Nghe lời? Cái gì là nghe lời? Ngươi bảo ta làm gì ta phải làm đó sao? Ngươi xâm phạm ta, ta phải ngoan ngoãn không phản kháng thậm chí còn phải thuận theo? Ta cười không nổi với trò đùa như vậy.
Nhắm mắt lại, tạm thời không nghĩ nhìn đến người trước mắt. Hoàn hảo lúc say y cũng không có động tác gì quá đáng, chỉ là khi thức ăn được đưa lên, kiên trì yêu cầu được cho ta ăn mà thôi. Tuy rằng thực không được tự nhiên, bất quá sau khi bị y lãnh liệt liếc mắt một cái, ta cũng không dám có phản kháng làm y mất hứng, đành phải ngoan ngoãn để y đút. Y làm như thực vừa lòng biểu hiện của ta, trước khi đi nhẹ nhàng hôn cái trán của ta một chút, lại thay ta tỉ mỉ đắp chăn, mới đi ra ngoài làm việc.
Ta thở phào, thần kinh buộc chặt dần dần thả lỏng. Tạm thời vẫn là không cần phản kháng y cho thỏa đáng, lấy thái độ hiện tại y đối với ta, trước khi vết thương lành, y hẳn là sẽ không chạm vào ta. Ta chỉ phải nhẫn nại, chờ đợi...... Tin tưởng hết thảy sẽ tốt hơn. Đúng vậy, tất cả sẽ tốt hơn. Này gần như là một cơn ác mộng của ta, lúc tỉnh mộng, ta vẫn còn nằm ở trong lòng phụ thân. Ngẩng đầu là có thể thấy nửa mặt nghiêng anh tuấn của hắn, hơi hơi cong môi là có thể được một nụ hôn ôn nhu làm say lòng người.
Khi tỉnh lại lần nữa trên cái giường có màn đen này, ta vẫn có chút không thích ứng, xoa mắt, gõ gõ cái đầu vẫn có chút mắt hoa, ta mới chính thức tỉnh táo lại. Giãy dụa, cẩn thận lấy phương thức tận lực không chạm vào vết thương ngồi xuống, vừa mới ngồi vững, còn chưa kịp thở ra, Lí Ý Hân đã đẩy cửa bước vào.
Ta quay đầu đi, không có tinh thần nhìn y. Hắn nhíu nhíu mày, sai người bưng đồ dùng rửa mặt cùng bữa sáng tiến vào. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, không đợi y đi tới, ta thực tự giác xốc chăn xuống giường. Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, chải đầu. Thả tóc ra, ta đi đến trước bàn, chậm rì rì ăn bữa sáng. Chung quanh im lặng cực kỳ, lúc ta vô tình thở dài, chỉ nghe thấy chiếc đũa va vào chén ngẫu nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy. Ta không biết ta bị làm sao, là vô tình hay là cố ý, ngẫm lại ta hình như từ nãy giờ không nhìn đến người kia?
Lí Ý Hân đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta, giống như nhìn ta trong chốc lát, sau đó dùng ngữ khí như đang nói về thời tiết lên tiếng: “Đêm qua, Trầm Mặc đã tới.”
Bàn tay đang nâng cháo uống dừng một chút, liếc mắt nhìn y.
Y không nhìn ta, tiếp tục nói: “Đã bị thương cư nhiên còn dám một mình xông vào Vô Môn, thật không biết lượng sức. Nơi này tuy chỉ là phân đường, nhưng không phải nơi để người ta tự tiện đến rồi đi.”
Thìa trong tay lập tức rơi vào trong bát, dần bị cháo màu tuyết trắng bao phủ.
Ta mở to hai mắt, tiêu hóa tin tức khiến kẻ khác giật mình. Phụ thân tối hôm qua đã tới, ngay lúc ta ngủ say! Phụ thân bị thương, hắn bị thương, lại còn muốn tới cứu ta...... Phụ thân bị bắt sao? Bị tra tấn sao? Nếu gặp phải Vô Tình, hắn chẳng phải là......
