Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 96

Tất cả xao động đều lắng lại, tất cả sự bất an đều được che giấu trong nụ cười dịu dàng.

Lâm Mạc Thần lái xe đưa Mộc Hàn Hạ đến công ty. Cuối tuần cô còn phải họp tăng ca là vì tuần sau Duyệt Gia khai trương, phải tổ chức thảo luận chuẩn bị cuối cùng.

Mười giờ đúng.

Trong phòng họp, các nhân viên nòng cốt đã có mặt đầy đủ. Mọi người thảo luận sôi nổi, chờ đợi, nhưng biểu tình của nhiều người vẫn còn hơi kì lạ. Bởi vì ghế chủ tọa vẫn còn trống không.

Mộc Hàn Hạ ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải vị trí chủ tọa, vẻ mặt bình tĩnh.

Buổi tối hôm đó sau khi xâm nhập vào biệt thự của Lục Chương, “thuyết giáo” cậu ta một phen, đã hai ngày hai người không có liên lạc gì, Lục Chương cũng không tới công ty. Tuy nhiên tối hôm qua, cô vẫn nhắn tin thời gian địa điểm cuộc họp cho cậu ta, cũng đã dặn Phùng Nam nhắn dùm. Thực ra nếu cậu ta thực sự không đến, Mộc Hàn Hạ vẫn kiên quyết đẩy mạnh kế hoạch Duyệt Gia, cũng sẽ không thay đổi chút nào nhưng mỗi khi kim đồng hồ nhích một giây, trong lòng cô cũng có chút chờ mong và sợ hãi.

Lục Chương có đáng để cô thật lòng giúp đỡ hay không thì phải xem vào ngày hôm nay.

10 giờ 5 phút.

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, câu chữ tuyên bố cuộc họp bắt đầu đã ở bên miệng.

Một tiếng vang nhỏ, cửa bị đẩy ra. Trong nháy mắt có cảm giác như thời gian ngừng lại. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục giày da, khuôn mặt nghiêm túc đi vào.

Mọi người đồng thời thả lỏng, hơi không giữ được sự bình tĩnh, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười thoải mái.

Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm Lục Chương.

Cô chưa từng nhìn thấy cậu ta ăn mặc chỉnh tề như thế. Tóc ngắn không rối loạn, âu phục đen đẹp đẽ mềm mại, áo sơ mi trắng sạch sẽ thẳng thớm, giày da hợp quy cách. Nên biết rằng trước kia dù cậu ta đi giày da, nhưng cũng chỉ là kiểu dáng thông thường. Cậu ta thậm chí còn thắt một chiếc cà vạt màu đỏ sậm. Cần biết rằng người trong thương trường đối với chuyện khai trương ít nhiều gì cũng phải có sự coi trọng. Cà vạt của tổng giám đốc màu sắc đơn giản vui vẻ như vậy cũng sẽ thu hút được sự chú ý của không ít người.

Trong mắt Mộc Hàn Hạ mơ hồ có ý cười.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt, ánh mắt cậu ta trầm tĩnh như nước, sự lười nhác trước đó chỉ là thoáng qua. Nhất cử nhất động của cậu ta cũng thể hiện sự chỉnh tề, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh cô, không nói lời nào thừa thãi, chỉ thản nhiên nói: “Họp thôi.”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ rung động, biết cậu ta lâu như vậy, lúc này cậu ta mới thực sự giống như một người lãnh đạo trẻ tuổi.

Bầu không khí phòng họp bởi vì lời nói và hành động của cậu ta mà cũng trở nên hơi hưng phấn. Sau đó quản lý phụ trách hạng mục lập tức cười, bắt đầu báo cáo.

Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn phía trước, khóe miệng rốt cục cong lên.

Sau khi kết thúc cuộc họp, một mình Mộc Hàn Hạ đi vào trung tâm Duyệt Gia. Lúc này đúng là chạng vạng, ánh chiều tà chiếu vào tòa nhà mới tinh, tất cả chuẩn bị sắp xếp chỉ chờ bước tiến cuối cùng.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm tấm biển hiệu một lát, định đi vào bên trong, chợt nghe thấy phía sau vang lên giọng nói: “Đứng đờ ra đó làm gì vậy?”

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười nói: “Nếu tôi nói hơi lo lắng, cậu có tin không?”

Lục Chương đứng bên cạnh cô: “Tin, sao không tin chứ. Cô cũng không phải là thánh nhân hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, hơn nữa dù sao cô mới chỉ 29 tuổi.”

Mộc Hàn Hạ liếc nhìn cậu ta nở nụ cười: “Mới 29? Cám ơn.” Mỗi ngày đều gọi cô là bà già, hôm nay lại còn vòng vo. Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm mắng một chút mới có lợi, nhưng cô sẽ không nói lời này với cậu ta.

Lục Chương đút hai tay vào túi quần, cũng ngẩng đầu nhìn. Cậu ta vốn cao ráo tuấn lãng, hôm nay ăn mặc đúng mực như vậy, lại nói năng thận trọng, cũng được xem như là một người đàn ông trầm ổn.

Bỗng nhiên cậu ta nói: “Carol. Nếu tôi đi trên con đường kia, cô sẽ cùng đi với tôi sao?”

“Cậu nói xem?” Cô đáp, “Đương nhiên rồi.”

