Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 18

Hai ngày sau, Mộc Hàn Hạ nhận được điện thoại của Mạnh Cương vào đêm khuya.

Anh ta nói:“Mộc Hàn Hạ, cả tối nay tôi đã nghe xong quản lí của cô báo cáo rồi, đồng ý cho cô trực tiếp mua vải ở Hải Nam mang về.”

Mộc Hàn Hạ đáp:“Vâng.”

“Quản lí sẽ trao đổi cụ thể với cô.”

“Vâng.”

Điện thoại yên tĩnh một lát, hai người dường như không có lời nào để nói, Mộc Hàn Hạ ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ tựa như hồ sâu không thấy đáy, còn mấy tiếng nữa mới sáng.”

“Cô luôn khiến tôi bất ngờ.” Mạnh Cương nói.

Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên im lặng nở nụ cười nói:“Mạnh tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép cúp máy trước.”

“Chờ một chút.” Trong đêm khuya giọng nói của anh ta hơi khàn:“Xong chuyện này, cô quay lại bên cạnh tôi.”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ run lên, giống như bị người ta véo một cái, giọng nói của cô mang theo ý cười:“Mạnh tổng, tôi không hiểu rõ ý của anh, tôi ở bên cạnh anh khi nào chứ?”

Tuy nhiên Mạnh Cương không hề hoảng hốt, qua điện thoại, Mộc Hàn Hạ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trầm ổn lão luyện của anh ta. Anh ta đáp:“Mộc Hàn Hạ, cô nhóc này, hôm nay cô có thể đi được nước cờ này, thì tôi đã biết cô không coi chuyện ngày hôm đó trở thành bế tắc. Nếu cô bỏ qua chuyện cũ, tôi cũng không thể không khoan dung cho cô. Dựa vào bằng cấp và gia cảnh quá thấp của cô, làm ba năm ở Nhạc Nhã mới được chức vị như hiện tại, chẳng lẽ cô muốn từ bỏ sao? Cô nghĩ rằng tôi thực sự đuổi cô đến nơi cô không có một chỗ nào để dựa vào sao? Sau khi trở về, tiếp tục làm việc ở bộ phận thị trường, lần công lao này tôi sẽ thăng chức tăng tiền lương cho cô. Về phần chuyện giữa hai chúng ta, cô không muốn, tôi sẽ không bao giờ đề cập đến nữa. Như vậy, còn chưa được sao?”

Mộc Hàn Hạ im lặng một lúc lâu mới cười đáp:“Mạnh tổng, cảm ơn sự khoan hồng độ lượng của anh.” Giọng nói của cô khó mà phân biệt được là thật lòng hay châm chọc, Mạnh Cương im lặng.

Sau đó Mộc Hàn Hạ cúp điện thoại.

Tuy cuộc điện thoại này của Mạnh Cương khiến cho Mộc Hàn Hạ khó chịu, đến tận sau đó cũng không thể ngủ ngon giấc, nhưng sáng sớm hôm sau cô vẫn lập tức đi tìm Trương Ngọc Lỗi, ấn định hợp tác cuối cùng.

Ánh mặt trời rực rỡ mọc lên từ chân trời, lại là một ngày mới nắng ráo. Mộc Hàn Hạ bận rộn suốt đến trưa. Cuối cùng đã kí xong thỏa thuận với mấy vườn trồng trọt. Trong đó mua hàng hóa ở nhà Trương Ngọc Lỗi là nhiều nhất, ước chừng năm xe tải, giao hẹn chạng vạng hôm nay nhất trí vận chuyển đến thành phố Giang.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chuyển về nhà nữa thôi.

Buổi chiều Trương Ngọc Lỗi lái xe tiễn Mộc Hàn Hạ ra ga. Mộc Hàn Hạ vẫn chỉ đeo một chiếc ba lô, nhẹ nhàng thoải mái. Có lẽ việc lớn sắp thành nên chân mày khóe mắt cô có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Trương Ngọc Lỗi nhìn làn da mấy ngày nay của cô bị ánh mặt trời làm đen đi, hơi đau lòng dặn dò:“Lớp trưởng, đi đường cẩn thận, phải mua đồ ăn, đừng có tiếc tiền, lên xe nhớ mua cơm hộp ăn đấy.”

Mộc Hàn Hạ không quá để ý vỗ ba lô:“Bên trong còn có bánh mì mà.”

