang nhất định cũng là như vậy!”

Hứa Nhất Lộ không giúp gì được việc thủ công này, nhưng có thể giúp bọn họ kiểm kê vật tư, cũng cười nói “Mê Mang chỉ hơi ngốc so với người khác một xíu thôi mà.”

Tào Trạm gật gù liên tục “Đúng vậy, đúng vậy, một chút, một chút xíu thôi.”

Trần Mỹ Hoa không khéo tay như Tào Trạm, nhưng cũng rất thích làm thủ công, Lục Nhung cùng bà làm cũng khá nhiều, Lâm Mộ thừa lúc không ai chú ý bọn họ, len lén hỏi Lục Nhung “Cậu nhìn thấy tớ phụ trách hậu cần mới báo danh đúng hông?”

Lục Nhung nhìn thiếu niên, không thừa nhận, chỉ bảo “Mỹ Mỹ muốn đến.”

Lâm Mộ không tin “Cậu không muốn à?”

Lục Nhung không đáp, cầm kèn nhựa ra tính ráp lại hoàn chỉnh, Lâm Mộ giơ cánh tay đụng đụng bả vai đối phương, Lục Nhung quay đầu lại, cũng đụng lại cậu một cái.

Hai người cứ thế giống hai đứa con nít, tớ đụng cậu một cái cậu đụng lại tớ một cái cả buổi trời, đến nỗi rung luôn cái bàn của Hứa Nhất Lộ làm cậu ta phải lên tiếng hỏi “Lâm Mộ? Hai người đang làm gì vậy?”

Lâm Mộ bị Lục Nhung kềm lại tay, giãy mãi mà không ra, đành phải vờ nói “Không có gì… Tụi này đang giỡn ấy mà.”

Lý Tử với Mạc Hiểu Hiểu có thể là nhìn quen mắt quá rồi, ngó hai người một cái liền không để ý tới nữa, chỉ mỗi Hứa Nhất Lộ cảm thấy hai người này thật là đáng nghi, dù sao cũng là chàng trai kính hiển vi soi CP, thuyền nhà mình cứ hay gặp sóng gió, ít nhiều gì cũng phải xung phong bảo vệ chứ.

Trần Mỹ Hoa vừa làm thủ công vừa cùng cậu nhỏ này tẩy não “Tiểu Lộc với Mộ Mộ thân nhau lắm, hai người thích nhau đó!”

Trước đó Lục Nhung từng dặn đi dặn lại Trần Mỹ Hoa nhiều lần, nên bà nội rốt cuộc ghi nhớ trong lòng, không có gọi Lâm Mộ là chị gái trước mặt người ngoài nữa.

Mà Hứa Nhất Lộ thân là thuyền viên của tàu khác, Hứa Nhất Lộ định nghĩa cái chữ “thích” cùng “thân” này theo kiểu rất đơn thuần, bởi vì “anh rể” cùng “cậu em vợ” thân nhau là chuyện rất đỗi bình thường ấy mà, bởi vì thân nhau mới càng chứng minh thuyền mình chèo nó là thật sự!

Chắc bản thân Hứa Nhất Lộ cũng không biết, cái kiểu lần mò theo từng ngóc ngách móc đường mà ăn này tổng kết cả năm lại chắc cũng đoạt được giải “Nobel mê hoặc nhân loại”, hiện tại lại thêm Trần Mỹ Hoa mỗi ngày battle cùng cậu, thuyền viên CP Tiểu Lộ Điểu quả thật là cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, không có cô đơn tẹo nào hết.

Lâm Mộ cùng Lục Nhung đùa giỡn cả buổi trời mới làm xong mấy vật phẩm hậu cần, hai người này thật sự rất không coi người khác ra cái đinh gì, tới cả Tào Trạm cuối cùng cũng phát hiện, vẻ mặt là lạ hỏi bọn họ “Hai người sao cứ dính lấy nhau vậy?”

Đúng ngay lúc Mê Mang hỏi cậu này thì Lâm Mộ đang vòng tay từ sau phía sau ôm lưng Lục Nhung, cằm gác lên vai đối phương, mặt dán mặt nhau.

Tư thế như vầy quả thật chỉ cần hơi xoay đầu là có thể hôn nhau, Lâm Mộ ôm một lát mới cảm thấy tư thế như vậy có hơi mờ ám, tới cả Tào Trạm cũng lên tiếng hỏi rồi, Lâm Mộ cũng không phải mặt dày gì cho lắm, đang tính rụt tay rời khỏi Lục Nhung thì nam sinh bỗng nhiên vươn tay níu cánh tay cậu lại.

“?” Lâm Mộ giật mình, nhỏ giọng nói “Mọi người đang nhìn kìa.”

Lục Nhung sắc mặt không hề biến đổi, mà tay cũng không buông ra, giống như không thèm để ý tới người xung quanh có thấy hay không.

Tào Trạm có chút hâm mộ, nhõng nhẽo nói với Lâm Mộ “Tớ cũng muốn ôm cậu.”