Lục Chương nở nụ cười vô cùng dịu dàng khiến lòng Mộc Hàn Hạ mềm nhũn.

“Đi thôi.” Cậu ta hếch cằm chỉ về phía cửa Duyệt Gia, “Cô đi trước, sau này tôi vẫn sẽ đi theo cô.”

Mộc Hàn Hạ thực sự cảm động vì lời nói thẳng thắn của cậu ta, cô nhìn khuôn mặt cương quyết của cậu ta nở nụ cười nói: “Không, Lục tổng, cậu đi trước, tôi đi theo cậu.”

Ánh mắt Lục Chương hơi thay đổi, cậu ta cúi đầu nở nụ cười, đột nhiên nắm lấy tay cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Được! Sư phụ, chúng ta cùng nắm tay, sau này cùng đi xem non sông, đạp gió rẽ sóng!”

Mộc Hàn Hạ biết cậu ta lại bắt đầu ba lăng nhăng. Cùng là tay đàn ông nhưng khác hoàn toàn với Lâm Mạc Thần, tay cậu ta rất ấm, động tác cũng không hề dịu dàng chút nào, tùy ý nắm lấy tay cô, nắm rất chặt. Mộc Hàn Hạ bỏ tay cậu ta ra nói: “Nhìn đi, nắm cái gì mà nắm, vớ vẩn.” Nói xong vẻ mặt lạnh nhạt đi trước.

Lục Chương nhìn bóng dáng cô nghĩ: cô rốt cuộc là người phụ nữ có tình hay vô tình? Người đàn ông khác đã đành, cho dù là đồ đệ ngay cả tay cũng không cho chạm vào sao? Người đàn ông kia có gì tốt cơ chứ? Không phải chỉ là giỏi giang thôi sao? Ngoài giỏi giang, Lâm Mạc Thần có gì tốt cơ chứ?

Cậu ta bước nhanh đuổi theo, sóng vai đi với cô. Sau khi hai người nhìn mấy nhà hàng, cậu ta đứng ở phía sau cô, từ từ hỏi: “Sư phụ, cô cảm thấy điều gì là quan trọng nhất với đàn ông? Người đàn ông thế nào mới được xem là tốt trong lòng cô?”

Mộc Hàn Hạ nhìn cậu ta: “Hỏi chuyện này để làm gì?”

Hai tay Lục Chương để sau đầu, nhàn hạ cười: “Không phải tôi phải thay đổi hoàn toàn, để tạo ra mục tiêu mới cho cuộc sống sao?”

Mộc Hàn Hạ thực sự đồng ý với lí do này. Cô nghĩ một lát, nói ra đáp án xuất hiện sớm nhất trong đầu: “Chính trực, lương thiện, khoan dung, có trách nhiệm, có ý thức trách nhiệm xã hội. Đây mới là mẫu đàn ông tốt nhất trong lòng tôi.”

Lục Chương nở nụ cười: “À, vậy sao, tốt lắm.” Suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy có cần phải giỏi giang không? Phải hô mưa gọi gió trên thương trường, khiến người khóc quỷ sầu?”

Mộc Hàn Hạ bị cậu ta trêu nở nụ cười đáp: “Người khác thì không cần, nhưng cậu thân là người nối nghiệp tập đoàn, cho dù không thể hô mưa gọi gió, nhưng nhất định phải rất giỏi giang.”

Lục Chương “chậc” một tiếng, nhưng tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Còn Mộc Hàn Hạ tiếp tục đi thị sát trung tâm, cũng hơi phân tâm. Câu hỏi của Lục Chương khiến cô nhớ tới rất lâu trước đó Lâm Mạc Thần từng nói với cô một câu.

Anh nói: Mộc Hàn Hạ, chúng ta không xứng với nhau.

Sau khi kết thúc công việc, Lục Chương vốn muốn tìm cớ hẹn Mộc Hàn Hạ ăn cơm, nhưng ai ngờ sau khi cô nhận điện thoại lại vội vã rời đi.

Trời tối, người muốn tìm cô ăn cơm không chỉ có mình Lục Chương.

Lâm Mạc Thần đứng ở trong văn phòng tầng cao nhất Phong Thần, cầm di động, trong khoảng khắc điện thoại kết nối, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng.

“A lô? Em ăn cơm chưa?”

Mộc Hàn Hạ hình như đang ở bên ngoài nên đầu bên kia hơi ồn, cô dừng một lát mới đáp: “Mạc Thần, hôm nay em có việc, hẹn anh khi khác nhé.”

Lâm Mạc Thần nói:“Ừ.”

Cúp điện thoại, đứng một lát, anh ấn điện thoại nội tuyến, trợ lý nhanh chóng đi vào.

“Hôm nay Mộc Hàn Hạ đi đâu?” Anh hỏi.

Vẻ mặt trợ lý không thay đổi: “Hôm nay sau khi cô ấy họp ở Phương Nghi thì đến bệnh viện Nhân Thiện. Bệnh tình của Trương Tử cũng tạm ổn định.”

Lâm Mạc Thần gật đầu, ngước mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, còn cả ngọn đèn yên tĩnh phía dưới.

Anh mới chỉ đến gần được thân thể cô chứ chưa thực sự đi vào được trái tim thông minh lanh lợi kia.
Bình Luận (0)
Comment