Trương Ngọc Lỗi nhíu mày:“Làm sao mà đủ chứ? Phải ngồi xe hơn 20 tiếng đấy, nghe lời tớ, đừng bạc đãi bản thân.” Nói tới đây lại cười:“Không phải cậu nói hoàn thành chuyện này, cậu sẽ xoay người, sau này có lẽ là không thiếu tiền nữa mà.”

Mộc Hàn Hạ cũng cười, chắp tay với cậu ta:“Nhận ý tốt của cậu.”

Xung quanh người đến người đi chen chúc lộn xộn. Trong loa bắt đầu phát tin kiểm tra vé tàu cô ngồi, ánh mắt Trương Ngọc Lỗi ấm áp nhìn cô:“Đi đi lớp trưởng cũ của tớ, thuận buồm xuôi gió nhé.”

Mộc Hàn Hạ im lặng, nghiêm túc cầm tay cậu ta:“Ngọc Lỗi, cậu vẫn là người tốt trượng nghĩa, trong lòng tớ sẽ ghi nhớ. Cám ơn chuyện lần này. Cậu nhất định phải giúp tớ giám sát chặt chẽ việc vận chuyển hàng hóa. Xin đừng để xảy ra chút sai lầm nào. Tớ thật sự...chỉ có một lần này thôi.”

Trong lòng Trương Ngọc Lỗi vô cùng xúc động, gật đầu đáp:“Cậu yên tâm, sáu giờ tối hôm nay, tất cả vải nhất định sẽ được chuyển lên xe đúng hạn. Tớ lấy danh dự bảo đảm với cậu, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”

Đoàn tàu lăn bánh, rời khỏi vùng biển Hải Nam ẩm ướt từ từ tiến vào đất liền, xuyên qua núi và thành thị. Mộc Hàn Hạ ngồi cạnh cửa sổ, khi bầu trời tối đen cũng không cảm thấy đói, không muốn ăn gì. Thỉnh thoảng cô cầm lấy di động nhìn, đến sáu rưỡi cuối cùng đã nhận được tin nhắn của Trương Ngọc Lỗi:“Hoàn thành! Mười chiếc xe tải đã xuất phát với tốc độ cao.” Phía dưới còn đính kèm ảnh chụp, một dãy xe tải dài dưới ánh mặt trời, bên trong tất cả đều là vải.

Mộc Hàn Hạ thả lỏng tâm tình, cảm giác kia giống như phơi nắng cả ngày dưới ánh mặt trời, cuối cùng đã tới được nơi yên bình mát lạnh. Trong lòng dâng lên niềm vui âm thầm lan tỏa. Cô dựa vào cửa kính tàu, khóe miệng lộ ra nụ cười. Qua không bao lâu bởi vì vô cùng mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ.

Ở phía bên kia, Trương Ngọc Lỗi làm xong chuyện này, cả người cũng thoải mái. Cậu ta đứng trong sắc trời vẫn còn ánh sáng, nhìn vườn vải mênh mông do mình trồng, quyết định đi tuần tra một vòng. Mấy ngày nay vì giúp Mộc Hàn Hạ, cậu ta cũng đã trễ nải không ít công việc.

Đi đến hơn chín giờ, câu ta mới từ vườn vải đi ra, có người đến báo tin cho cậu ta:“Ngọc Lỗi, vừa rồi có một vị tiên sinh họ Lâm đến gặp cha cậu, nói là muốn mua tất cả sản lượng vải của chúng ta.”

Trương Ngọc Lỗi cảm thấy nghi hoặc:“Mấy ngày tiếp theo ư? Nhưng tất cả vải của chúng ta đã chuyển đến thành phố Giang rồi.”

Biểu tình của người đến cũng hơi kì lạ:“Anh ta nói trả giá gấp đôi. Hiện tại ông chủ đang mời anh ta uống trà. Cậu phải biết với giá cả gấp đôi chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, còn anh ta chắc chắn lỗ.”

Trương Ngọc Lỗi sửng sốt trong chốc lát, trong đầu bỗng nhiên “ầm” một tiếng, họ Lâm, trả giá gấp đôi, ngay khi Mộc Hàn Hạ vừa mới rời đi. Cậu ta vội vàng chạy về nhà:“Không thể bán cho anh ta!”

Lúc Trương Ngọc Lỗi còn đang chạy như điên trên đường, Trương Tử Cường cha cậu ta đang ngồi trong phòng khách với Lâm Mạc Thần, không khí yên lặng hài hòa.

Cả đời Trưởng Tử Cường đều kinh doanh buôn bán, mấy năm trước đến Hải Nam trồng vải với mấy anh em, việc làm ăn không tính là lớn, nhưng cũng có chút tài sản. Ông ta là một người trung niên giản dị mà khôn khéo, tuy nói một hai năm nay, việc làm ăn đều giao cho con trông coi, nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta không còn quan tâm gì nữa.

