Mặc Mạch

Chương 77

Lời này của Lâm Mộ sau đó bị đăng tải lên mạng xã hội, gây ra một cơn sóng dư luận không nhỏ, Giang Uyển sau khi biết chuyện đặc biệt giũa cho Lâm Mộ một trận, bảo cậu nói chuyện không biết suy nghĩ, gây thêm phiền phức cho chị hai mình.

Lâm Mộ ấm ức vô cùng: “Con nói sai cái gì? Mẹ xem, thời đại bây giờ nói cái gì ra khỏi mồm cũng có thể bị người ta bẻ cong xuyên tạc. Lâm Triều đạt được vô số vinh dự như vậy mà còn chẳng bằng cái mánh khóe “khuyết tật” nữa, đám người ngoài kia họ chỉ muốn nhìn thấy những gì mà họ muốn thấy thôi, có ai quan tâm đến chị ấy ở trên bàn cờ phá tan thế cục của đối phương đâu?”

Giang Uyển kiên nhẫn răn dạy: “Cái nhìn của con là dưới góc độ chuyên nghiệp, nhưng người ngoài đâu phải ai cũng là dân chuyên nghiệp đâu? Quần chúng nhân dân ai mà chẳng có tinh thần giải trí, chị hai con bây giờ không còn là một kỳ thủ chuyên nghiệp chỉ quanh quẩn đánh cờ ở mảnh đất của riêng mình nữa. Mọi người nhìn thấy vinh dự mà con bé đạt được, cũng sẽ chú ý đến mấy thứ khác, con đâu thể cứ vơ đũa cả nắm như vậy.”

Lâm Mộ tỏ ra xem thường nói: “Kỳ thủ không đi xem vinh dự vậy muốn xem cái gì? Có phải thần tượng hay ngôi sao gì đâu, còn phải có tinh thần giải trí cho mọi người?”

Giang Uyển bị con trai mình đốp lại suýt nữa là mắc nghẹn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ ra được lời nào để phản bác. Cả hai đứa con trai lẫn gái này của cô gì cũng tốt cả, cá tính cũng tới trời.

Lâm Triều trẻ tuổi như vậy đã đạt được vinh dự tầm cao cấp thế giới, bản thân cô cũng chỉ chuyên chú giữ vững tinh thần khiêm tốt, nỗ lực cố gắng để có thể tiến bộ hơn trong giới cờ vây mà thôi, những thứ khác cô chẳng để tâm mấy. Cho nên có nhiều lần phỏng vấn sẽ thường thấy Lâm Triều tỏ thái độ khó chịu không quá kiên nhẫn khi ra dấu thủ ngữ, hoặc là động tác quá nhanh, hoặc là vùng vằng ra sức làm cho thầy phiên dịch không theo kịp. Mà phần lớn giới truyền thông báo chí cũng chẳng xem cô như là kỳ thủ quán quân, họ càng coi Lâm Triều giống như công cụ thu hút sự chú ý, người ngoài nghề đương nhiên là chỉ xem náo nhiệt cho vui, bởi nên chụp ảnh ghi hình đều là thiên hướng làm sao để gây sức hút lớn nhất đối với quần chúng.

“Có rất nhiều người vẫn luôn cho rằng, một quán quân thì phải nên hoàn mỹ.” Lâm Mộ thở dài, nói tiếp “Nhưng Lâm Triều có hoàn mỹ đâu, chị ấy cố gắng suốt ngần ấy năm để leo lên đỉnh núi, chính là vì không muốn cứ phải nhận lòng thương hại từ kẻ khác.”

“Trên bàn cờ chỉ có thắng thua đúng sai, mọi thứ đều trắng đen rõ ràng, nhưng thế giới này lại chẳng như thế, chị ấy hiểu rất rõ đạo lý này, bởi nên chị ấy chẳng muốn nói cái gì cả.”

Trước khi Lâm Triều đoạt được quán quân giải đấu quốc tế, quả thực từng có một giai đoạn tuột dốc, tuy là không dài lắm. Cũng có một chút là bị ảnh hưởng từ bên ngoài, nhưng phần lớn là do gặp phải bình cảnh không thể tiến bộ được. Suốt khoảng thời gian ấy, mấy giải đấu huấn luyện lớn nhỏ trong nước đều là thắng ít mà thua thì nhiều. Cũng bởi vì thế mà Lâm Yến Lai cùng Giang Uyển phải chạy tới chạy lui đến Bắc Kinh mấy đợt, tranh thủ những lúc không chơi cờ luyện cờ, dẫn con gái cưng đi ngao du ngắm cảnh kinh thành.

