Ương Thác mang theo ý chỉ của Thiên Quân, chậm rãi đằng vân bay tới Dực Giới, tới Dực Giới rồi, lại thấy con dân Dực Giới đang chúc mừng cái gì, thật là náo nhiệt.
Tuy rằng Ương Thác tu vi không cao, không đến mức long khí tràn đầy, nhưng ở Dực Giới âm u này, long khí như vậy thì cũng đã quá nhiều
Con dân Dực Giới theo long khí ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ương Thác đằng vân bay trên không trung, hướng thẳng tới Đại Tử Minh Cung.
"Haizz, người của Thiên tộc lại tới nữa…" Một con dân của Dực Giới biểu tình thương cảm.
"Đúng vậy, liên tục hai lần điển lễ đăng cơ Dực Quân, người của Thiên tộc đều đến." Một con dân khác của Dực Giới trên mặt mang theo một chút tức giận.
"Vẫn là lão Dực Quân trước đây thật tốt, khi ấy rất uy phong! Tứ Hải Bát Hoang cũng không dám coi khinh Dực tộc chúng ta." Còn có một con dân Dực Giới trên mặt mang theo hoài niệm.
"Các ngươi có nghe không, lúc Mặc Uyên trở về, vốn dĩ lão Dực Quân sắp phá Đông Hoàng chuông mà ra, kết quả Dực Quân đời trước của chúng ta cấu kết Thái tử Thiên tộc, đánh trọng thương lão Dực Quân." Lúc này một người nào đó đi vào.
"Nghe nói? Ta còn tận mắt nhìn thấy! Ngày đó long khí tận trời, một tiếng rồng gầm qua đi, một Kim Long từ Đại Tử Minh Cung bay ra.
Mà Dực Quân đời trước của chúng ta, cũng không biết tung tích.
Bất quá ta phỏng chừng, có lẽ Dực Quân đời trước bị hồn phi phách tán rồi!" Người kia hoài niệm lão Dực Quân nói.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
"Đáng!" Người tiếp câu chuyện trên mặt mang theo tức giận: "Ai bảo hắn trợ giúp ngoại tộc?"
"Ày, mà Tam công chúa này xưa nay hiền lành, cô ta nếu làm Dực Quân, còn không bị Thiên tộc áp bức đến chết sao?"
"Ngươi thôi đi! Hay ngươi đi đăng cơ vị trí Dực Quân đi?"
"Đừng có mơ, chỉ sợ còn chưa có bước lên vị trí kia, thì đã bị người của Thiên tộc giết chết rồi.
Bỏ đi, có thể ở Dực Giới an an ổn ổn mà sống thì đã tốt rồi."
…….
Yên Chị một thân áo đen, đầu đội kim quan từ từ bước lên bảo tọa, sau khi ngồi xuống xong, đủ loại quan lại cúi người cùng nói một tiếng: "Chúc mừng Dực Quân."
"Đều đứng lên đi." Giọng nói Yên Chi non nớt nói xuống phía dưới.
Một thị vệ bên ngoài bỗng nhiên bước vào: "Dực Quân, Đại hoàng tử của Thiên tộc tới."
Yên Chi cả kinh đứng lên, tại sao cô còn chưa đi Thiên cung thì liền có người tới trước rồi? Chẳng lẽ là có quan hệ đến chuyện của Nhị ca? Yên Chi nghĩ như vậy, kích động nói: "Mau mời vào!"
Ương Thác thẳng eo thẳng lưng chậm rãi đi vào chủ điện, chỉ ôm tay hướng về phía trước đầu khẽ gật đầu: "Dực Quân."
Một bên này các quan lại thấy Ương Thác như thế, trong lòng đều rất không thoải mái, nhưng lại không thể nói được gì, liền quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ!
Yên Chi làm gì có tâm tư mà quản này đó, chỉ sốt ruột nói: "Không biết Đại hoàng tử tới đây, là vì chuyện gì?"