“Các ngươi bắt được hắn?” Tiếng nói của ta run rẩy, cảm giác ánh mắt cay nóng lên, cố hết sức mở to hai mắt, không muốn để chất lỏng cuộn trào ra.”Các ngươi, không có làm gì phụ thân đi? Hắn ở nơi nào? Hắn ở nơi nào!” Cảm xúc có chút không khống chế được, ta nắm lấy vạt áo của y, thấy trong đôi mắt màu tím của y có một mảnh lạnh lùng.
Y đưa tay qua, nhẹ nhàng xoa hai má của ta, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lau đi nước mắt ướt át khóe mắt ta.
“Ngươi nói thử?” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu lạnh lùng thản nhiên, khóe miệng lại mang theo một độ cung tà mị.
Lòng lập tức trầm xuống, đá văng băng ghế bên cạnh, ta liền chạy tới của. Trong lòng chỉ có một tiếng nói —— nhanh lên, nhanh lên! Trong nháy mắt mở cửa ra, lờ mờ nghe thấy một tiếng “Trở về” lạnh như băng phía sau lưng.
Đẩy cửa, ánh sáng mặt trời đẹp mắt thoáng chốc lóa mắt. Dưới chân lảo đảo một cái, ta tóm lấy lan can, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục chạy về phía trước. Cảnh vật trước mắt như là màn chiếu phim, không ngừng biến hóa. Phổi cảm giác như là không thở được, trái tim đập thình thịch, giống như khẩn cấp muốn nhảy ra khỏi yết hầu của ta. Làm cho ta không khỏi nghĩ tới tối ngày hôm đó, ta cũng là khủng hoảng không phương hướng tìm kiếm, ta cũng lo lắng đề phòng như thế. Chỉ là hiện tại, sợ hãi càng mạnh, giống như phải bao phủ lấy ta. Phụ thân, ngươi ở nơi nào? Ngươi ở nơi nào......
Rốt cục, sức cùng lực kiệt, ta từ từ ngồi xuống, ôm gối.
Chỉ trong chốc lát, một bóng đen bao phủ lên ta, ta ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt. Lí Ý Hân một thân hắc y mạ vàng đứng ở trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Ta không muốn thương tổn ngươi, là ngươi không nghe lời.”
——————
Lại trở lại gian phòng màu đen kia, ta bị lôi kéo, thất tha thất thểu đi theo phía sau y, cổ tay đau nhức. Một trận trời đất quay cuồng, chờ ta lấy lại tinh thần, đã bị đặt trên cái giường lớn kia. Y cả người ngay phía trên ta, bóng ma thật lớn bao phủ xuống. Đôi mắt màu tím lẳng lặng nhìn ta, không chút gợn sóng. Mơ hồ đoán được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, ta sợ hãi đến ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Ta cứng ngắc thân mình, nhìn y cúi đầu, vùi vào cổ ta, hơi thở ấm áp lập tức phun trên làn da, khiến ta nổ một tầng da gà. Tiếp theo một đôi tay hơi lạnh trượt lên cơ thể của ta, thong thả dao động, kích thích.
“Không, không......” Ta thì thào, thanh âm thấp đến ngay cả bản thân cũng nghe không rõ.
Động tác của y thong thả mà rõ ràng, lực chú ý của ta không tự chủ được toàn bộ đều đi theo hai tay y đang xâm phạm ta.
Đáng ghét.
“Không cần! Đừng đụng ta! Tránh ra! Tránh ra!” Trong đầu giống như có một sợi dây đàn đột nhiên đứt ra, ta phát điên đánh y đá y, một loại hơi thở tuyệt vọng tràn ngập.
Y động tác nhanh chóng kéo hai tay ta lên đỉnh đầu, dùng y phục cởi ra từ người ta trói lại. Sau đó một phen nắm hàm dưới của ta, nhìn thấy ta hai mắt đẫm lệ mông lung, tàn nhẫn nói: “Ngươi chính là nam sủng của ta, không có tư cách nói không!” Tiếp theo với tiếng ta thét chói tai, kéo quần ta xuống.
