Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 39

Tha Vĩ đẩy cửa ra, đã thấy Trương Diệc Phóng đứng ở bên cửa sổ, đang cầm một điếu xì gà, vẻ mặt bình tĩnh, trước sau như một.

Trong phòng đều là mùi thuốc lá, có cả mùi vị im lặng.

“Trương tổng.” Tha Vĩ gọi.

Trương Diệc Phóng xoay người nhìn hắn mỉm cười:“Lại đây ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống sô pha, sắc mặt Tha Vĩ hơi miễn cưỡng, còn Trương Diệc Phóng chỉ mỉm cười nhìn hắn.

“Sao lại đánh mất mảnh đất A?” Trương Diệc Phóng hỏi.

Tha Vĩ:“Xin lỗi Trương tổng, là sơ suất của tôi. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách, dù làm thế nào cũng phải lấy lại mảnh đất này.”

Trước Diệc Phóng lại khoát tay, ngăn hắn tiếp tục nói. Ông ta cầm lấy chén trà trên bàn, rót hai cốc cho mỗi người. Tha Vĩ nhanh chóng khom người về phía trước, ngón tay khẽ gõ mặt bàn:“Cám ơn Trương tổng.”

Trương Diệc Phóng nhấp một ngụm trà, sau đó nói:“Tha Vĩ, cậu có biết cậu thua ở chỗ nào không?”

Tha Vĩ im lặng một lát, khiến cho một người đàn ông trưởng thành như hắn phải thừa nhận lỗi lầm của mình quả thực rất xấu hổ, nhưng ở trước mặt Trương Diệc Phóng, hắn vẫn thản nhiên nói:“Em sai ở chỗ chỉ lo công kích Lâm Mạc Thần, không ngờ lại trúng bẫy của hắn.”

Dừng một chút nói tiếp:“Em không nghĩ tới, hắn có lá gan lớn, lại điên cuồng như vậy.”

Trương Diệc Phóng khẽ lắc đầu:“Không cậu sai ở chỗ không nhận rõ nguyên tắc kinh doanh của Dung Duyệt chúng ta, nguyên tắc của tôi.”

Tha Vĩ ngẩn ra.

Trương Diệc Phóng không nhanh không chậm nói:“A Vĩ à, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy nguyên tắc lựa chọn của tôi là gì?”

“Là lợi ích.”

Trương Diệc Phóng gật đầu:“Đúng. Xem ra cậu vẫn còn chưa quên. Đối với chuyện đấu thầu đất này, trước hết cậu cần phải cân nhắc mảnh đất nào mang lại lợi ích lớn nhất cho Dung Duyệt chúng ta. Không còn nghi ngờ gì là mảnh đất A, liên quan đến kế hoạch xây dựng mấy tỷ của chúng ta, nhưng cậu lại làm lẫn lộn, muốn đánh lén một đối thủ còn chưa đứng vững, đả kích lợi ích của bọn họ làm mục tiêu hàng đầu. Cậu cho là mình mạnh hơn nhiều so với Phong Thần, nên chỉ lo tấn công mà khinh thường phòng thủ, còn Lâm Mạc Thần nhìn thấu tâm lí của cậu mới thiết kế mưu kế Điền Kỵ đua ngựa. A Vĩ, cậu đúng là quá nóng vội. Dù sao trên thế giới này, người phàm và tiểu nhân còn rất nhiều. Trước kia cậu chưa từng gặp đối thủ nổi bật như cậu ta. Còn cậu lại dựa vào ưu thế của Dung Duyệt dễ dàng có được thắng lợi. Lần này cậu cũng cảm nhận được cậu ta khác biệt với người khác, nên mới bị cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán. Nhưng A Vĩ à, lợi ích mới là hàng đầu. Người xưa nói không lấy chuyện vui, không lấy chuyện buồn của mình là có đạo lí cả đấy. Cho dù đối phương có mạnh mẽ đến, cho dù bọn họ có dụng ý xấu, khiến cho người ta cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng cậu vẫn phải đặt lợi ích lên trên hết. Như vậy mới có thể không thất bại được.”

Tha Vĩ im lặng một lúc gật đầu:“Em biết, Trương tổng. Nhưng hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây?”

“Cậu cảm thây nên làm thế nào?” Trương Diệc Phóng cũng hỏi lại hắn.

Tha Vĩ không cam lòng nhưng vẫn đáp:“Phí tổn thấp nhất là hợp tác khai phá mảnh đất A với Phong Thần, như vậy mới không ảnh hưởng tới kế hoạch tổng thể của chúng ta.”

Trương Diệc Phóng mỉm cười gật đầu.

Tha Vĩ khẽ thở dài nói:“Qua mấy ngày nữa, em sẽ sắp xếp người bàn chuyện với bọn họ.”

Trương Diệc Phóng lại nói:“Không được, phải nhanh lên, đừng kéo dài.”

“Tại sao?”