Ương Thác biến ra vải sắc kim hoàng nói: “Dực Quân Ly Cảnh đời trước vì yên ổn của Tứ Hải Bát Hoang, cùng Thái tử Thiên tộc Dạ Hoa phong ấn Kình Thương.
Nhưng Dực Quân tiền nhiệm vì huyết cổ thuật mà không thể không vào Chuyển Sinh Trì, đời đời kiếp kiếp chỉ làm phàm nhân.
Thiên Quân tại đây đảm bảo, chắc chắn cho Dực Quân tiền nhiệm Ly Cảnh, ở Phàm Giới đời đời kiếp kiếp, vĩnh hưởng an khang! Mà Thiên tộc cùng Dực tộc, cũng sẽ vĩnh thế giao hảo, cùng chung hoà thuận vui vẻ!"
Yên Chi nghe xong, nhất thời nước mắt dâng lên.
Nhị ca vẫn còn, chỉ là vào Chuyển Sinh Trì trở thành phàm nhân… Như vậy cũng tốt, cũng tốt.
……
Lại một ngày mới đến, Dạ Hoa trong ánh nắng vàng ấm áp lặng yên biến thành hình người, ngay sau đó bình ổn hơi thở, ngồi xổm trước mặt Mặc Uyên lại ngồi thiền suốt một đêm, đang muốn lần nữa lặng lẽ đánh giá Mặc Uyên, lại không ngờ Mặc Uyên đột nhiên mở hai mắt, ngậm ý cười nhìn Dạ Hoa.
Dạ Hoa giật mình, nhưng cố hết sức giữ bình tĩnh, lùi lại một chút rồi cười với Mặc Uyên: "Đại ca."
Mặc Uyên đột nhiên bật cười, xoa xoa đầu Dạ Hoa: "Đệ thật sự thích đi Phàm Giới du ngoạn như thế sao?"
Dạ Hoa bị Mặc Uyên cười dọa cho ngây người, ngay sau đó phản ứng lại, vội vàng quay qua nhìn phía sau mình.
Chỉ thấy một cái đuôi rồng đen khoảng tám thước đằng sau đang lắc lư.
Nhất thời trong lòng lướt qua đủ loại cảm xúc - buồn bực, xấu hổ và bối rối,...!cuối cùng Dạ Hoa bình tĩnh thi pháp đem cái đuôi thu lại, sau đó gật đầu với Mặc Uyên: "Khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Mặc Uyên lắc đầu bật cười, từ trên mặt đất đứng dậy, đưa tay ra cho người đang còn ngồi xổm dưới đất, lại nâng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Hoa của ngài: "Bây giờ có thể xuất phát."
Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên đưa lưng về phía nắng sớm ban mai, vươn tay về phía mình, tuy rằng biết Mặc Uyên đối với mình không có cảm tình vượt rào, nhưng y vẫn ngăn không được tim đập nhanh.
Dạ Hoa nhìn tay Mặc Uyên, thật cẩn thận đặt tay mình vào trong tay Mặc Uyên, sau đó thuận theo sức kéo của Mặc Uyên đứng dậy.
Mặc Uyên nhìn tay Dạ Hoa đang nắm chặt, cười nhẹ, không chỉ cái gì cũng chưa nói, còn dùng sức giống y như vậy nắm lại, dắt tay Dạ Hoa đi về phía phòng ngủ của mình.
Kỳ thật Mặc Uyên trong lòng rất thích cảm giác nắm lấy tay Dạ Hoa như thế này.
Không chỉ có như thế, Mặc Uyên thích cùng Dạ Hoa cứ như vậy lẳng lặng ở chung một chỗ, thích xoa đầu Dạ Hoa, thích nhìn Dạ Hoa ở trước mắt mình làm những hành động gì đó đáng yêu, thích ánh mắt Dạ Hoa thẳng nhìn chằm chằm mình.
