Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 27


Các tộc trong Tứ Hải Bát Hoang phân chia đóng chiếm lãnh thổ, trong tộc phần lớn đều chung sống hoà bình, chỉ ngoại trừ Nhân tộc Phàm Giới.

Dù sao ngoài phàm nhân, các tộc khác thọ mệnh lâu dài, không cần quá mức tranh đoạt danh lợi.

Mà sinh mệnh của phàm nhân ngắn ngủi mấy chục năm, nếu không công danh lợi lộc một phen, chẳng phải sống uổng phí?
Cho nên Phàm Giới phân chia thành vô số quốc gia, giữa các quốc gia phân tranh không ngừng.

Mà mỗi quốc gia, cứ mấy chục năm, mấy trăm năm qua đi, lại thay triều đổi đại.

So với sinh hoạt của các tộc khác, cảm giác vô cùng rối ren, nhưng cũng vô cùng thú vị.

Thanh Châu quốc cũng coi như là một nước lớn, chỉ là trăm năm qua luôn phải lo lắng hoạ ngoại xâm, chiến tranh kéo dài không ngừng với một nước láng giềng lớn khác là Khảm Châu quốc.

Nhưng cũng may, thế hệ này có Liễu đại tướng quân Liễu Vấn Sâm trung thành và tận tâm, trong những trận chiến với Khảm Châu đều trăm trận trăm thắng.

Cũng nhờ Liễu đại tướng quân này, quốc chủ Thanh Châu là Thiệu Lệnh Thành mới có thể vững vàng ngồi trên bảo tọa, bá tánh Thanh Châu mới có năm, sáu năm sống trong hoà bình.
Vào một ngày, chiến thần Thanh Châu Liễu đại tướng quân lại có thêm một đứa con trai, chỉ biết phu phụ Liễu thị đang lo làm thế nào để đặt tên cho đứa con út này.

Phu phụ Liễu đã có hai đứa con trai, lão tưởng sinh ra một đứa con gái, mà con trai thứ ba ra đời lại có chút không được bình thường, một trận buồn bực.


Nhưng giới tính không có cách nào thay đổi được, vậy chỉ có thể nuôi dạy tính tình cho tốt là được rồi.

Con lớn năm nay năm tuổi, lấy tên là Liễu Chiếu Võ, người ứng với tên, mới ba tuổi, đã quấn lấy cha học võ.

Con thứ hai ba tuổi, quốc chủ nói Liễu gia bọn họ không thể chỉ có võ phu thô ráp, muốn văn nhân nhiều hơn một chút, cho nên ban tên Liễu Chiếu Bân.

Nhưng Liễu Chiếu Bân này mỗi ngày đi theo phía sau đại ca nó quơ đao múa kiếm… Ờ, Liễu Chiếu Bân cũng thích đọc sách, nhưng đều không phải sách đứng đắn, nó chỉ xem thoại bản về truyện quỷ quái ký dị, hoặc là thoại bản võ hiệp hiệp khách mãn đường.

Liễu Vấn Sâm cảm thấy quốc chủ nói đúng, Liễu gia bọn họ phải có một văn nhân, bằng không lấy tên cho đứa bé này là Liễu Chiếu Văn đi?
Liễu phu nhân còn trẻ, hiện giờ thừa tướng phu nhân Lâm thị tới đây thăm, nói văn nhân ngâm thơ câu đối, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, người luận võ muốn học tập, sẽ rất mệt mỏi.

Liễu phu nhân vừa nghe như vậy, cảm thấy con út của mình không cần quá tinh thông mọi thứ, có thể ngâm thơ, đàn cầm thì được rồi, bằng không gọi Liễu Chiếu Thơ? Liễu Chiếu Cầm?
Lâm phu nhân lắc đầu, nói đây là tên dành cho con gái, văn nhân có thể ngâm thơ là cơ bản, nếu bà muốn nó có thể đàn cầm, bằng không gọi là Liễu Chiếu Ca đi.

Liễu phu nhân gật đầu, cảm thấy tên này dễ nghe.

Chiếu Ca, vừa nghe tên này liền có cảm giác rất văn nhân, vì thế, tên Liễu Chiếu Ca cứ như vậy mà quyết định.

Liễu Chiếu Ca là đứa con thông minh nhất mà phu phụ Liễu thị từng có.

Phu phụ Liễu thị vốn chỉ hy vọng đứa con út này yêu thích đọc sách, tốt nhất nên có chút cầm kỹ là đủ rồi.


Nhưng không ngờ, Liễu Chiếu Ca đọc qua sách sẽ không bao giờ quên, cầm kỳ thi họa chỉ điểm một chút thì đều thông thấu.