Giống như lúc này, đột nhiên vị khách trẻ tuổi này đến thăm, áo mũ chỉnh tề, khí độ bất phàm, Trương Tử Cường biết đây chính là người mình phải gặp.

Trên mặt Lâm Mạc Thần vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt, uống trà tốt nhất của nhà họ Trương, tựa như đang tán gẫu chuyện trong nhà, không nhanh không chậm nói ý đồ mình đến đây, còn Trương Tử Cường sau khi nghe xong, im lặng một lát gật đầu:“Được, nếu Lâm tiên snh thực sự có thể trả giá gấp đôi thì tôi có lí do gì để từ chối chứ? Phần vải này tôi nguyện ý bán lại cho anh, nhưng chiều hôm nay đã chuyển hàng đi rồi, còn phải đuổi theo mang về.”

Lâm Mạc Thần mỉm cười đáp:“Không cần đuổi theo. Siêu thị của tôi cũng ở thành phố Giang, trực tiếp đưa vào kho hàng của tôi là được.”

Trương Tử Cường liếc nhìn anh ta gật đầu:“Được.”

Hai người cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

Khi Trương Ngọc Lỗi thở hồng hộc chạy vào phòng khách đã nhìn thấy hình ảnh này. Cậu ta cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu, hét lớn:“Cha! Cha không thể đưa hàng đến kho của anh ta.”

Lâm Mạc Thần buông chén trà, ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu ta, dường như hoàn toàn không thèm để ý. Anh ta mỉm cười đứng lên:“Trương tổng, 50% tiền hàng sẽ nhanh chóng chuyển vào tài khoản của ông, chờ kí xong hợp đồng, tôi sẽ chuyển nốt 50% còn lại. Cáo từ.”

Trương Tử Cường gật đầu, giận tái mặt nhìn con:“Con nói cái gì vậy? Cái gì mà không thể đưa chứ? Con bán hàng hóa cho cô gái kia, cho là cha không biết ư? Chuyện này không cho phép con nhúng tay vào nữa.”

Trương Ngọc Lỗi vừa buồn vừa giận, trừng mắt nhìn Lâm Mạc Thần, người kia vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước, khóe miệng thậm chí còn giống như vô tình cười, rồi đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng, đi được vài bươc còn có thể nghe rõ tiếng tranh cãi của hai cha con họ Trương trong phòng, nhưng chuyện này đã không còn liên quan đến Lâm Mạc Thần nữa, anh ta biết rõ Trương Tử Cường nhất định sẽ chuyển vải vào trong kho hàng của anh ta.

Ánh trăng sáng tỏ, đất xốp, nhiệt độ thấp tạt vào mặt, ra khỏi nhà họ Trương còn phải băng một vườn vải nhỏ, Lâm Mạc Thần đi qua đó, hoàn cảnh yên tĩnh tươi mát khiến đầu anh ta cũng trở nên thanh tịnh.

Tuy nhiên anh ta lại nghĩ tới Mộc Hàn Hạ, nhớ tới đêm hôm đó, hai người bị nhốt trong kho hàng, xung quanh tối đen, anh ta nhìn cô ôm đầu gối, ngồi ở góc sáng sủa, bộ dáng nhỏ bé mà bất lực.

Lâm Mạc Thần cúi đầu, ngày mai có lẽ cô sẽ lại khóc bởi vì bị anh ta đẩy xuống đáy cốc mà không thể đánh trả.

Nghĩ như vậy, anh ta cũng không hề cảm thấy mềm lòng hay hối hận, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy bình tĩnh trống trải.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lâm Mạc Thần muốn tránh đi, nhưng đã không kịp, Trương Lỗi đã giáng một cú đấm vào mặt anh ta.

Lâm Mạc Thần lảo đảo mấy bước mới đứng vững, mấy năm nay Trương Ngọc Lỗi cũng chịu rèn luyện thể lực, nên sức lực không hề yếu, Lâm Mạc Thần quen sống an nhàn sung sướng, người lại gầy, một cú đấm này đã khiến máu tươi chảy ròng trên mặt, trên áo sơ mi, trong nháy mắt khắp nơi đều là vết máu. Lâm Mạc Thần dùng tay đỡ mặt lạnh lùng nói:“Cậu điên à?”