Hai chân bị tách ra thật rộng. Y không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp nhỏ, quệt đầu ngón tay một chút, sau đó nhẹ nhàng đảo quanh huyệt khẩu của ta. Trái tim theo động tác của y từng chút trầm xuống, khi ngón tay y vói vào, ta cư nhiên thật bình tĩnh rơi lệ, ào ào chảy xuống, giống như muốn chảy hết nước mắt của cả đời. Thân thể dần dần nóng lên, toàn thân không bình thường nhiễm một tầng hồng nhạt, dục vọng từ nơi sâu thẳm giống như đã bị cái gì kích thích, kêu gào dần thức tỉnh lại. Thứ kia, chắc là xuân dược hay đại loại vậy đi. Ngay khi ta nghĩ y bắt đầu, y lại dừng tất cả động tác.
“Vẫn là không muốn?” Hình như là thanh âm từ tầng mây phía trên truyền đến.
“Buông tha ta.”
Trong nháy mắt trầm mặc.
“Có lẽ, ” y lại mở miệng, thanh âm lạnh như băng, “Ngươi càng nguyện ý rên rỉ dưới thân súc sinh.”
Ta mê mang trợn tròn mắt, đầu óc bị xuân dược tra tấn mơ hồ một mảnh.
Thân thể nóng quá, thật là khó chịu. Cái nơi cảm thấy thẹn kia mở ra lại đóng lại, giống như chờ mong có thứ gì đó thêm vào. Thân thể không tự chủ được bắt đầu vặn vẹo, ma xát trên sàng đan một chút cũng có thể làm ta hưng phấn không thôi.
Không xong.
Đột nhiên một động tác lôi kéo mạnh mẻ làm cho ý thức của ta tỉnh táo lại, còn chưa chờ ta phản ứng, đã bị thô lỗ đẩy ngã trên mặt đất. Ta kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân đều ẩn ẩn đau. Ngồi dậy, nhìn bốn phía, trong phòng có hơn vài người cùng...... một con chó săn nhìn thực hung ác.
Như thế nào? Muốn thả chó cắn ta sao?
Lí Ý Hân ngồi trên giường, phất tay. Kẻ giữ chó hiểu ý, xoay người cho con chó ăn gì đó. Hai kẻ khác đứng kế bên ta đột nhiên áp đảo ta trên mặt đất, tiếp theo đè lại hai chân ta không ngừng đá lung tung, xích lại, lại áp đến ngực ta, khiến nơi riêng tư của ta toàn bộ bại lộ ra ngoài không khí, cuối cùng thành một tư thế chữ M khuất nhục. [Gin: @#$%, ta muốn ói ]
“Các ngươi làm gì! Buông, buông!” Ta hoảng sợ trừng lớn mắt, không ngừng giãy dụa, bất đắc dĩ ta làm sao địch nổi khí lực hai gã đại hán.
Nằm trên mặt đất lạnh như băng, ta thở dốc, mơ hồ dự cảm không hề tốt. Y nói, có lẽ, ta càng nguyện ý rên rỉ dưới súc sinh...... Sẽ không như ta nghĩ đi? Điên rồi, điên rồi......
Gian nan nhìn về phía bên kia, mơ hồ nhìn thấy mắt con chó đỏ ngầu, bộ dáng thở gấp. Quả nhiên, người nọ cho nó ăn chính là...... xuân dược. Nghiêng đầu, thấy Lí Ý Hân ngồi ở chỗ kia, biểu tình lãnh đạm, giống như đang xem biểu diễn nhàm chán. Lòng nhất thời trầm xuống, toàn thân run rẩy rất nhỏ.
Đột nhiên con chó kia “Uông” một tiếng, lòng ta cũng nhảy lên theo.
Ta không biết người đang đối mặt sợ hãi có thể từ bỏ tôn nghiêm hay không, thậm chí là những thứ quan trọng hơn. Ta chỉ biết, ta đến cực hạn.
“Lí Ý Hân, van cầu ngươi...... Buông tha ta. Ta về sau, nhất định nghe lời. Cho nên, cầu ngươi, ta cầu ngươi......” Ta biết nếu y lần này buông tha ta, ta kế tiếp phải đối mặt cái gì, nhưng ta hoàn toàn không có cách nào. Ta hiện tại thật giống như đang đứng trên cầu độc mộc, dưới chân vực sâu không thấy đáy, vì mạng sống, ta chỉ có thể đi dọc theo cầu độc mộc, dù ta biết phía trước có nguy hiểm chờ đợi.