Nhưng Mặc Uyên lại cảm thấy không ra hồn, lần đầu tiên nuôi đệ đệ, ai cũng hẳn là đều là cái cảm giác này đi.
"Ta đi thế gian đều là công việc, chưa bao giờ du ngoạn cả, không biết nên mặc cái gì?" Mặc Uyên nhìn về phía Dạ Hoa hỏi.
Tầm mắt Dạ Hoa vẫn luôn đặt lên bàn tay đang nắm chặt của y và Mặc Uyên, nghe thấy Mặc Uyên hỏi chuyện mới vội vàng ngẩng đầu, nhìn y phục của Mặc Uyên lúc này nói: "Huynh như vậy là được, chỉ có đều ta thì phải đi thay quần áo."
Mặc Uyên nhìn hoa phục màu đen huyền cùng mái tóc dài buộc hờ của Dạ Hoa, gật đầu nói: "Côn Luân Hư không có tỳ nữ, nếu đệ không biết vấn tóc, ta có thể giúp đệ."
Dạ Hoa nhịn kích động trong lòng xuống, y đương nhiên biết vấn tóc.
Tuy rằng là thân phận Thái Tử, nhưng y từ trước đến nay không thích người khác tới gần người, loại chuyện để tỳ nữ thay quần áo vấn tóc này, cũng chỉ có trước ba vạn tuổi mới để Tố Cẩm làm.
Vẻ mặt Dạ Hoa lập tức nghiêm túc: "Được, vậy làm phiền đại ca."
Hai người nắm tay đi vào phòng ngủ của Mặc Uyên, Mặc Uyên rất tự nhiên buông tay Dạ Hoa ra, chỉ lưu lại trong lòng Dạ Hoa một hồi miễn cưỡng.
Mặc Uyên mở ngăn tủ đặt quần áo ra: “Đệ nói ta mặc như vậy là có thể trực tiếp đi Phàm Giới, nếu thế, đệ chọn ở đây một bộ đi.
Ta đi chuẩn bị đồ vấn tóc cho đệ."
Dạ Hoa đi đến trước tủ quần áo của Mặc Uyên, cẩn thận nhìn mỗi bộ quần áo được xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Hầu hết quần áo đều là màu sẫm, chỉ có hai ba bộ màu trắng nhạt, hẳn là quần áo khi Mặc Uyên còn thiếu niên.
Vươn tay sờ qua từng bộ một, tay Dạ Hoa cuối cùng ngừng ở bộ quần áo đen huyền duy nhất.
Mặc Uyên cầm một cây lược gỗ, dây cột tóc và những vật dụng khá bước vào, thấy tay Dạ Hoa ngừng trên bộ y phục màu đen mà chính mình cũng chưa từng mặc, không khỏi lắc đầu: "Vì sao tuổi của đệ không lớn, lại cứ thích mặc đồ màu đen vậy?"
Dạ Hoa quay đầu lại, cười nói: "Đại ca chẳng phải cũng luôn là một thân y phục sẫm màu sao?"
Mặc Uyên buông khay xuống, đi đến bên tủ quần áo lấy ra một bộ màu trắng nhạt: "Ta đã sống mấy chục vạn năm, tất nhiên là mặc màu tối thì tương đối tốt hơn."
Dạ Hoa bất đắc dĩ tiếp nhận bộ quần áo màu trắng nhạt trong tay Mặc Uyên, nói: "Chiết Nhan cũng sống mấy chục vạn năm, lão cũng ngày ngày một thân đào hồng nhạt."
Mặc Uyên bật cười: "Những lời này của đệ chớ có để cho Chiết Nhan nghe được."
Dạ Hoa thay quần áo màu trắng, rốt cuộc cũng không còn bộ dạng như ông cụ non nữa, mà có thể xứng với câu "Phiên phiên thiếu niên lang"
Mặc Uyên cầm lấy cây lược gỗ, vẫy tay với Dạ Hoa: "Lại đây."