Vẻ mặt Trương Diệc Phóng ôn nho nói:“Thua thì thản nhiên thừa nhận. Hợp tác sớm một chút mới chứng tỏ chúng ta không để ý. Đây là phong độ và đại khí của công ty hàng đầu, như vậy các công ty khác mới yên tâm mạnh dạn hợp tác với chúng ta.”

Trong lòng Tha Vĩ hơi chấn động gật đầu:“Em hiểu rồi

Trương tổng.”

Ý đồ hợp tác của Dung Duyệt nhanh chóng được truyền đến chỗ Lâm Mạc Thần.

Anh hơi bất ngờ bởi vì không nghĩ tới Dung Duyệt sẽ nhanh như vậy. Sau khi suy nghĩ một lát, anh tạm thời không tự mình đi bàn bạc mà sắp xếp để cho quản lí công ty bất động sản đi làm. Bên Tha Vĩ cũng vậy, không tự mình ra mặt mà phái một giám đốc trong công ty đi bàn bạc.

Gữa hai người đàn ông rốt cuộc cũng hiểu ngầm mới đối mặt nên không muốn khó xử. Tất cả mọi người đều hiểu Dung Duyệt chỉ có hợp tác khai phá với Lâm Mạc Thần mới có lợi, mới có thể hoàn thành kế hoạch tổng thể, còn Lâm Mạc Thần chỉ có hợp tác với Dung Duyệt mới có thể kiếm tiền, chờ đạt được mục đích rồi, vua lại gặp vua.

Qua vài ngày như thế, dự án hợp tác của hai bên được thúc đẩy nhanh chóng. Các công ty khác đều nghe ngóng tình hình hợp tác của hai công ty bọn họ, nhưng không ngờ rằng, sự xuất sắc của Phong Thần ở lĩnh vực bất động sản đã trở thành một thế lực ngay cả Dung Duyệt cũng không thể khinh thường được.

Mộc Hàn Hạ duy trì chiến tranh lạnh với Lâm Mạc Thần. Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn,thỉnh thoảng khi gặp mặt ở văn phòng, tuy ánh mắt không tự chủ giao nhau, nhưng không ai lên tiếng nói chuyện. Mộc Hàn Hạ biết nhiều lúc Lâm Mạc Thần chăm chú nhìn cô, giống như khi anh không chú ý cô cũng sẽ nhìn anh vậy. Nhưng cảm giác này tựa như một cái hang bị thứ gì đó mấu chốt phá tan, nước không ngừng chảy xuống, nhưng anh và cô, không ai chịu sửa chữa.

Nhanh chóng đến cuối tuần.

Mộc Hàn Hạ cũng có quan hệ cần giữ gìn, ngồi ở vị trí gọi điện thoại cho Lão Phương:“A lô, Lão Phương ạ.”

Tiếng nói của Phương Trừng Châu vẫn ôn hòa như trước:“Có chuyện gì vậy, Tiểu Mộc.?”

“Tối nay chú có rảnh không ạ, cháu mời chú ăn cơm.”

Phương Trừng Châu nở nụ cười:“Tại sao lại mời ta ăn cơm chứ?”

Mộc Hàn Hạ hạ giọng, khẽ nói:“Cám ơn sự giúp đỡ của chú.”

Phương Trừng Châu đáp lại:“Tiểu Mộc, ta đã giúp được gì cho cháu chứ.”

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt đáp:“Không phải chú đã dạy cháu đánh Thái Cực quyền sao.”

Những lời này khiến cho Phương Trừng Châu khẽ cười:“Được, cháu nói địa điểm đi, chú bảo lái xe đưa chú qua.”

Hẹn xong Lão Phương, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn một lát nữa mới tan tầm. Vì thế cô cầm lấy cốc, đi vào phòng trà nước. Lúc này, trong văn phòng không còn nhiều người lắm, trong phòng trà nước cũng chỉ còn lại mình cô. Cô rót cốc nước ấm, đứng bên cạnh cửa sổ từ từ uống.

Cửa bị đẩy ra, Lâm Mạc Thần đi vào.

Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn anh, cũng không biết có phải là ảo giác không, mấy ngày không nhìn thấy, cảm thấy anh hơi gầy đi.

Cô kết luận là mình sai rồi.

Lâm Mạc Thần cũng nhìn chằm chằm cô, hai tay đút tỏng túi quần, ánh mắt sâu xa.

Anh đi tới.

Mộc Hàn Hạ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

“Tối nay ăn cơm với người bên Dung Duyệt, cùng đi nhé.” anh nói,“Đây là khởi đầu hợp tác quan trọng giữa hai bên.”

Lúc này Mộc Hàn Hạ mới nhìn anh, vẻ mặt bình thản:“Tôi hẹn Lão Phương ăn cơm rồi.”

Lâm Mạc Thần yên lặng một lát, gật đầu. Đây đúng là chuyện quan trọng hơn.

“Vẫn còn giận.” Anh thấp giọng hỏi.

Trong lòng Mộc Hàn Hạ mềm nhũn.
Bình Luận (0)
Comment