Nhớ có một lần đang lúc nửa đêm, Lâm Mộ đang trong phòng ký túc xá của trường thì nhận được cuộc gọi video call từ chị hai nhà mình. Vừa mở lên liền thấy Lâm Triều bên kia đang ở trong phòng, bật một cái đèn bàn nho nhỏ, trước mặt bày một cái bàn cờ, bên trên chi chít rậm rạp những quân cờ trắng đen. Lâm Mộ cả ngày hôm ấy làm thí nghiệm mụ mị cả đầu, mệt mỏi buồn ngủ đến thần trí lơ mơ, vươn tay ra dấu thủ ngữ hỏi:【Giờ này còn chưa ngủ nữa hả?】

Lâm Triều giơ di động, ra dấu:【Chị quấy rầy mi à?】

【Không có.】Lâm Mộ giơ bàn tay lắc lắc mấy cái, ngồi xổm người, một tay chống đầu hỏi,【Thua cờ hả?】

Vẻ mặt của Lâm Triều vẫn lạnh nhạt như thế, mà cũng phải, cô vốn là mỹ nhân lạnh lùng đấy thôi, lại thêm là dân chơi cờ nên cảm xúc rất hiếm khi hiện ra trên mặt, dù có thắng hay thua cũng là một kiểu như vậy:【Thua miết, chẳng thắng lần nào.】Cô khựng lời một chút, mới bổ sung thêm:【Mấy hôm rồi.】

Không giống với các kỳ thủ trẻ tuổi khác, Lâm Triều không có thói quen chỉ nói mấy chuyện tốt còn việc xấu thì giấu nhẹm, hơn nữa cô chưa bao giờ giấu diếm Lâm Mộ điều gì, lại càng chẳng thấy có gì đáng mất mặt hay xấu hổ:【Nghỉ vài hôm, sợ thua nữa suy sụp tinh thần mất.】

Lâm Mộ nghe vậy không nén được cười, nói:【Biết rõ như vậy chứng tỏ là không có vấn đề gì rồi.】Cậu nhìn chăm chăm bàn cờ một lát, mới hỏi:【Ván hôm nay thua đây à?】

Lâm Triều gật đầu, dời cam của di động chiếu lên bàn cờ để Lâm Mộ thấy rõ hơn một chút:【Mi xem hiểu không?】

Lâm Mộ lắc đầu, vươn tay ra dấu:【Xem không hiểu từ lâu lắm rồi.】

Lâm Triều làm động tác “khịt mũi” một cái, nói::【Tới An Cẩm Thành cũng xem hiểu được chị thua thế nào.】

Lâm Mộ đáp lại nàng bằng một cái trợn mắt khinh bỉ tận trời.

***

Có lần Lục Nhung hỏi thăm, quan hệ giữa An Cẩm Thành cùng Lâm Triều bây giờ rốt cuộc là thế nào. Lâm Mộ bị hỏi cũng kẹt lời, bản thân cậu còn chẳng rõ nữa là. Lần này làm xong thí nghiệm được nghỉ ngơi hai ngày, ba mẹ đều ở Bắc Kinh với Lâm Triều, có về nhà cũng chỉ mỗi mình cậu.

Lục Nhung cũng nghỉ hè, ngoại trừ một vài lúc băn khoăn suy nghĩ về nguyện vọng đại học ra thì hai người họ cơ hồ là 24 tiếng dính ở bên nhau.

“Dù sao cũng điền xong rồi, điều chỉnh thì điều chỉnh thôi chứ sao giờ.” Lâm Mộ tay cầm dưa hấu vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra, đứng phía sau sofa duỗi tay sờ sờ cằm Lục Nhung như an ủi, “Vào rồi vẫn có thể đổi chuyên ngành mà, tới chừng đó mới tính đi.”

Lục Nhung nắm lấy tay đối phương, kéo xuống ấp lên môi mình, giọng nói vang ra có chút ồm ồm không rõ ràng: “Cậu thoải mái với tớ quá nhỉ.”

Lâm Mộ: “Tớ như vậy gọi là nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác.”

Lục Nhung chỉ cười không đáp, hơi ngước đầu nhìn Lâm Mộ một cái, bỗng hỏi: “Chị hai sao rồi?”

Lâm Mộ ngồi phịch xuống ghế sofa, gác chân mình lên hông Lục Nhung, vẻ mặt như thờ ơ rồi lại có chút giận dỗi: “Dạo trước đêm nào cũng gọi điện tìm tớ an ủi, sau lại phát hiện có cái phao tốt hơn liền đổi rồi, mấy hôm chả thấy gọi nữa.”

Lục Nhung cũng cạn lời, dù biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “An Cẩm Thành?”

Lâm Mộ không kềm được trợn mắt khinh bỉ: “Còn ai trồng khoai đất này nữa? Sai giờ thế mà lại hoàn mỹ khớp nhau mới sợ chứ.”

Lục Nhung: “…”

Thế là câu chuyện của hai người rất tự nhiên mà bẻ sang đề tài “Chị hai cùng đối tượng mờ ám nào đó”.

Nước Mỹ có lệ nghỉ Giáng Sinh, cuối năm ngoái An thiếu gia trở về nước ở lại một thời gian khá là dài, vừa đúng lúc Lâm Triều cũng đang trong thời gian nghỉ thi đấu. Giữa hai người họ xảy ra cái gì Lâm Mộ đại khái cũng có thể đoán ra được một chút, cơ mà tiếc là thời gian quá mức gấp rút, An Cẩm Thành phải vội trở lại Mỹ tiếp tục đi học, còn Lâm Triều vừa qua đầu năm cũng phải trở lại Bắc Kinh tham gia huấn luyện.

Thật chứ càng về sau, Lâm Mộ càng vất vả hơn trong việc moi mấy cái “drama” của chị gái mình, ví dụ như cái đợt Lâm Triều thua cờ liên tục, ngoại trừ quấy rầy thằng em trai thân yêu ra, An Cẩm Thành cũng là một “điểm tựa vững chắc” của Lâm Triều, bởi thế cho nên người nào đó vốn dĩ dốt đặc với cờ vây cũng bắt đầu xem hiểu được kỳ phổ rồi.

“An Cẩm Thành cũng hơi bị khổ.” Lâm Mộ nhớ tới cũng không nén được thổn thức, “Coi như là theo vợ đuổi đến ngàn dặm, sau này tớ mới biết té ra mấy ván đấu của Lâm Triều mà có tổ chức trực tiếp cậu ta đều đi xem cả, hơn nữa trở về còn ghi chép các kiểu, mấy ván đấu huấn luyện của bả không có vài trăm cũng cả nghìn, sổ tay ghi chép của cậu ta chắc cũng phải dày như cái danh bạ.”

Lục Nhung nghe thấy, vẻ mặt cũng tỏ ra khó tin đến bất ngờ.

Lâm Mộ lại nói tiếp: “Hơn nữa chị của tớ thuộc kiểu gái tính mạnh mẽ thích đâm đầu vào sự nghiệp, bắt đầu đánh cờ là coi như bà con họ hàng gì cũng bất chấp, An Cẩm Thành suốt cả năm đều bị coi như cái công cụ, chả có danh cũng chả có phận, nhìn thấy mà thương thay.”

Lục Nhung dở khóc dở cười: “Cũng đừng vì thương quá mà nối giáo cho giặt đấy.”

***

Tới tầm chạng vạng, Phương Lạc Dao gọi điện sang, đại để là bảo Trần Mỹ Hoa nhớ muốn thấy người, giục Lục Nhung về nhà. Lâm Mộ thấy vậy bèn đóng gói dưa hấu, lại lấy thêm một ít trái cây, sau đó chạy xuống nhà kho vác con xế đạp cưng lên, tính đi theo Lục Nhung về nhà.

Cậu treo dưa hấu trên ghi-đông xe, một chân chống dưới đất, cả tiếng giục: “Mau mau leo lên ngồi.”

Lục Nhung tay cầm hộp đựng cherry, có chút bất đắc dĩ nói: “Để tớ chở cho.”

Lâm Mộ ngoái đầu nhìn đối phương.

Hiện tại chiều cao của Lục Nhung đại khái cỡ mét tám tám, cũng chẳng rõ người này tập luyện kiểu gì, thân thể vóc dáng bả vai chẳng kém cạnh gì người mẫu, không biết có phải là do năm 12 vất vả cực nhọc quá không, quai hàm hồi trước vốn có chút tròn trịa, vậy mà bây giờ đến cả xương hàm cũng trở nên sắc gọn.

Lâm Mộ trầm tư cả buổi trời để nghĩ ra một từ nào đó hình dung đối phương, cuối cùng chỉ nghĩ được đúng một từ—— “Mùi đàn ông”

“Ngồi lên đây xem nào.” Lâm Mộ với tay vỗ vỗ yên sau xe.

Lục Nhung đành choàng chân ngồi lên, bởi vì quá cao, hai cái chân dài ngoằng lóng ngóng không có chỗ để, thành ra phải thõng thượt trên mặt đất.

Lâm Mộ giơ cánh tay của mình cho đối phương xem: “Tớ khiêng xác hơn nửa năm đó, xem cơ bắp này.”

Lục Nhung rất là nể mặt săm soi một lát.

“Béo lên chút nữa mới chuẩn.” Cuối cùng cho ra kết luận như vậy, hai chân đạp dưới đất đẩy về phía trước một chút, làm cả cái xe đạp cũng lắc lư trượt đi, khiến Lâm Mộ suýt chút nữa là chống không được.

“Ngồi cho đàng hoàng.” Cậu cảnh cáo đối phương.

Lục Nhung hai tay ôm lấy eo Lâm Mộ, cúi đầu tựa trán vào lưng cậu, tiếng cười trầm trầm vang lên nói: “Thôi, để tớ lái, cậu ngồi ở phía sau đi.”

Lâm Mộ: “?”

Lục Nhung vừa cười, như lẩm bẩm một mình nói: “Bởi vì đây chính là cỗ xe bí đỏ của vương tử điện hạ mà.”
Bình Luận (0)
Comment