Lợi hại hơn, Liễu Chiếu Ca là một kỳ tài học võ! Liễu Chiếu Ca ba tuổi đi theo Liễu tướng quân tập võ, khi năm tuổi đã có thể đánh té ngã Liễu Chiếu Võ lớn hơn y năm tuổi, đã học bảy năm võ thuật.
Phu phụ Liễu thị lúc này mới phát hiện, bọn họ đã sinh ra một thiên tài!! Nhưng phu phụ Liễu thị cũng rất buồn bực ─ Liễu Chiếu Ca y mặt than!!
Phu phụ Liễu thị đều là người lạc quan, tính tình hiền hoà, luôn vô tư.

Đứa con lớn và đứa thứ hai di truyền họ, lời nói cùng hành vi đều là dáng dấp của võ phu hào sảng.

Hơn nữa cả ngày còn nhảy nhót lung tung, ăn hiếp con nhà người ta.
Nhưng đứa thứ ba này, ngày thường chỉ thích ở trong thư phòng nhỏ của y nửa ngày, nửa ngày còn lại chính là luyện võ.

Lúc này mới năm tuổi, ấy vậy mà đã giống lão nhân ẩn cư điền viên rồi.

Hơn nữa đứa thứ ba này không chỉ không thích cười, đối với bọn họ cũng luôn là một dáng vẻ cung cung kính kính.

Sáng dậy thỉnh an, quy quy củ củ chắp tay khom lưng hành lễ; ăn cơm luôn chờ hai phu phụ bọn họ gắp trước, làm Liễu Chiếu Võ và Liễu Chiếu Bân cũng phải thay đổi thói quen ăn cơm không đợi người lớn.

Liễu gia bọn họ có bốn võ phu thô ráp, lúc nói chuyện trước mặt Liễu Chiếu Ca, âm lượng luôn ở mức thấp nhất có thể, hòa hòa khí khí.


Nếu Liễu tướng quân có được bảo bối gì, bảo đảm đều sẽ cho Liễu Chiếu Ca.

Nếu Liễu Chiếu Ca không cần, Liễu tướng quân liền tùy tay ném cho Liễu Chiếu Võ và Liễu Chiếu Bân: "Tới đây, đánh một trận đi, thắng thì lấy."
Mà Liễu Chiếu Võ và Liễu Chiếu Bân bên ngoài bắt nạt trẻ con, lấy được thứ gì chơi vui cũng sẽ tới hỏi trước Liễu Chiếu Ca một chút có muốn hay không.

Nếu không muốn, bọn họ chơi mấy ngày rồi trả về.

Nếu muốn, Liễu Chiếu Ca thích, vậy thì giữ lại, không trả!
Cho nên kinh đô Thanh Châu đều biết, Liễu tướng quân có một con út bảo bối, đoàn sủng*!
Thanh Châu quốc Quốc Chủ Thiệu Lệnh Thành đã từng cố ý triệu kiến Liễu Chiếu Ca, sau khi gặp xong vui mừng cười to: "Liễu gia rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện, lòng trẫm rất an ủi, lòng trẫm rất an ủi!!"
Ngày nọ, Liễu Chiếu Ca vẫn dáng vẻ như cũ, buổi sáng thì thỉnh an, sau khi ăn cơm sáng xong liền ở trong thư phòng nhỏ đọc sách cả nửa ngày.
"Chiếu Ca! Chiếu Ca!" Liễu Chiếu Võ vội vội vàng vàng, vừa gọi tên Chiếu Ca vừa đẩy cửa đi vào, Liễu Chiếu Bân xưa nay luôn đi theo Liễu Chiếu Võ ăn hiếp con nhà người ta từ làng trên xóm dưới, cũng đi theo phía sau tung ta tung tăng bước vào.
Liễu Chiếu Ca đang luyện chữ, dáng vẻ tiểu thư sinh cầm bút lông nhìn đại ca cùng nhị ca y: "Các huynh trưởng tìm đệ có chuyện gì?"
Liễu Chiếu Võ sợ nhất bộ dáng nho nhã của người ta, nếu hắn gặp ai đó như vậy, hắn sẽ lập tức xoay người rời đi.

Nhưng đối mặt với Liễu Chiếu Ca, hắn lại cảm thấy thích, không chỉ không phiền chán khi nói chuyện cùng Liễu Chiếu Ca, còn muốn đem tính khí phóng đãng không kiềm chế mà nói chuyện cùng Liễu Chiếu Ca.