Trương Ngọc Lỗi dù sao cũng là người ôn hòa, đấm một cú này với cậu ta mà nói cũng là không đúng, nhưng cậu ta không thể để yên, đứng trong vườn vải lờ mờ, phẫn nộ trừng mắt với Lâm Mạc Thần:“Sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy? Sao anh có thể đâm một dao sau lưng cô ấy? Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?”

Lâm Mạc Thần lấy khăn tay ra, vẻ mặt lạnh nhạt lau khô vết máu, đè mũi, lộ ra ánh mắt lạnh lùng:“Vậy chẳng lẽ cô ta lại không đâm sau lưng tôi, đến tận Hải Nam bố trí cạm bẫy cơ mà?”

Trương Ngọc Lỗi nhất thời nghẹn lời, nhưng lập tức nói thêm:“Không giống. Cô ấy sắp bị lãnh đạo sa thải rồi, cô ấy làm vậy là để tự bảo vệ mình.”

Lâm Mạc Thần lạnh lùng cười:“Tự bảo vệ mình? Bạn học Trương này, cậu một lòng che chở cô ta có nghĩ tới cô ta đi tới bước này đã tính toán độc ác thế nào không? A, nghé con mới đẻ không sợ hổ. Cô ta chỉ dựa vào mấy đồ thị số liệu, tìm được chênh lệch thời gian và giá cả, nên mới quyết chí bán vải ngược với giá thị tường. Nếu cô ta thành công, hiệu quả kế hoạch mấy tháng của tôi, mấy trăm vạn vốn đầu tư sẽ bị đổ bể. Không chỉ có khách hàng trở về Nhạc Nhã, thậm chí sẽ làm hại đến danh dự của Vĩnh Chính. Chẳng lẽ khách hàng lại không suy nghĩ, tại sao Nhạc Nhã có thể bán 5 tệ, còn Vĩnh Chính lại bán những 10 tệ, không phải đang kiếm khoản lợi nhuận kếch sù sao? Tôi có lí do gì để buông tha cho cô ta chứ? Chẳng lẽ tôi đến đây để làm từ thiện sao?”

Sắc mặt Trương Ngọc Lỗi vừa tái xanh vừa trắng bệch không đáp lại được. Trong rừng trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh trăng chiếu vào dưới chân hai người.

Trương Ngọc Lỗi bỗng nhiên chật vật không còn sức, cậu ta ngồi xổm xuống đất, từ từ nói:“Lâm Mạc Thần, cô ấy đã từng nhắc đến tên anh với tôi, cô ấy coi anh là bạn bè.”

Lâm Mạc Thần yên lặng một lát đáp:“Tôi biết.”

Trương Ngọc Lỗi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta:“Anh làm như vậy, cô ấy sẽ không tha thứ cho anh.”

Trong màn sương mù đêm hạ, cậu ta nhìn thấy ánh mắt Lâm Mạc Thần âm trầm như nước. Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này đúng là có ý chí sắt đá, ánh mắt của anh ta không hề dao động, trên mặt anh ta thậm chí còn hiện lên ý cười mơ hồ.

“Không, cô ấy sẽ nhớ kĩ tôi.”

Đêm khuya Mộc Hàn Hạ mới về đến thành phố Giang, gió đêm tháng năm vẫn còn hơi lạnh, nhưng cô không hề để ý. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lo lắng thấp thỏm. Chờ sau khi ngọn lửa thiêu đốt hầu như không còn, cô mới bình tĩnh trở lại.

Cô quyết định không do dự nữa, vốn nên về nhà ngủ, không nên đi, nhưng cô vẫn bắt xe buýt đi thẳng đến kho hàng của siêu thị, còn bốn năm tiếng nữa trời sẽ sáng, vải cũng sẽ được chuyển đến.

Siêu thị có người trực nên để cô đứng trong phòng thường trực. Ở trên đường cô không sạc pin điện thoại nên lúc này mới sạc. Cô ôm đầu gối, ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, trên người đắp tạm chiếc áo khoác, ngẩng đầu nhìn sắc trời vẫn còn u ám ngoài cửa sổ, đèn đường yên lặng thẳng đứng, không hiểu sao trong lòng cô hơi bất an. Sau đó cô mơ màng ngủ. Cô nằm mơ, một người đàn ông, âu phục giày da, ngồi cách đó không xa mỉm cười với cô. Cô không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng cảm thấy quen thuộc và ấm áp, sau đó cô cũng cúi đầu cười. Đó là một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh lại trời đã sáng rồi, Mộc Hàn Hạ xoa mắt, nhìn ánh mặt trời yên tĩnh ngoài cửa sổ, nhanh chóng phản ứng, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment