Lâm phủ, Lâm Thanh Vũ đợi đã lâu không gặp Tần tiểu Nhị, lòng hơi sốt ruột, tiểu Tỉnh bưng thuốc an thai điều dưỡng thân thể hằng ngày tiến đến ···
“Tiểu Tỉnh, thấy cô gia sao?” Mắt tiểu Tỉnh hơi lóe, “Cô gia hồi Tần phủ đi, phái người truyền lời khả năng chậm chút trở về ···” tiểu Tỉnh vừa đem thuốc đưa cho Lâm Thanh Vũ vừa nói.
Lâm Thanh Vũ thấy tiểu Tỉnh dị thường, ngực dâng lên một trận lo lắng, “Có đúng hay không xảy ra chuyện gì? Cô gia làm sao sẽ đột nhiên hồi phủ, cũng không kịp nói với ta?”
“Công tử, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, cô gia trở về thì sẽ giải thích với ngươi, nói không chừng chuyện gì cũng không có chứ.” Tiểu Tỉnh giả vờ buông lỏng mỉm cười, ngực âm thầm khẩn cầu, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
··
Tần phủ
Tần tiểu Nhị từ trong tay Thanh Y nhận lấy trẻ con trong tã lót, nho nhỏ, cứ như vậy lặng yên không có hô hấp. Hai tay của hắn chỉ không ngừng run rẩy, trong lòng như là bị khắc lên một đạo vết thương rất sâu, hắn nhưng ngay cả tư cách kêu lên đau đớn cũng không có, “Xin lỗi” một tiếng nói rất nhẹ phiêu tán theo gió, hai mắt bị nước mắt không rõ lại tự nói với mình không thể khóc, không thể khóc lúc này…
Luôn mãi xác định Mộ Dung Hiên không có việc gì, Tần Ẩn thay Mộ Dung Hiên sửa sang xong một thân hỗn độn, ôn nhu thay hắn đắp kín mền, rưng rưng hôn lên trán của hắn, “Hiên nhi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Tần Ẩn từ trong tay Tần tiểu Nhị nhận lấy con của mình, một nữ hài 6 tháng, dáng dấp nhỏ bé giống Hiên nhi dấp ··· hắn ôn nhu ôm hài tử, đi tới dưới cây ngô đồng trăm năm trong đình viện, dùng hai tay của mình một chút một cái đào, đào đến tay chảy máu, mới đào ra một cái hố không lớn không nhỏ, hắn nhẹ nhàng đem hài tử bỏ vào, lại bỏ vào một khối ngọc bội có khắc chữ “An”, đó là hắn chuẩn bị cho hài tử gần xuất thế của hắn, mong ước suốt đời bình an ước ··· “Hài tử, đừng sợ, phụ thân sẽ vẫn cùng con, u thai nhất định phải tìm một gia đình bình thường, bình an hỉ nhạc, không buồn không lo quá suốt đời ··· “
Tần Ẩn ở nơi nào nào đợi thật lâu, tiểu Nhị vẫn ở bên cạnh nhìn, nhìn Tần Ẩn như bị hút hồn phách, đứng lên như cái xác không hồn vậy, hoàn toàn không còn nữa quang thải dĩ vãng, thẳng tắp đi ngang qua bên cạnh hắn, như một cương thi nhau ···
“Ca ca ··· “
“Ca ca ··· “
“Tần Ẩn, có cái gì oán khí liền phát ra ngoài, không muốn cái dạng này, tẩu tử còn chờ huynh đấy ···” Tần tiểu Nhị một cái kéo qua Tần Ẩn, buộc hắn nhìn thẳng mình ···
“A!!!” Tần Ẩn đột nhiên bạo phát, hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, nổi gân xanh, một tay trực kích hướng Tần tiểu Nhị, rồi lại rơi vào trên cây cột sau lưng tiểu Nhị, tiểu Nhị cứ như vậy không nháy một cái nhìn, bị hận ý khắc sâu trong mắt Tần Ẩn lăng trì, “Ca ca ···” nước mắt cũng không dừng được nữa lã chã hạ xuống ···
Tần Ẩn thấy nước mắt tiểu Nhị hơi bình tĩnh một chút.
“Tần Ẩn, đi theo ta.” Tần lão tướng quân, thấy một màn huynh đệ tương tàn trong lòng bi thương.
“Hiên nhi thế nào? Phát sinh chuyện như vậy ai cũng không muốn, cùng tiểu Nhị quan hệ sao? Tiểu Nhị từ trước đến nay không tốt, nhưng là cũng không sẽ mất đúng mực, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều đau hắn như vậy, vi phụ, không muốn huynh đệ các ngươi tương tàn, cái gì hiểu lầm cuối cùng sẽ giải…”
Từng trở về “
“Cái gì?”
“Ta nói, ta tình nguyện các ngươi chưa từng trở về.” Tần Ẩn rít gào.
“Người cho tới bây giờ đều là đem ta một người ném ở trong kinh thành, muốn ta kinh thương kiếm tiền, muốn ta chăm sóc tốt tướng phủ, ta chưa bao giờ nói ta một hài tử mười mấy tuổi muốn thế nào gánh vác mọi thứ, thẳng đến Hiên nhi xuất hiện, khiến nhân sinh của ta có ánh sáng, những ngày mưa gió, các ngươi đã trở lại vài lần, nếu không có Hiên nhi, ta ··· ta biết ta là ca ca, tự nhiên nên gánh chịu, thế nhưng ta cũng liền so với tiểu Nhị lớn một canh giờ, vì sao ngươi vẫn đem hắn mang theo trên người đau, vì sao hắn có thể không chút kiêng kỵ gặp rắc rối, khiến Hiên nhi của ta gánh chịu hết thảy ···· mấy năm nay, ta đã thành thói quen ngày không có các ngươi, nếu như với các ngươi cùng nhau sinh hoạt đại giới phải trả nặng nề đau đớn như vậy, ta tình nguyện các ngươi chưa từng trở về ···” đã từng ấm áp ôn hòa Tần gia Tam công tử rốt cục khóc phát tiết tâm tình của mình, xoay người rời đi ···
Chạm phải ánh mắt đau thương thống khổ của Tần tiểu Nhị, sửng sốt chỉ chốc lát lại xoay người rời đi ···
“Tiểu Nhị ···” Tần lão tướng quân đóng mở môi, không biết nói cái gì đó.
Tiểu Nhị gãi đầu một cái, đột ngột cười, “Lão đầu, ca ca nói đều là nói lẫy, hắn hiện tại chính lúc thương tâm, không thể tức giận với nhi tử của mình, lại nói những năm này, đúng là ngươi sai, mặc kệ có lý do gì, về phần ta thì càng không để ở trong lòng, ta da dầy như vậy, chờ ca ca tâm tình tốt, rồi trở về bồi không phải là là được, cái kia, ta nên đi về trước đi, mới vừa đi ra ngoài vội, không cùng Thanh Vũ nói, y đợi lại nóng nảy, ca ca tẩu tử bên kia ngươi làm ơn chăm sóc sóc ···” nói xong chạy nhanh rời đi…
Ngoài bìa rừng kinh thành, từng tiếng bi thương hò hét, kinh người chim chung quanh bay lên, cầm kiếm loạn vũ, bốn phía cây đầy vết chém, lá rụng bay đầy trời ···
“Giáo chủ, tra được.” Một người che mặt nạ người ôm quyền cúi đầu, cung kính nói.
Thân ảnh chậm rãi an định lại, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ngoan lệ, cường đại khí áp làm cho cả rừng cây trong nháy mắt một mảnh an tĩnh ···