Lâm Mộ còn chưa nói gì, Lục Nhung đã cướp lời trước “Cậu không thể.”

Tào Trạm mở to mắt nhìn, vẻ mặt không phục lắm “Tại sao nha?”

Lục Nhung vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, giống như lẽ đương nhiên, lại hoặc nửa thật nửa giả nói “Bởi vì Lâm Mộ là của tớ.”

Chỉ số thông minh của Tào Trạm cũng chẳng hơn Mỹ Mỹ được bao nhiêu, tự nhiên không thể nào hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lục Nhung, nhưng từ trước giờ cậu với Lâm Mộ thân với nhau, hơn nữa cũng có phần hơi ỷ lại đối phương, bảo cậu là cái đuôi của Lâm Mộ cũng chẳng ngoa chút nào, thế nên nghe Lục Nhung nói như vậy cảm thấy đối phương đang hà hiếp mình, bĩu môi vẻ mặt buồn hiu nhìn Lâm Mộ.

Người nào đó bị cậu nhìn tới chột cả dạ, nhưng dù sao đang ngay thời khắc nguy cấp, mà bản chất của nhân loại thường là vì sắc đẹp quên bạn bè, Lâm Mộ vừa tự dè bỉu chính mình, rồi lại cảm thấy cả người sung sướng như muốn bay lên, thế là càng yên tâm thoải mái dựa người vào lưng Lục Nhung.

Vật tư hậu cần chuẩn bị cũng gần xong, cả đám cùng nhau kiểm tra rà soát lại một lần rồi mới đặt vào kho hàng nằm dưới bục chủ tịch ngoài sân thể dục, đợi đến thứ sáu tuần sau, Lâm Mộ sẽ chỉ đảm nhiệm chức vụ trong kho, ai cần đồ gì liền tính đơn vị theo lớp tới tìm cậu đăng ký nhận là được.

Mọi việc đều được bố trí sẵn sàng, thoạt nhìn trông có vẻ đơn giản, cơ mà chờ thật sự tới ngày hôm đấy rồi, Lâm Mộ mới cảm giác suy nghĩ trước đó của mình thật sự quá ngây thơ.

***

Vận động viên các khối lớp đi diễu hành vào sân xong, Chung Hòa liền theo thường lệ lên bục chủ tịch thao thao cả buổi, trước cửa kho đã xếp sẵn hai hàng cán bộ các lớp, đến nhận nước rồi nhận bánh dinh dưỡng, với cả biểu ngữ mini và kèn cổ động.

Lâm Mộ cầm danh sách, vừa ghi nhớ vừa phát đồ, tới cuối cùng cảm thấy đầu đều choáng.

Xung quanh ồn ào ầm ĩ, Lâm Triều dẫn theo người của đội cổ động đến lấy váy, bọn họ không phải chỉ nhảy múa một lần, tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ tụ tập tại kho hàng, Lâm Triều đợi mọi người rời đi gần hết mới lấy tóc giả ra, ra dấu chỉ vào đầu Lâm Mộ.

【 Đừng nhoi nữa bà 】Lâm Mộ cúi đầu rà soát chỉnh sửa lại danh sách ghi nhớ mới nãy 【 Cậu nhỏ của mấy người đâu 】

Lâm Triều xoay xoay ngón tay với cậu 【 Hôm nay tự dưng thân thể không khỏe, không nhảy nữa, tóc giả mang theo cũng bằng thừa 】

Lâm Mộ nghĩ thầm, bằng thừa thì bằng thừa đi, mắc mớ gì lại liều mạng giống như muốn ụp vào đầu tui làm chi á!?

Phàn nàn thế thôi chứ Lâm Mộ cũng không có thời gian ngăn cản chị mình, mấy cô gái mới lớn tư tưởng kỳ diệu lắm, cũng phong phú vô cùng, mấy người hùa nhau hai ba tay đội tóc giả lên đầu Lâm Mộ, còn sẵn tiện tạo biến nó thành tóc công trúa, bảo Lâm Triều mau mau chụp hình.

“Chị em hai người bộ dáng thật sự là suýt soát i hệt nhau na.” Cô gái chung đội cổ động nhìn họ, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán một câu.

Lâm Mộ tiện tay phiên dịch cho Lâm Triều, cô chị đắc ý vô cùng, múa tay múa chân “nói” 【 Còn chưa hóa trang đó, hóa trang xong càng giống hơn 】

Có người xúi giục “Thoa son môi thử xem.”

Lâm Mộ thật sự muốn điên rồi, khóc lóc cầu xin “Mấy chị mấy cô, làm ơn tha cho em được không vậy?”

Lâm Triều nhân cơ hội đối phương ngẩng đầu nói chuyện, vội vàng túm lấy cây son quẹt lên môi Lâm Mộ.

Lâm Mộ “…”

Lâm Triều mau chóng dặm son cho đầy đặn, rất là vừa lòng nói 【 Dior bản giới hạn, chống nước chống trôi, môi hồng da trắng dáng xinh ~ 】
Bình Luận (0)
Comment