Dạ Hoa hít một hơi nho nhỏ, cưỡng bách chính mình trấn tĩnh đi đến bên người Mặc Uyên, đưa lưng về phía Mặc Uyên ngồi xuống.
Mặc Uyên vươn tay, rút trâm Linh Tố đã tự động biến thành màu đen trên phát quan cũng màu đen của Dạ Hoa ra, hơi nhíu mi đưa cây trâm đến trước mặt Dạ Hoa: "Về sau nếu đệ có thể không cần dùng đến trâm Linh Tố này, thì tận lực không dùng."
Dạ Hoa cũng không hỏi nguyên do, đôi tay tiếp nhận trâm Linh Tố, gật đầu đáp: "Được." Bất luận huynh nói cái gì, đều theo huynh
Mặc Uyên thấy Dạ Hoa ngoan ngoãn như thế, trong lòng rất an ủi, khóe môi nâng lên ý cười sung sướng, chậm rãi chải đầu cho Dạ Hoa.
Dạ Hoa đưa lưng về phía Mặc Uyên, cảm thụ được cây lược gỗ nhẹ nhàng theo tóc mà lướt qua, khóe miệng nhịn không được lộ ra cười nhạt, mừng thầm với khoảnh khắc hạnh phúc nho nhỏ trộm tới được
Ngón tay thon dài của Mặc Uyên cẩn thận mà dùng dây cột tóc đem tóc trên đầu Dạ Hoa buộc tốt, cắm lên một cây trâm bằng Huyết Long Mộc: "Xong rồi."
Dạ Hoa thu hồi rung động trong lòng, xoay người cười với Mặc Uyên: Đa tạ đại ca."
Dạ Hoa mang theo bộ dạng tươi cười thỏa mãn, dụ dỗ Mặc Uyên nhịn không được mà vươn tay xoa xoa đầu y.
Thu thập xong, hai người đi đến đại điện, đợi Mặc Uyên giải thích giao lại một số việc cho Lệnh Vũ xong, liền có thể đi Phàm Giới.
Chỉ là Dạ Hoa không thể ngờ, thế mà sẽ ở trước đại điện của Côn Luân Hư gặp được Tố Cẩm.
"Dạ Hoa!" Tố Cẩm một thân y phục lụa tơ vàng, đầu đội trâm hoa hồng nhạt, đang giải thích danh tính và mục đích của mình cho Lệnh Vũ, ngẩng đầu liền thấy Dạ Hoa từ bên trong ra, nét mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Lệnh Vũ xoay người, hành lễ với Mặc Uyên và Dạ Hoa: "Sư phụ, điện hạ."
Tố Cẩm lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hướng Mặc Uyên và Dạ Hoa hành lễ: "Tố Cẩm tham kiến Mặc Uyên thượng thần, tham kiến điện hạ."
Mặc Uyên thấy nữ tử này ánh mắt ẩn tình ý, thẹn thùng nhìn Dạ Hoa, trong lòng hiểu ra, ôn hòa nói: "Không cần đa lễ.
Ngươi là tới tìm Dạ Hoa sao?"
Tứ Hải Bát Hoang đều biết Mặc Uyên là ca ca ruột Dạ Hoa, tuy rằng là chuyện kiếp trước của Dạ Hoa, nhưng nguyên thần Dạ Hoa chung quy vẫn là con trai thứ hai Phụ Thần, như thế tính ra, Mặc Uyên mới là người thân cận nhất với Dạ Hoa.
Tố Cẩm cung kính cúi đầu: "Tố Cẩm nghe nói Dạ… Điện hạ bị thương, trong lòng lo lắng, cho nên lúc này mới…"
Mặc Uyên làm đại ca Dạ Hoa, đương nhiên rất vui vẻ khi có người quan tâm Dạ Hoa, huống chi là vị nữ tử có khí chất cùng dung mạo đều không tầm thường này.
Chỉ là vẫn muốn biết thân phận của vị nữ tử này một chút: "Ngươi và Dạ Hoa...?"