Ai bảo Liễu Chiếu Ca là bảo bối của Liễu gia bọn họ?
"Chiếu Ca, đệ lại viết chữ à? Liên… Liên…" Liễu Chiếu Võ gãi gãi đầu, khúc sau chữ quá phức tạp, hắn xem không hiểu.
"Ha ha." Liễu Chiếu Bân đi theo phía sau hắn nhịn không được cười rộ lên, bị Liễu Chiếu Võ thưởng cho một cú đấm vào tay, vội vàng chạy đến phía sau Liễu Chiếu Ca trốn: "Chiếu Ca, đệ xem dáng vẻ ngốc ngưu* của đại ca kìa."
Liễu Chiếu Võ thấy lão nhị giễu cợt mình, càng tức giận, đuổi theo quyết định đánh cho bằng được.

"Được rồi, đừng quậy nữa." Liễu Chiếu Ca đặt bút lông trong tay xuống: "Các huynh tới tìm đệ là chuyện gì?"
Liễu Chiếu Võ mới nhớ đến chính sự, cộc lốc gãi gãi đầu: "Vừa rồi thừa tướng phu nhân đã tới mời mẫu thân đi đạp thanh*, mẫu thân bảo ba chúng ta cùng đi."

Liễu Chiếu Ca gật đầu: "Được, đợi đệ dọn dẹp một chút."
Liễu Chiếu Bân ghé lên bàn sách của Liễu Chiếu Ca, nhìn hai chữ trên giấy Liễu Chiếu Ca viết kia: "Liên…Tẫn, Chiếu Ca, tại sao đệ vẫn luôn viết hai chữ này vậy?"
Liễu Chiếu Ca đang thu dọn sách vở tay dừng lại, cau mày nhẹ, nói: "Từ sau khi đệ hiểu chuyện, hai chữ này ngày ngày xuất hiện ở trong mộng của đệ.

Đệ không biết hai chữ này có ý nghĩa gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy nó trong mộng, ngực đều quặn đau không thôi."
"Cái gì?" Nghe thấy Liễu Chiếu Ca ngực đau, Liễu Chiếu Võ nhanh chóng bước tới cẩn thận nhìn sắc mặt Liễu Chiếu Ca: "Ngực quặn đau? Việc này sao đệ lại không nói với chúng ta? Nếu có bệnh tật gì thì làm sao bây giờ? Mau, cùng huynh đi tìm cha mẹ." Liễu Chiếu Võ bắt lấy tay nhỏ của Liễu Chiếu Ca muốn đi ra ngoài.
Liễu Chiếu Ca vội vàng giữ hắn lại: "Đại ca đừng vội, đệ chỉ là ở trong mộng thấy hai chữ này mới bị như thế, không phải chuyện lớn gì đâu."
Bên kia Liễu Chiếu Bân ngày thường thích xem thoại bản quỷ quái, đôi mắt tỏa sáng nhìn Liễu Chiếu Ca, nói: "Chiếu Ca, chẳng lẽ kiếp trước đệ cùng Liên Tẫn này có một đoạn tình duyên? Vì thế đệ đem nàng khắc vào đáy lòng, chỉ cầu một đời này có thể tái tục tiền duyên?"
Liễu Chiếu Võ nắm quyền đi đến: "Liễu Chiếu Bân, đệ xem thoại bản thì cứ xem đi, đừng kéo Chiếu Ca của chúng ta vào mấy câu chuyện nhàm chán của đệ."
Liễu Chiếu Bân xoa đầu phát đau, bĩu môi: "Biết rồi, đệ bây giờ nói lúc này, về sau sẽ không nói.

Chiếu Ca của chúng ta là người ưu tú như vậy, nhân vật trong thoại bản, nào sánh được chứ?"
Liễu Chiếu Ca lắc đầu bật cười, đẩy hai người bọn họ ra khỏi thư phòng: "Đại ca, nhị ca, chúng ta mau đi đến chỗ mẫu thân đi, đừng để bà chờ lâu quá."
Ba đứa trẻ sau khi rời khỏi thư phòng, trong thư phòng một trận kim quang chợt thoáng hiện, một nam tử mặc sa bào màu đen lam, đầu đội phát quan kim đồng xuất hiện trong phòng.

Nam tử đi đến cái bàn sách nhỏ, vươn tay cẩn thận mơn trớn hai chữ "Liên… Tẫn" nét mực còn chưa khô, lắc đầu thở dài.
_______
*Ngốc ngưu - là đần độn hoặc là dốt nát đấy cũng có thể gọi là ngốc nghếch không biết gì.
*Đoàn sủng - hiểu nôm na là được mọi người cưng chiều
*Đạp Thanh - đạp: giẫm lên; thanh: xanh - nói trong mùa xuân, nhân tiết thanh minh, người ta đi tảo mộ trên cánh đồng cỏ xanh: Thanh minh trong tiết tháng ba, lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.

Trong (Truyện Kiều).

Bình Luận (0)
Comment