Dạ Hoa trả lời Mặc Uyên: "Cô ta là cô nhi của tộc Tố Cẩm trong trận đại chiến bảy vạn năm trước kia.
Được Thiên Quân giao cho mẫu thân nuôi lớn." Cũng không có quan hệ gì với ta
Tố Cẩm không có để ý tới khi Dạ Hoa lãnh đạm nói ra thân phần mình, ngược lại rất vui vẻ Dạ Hoa giới thiệu mình ở trước mặt ca ca, tiếp nhận câu nói đầu của Dạ Hoa, nói: "Đúng vậy, Nhạc Tư nương nương xem ta như con gái, cẩn thận giáo dưỡng ta.
Mà từ lúc Dạ Hoa sinh ra, thì liền cùng ngài ấy lớn lên…"
"Tố Cẩm!" Dạ Hoa nhịn không được nhíu mày ngăn Tố Cẩm tiếp tục nói: "Ngươi hiện giờ cũng thấy được rồi, thương thế của ta đã không có trở ngại gì, ngươi hãy trở về đi, cũng nói với mẫu thân ta nói một tiếng, để bà ấy không cần lo lắng nữa."
"Dạ Hoa?" Tố Cẩm vốn dĩ vẻ mặt thẹn thùng ý mừng mất hết, có chút sốt ruột.
Ả lần này là tới chăm sóc Dạ Hoa, làm sao có thể như vậy mà rời đi chứ? Liền lấy lại nụ cười, hỏi: "Nếu ta như vậy trở về, sợ là Nhạc Tư nương nương sẽ trách ta sao không ở lại bên cạnh ngài chăm sóc ngài, cho nên ta muốn…"
"Côn Luân Hư không lưu nữ khách, Tố Cẩm, ta đã không đáng ngại, không cần chăm sóc." Dạ Hoa không nhịn được nói, thật vất vả lắm mới có thể ở Côn Luân Hư cùng Mặc Uyên sống chung, làm sao có thể để người khác xen vào?
Mặc Uyên tuy rằng không biết giữa Dạ Hoa và Tố Cẩm đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Dạ Hoa trở nên không vui sau khi gặp được Tố Cẩm, tất nhiên phải bảo vệ đệ đệ của mình.
Mặc Uyên liền nói với Tố Cẩm: "Côn Luân Hư xác thật không lưu nữ khách, Dạ Hoa hiện giờ đã không có việc gì, chỉ là cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, ngươi nếu ở lại đây, thì có chút không ổn."
Tố Cẩm mất mát gật gật đầu: "Tố Cẩm hiểu rồi."
Tố Cẩm trong lòng không muốn từ bỏ như vậy, thấy Dạ Hoa hiếm lắm mới mặc y phục màu trắng, nghĩ nghĩ liền hỏi: "Thượng thần và Dạ Hoa, là muốn đi ra ngoài sao?"
Mặc Uyên gật đầu trả lời: "Ta có việc muốn đi Phàm Giới một chuyến."
Mặc Uyên thấy đôi mắt Tố Cẩm chuyển qua người Dạ Hoa, liền tiếp tục nói: "Dạ Hoa cũng đi cùng ta."
Tố Cẩm hết cách, chuyện của thượng thần, ả sao có thể xen vào? Tố Cẩm lộ ra tươi cười hào phóng tự nhiên, hành lễ với Mặc Uyên và Dạ Hoa: "Vậy Tố Cẩm không quấy rầy nữa, phải đi tới chỗ Nhạc Tư nương nương, nói cho bà ấy là Dạ Hoa không có việc gì, để bà bớt lo."
Dạ Hoa thấy Tố Cẩm cuối cùng cũng rời đi, thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói với Mặc Uyên: "Là Dạ Hoa không phải, để đại ca nói lời không thật."
Mặc Uyên cười: "Ta vốn là đi Phàm Giới có việc mà.
Đi thôi.".